Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 341: Q.13 - Chương 341: Kế hoạch cứu vớt chính mình (3)




Edit: Cố Nhạc Phong

Beta: Sakura

Một khuê nữ chưa từng bước ra khỏi cửa nửa bước lại đang trong độ tuổi mơ mộng yêu đương, cho dù biết rõ chính mình về sau sẽ gả làm vợ cho người trong lòng, nhưng khi nghe thấy bốc quẻ đoán nhân duyên, Nhiếp Bách Hợp có chút động tâm, hơn nữa thế gian phồn hoa bên ngoài quả thực quá mức hấp dẫn, tính cách của Hạ Hậu Thấm Nhi lại hoạt bát cởi mở có chủ kiến, trong lúc Nhiếp Bách Hợp động tâm lại bị nàng ta nói đến mức tâm động, vào trước nửa tháng gần ngày 16 tuổi, Hạ Hậu Thấm Nhi nghĩ biện pháp gạt đám nha hoàn bà vú trong nhà, hai người cùng nhau chạy ra khỏi cửa phủ, phá vỡ điều cấm không thể ra khỏi cửa trước lúc nàng 16 tuổi kia.

Lần xuất phủ này từ nay về sau liền đạp đổ vận mệnh của Nhiếp Bách Hợp, trên đường nàng xuất phủ, trong lúc âm kém dương sai liền làm mất khối ngọc bài trên người lúc trước từng được cao nhân hạ thần chú cho, ra ngoài chơi đùa nửa ngày, bởi vì không có ngọc bài bảo vệ, Nhiếp Bách Hợp lập tức bị trúng phong hàn, mà trùng hợp là khối mệnh bài này lại bị người vừa mới từ bên ngoài đang nhanh chóng trở về, chuẩn bị thành thân cùng nàng là Nhiếp Diễm nhặt được.

Lúc hắn chưa kịp trả lại ngọc bài cho Nhiếp Bách Hợp, Hạ Hậu Thấm Nhi cũng không biết làm sao lại phát hiện ra trên mệnh bài ẩn chứa một tia linh khí, trời xui đất khiến lại làm cho tia linh khí này từ mệnh bài vọt vào cơ thể Nhiếp Diễm, từ đó khiến cho Nhiếp Diễm vốn chỉ tập võ, thoáng chốc lại mở ra cánh cổng tu tiên, Nhiếp Bách Hợp lại vì thế mà bị bệnh triền miên không dứt, cơ thể nàng trước đây tuy yếu ớt, nhưng lại chưa đến mức vô phương cứu chữa, vậy mà kể từ sau khi ra khỏi cửa đánh rơi mất ngọc bài, cơ thể nàng liền ngày càng sa sút.

Mà Nhiếp Diễm sau khi chiếm được linh lực trong mệnh bài của Nhiếp Bách Hợp liền bắt đầu tu tiên, hắn giống như có thiên phú trời sinh, tu luyện vô cùng nhanh, chỉ ngắn ngủi chừng mười ngày, hắn lại đạt được chút thành tựu nho nhỏ. Mà Hạ Hậu Thấm Nhi ở tại Nhiếp gia giống như phát sinh chút quan hệ mập mờ không rõ với Nhiếp Diễm. Thân thể Nhiếp Bách Hợp càng ngày càng yếu. Cuối cùng nàng cũng không nhịn được đến lúc thành thân, vào đêm trước ngày sinh nhật 16 tuổi, sau khi vô tình phát hiện ra Hạ Hậu Thấm Nhi tới thăm nàng đang cùng một chỗ ôm ấp với Nhiếp Diễm, nàng phẫn nộ không dám tin tưởng.

Lúc còn chút hơi thở cuối cùng, Hạ Hậu Thấm Nhi lại khóc lóc xin lỗi nói nàng ta không biết mối quan hệ giữa Nhiếp Diễm với Nhiếp Bách Hợp, chỉ cho rằng hai người chỉ là quan hệ huynh muội, sau cùng Nhiếp Bách Hợp cũng không thể sống quá tuổi 16.

Trong phủ sau khi làm xong tang sự của Nhiếp Bách Hợp, Hạ Hậu Thấm Nhi liền biến mất, thế nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, Nhiếp Diễm sớm đã yêu nàng ta đến sâu đậm. Vì tìm Hạ Hậu Thấm Nhi, Nhiếp Diễm bán sạch tài sản của Nhiếp phủ, bắt đầu con đường truy tìm nàng ta, trên con đường này, Nhiếp Diễm từ từ tra rõ thân phận của mình, hắn bắt đầu bước lên con đường tu tiên, cũng phát hiện ra mối hận thù ẩn sau thân thế mình, tuy hắn cảm kích Nhiếp phụ lúc trước cứu mạng hắn, nhưng hắn không nên quên đi cội nguồn của mình, gia thế của hắn vốn là một gia tộc lánh đời vô cùng không bình thường, chỉ là lúc trước bị diệt toàn gia được Nhiếp phụ cứu vớt. Hắn lúc này sau khi tra ra lại nhớ lại mọi chuyện lúc đó, hiển nhiên tính danh của chính mình cũng đổi trở về nguyên họ.

Nhiếp phụ cứu Nhiếp Diễm, vốn một là làm việc tốt, hai là tìm một người con rể nhập chuế (ở rể – mình để từ này để tránh lặp từ) cho con gái, vì Nhiếp gia mà kéo dài hương hỏa, lại không ngờ tới cuối cùng đổi lấy là con gái chết sớm, Nhiếp gia ở trong thành lúc trước một thời danh chấn lại rơi vào kết cục người đi nhà bán, cuối cùng mất đi hương hỏa.

Mà Nhiếp Diễm trong nội dung câu chuyện sau cùng lại lấy được tài nguyên của gia tộc hắn, đồng thời danh chấn một phương, cuối cùng tìm được Hạ Hậu Thấm Nhi cũng xuất thân từ gia tộc tu tiên lánh đời như hắn, hai người liền kết thành phu thê, trở thành đôi phu thê cường giả trứ danh trong giới tu tiên, tình cảm bền vững cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, trở thành truyền kỳ của đại lục. Về sau khi nhắc đến Nhiếp Diễm, điều mọi người sẽ nói nhiều nhất đều là chuyện hắn lúc trước kiên trung bất khuất báo thù cho gia tộc, lúc đề cập đến hắn đều sẽ là chuyện tình ly kì khúc chiết giữa hắn cùng Hạ Hậu Thấm Nhi, chẳng có ai nhớ tới Nhiếp Diễm trước đây từng được người họ Nhiếp thu dưỡng, cũng chẳng có ai nhớ rõ Nhiếp Diễm từng có một vị hôn thê sống chưa đến 16 liền chết đi, cường giả truyền kỳ của đại lục này bắt đầu bước chân lên con đường tu tiên như thế nào, cũng chẳng có ai nhớ được.

Nhiếp Bách Hợp chết đi vô cùng không cam tâm, xác thực trong vận mệnh của nàng có một kiếp nạn năm 16 tuổi, nhưng nếu như ban đầu nàng có ngọc bài bảo mệnh cùng không ra khỏi cửa lớn Nhiếp phủ nửa bước, kỳ thực nàng có lẽ sẽ không phải chết, ngày đó vị cao nhân kia từng hạ kết giới xung quanh Nhiếp phủ, chỉ cần nàng còn sống đến cái tuổi 16, lúc kiếp nạn qua đi, nàng liền có thể sống tiếp, nhưng vì Hạ Hậu Thấm Nhi xúi giục, một thiếu nữ vốn 16 năm bị nhốt trong lồng lại không có ý chí kiên định, vì thế cuối cùng tự mình phá giới, không chỉ hủy đi tính mệnh, lại còn chắp tay đem vị hôn phu của mình đưa vào tay người khác.

Mặc dù hết thảy đều là âm kém dương sai, Nhiếp Bách Hợp cũng không trách Hạ Hậu Thấm Nhi, nhưng nàng lại không có cách nào tha thứ cho hai người, lần này tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp chính là muốn khiến bản thân thuận lợi sống qua tuổi 16, càng quan trọng hơn là, khiến cho người trong thiên hạ đều biết, Nhiếp Diễm về sau dù có thành tựu, cũng là dựa vào Nhiếp gia mới có thể sống tiếp, Nhiếp phụ từng có ơn với hắn, Nhiếp gia không nên rơi vào kết cục xuống dốc như vậy, Nhiếp Bách Hợp hi vọng Nhiếp gia có thể nổi danh thiên hạ.

Hai nguyện vọng đơn giản này, kỳ thực nghe qua cũng không phức tạp, thế nhưng sau khi Bách Hợp tiếp thu xong kịch tình cùng ký ức, sắc mặt liền biến hóa, lần nhiệm vụ này cô tới muộn một chút, hiện tại nội dung câu chuyện đã tiến đến đoạn sau buổi sáng Nhiếp Bách Hợp cùng Hạ Hậu Thấm Nhi từng xuất môn đi cầu nhân duyên, mà Bách Hợp lúc này theo bản năng mò vào trong ngực, chỗ đó vốn chứa ngọc bài của cô, nhưng bây giờ lại là một khoảng trống.

“…..” Lúc này tâm can Bách Hợp đều muốn ói ra máu, đôi môi cô run run hai cái, hai mắt lập tức mở ra, trong kịch tình Nhiếp Bách Hợp sau khi đi ra ngoài một chuyến, phá vỡ giới luật trước 16 tuổi không được xuất phủ, lại làm mất ngọc bài bổn mệnh, về đến Nhiếp phủ nàng bắt đầu mê man, nằm liệt giường không dậy nổi, cuối cùng chưa đến 16 liền gặp phải tai bay vạ gió, hiện tại cô đã có thể cảm thấy tình trạng bất ổn của cỗ thân thể này, phảng phất giống như có một luồng tử khí quấn quanh cô, đang từ từ hút đi sức sống của cô vậy.

Bách Hợp xoa bóp đầu mình, sau khi tiếp thu xong nội dung câu chuyện, cô cảm giác đầu mình có chút âm ỷ đau, càng quan trọng hơn là sức sống của cỗ thân thể này đang chậm rãi giảm sút, cô bắt đầu cảm thấy toàn thân đều có chút không ổn, sắc trời bên ngoài lúc này đã tối, vốn là sau khi Nhiếp Bách Hợp ra ngoài cầu nhân duyên trở về thì trời cũng đã tối muộn rồi, lúc té xỉu ở trên giường Bách Hợp lại tiến vào cỗ thân thể này tiếp thu kịch tình gần hai tiếng đồng hồ, lúc này ở bên ngoài sắc trời đã sớm đen kịt, xung quanh là một đám nha hoàn bà tử trông coi, khi nhìn thấy Bách Hợp mở mắt, tất cả mọi người đều vây lại.

“Tiểu thư, cảm thấy thân thể có tốt hơn chút nào không? Còn có chỗ nào không thoải mái không?” Nãi nương của cỗ thân thể này cẩn thận quy củ đỡ Bách Hợp dậy, có chút lo âu hỏi nàng một câu. Nhiếp Bách Hợp trong kịch tình sau khi ra ngoài, trở về nhà liền không tỉnh lại nữa, mời đại phu bốc thuốc dán bùa đều không có tác dụng, mãi đến tận trước lúc sắp chết mới hồi quang phản chiếu thanh tỉnh được một chút, bởi vì nguyên nhân tinh thần lực của Bách Hợp mạnh hơn nguyên chủ mấy phần, lúc này trái lại tỉnh táo, nhưng từng cỗ buồn ngủ lại xông tới, khiến cô cảm thấy mí mắt nặng tựa ngàn cân.

“Hạ Hậu Thấm Nhi đâu?” Bách Hợp mở miệng hỏi một câu, sắc mặt nãi nương bắt đầu có chút khó coi: “Tiểu thư còn nhắc đến nàng ta làm gì? Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này, tiểu thư cứu mạng nàng ta, cho nàng ta ăn cho nàng ta uống, vậy mà giờ nàng ta lại hại tiểu thư thành ra thế này, quả thực là cẩu vật không bằng cầm thú, mau đuổi nàng ta ra ngoài đi thôi!”

Hạ Hậu Thấm Nhi trong kịch tình sau khi lôi kéo Nhiếp Bách Hợp ra ngoài liền bị tất cả mọi người trong Nhiếp gia coi như kẻ thù, trong lúc tâm tình nàng ta không vui liền chạy loạn khắp nơi trong Nhiếp gia, lại tình cờ vấp phải Nhiếp Diễm vừa mới hồi phủ, lúc trước nàng ta ở đây chưa từng gặp qua Nhiếp Diễm, vì thế hai người đụng nhau, trời xui đất khiến nàng ta lại giúp Nhiếp Diễm chiếm được linh khí trong ngọc bài bổn mệnh của Nhiếp Bách Hợp, chặt đứt đường sinh cơ cuối cùng của Nhiếp Bách Hợp, lại giúp Nhiếp Diễm bước lên con đường tu chân.

Bách Hợp nghĩ tới đây, suýt chút nữa không nhịn được muốn nhảy dựng, cỗ thân thể này đã một lần xuất môn, chiếu theo kịch tình đã đặt ra, nàng một khi không nghe lời của cao nhân, liền nhất định sẽ chịu thiệt, cao nhân nói trước lúc 16 tuổi nàng không thể ra khỏi cửa, bằng không ắt sẽ phải chết, nàng nếu như không nghe lời liền nhất định sẽ rơi vào kết cục như vậy, sau cùng quả nhiên không sống quá sinh nhật 16 tuổi, nhưng Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ hiển nhiên không cam tâm chịu chết, nếu như tới sớm một chút cô vẫn còn có thể có cách tránh thoát Hạ Hậu Thấm Nhi, thế nhưng hiện tại bởi vì tới muộn, cô cũng chỉ có ngọc bài làm phương tiện bảo mệnh cuối cùng thôi.

Chỉ hy vọng hiện tại mình tới vẫn kịp đi tìm ngọc bài trở về, chỉ cần tìm được cô sẽ không cần phải ngủ mê man, lại khiến cho người Nhiếp gia nghĩ cách xem thử có thể tìm được cao nhân cứu mạng mình thêm lần nữa. Bách Hợp lúc này cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, cô hung hăng cắn đầu lưỡi cưỡng ép tinh thần mình tỉnh táo lại, cảm thấy đầu óc mình vốn đang hỗn loạn liền thanh tỉnh một chút, mới vội vã nói với nãi nương: “Ma ma, hiện tại Hạ Hậu Thấm Nhi đang ở đâu?”

“Lão gia phu nhân trước lúc lâm chung từng nói qua, tiểu thư trước khi 16 tuổi không được phép ra khỏi cửa nửa bước, bây giờ cô nương Hạ Hậu Thấm Nhi lại kéo tiểu thư ra ngoài, đây không phải là lấy oán báo ơn sao?” Nãi nương ở bên cạnh còn đang tận tình khuyên bảo, từ khi Nhiếp Bách Hợp sinh ra bà vẫn luôn là người hầu hạ ở bên cạnh nàng lâu nhất, vợ chồng Nhiếp gia có đại ân với bà, trước lúc chết từng nhờ cậy bà cố gắng chăm sóc cho Nhiếp Bách Hợp, ngày thường nãi nương coi Nhiếp Bách Hợp giống như trân bảo (nguyên gốc là nhãn châu tử – con ngươi, ý chỉ vô cùng coi trọng, vô cùng trân quý, luôn đặt ở trong tầm mắt), cũng đặc biệt để tâm đến kiếp nạn năm 16 tuổi của Nhiếp Bách Hợp, trong nội dung câu chuyện sau khi Nhiếp Bách Hợp ra ngoài cùng Hạ Hậu Thấm Nhi, bà vô cùng tức giận, từng tận lực khuyên Nhiếp Bách Hợp đuổi Hạ Hậu Thấm Nhi ra khỏi phủ, chỉ là Nhiếp Bách Hợp không nghe lời bà, đợi đến về sau lúc tình trạng của bản thân Nhiếp Bách Hợp trở nên nghiêm trọng, lại ngủ mê man đến tận trước lúc sắp chết mới để ý tới, phát giác ra gian tình giữa Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm, lúc này mới hối hận lúc đầu không nghe lời nãi nương, nhưng cuối cùng dù có phát giác hối hận cũng không kịp nữa.

“Lời ma ma nói trong lòng ta đều rõ, trước tiên phải tìm cho ra Hạ Hậu Thấm Nhi, mời nàng ta tới phòng ta một chuyến, ngày mai lại mời nàng ta rời phủ.” Bách Hợp chỉ cảm thấy sức sống trong thân thể không ngừng trôi đi mất khiến cô mỗi khi nói một câu đều hết sức khó khăn, hôm nay không thể để Hạ Hậu Thấm Nhi rời đi, chí ít phải tìm được nàng ta, đem người nhốt đến lúc bình minh, đợi khi mình cầm được ngọc bài mới cho nàng ta rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.