Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Một nghiệt chủng, có gì để ai gia nhìn, ban đắp bạch chi hình cũng không sao.” Cái gọi là đắp bạch chi hình, là một trong những hình pháp trong cung, chính là lấy vải trắng nhúng ướt đắp lên mặt phạm nhân, từng lớp từng lớp, thẳng đến khi phạm nhân không thể hô hấp nghẹt thở mà chết. Với một đứa bé sơ sinh nho nhỏ, Lục thái hậu đã muốn hạ độc thủ như vậy, Bách Hợp chớp mắt mỉm cười, quay đầu nhìn Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng thấy sao?”
“Đương nhiên là tội đáng chết vạn lần!” Sắc mặt Vĩnh Minh đế khó coi, vừa nghĩ tới chính mình ngủ với nữ nhân không sạch sẽ Giang thải nữ này, trong lòng Vĩnh Minh đế liền tuôn ra một cỗ buồn nôn, tuy nói ngày đó lúc Giang thải nữ được lâm hạnh, rõ ràng hạ thân có máu chảy ra, Vĩnh Minh đế đã ngủ với không ít nữ nhân, nữ nhân có phải thân xử nữ hay không, kỳ thực trong lòng hắn hiểu rõ, nhưng thì tính sao, dù sao Giang thải nữ cũng không phải người trong lòng hắn thích, tuy nói ngày đó nhất thời ngẩn ngơ bị nàng ta hấp dẫn cùng nàng ta hoàn thành chuyện tốt, nhưng trong lòng Vĩnh Minh đế không có chút lòng thương hại nào với nàng ta.
Lục thái hậu hay ghen, nhưng hắn chính là yêu bộ dáng nàng vì mình mà ăn dấm ghen tuông, hắn thật lòng yêu nữ nhân này, Lục thái hậu đã không thích nàng ta, vậy một Thải nữ mà thôi, hơn nữa còn xuất thân tiện tịch như vậy, chết cũng là chết.
Còn đứa bé kia, nếu không phải nghiệt chủng của Giang thải nữ, thì cũng chỉ là đứa bé sơ sinh mà Chu gia tùy ý tìm tới thôi, quả thật kỳ tâm đáng chết, xem mình trở thành đồ ngốc mà lừa gạt, Chu gia cả gan làm loạn, phỏng chừng còn tưởng rằng sau khi có đứa bé này, sẽ nâng đỡ đứa bé này, thuận tiện mưu tính non sông Tề quốc này. Chu gia có dã tâm quá lớn, khẩu vị quá nhiều, hết thảy của Chu gia đều là Tề quốc cho, bây giờ cũng là lúc nên thu hồi lại, tiện chủng này không rõ lai lịch, đương nhiên là đáng chết.
Nếu đứa bé này quả thật là nghiệt chủng của Giang thải nữ, vậy ngày đó lúc nàng ta câu dẫn mình, dùng phương pháp gì đó giấu giếm được chính mình, làm cho mình cho rằng nàng ta là thân xử nữ, một nghiệt chủng như vậy, tất nhiên càng nên chết cùng mẹ ruột nó! Dù sao Giang thải nữ xuất thân kỹ hộ, loại địa phương này thứ dơ bẩn nhiều, có thể nghĩ ra phương pháp ngụy trang thân xử nữ, cũng không phải không thể nào.
Chuyện tới bây giờ, âm mưu quỷ kế của Chu Bách Hợp đã bị vạch trần, nhưng tới giờ, nàng ta lại vẫn nghĩ chưa từ bỏ ý định, hỏi hắn đứa bé này nên xử lý thế nào.
Vĩnh Minh đế nghĩ đến đây, cười lạnh hai tiếng: “Ngươi còn tưởng rằng, ngươi và tiện chủng kia, có thể giữ được mệnh sao?” Chu gia hiện tại đã tự thân khó bảo toàn. Chính mình thân là Hoàng đế, nhưng hôm đó Chu Thành Thịnh không cho mình chút mặt mũi nào. Trên chuyện Lục gia mấy lần dẫn dắt triều thần, cho rằng có thể ép buộc mình xử lý Lục gia, cũng thực sự quá mức đáng ghét.
Lúc này Vĩnh Minh đế đã quên sự dạy dỗ dốc lòng của Đế sư Chu Thành Thịnh lúc nhỏ. Đã quên sự tận tâm chỉ bảo của ông ấy, đã quên gương mặt ôn hòa nho nhã khen ngợi yêu quý bải hộ của ông ấy lúc trước, một khi oán hận ông ấy, tất cả suy nghĩ trong lòng Vĩnh Minh đế, liền đều là Chu Thành Thịnh cùng với Chu gia đáng ghét, một khi hận ông ấy, quả thật hận đến không thể ngay cả gốc rễ của Chu gia cũng muốn diệt trừ.
“Thần thiếp không dám.” Bách Hợp giống như hoảng loạn lắc đầu, dường như nhìn thấy bộ dáng này của Bách Hợp, khiến trong lòng Lục thái hậu sinh ra khoái cảm cực lớn, thậm chí khóe miệng nàng ta còn cong lên. Bách Hợp lại nhìn nàng ta một cái, làm bộ sốt ruột vạn phần: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài thực sự không suy nghĩ thêm một chút sao? Thái hậu, Thái hậu nương nương thực sự không nhìn đứa bé này một chút sao?” Bách Hợp lại nghiêm túc hỏi thêm lần nữa, nhưng Lục thái hậu cũng đã sớm không nhịn được, nghe nàng lúc này còn nói lời này, chỉ cho rằng nàng đã chết đến nơi, lại còn muốn giãy giụa: “Không cần, một nghiệt chủng như vậy, nơi nào đáng giá để ai gia nhìn?”
Nàng ta nói xong, quay đầu nhìn Vĩnh Minh đế một cái: “Hoàng thượng, không bằng hạ chỉ đi, dâm loạn cung đình cũng không phải chuyện nhỏ, theo ai gia thấy, Giang thải nữ lấy thân không sạch hầu hạ Hoàng thượng, lại phạm vào tội khi quân, không bằng ban một dải bạch lăng, còn Quý phi, đồng mưu với Giang thải nữ lừa gạt thánh thính, nhưng dù sao nàng ta chính là Quý phi, không bằng tạm cấm túc trong cung Hàm Phúc, đợi đến sự việc tra ra manh mối, lại định đoạt, thế nào?”
Nàng ta cũng đã mở miệng, sao Vĩnh Minh đế sẽ nói không? Hắn ta gật đầu: “Thái hậu an bài như vậy không thể tốt hơn, liền dựa theo Thái hậu nói đi.”
Chờ tiếng nói Vĩnh Minh đế vừa dứt, Lục thái hậu mới gật đầu: “Chuyện ban lăng để sau lại nói, nhưng đứa bé sơ sinh này thì không thể giữ lại nữa, chuyện này người biết càng ít càng tốt, mầm tai họa nhất định phải bỏ.”
Tiếng nói vừa dứt, trên mặt Lục thái hậu lộ ra thần sắc sát phạt quyết đoán: “A Quý đâu? Kêu người chuẩn bị vải, đi vào hành hình!”
Bên cạnh Bách Hợp nghe lời này, liền hỏi lại lần nữa: “Thái hậu nương nương, không bằng phát phát thiện tâm, chỉ là một đứa trẻ mới sinh mà thôi.” Nàng lại lần nữa cầu tình cho đứa nhỏ, Lục thái hậu lại không có chút nào động dung, tâm địa nàng ta đều đã sớm lạnh băng, đừng nói giết một đứa trẻ mới sinh, nếu có thể có lợi với nàng ta, nàng có thể giết trăm ngàn vạn đứa trẻ mới sinh, chỉ cần có thể làm cho nàng ta đạt được thứ nàng ta muốn.
“Quý phi ngược lại phát thiện tâm.” Nàng ta cười lạnh, tia châm chọc bên khóe môi kia cực kỳ chói mắt: “Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng đã muộn, quy củ trong cung, không cho phép các ngươi giẫm lên, hành hình!”
Lục thái hậu vừa nói xong, A Quý liền đáp một tiếng, sắc mặt tê dại, một chuyến này Lục thái hậu hiển nhiên đến có chuẩn bị, ma ma hành hình trong cung liền đã sớm chuẩn bị tốt, mấy ma ma dẫn đầu đi vào.
Ban đầu mọi người chỉ nghe được từng tiếng khóc rống tê tâm liệt phế của trẻ sơ sinh, ngay sau đó liền chỉ nghe được tiếng ‘Ưm ưm’, âm thanh này nghe được không khỏi khiến da đầu người khác tê dại, Bách Hợp rũ mắt xuống, trong lòng âm thầm thở dài.
Vốn kế hoạch của nàng là đầu tiên truyền ra tin tức giả Giang thải nữ mang thai, nếu Lục thái hậu thật sự như nàng suy đoán, là Trịnh quý phi tiền triều cuối cùng của Nam Tề lúc trước sống lại mà đến, nhất định tâm tư phức tạp giả dối. Nếu nàng ta nghe được tin tức Giang thải nữ mang thai, nhất định đầu tiên sẽ giận dữ, sau đó mới sẽ phát hiện điểm đáng ngờ trong đó.
Nhưng Trịnh quý phi lúc trước ở trong cung đấu mười mấy năm, đa mưu túc trí tâm nhãn tràn đầy, sau khi nàng ta kịp phản ứng lại, chắc chắn sẽ không vạch trần chuyện Giang thải nữ mang thai, mà hẳn là muốn tương kế tựu kế, mượn đề phát huy, đến lúc đó chụp cho Giang thải nữ cái mũ, hoặc là nói nàng ta rối loạn cung đình, hoặc là liền nói nàng ta khi quân võng thượng, tội đáng chết vạn lần.
Mà Lục thái hậu này thủ đoạn độc ác, nếu muốn đẩy người khác vào chỗ chết, chỉ một tội khi quân thôi, nàng ta nhất định sẽ không cam lòng, nói không chừng còn có thể chụp cho Giang thải nữ thêm một tội dâm loạn cung đình nữa, hai tội cùng phạt, Giang thải nữ nhất định phải chết. Chuyện phát sinh sau đó quả nhiên như Bách Hợp dự liệu, sau khi biết ‘tin’ Giang thải nữ mang thai, Lục thái hậu quả nhiên vẫn chưa vạch trần, mà ngược lại lệnh cho Tô Hà phái người chăm sóc nàng ta thật tốt, càng chứng thực việc Giang thải nữ mang thai, hơn nữa những người này còn người người đều đề phòng Giang thải nữ sảy thai, canh giữ nàng ta hệt như phạm nhân.
Đáng tiếc, lúc trước Bách Hợp thiết lập cái bẫy này, cũng chưa từng nghĩ khiến cho Giang thải nữ sảy thai. Nàng chỉ nghĩ đến ngày Giang thải nữ sinh sản, ôm đứa bé mà Lục thái hậu sinh đến cung Hàm Phúc, nếu Lục thái hậu muốn bắt gian, chứng thực thân phận gian tặc của đứa bé đó, nàng ngược lại muốn nhìn xem thần sắc của Lục thái hậu khi phát hiện con trai của mình bị ôm ra, xem nàng ta sẽ làm thế nào.
Tuy nói Bách Hợp muốn báo thù cho nguyên chủ, cũng muốn báo thù cho con trai của nguyên chủ là Lương Mộ Bắc, vì thế đối phó với Lục thái hậu là không sai, thiên đao vạn quả Lục thái hậu cũng không sai, nhưng duy chỉ có đứa nhỏ là vô tội. Nàng không ngờ Lục thái hậu sẽ phát điên đến nỗi ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha, cứ nhất quyết đẩy vào chỗ chết như vậy, đây cũng xem như là trong sâu xa tự có định số.
Lục thái hậu hại con trai người khác, bây giờ con trai của mình cũng chết trong tay nàng ta, quả thật giống như nàng đã nói, kiếp trước không biết tích đức, đời này gặp phải báo ứng.
Cô đã ngăn cản Lục thái hậu nhiều lần, phàm là Lục thái hậu có một tia thiện lương, nguyện ý nhìn đứa bé này một lần, hoặc là nghe cô nói thêm một chút, sợ rằng đứa bé này cũng không đến mức rơi vào kết quả như vậy.
Bên trong tiếng khóc của trẻ sơ sinh càng ngày càng nhỏ, không tới một khắc, ma ma bên trong đi ra, gật đầu với Lục thái hậu: “Hồi Thái hậu, đã làm thỏa đáng.”
Nghe đến đó, Lục thái hậu gật gật đầu. Nàng ta chỉ cảm thấy sau khi sống lại, con đường của mình càng ngày càng thuận, ngày đó nàng ta có thể mê được cha của Lương Ích xoay quanh, bây giờ Lương Hách cũng yêu nàng ta tận xương, nam nhân Lương gia, chung quy không cự tuyệt được nàng ta.
“Nếu đã thế, ai gia cũng mệt mỏi, liền đi về trước.” Không biết xảy ra chuyện gì, Lục thái hậu cứ luôn cảm thấy trong lòng hốt hoảng vô cùng, mí mắt cũng nháy liên tục, như xảy ra đại sự gì đó, loại tình huống này giống như đúc cảm giác khi Lương Ích phát động binh biến, đánh vào hoàng cung lúc trước, như sắp xảy ra đại sự gì.
Trong lòng như có thứ gì đó bị cường ngạnh khoét đi, đau buốt từng đợt, mẫu tử liền tâm, Lục thái hậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại cứ không nghĩ ra được có chuyện gì sẽ phát sinh.
Bây giờ nàng ta và Vĩnh Minh đế đã sinh con trai, giang sơn Tề triều có người kế tục, không ai có thể lại trở thành đá chắn đường của con trai nàng ta, uy hiếp ẩn dấu như Lương Mộ Bắc, nàng ta cũng đã sớm diệt trừ. Còn Giang thải nữ, hiện tại đã chạy không thoát, Đức phi đã chết, Quý phi không được việc gì, Chu gia sợ rằng lần này cũng tai vạ đến nơi, rõ ràng nàng ta là người thắng, không nên hoảng loạn, nhưng lúc này trong lòng Lục thái hậu chính là cảm thấy có đại sự gì đó sắp xảy ra.
Trong lúc tâm hoảng ý loạn, sắc mặt nàng ta khẽ biến, kiều nhan lộ ra mấy phần tái nhợt, nàng ta vô thức nhìn sang Vĩnh Minh đế, lúc này một cung nhân luống ca luống cuống tiến vào, trải qua bẩm báo liền bị dẫn tới trước Vĩnh Minh đế, Lục thái hậu cùng với dòng họ hoàng thất, lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, Hoàng tử, Hoàng tử mất!”
Lục thái hậu nghe lời này, chân mày liền có chút không vui, con nàng sinh cũng là Hoàng tử, cái gì gọi là Hoàng tử chết non? Trong lòng nàng sinh ra mấy phần sát ý, nhớ ngày đó con trai của nàng bị Lương Ích giết chết, cung nhân thiếp thân cũng tới hồi báo cho nàng như thế này, ngữ khí như vậy liền tức khắc khiến cho trong lòng Lục thái hậu oán hận và phẫn nộ, nàng nhíu mày, có chút thất lễ lớn tiếng giận quát: “Cẩu nô tài! Ngay cả nói cũng không biết nói, cái gì gọi là Hoàng tử mất?”
“Đại hoàng tử, Đại hoàng tử mà Vân quý nhân sinh mất…” Cung nhân nọ bị nàng ta quát, toàn thân run run, thốt ra lời này, khóe miệng Lục thái hậu liền hơi cong lên.
Nàng cực lực đè xuống ti dự cảm xấu trong lòng kia, thở phào nhẹ nhõm.