Ở trong đại lục này ngoại trừ vài gia tộc lánh đời ra, Tử Dương Tông cũng là tông môn lớn nhất, tuy không lộ diện trước mặt phàm nhân, nhưng trong tu chân giới lại có danh tiếng lẫy lừng, không biết Lý Duyên Tỷ dùng phương pháp gì, trong thoáng chốc Bách Hợp liền thấy cảnh vật giống như bất chợt chậm rãi vặn vẹo, cô trừng to hai mắt nhìn, thấy mình xuất hiện ở trước sơn môn cổ xưa, Lý Duyên Tỷ vẫn nắm lấy tay cô, một đám người mặc trường bào màu xanh liền vọt ra, lúc nhìn thấy Lý Duyên Tỷ lại đều bái lạy:
“Sư thúc.”
Bước chân Lý Duyên Tỷ không dừng lại, chỉ kéo cô đi vào trong tông môn: “Lần này Nhiếp Bách Hợp vốn là người chết sớm, cho nên thân thể nàng ta không có cách nào để tiếp nhận những thứ không thuộc về thế giới này.”
Cũng bởi vì khả năng sống của cỗ thân thể này vốn đã không còn, mặc dù hiện tại Bách Hợp dùng Lý Duyên Tỷ để kéo dài tính mệnh, nhưng với những kĩ năng không thuộc về thế giới này như tinh thần luyện thể thuật lại không có cách nào thừa nhận, cô chỉ có học công pháp trong thế giới này, mới có thể thay nguyên chủ báo thù. Bách Hợp nghe rõ ý tứ trong lời nói của Lý Duyên Tỷ, không khỏi gật đầu.
“Không cần lo lắng.” Lý Duyên Tỷ sờ gương mặt cô, lúc làm ra động tác thân mật này Bách Hợp trái lại cũng không cảm thấy gì, dù sao quan hệ giữa hai người cũng không chỉ ở thế giới nhiệm vụ này, thậm chí đến ngay cả chuyện thân mật hơn nữa cũng từng có rồi, nhưng đám người áo xanh đang quỳ dưới đất lại hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bách Hợp thật sự không gấp, người của Tử Dương Tông gọi Lý Duyên Tỷ là sư thúc, cũng chứng tỏ thân phận của anh trong thế giới này chắc chắn rất cao. Nếu như là lúc trước, cô còn không chắc Tử Dương Tông có nhận mình làm đồ đệ hay không, thì hiện tại sau khi thấy Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp hoàn toàn không lo lắng nữa. Cùng lắm thì đến lúc đó Lý Duyên Tỷ thu nhận cô làm đồ đệ là được, cô không cần Lý Duyên Tỷ giúp cô quá nhiều, cũng không cần Lý Duyên Tỷ ngay lập tức giúp cô hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ cần Lý Duyên Tỷ có thể cho cô một cơ hội, thù của Nhiếp Bách Hợp đương nhiên sẽ do cô tới báo.
Trong đại sảnh của chủ điện Tử Dương Tông lúc này đã chật ních người ngồi, từng người thoạt nhìn đều là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, lúc Lý Duyên Tỷ kéo Bách Hợp tiến vào, đám người vốn đang ngồi thẳng, trước đó còn đang nhỏ giọng nói gì đó liền quay đầu lại nhìn, có một người đàn ông trên tay vẫn đang bưng linh trà, khuôn mặt thoạt nhìn giống như thanh niên, nhưng mái tóc lại bạc trắng như tuyết lập tức phun hết nước trà trong miệng ra.
“Khụ khụ, Lý sư huynh.”
Mọi người đứng dậy chào hỏi, đều cổ quái nhìn chằm chằm Bách Hợp, lại không có ai dám mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng, Lý Duyên Tỷ cũng không có ý định gây hứng cho đám người này, trực tiếp nói: “Đây là bạn lữ song tu của ta.” Đem thân phận Bách Hợp nói rõ một phen, trong điện lại yên tĩnh đến chết lặng, Lý Duyên Tỷ cũng không có ý muốn nói gì thêm với mọi người, ngày hôm nay hắn đưa Bách Hợp ghé qua một chuyến coi như đã vô cùng cho bọn họ mặt mũi. Dù sao đây cũng là thế giới của anh, nếu không phải vì để khiến cho Bách Hợp không sinh nghi, thậm chí anh không cần chạy đi chuyến này. Bách Hợp đối với việc anh nói mình là bạn lữ song tu của anh trái lại cũng không kinh ngạc mấy, dù sao không biết có phải hay không hai người đã từng trải qua một lần thành thân, mà trong lòng cô đối với danh phận này cũng không phải hết sức kháng cự, nhưng tình cảnh như vậy ở trong mắt người khác lại kỳ lạ dị thường. Lúc Lý Duyên Tỷ kéo cô ra ngoài, mọi người trong đại điện mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì ở trong Tử Dương Tông đội lên một tầng danh phận là bạn lữ song tu của Lý Duyên Tỷ nên Bách Hợp cũng không bái làm môn hạ của ai. Theo lý mà nói Lý Duyên Tỷ đột nhiên mang về một người bạn lữ song tu, chắc hẳn phải có người vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện này, nhưng sau khi biết Bách Hợp họ Nhiếp, mọi người dường như cũng không quá ngạc nhiên, tựa như sớm đã biết sẽ có kết quả như vậy.
Đối với loại cảnh tượng kỳ quái này, Bách Hợp trái lại không hỏi nhiều, ngày thường đi theo mấy vị trưởng lão trong tông học pháp thuật. Tử Dương Tông lấy đạo ngự kiếm làm chủ, không biết có phải hay không vì Bách Hợp trước đây cũng từng lấy luyện kiếm làm chủ ở trong thế giới tu tiên, cho nên lúc cô học thuật ngự kiếm vô cùng nhanh, hơn nữa hiệu quả ngoài ý muốn vô cùng tốt, khiến cho ánh mắt của mấy vị trưởng lão lúc nhìn cô đều lộ ra kinh hỉ, nhưng ngay lập tức khi thấy Lý Duyên Tỷ thường đi theo bên cạnh cô không nói một lời, ánh mắt thỉnh thoảng rơi xuống người Bách Hợp, thì lời muốn thu nhận đồ đệ vừa tới bên miệng lại nuốt trở về.
Thời gian 5 năm thoáng chốc trôi qua, thế giới này vô cùng ưu ái với loài người, đặc biệt đối với tu tiên giả mà nói càng là ưu ái có thừa. Trong thời gian mấy năm, Bách Hợp đã có thể ngự kiếm phi hành, thực lực của cô dựa theo phân cấp ở đây đã đạt đến tiêu chuẩn kim đan kỳ, thế giới tu chân này không giống với thế giới tu chân lúc trước Bách Hợp từng đi qua, việc tấn cấp so với thế giới tu chân ngày trước cũng dễ dàng, hơn nữa linh khí thiên địa cũng nồng đậm hơn xa so với hồi đó.
Sau khi đạt đến kim đan kỳ, Bách Hợp cũng đạt được thực lực mức trưởng lão, vì thế khi một vài vị trưởng lão nghị sự, Tử Dương Tông cũng sẽ đúng giờ mời cô tham dự, một khi Bách Hợp xuất hiện trong phòng nghị sự, Lý Duyên Tỷ vốn luôn không rõ hành tung trong Tử Dương Tông cũng nhất định sẽ đi theo bên cạnh cô, chưa từng một lần ngoại lệ, cảnh tượng như vậy trái lại khiến cho tông chủ Tử Dương Tông vừa mừng vừa sợ, mỗi lần trước lúc nghị sự nhất định sẽ cho người đi mời Bách Hợp tới.
Mà hôm nay trận pháp ngày thường đóng chặt trong tông môn vậy mà lại mở ra, hiển nhiên là có khách quý đã tới Tử Dương Tông, Bách Hợp luyện tập một lúc thuật phi kiếm liền nhận được hạc giấy truyền tin của tông chủ Tử Dương Tông mời cô tới phòng nghị sự.
Lúc Bách Hợp đi theo bên cạnh Lý Duyên Tỷ vào phòng nghị sự, ngoại trừ chư vị trưởng lão trong Tử Dương Tông không thiếu một ai đang ngồi trong đại sảnh, mấy gương mặt quen thuộc đã nhiều năm không gặp vậy mà cũng ngồi trên vị trí của khách nhân, lúc nhìn thấy Bách Hợp bước vào, trong đó có một thiếu phụ trẻ tuổi đang dắt bé trai khoảng chừng 10 tuổi, búi kiểu tóc phụ nhân, trên người mặc cung trang suýt chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Bách Hợp, miệng theo bản năng quát: “Nhiếp Bách Hợp, vậy mà ngươi vẫn chưa chết!”
Kẻ thù gặp nhau thật đúng là vô cùng đỏ mắt, lúc Bách Hợp nhìn thấy Hạ Hậu Thấm Nhi đã nhiều năm không gặp, bên khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, trên gương mặt Hạ Hậu Thấm Nhi lúc này đã cởi bỏ vẻ bụ bẫm lúc trước, trở nên thanh lệ vài phần, Tiêu Diễm ngồi bên cạnh nàng ta khi thấy Bách Hợp liền cau chặt mày, bàn tay theo bản năng nắm thành quyền, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Ngươi làm sao lại ở đây?”
“Chẳng lẽ Hạ Hậu huynh từng gặp Nhiếp trưởng lão của tệ phái?” Thần sắc tông chủ Tử Dương Tông nhàn nhạt liếc nhìn người của gia tộc Hạ Hậu một cái, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt giật mình của Hạ Hậu Thấm Nhi khi nãy cùng với vẻ không vui lộ ra trên mặt vị đệ tử tên Tiêu Diễm kia ông đều đặt ở trong mắt. Người của Tử Dương Tông thường ngày đều bao che khuyết điểm, hơn nữa thân phận của Bách Hợp lại đặc biệt, cũng là đệ tử thiên tư xuất chúng trong mấy năm gần đây của Tử Dương Tông, so với người ngoài mà nói, mọi người trong tông đương nhiên đứng về phía Bách Hợp, vì thế vẻ mặt có chút bất thiện trừng người của gia tộc Hạ Hậu.
“Từng có duyên hai lần gặp mặt.” Người đàn ông trung niên lúc trước từng được Hạ Hậu Thấm Nhi gọi là tam thúc kia lúc này đầu đã hai màu tóc, trên gương mặt nhiều thêm vẻ mệt mỏi, lộ rõ bộ dạng có chút lo lắng, hắn nhìn Bách Hợp, mày nhíu lại, có chút chần chờ hỏi: “Vị này có phải là con gái duy nhất của Nhiếp tiên sinh nổi danh đại thiện nhân trong thành hồi đó?”
Năm đó Nhiếp Bách Hợp từng bị hắn quả quyết phán sống không qua tuổi 16, ngày đó Nhiếp gia gặp phải biến cố, đám người vốn đều cho rằng Nhiếp Bách Hợp coi như không chết trong tay Tiêu Diễm thì chắc cũng chết trong tay đám người thần bí kia, nhưng lại không ngờ cô vậy mà vẫn chưa chết, hiện tại không chỉ chưa chết, trái lại còn vượt qua được kiếp nạn năm 16 tuổi. Vị Hạ Hậu tam thúc kia năm đó từng đích thân phán mệnh cho Nhiếp Bách Hợp, lúc này nhìn thấy cô vẫn sống tốt, có chút không dám tin tưởng, lại nhịn không được đưa tay bấm.
“Thực ra Diễm nhi cũng từng được vị Nhiếp tiên sinh kia cứu.” Tiêu Diễm trong hai năm này ở tu chân giới vô cùng nổi trội, năm năm trước hắn đột nhiên xuất hiện trong gia tộc Hạ Hậu, nghe nói là hậu nhân của gia tộc lánh đời thế giao với nhà Hạ Hậu. Nhà Hạ Hậu vốn theo đạo y, đời đời đều tinh thông kỳ hoàng chi thuật. Người người đều mang một thân thuật y quái lại cũng không phải tu sĩ am hiểu chiến đấu, nhưng sau khi có người trẻ tuổi tên Tiêu Diễm này, gia tộc Hạ Hậu thay đổi tác phong khiêm tốn trước đây, mấy năm gần đây nhất vô cùng huênh hoang.
Tiêu Diễm này thiên phú cực cao, lại am hiểu kiếm thuật, bù đắp cho nỗi tiếc hận thiếu hụt hậu nhân ưu tú giống như hắn của gia tộc Hạ Hậu. Trong đám người mới, hắn có danh hiệu tân tiểu bối thiên tài thiên tư xuất chúng, đến nay đã đạt được cảnh giới nửa bước kim đan, hơn bốn năm trước đã thành hôn với thánh nữ Hạ Hậu Thấm Nhi thế hệ này của gia tộc Hạ Hậu.
Những tư liệu này mọi người trong tu chân giới đều biết, ngoại trừ việc Tiêu Diễm ngày trước không có dễ dàng vào được nhà Hạ Hậu ra, những việc như hắn thành hôn với Hạ Hậu Thấm Nhi cùng thực lực, cũng không có sai lệch gì so với trong cốt truyện.
“Làm khó Hạ Hậu tiên sinh vẫn còn nhận ra ta, vậy mà ta lại quên mất ngươi.” Bách Hợp bất chợt cười lạnh, lúc ánh mắt rơi xuống người Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm, hai mắt híp lại: “Hôm nay gặp lại cũng tốt, ngày đó mấy chục mạng người Nhiếp gia vì các ngươi mà chết, giờ đây cũng nên nói cho rõ ràng.”
Sắc mặt vị Hạ Hậu tam thúc kia có chút đỏ lên, lại cố gắng trấn định: “Nhiếp cô nương không sao cũng đã là vô cùng may mắn, những chuyện lúc đó là do Huyết Sát gây nên…”
Huyết Sát trong miệng Hạ Hậu tam thúc này là thế lực ngầm thần bí mấy năm gần đây mới xuất hiện, những người đó ai cũng đội đầu sói, xuất quỷ nhập thần lại có pháp lực cao cường, một khi xuất hiện liền diệt sạch cả nhà, hiện tại đã có rất nhiều môn phái gặp phải độc thủ, một số tông môn lánh đời không lộ diện đều lặng lẽ phát triển, nhưng trong vòng mấy năm này, dường như đều bị Huyết Sát quét hơn phân nửa, bởi vì những tông môn lánh đời ngày thường cũng không qua lại với người ngoài, vậy mà đến tận gần hai năm mới được người ta phát hiện ra rất nhiều tông môn truyền thừa mấy trăm năm sớm đã biến mất không thấy.
Trong nửa năm gần đây, cỗ thế lực kia giống như càng ngày càng ngông cuồng, rất nhiều môn phái đều trong một đêm bị diệt sạch, lúc người người trong tu chân giới đang cảm thấy bất an, gia tộc Hạ Hậu luôn dựa vào y thuật để phát triển, cũng không thích dựa vào vũ lực để tranh chấp với người lại gánh vác chuyện này, chủ động đảm nhiệm công tác liên lạc với các bên thế lực trong sự cố lần này, thậm chí cũng thay đổi cả tác phong không màng việc đâu đâu ngày xưa, phái ra môn hạ đệ tử tiến hành truy xét ngọn nguồn của chuyện này.