Trong lòng Bách Hợp cũng có chút tiếc nuối, nàng biết cái hệ thống của Lý Bảo Xu lợi hại đến cỡ nào, nếu lúc này ấn tượng đầu tiên mà Tề Ngự Phong có được với nàng ta là thoả mãn, thì hệ thống nhất định sẽ thưởng cho Lý Bảo Xu, lớn đến dung mạo, khí chất và tư thái, nhỏ đến cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhưng đáng tiếc nàng không có biện pháp gì để phá hỏng, lúc này nắng xuân đang tươi đẹp, nếu có thể có một trận mưa to thì tốt rồi, một khi trời mưa to, hai người này sẽ chật vật dị thường, đoán chừng cũng không còn tâm tư phong hoa tuyết nguyệt gì nữa rồi!
Ý niệm trong lòng nàng mới vừa xuất hiện, thì thời tiết vừa nãy vẫn còn đang trời quang mây tạnh bỗng chốc mây đen liền kéo đến.
‘Ầm ầm!’ Tiếng sấm vang lên, giọt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống.‘Lộp bộp’ Lúc mưa rơi xuống người cũng không đau, nhưng không chỉ khiến cho Lý Bảo Xu ở phía trước sợ ngây người, mái tóc lỏng mà nàng ta chải tỉ mỉ, lúc này bị mưa xối lên nên tất nhiên đã không còn hình dạng gì, bộ cung trang nặng nề kia dán lên người nàng ta cũng không còn nhìn ra được khí chất quý giá xinh đẹp trước kia nữa; mà các nữ nhân bên này cũng hét lên, đám cung phi như kiều hoa kia nào chịu được lễ rửa tội bằng mưa này, đều rất sợ còn đứng đây tiếp nữa thì lớp trang điểm sẽ bị chảy ra, vừa cố gắng dùng quạt che mặt, cũng bất chấp có thể khiến cho Hoàng đế phát hiện mình xuất hiện ở đây hay không, mỗi người đều vội vội vàng vàng chạy đến chỗ có thể tránh mưa.
“. . .” Lúc này khí lực trong thân thể Bách Hợp như bị rút hết sạch vậy, sắc mặt trắng bệch, căn bản không có nổi một tia khí lực, đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, hai cung nữ phía sau nàng cho rằng nàng nhìn thấy Hoàng đế nên ngẩn người rồi, dù sao lúc trước Lam Bách Hợp thích Tề Ngự Phong vô cùng, người khác không biết cho rằng nàng ấy tranh thủ tình cảm, nhưng hai đại cung nữ thiếp thân lại nhìn ra chút manh mối. Ngay lúc Hàm Yên đang muốn nói chuyện, thì Tề Ngự Phong ở đầu bên kia đã nghe được tiếng hét ở bên này nên vừa lúc quay đầu lại.
Tình cảnh một đám nữ nhân bị mưa xối ướt sũng lấy lòng hắn ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia hiện lên vài phần châm chọc, bờ môi cong lên, hiển nhiên cũng không có ý thương tiếc đám nữ nhân này, hắn ta buông tóc Lý Bảo Xu ra, mái tóc kia còn chưa được hệ thống cải tạo, lúc này tuy nhìn thì rất đẹp, nhưng sau khi bị ướt thì cái loại cảm giác chán ghét ghê tởm này lại khiến cho hắn ta thấy không khỏe.
Đế vương trẻ tuổi nhìn một đám nữ nhân ở phía sau chạy đi vội vã, lại ngoài ý muốn thấy còn một người vẫn đứng không nhúc nhích, Bích Hoán Sa hơi mỏng lúc này bị thấm nước mưa dán sát vào người nàng ấy, hiện ra đường cong lung linh của nàng ấy, đường cong kia tốt hơn dáng người lúc này của Lý Bảo Xu không chỉ gấp mười lần, nếu trên người không có mảnh vải nào thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lớp Bích Hoán Sa trong suốt kia như ẩn như hiện dán lên người nàng ấy, càng khiến cho người ta dâng lên một loại xúc động muốn xé lớp váy này ra để ngắm nhìn phong cảnh ở dưới đó.
Trong mắt Tề Ngự Phong hiện lên một tia hứng thú, hắn ta vẫn luôn không phải là người sẽ tự ủy khuất chính mình, nên tất nhiên lúc này đã quyết định đêm nay triệu Bách Hợp thị tẩm. Thời gian qua hắn ta bề bộn chính sự, từ sau khi sáp nhập Nam Chiêu quốc vào bản đồ Đại Tề, chuyện mà hắn ta phải giải quyết rất nhiều, đã rất nhiều ngày không có tới hậu cung, nghĩ đến thân thể nữ nhân mềm mại, hắn ta liền muốn cất bước đi tới. Lý Bảo Xu không nghĩ tới hắn ta lại muốn đi, liền lập tức thoáng sốt ruột, cuống quít kéo tay hắn ta lại như một cô bé, run run nói: “Ngươi là ai, ngươi còn chưa trả lời ta!”
Hệ thống sủng phi đã nói với nàng, nếu vẫn chậm chạp không chiếm được sự sủng ái của Tề Ngự Phong, nàng sẽ phải chịu trừng phạt, bởi vậy nàng cuống quít thêm 2 điểm vào giọng nói kiều mị tận xương của chính mình, lại thêm toàn bộ 3 điểm còn thừa lại mà hệ thống đã tặng vào làn da, lúc này dưới sự nhắc nhở của hệ thống mới cố ý đi ra vô tình gặp được Hoàng đế, nhưng nào ngờ ông trời không tốt, vậy mà lại đổ mưa to.
Lúc này trong lòng Lý Bảo Xu đã không nhịn được muốn mắng mẹ rồi, mưa to xối vào mặt nàng ta, làm cho nàng ta đau đớn, gần như ngay cả mắt cũng không mở ra được, bởi vì phải nín thở để tránh cho mưa rơi vào miệng, nên tất nhiên ngữ khí nói chuyện của nàng ta cũng vừa tức vừa vội, vốn là giọng nói kiều mỵ, nhưng cũng bởi vì ngữ khí vội vàng, mà lộ ra vài phần thở dốc khó nghe.
Lời nói này của nàng ta nghe giống như đang thẩm vấn mình vậy, nếu là lúc ở trên giường thì Tề Ngự Phong sẽ không ngại tán tỉnh với tiểu mỹ nhân, nhưng lúc này lại đang ở ngự hoa viên, hôm nay hắn ta rõ ràng đã có mục tiêu tốt hơn, hiện tại Lý Bảo Xu vẫn không thể thỏa mãn hắn ta, thì tất nhiên cũng khiến cho sự chịu đựng của hắn ta không còn nhiều nữa, đã không có sắc đẹp mê hoặc, đương nhiên lý trí của Tề Ngự Phong cũng không phải là Lý Bảo Xu hiện tại có thể phá hủy được, hắn ta cười lạnh hai tiếng, cảm giác lòng bàn tay đang kéo tay mình của Lý Bảo Xu ẩm ướt, lại càng khiến cho sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi: “Nếu trong hoa viên này xuất hiện người khác, như vậy ngươi đã là nữ nhân của Hoàng thượng, vì sao còn dây dưa với nam nhân khác?” Trò xiếc như vậy, hắn ta đã thấy rất nhiều rồi, vừa rồi còn cảm thấy rất hứng thú, nhưng lúc này trời vừa đổ mưa, bộ cung trang nặng nề kia treo trên người Lý Bảo Xu, để lộ ra thân thể nhỏ bé thật sự không hợp với quần áo của nàng ta, lúc này Tề Ngự Phong còn chưa triệu nàng ta thị tẩm, nên tự nhiên không biết chỗ mị lực của thân hình nhỏ bé này, giờ đây thấy quần áo của nàng ta rõ ràng quá rộng, liền làm lộ ra thân hình không hợp với bộ váy này của nàng ta, một khi đã không hề xinh đẹp, thì cái cảm giác cổ quái muốn đùa giỡn Lý Bảo Xu vừa nãy cũng không còn nữa, Tề Ngự Phong không chút do dự quát một câu: “Buông tay! Lý Trường Quý, nhìn xem nàng ta là người của cung nào, phái người trông coi nàng ta, không có việc gì không được phép đi lung tung, bộ váy này không hợp với nàng ta, về sau không được phép mặc hồng phấn nữa!”
Bộ váy hồng phấn này, lúc nãy ở dưới ánh nắng xuân, tất nhiên xinh đẹp dị thường lại làm nổi bật lên cảm giác hoạt bát của thiếu nữ trên người Lý Bảo Xu, nhưng bây giờ mưa lớn vừa trút xuống, bộ váy này liền như một cái tấm bao bố nặng nề treo trên người nàng ta vậy, không còn hơi thở của thiếu nữ nữa, mà chỉ mang đến cho người ta một loại cảm giác nặng nề luộm thuộm, cũng khiến cho Tề Ngự Phong vừa mới sinh ra một tia hứng thú vào lúc này liền bị dập tắt.
Vị Đế vương trẻ tuổi mà hăng hái này liền không thèm để ý tới thần sắc chật vật trong mắt Lý Bảo Xu, vén vạt áo sải bước đi tới chỗ Bách Hợp. Lý Bảo Xu nhìn thân ảnh của hắn ta, bờ môi cắn đến tái nhợt, trên mặt hiện lên một tia yếu ớt mà quật cường.
Lúc này Hàm Yên thật sự muốn quỳ xuống bái vị tiểu chủ này, trời mưa lớn như vậy, rơi trúng vào mặt đều đau, nhưng hết lần này tới lần khác ngài ấy lại còn đứng yên ngay trong mưa, tuy trước đây vị tiểu chủ này biểu hiện ra cực kỳ yêu thích Hoàng thượng, nhưng Hàm Yên vẫn cho rằng ngài ấy vẫn còn lý trí, có điều lúc này xem ra mình thật đúng là đã xem trọng vị Trưởng công chúa Nam Chiêu này rồi.
“Tiểu chủ, mưa lớn rồi, nô tỳ đưa tiểu chủ hồi cung ạ.” Tuy nói lúc này Hoàng thượng đang ở ngay trước mắt, nhưng nếu lúc này mắc mưa thân thể bị nhiễm lạnh thì đến lúc đó chỉ sợ phải dưỡng bệnh không được thị tẩm hơn mấy tháng, không phải là được không bù nổi mất sao? Trong lòng Hàm Yên khinh thường, nhưng Bách Hợp thì lại vẫn im lặng, nàng vừa mới nghĩ nếu như có mưa thì hay rồi, ai ngờ mưa thật sự tới, lúc này khí lực cả người nàng giống như bị rút hết sạch vậy, ngay cả đứng mà thân thể cũng đều run rẩy, thì sao bước đi được đây?
“Lam Thường tại?” Tề Ngự Phong đi đến gần mới nhìn thấy rõ gương mặt minh diễm của Bách Hợp, mưa rơi xuống mặt nàng, lại bởi vì không có trang điểm, cho nên thoạt nhìn chỉ làm cho gương mặt xinh đẹp rực rỡ trong ngày thường của nàng càng tăng thêm vài phần tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy trìu mến, cũng không có son phấn chảy xuống theo nước mưa giống như những nữ nhân khác, cái váy Bích Hoán Sa kia mặc trên người nàng có một loại cảm giác khiến cho người ta thấy kinh diễm, lúc này lụa mỏng thấm nước dán sát lên người nàng, bộ ngực đầy đặn cao ngất và cái eo nhỏ nhắn kia được phơi bày ra một cách hoàn mỹ, trong mắt Tề Ngự Phong ánh lên tia lửa, hắn gần như có thể tưởng tượng được nếu trời trong xanh nàng mặc chiếc váy lụa mỏng này sẽ là phong cảnh cỡ nào.
“Lý Trường Quý.” Ánh mắt Tề Ngự Phong cũng không nháy một cái, kêu người đang đứng sau lưng một tiếng, đại tổng quản nội thị tùy thân của hắn ta liền vô cùng hiểu rõ thánh tâm dâng lên một cái áo choàng, Tề Ngự Phong cầm áo choàng nhẹ nhàng quấn Bách Hợp lại, rồi liền bế lên.
Bách Hợp rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lúc này mới chớp mắt lặng lẽ thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng Tề Ngự Phong. Nếu lúc này mà bị đám nữ nhân đang vội vàng chạy khắp nơi trong hậu cung nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cắn răng xé khăn, nhưng trùng hợp là mọi người đều sợ mắc mưa bị nhiễm lạnh sinh bệnh không thị tẩm được, cho nên lúc này ai cũng không còn để ý đến chuyện câu dẫn Hoàng thượng nữa, ngoại trừ vẫn còn một vài cung nhân còn chưa hoàn toàn hết hy vọng đang đứng ở dưới hành lang rất xa nhìn qua bên này ra, thì đám người Huệ phi đã giải tán không còn một mảnh.
Một vài nữ nhân bị gió thổi vào, quần áo ướt dán lên người, lại bắt gặp Hoàng thượng ôm một người đi xa, ai ai cũng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này bởi vì chiếc áo choàng đã che kín thân thể, nên mọi người không thấy được người đang được Tề Ngự Phong ôm là ai, chỉ cho đó là Lý Bảo Xu mặc váy hồng phấn mà lúc nãy đang nói chuyện với hắn ta, vì vậy trong lòng liền mắng Lý Bảo Xu đến cẩu huyết phun đầu.
Mà lúc này thật vất vả về đến cung, Lý Bảo Xu liền bị cảm, nàng ta bị cảm rất nặng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta còn không dám nói với ai khác, nàng ta nhìn vào hệ thống thì thấy bỗng nhiên gần như phần lớn nữ nhân trong hậu cung đều sinh ra ác cảm với nàng ta, không khỏi cười khổ hai tiếng. Theo hệ thống bình luận thì độ ác cảm như vậy cũng là một loại thể hiện mị lực của nàng ta, vì vậy tuy người hận nàng ta rất nhiều, nhưng hệ thống lại tặng cho nàng ta 5 điểm, nàng ta nghĩ đến thân thể của mình hiện giờ, chỉ đành phải dùng 5 điểm này để đổi lấy một viên thuốc có thể trị được bách bệnh, lúc này thân thể mới lập tức khỏe hơn. Chỉ là, như vậy nàng ta liền mất đi một cơ hội dùng 5 điểm này vào các thuộc tính giá trị khác, trong lòng khỏi khỏi âm thầm tiếc nuối.
Từ sau khi Bách Hợp bị Tề Ngự Phong ôm lấy thì liền ngất đi, trước khi suy nghĩ của nàng rơi vào bóng tối, thì liền nhớ tới Lời chúc phúc của Long Vương, trong lòng mơ hồ hiểu ra trận mưa to xuất hiện kỳ lạ này chỉ sợ có liên quan với chuyện thân thể mình đột nhiên trở nên khó chịu rồi. Đợi đến sau khi tỉnh lại thì đã là hừng đông rồi, khi nàng mở mắt ra, liền phát hiện mình bị một người ôm vào trong lòng, thân thể có chút bủn rủn vô lực, sau khi phát hiện mình cũng không mặc quần áo, Bách Hợp liền không nhịn được vô ý thức đẩy lồng ngực của người kia một cái, người đang ngủ say kia ngược lại không có chuyện gì, nhưng chính nàng lại lăn một cái ‘Bịch’ xuống giường.
“. . .” Lúc này Tề Ngự Phong ở trên giường vừa chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy một màn này, không nhịn được cười khẽ ra tiếng, cũng không định vươn tay kéo Bách Hợp lên, một mái tóc dài mềm mại đen láy xõa tung trước lồng ngực trần của hắn ta, mang theo vài phần mị hoặc: “Ái phi lại không thích ngủ trên giường, mà chỉ thích ngủ trên sàn sao?” Khóe miệng hắn ta nhếch lên cười như không cười, một đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, sống mũi hắn ta cao thẳng, đôi môi lại cực mỏng, trông bộ dáng rất tuấn mỹ, nhưng chỉ có lúc cười mới thực sự mang đến cho người ta một loại cảm giác âm hàn đến tận xương.
Khổ đấu hệ thống sủng phi (6)
Lúc thân thể Bách Hợp không chỉ vô lực, mà cả người lại càng là bị ngã đau, đầu nàng đụng trúng bệ đặt chân, mái tóc xõa rối tung trên đất, quan trọng hơn là nàng không có mặc quần áo, lúc này chỉ đành phải lấy tay miễn cưỡng che đi bộ ngực đầy đà, cố gắng nhịn lại nhẫn, mới miễn cưỡng nhịn lời tức giận mắng đã vọt lên đến miệng xuống. Dựa theo quy tắc hậu cung, khi cung phi thị tẩm sẽ phải ngủ ở ngoài, chính là vì để thuận tiện cho việc hầu hạ Hoàng đế, lúc trước nàng luôn ngủ một mình, nên đã quên điểm này, nếu không nàng chắc chắn sẽ không ra tay đẩy người rồi.
Tề Ngự Phong nhìn bộ dáng của nàng như đang nhìn một con khỉ đang làm trò vậy, nàng chịu đựng đau đớn vừa khó khăn bò dậy, một mái tóc đen láy mượt mà che khuất hơn phân nửa tấm lưng trần của nàng. Cuối cùng Bách Hợp mới miễn cưỡng nói: “Thỉnh an Hoàng thượng, thiếp thất lễ.” Nàng vừa mới tỉnh lại, không biết có phải vì di chứng của cơn mưa hôm qua hay không, mà lúc này đầu của nàng đang co rút đau đớn từng trận, vừa nãy lại bị giật mình ngã xuống nên lại càng đau hơn.
Lúc này Bách Hợp tự cho là mình nhẫn nhịn được, nhưng kỳ thật Tề Ngự Phong thì lại thấy hai gò má nàng đỏ tươi, trong mắt giống như sắp phun ra lửa vậy, không minh diễm rực rỡ như thường ngày, nhưng lại có một loại cảm giác càng hấp dẫn hơn cả lúc ăn mặc xinh đẹp tinh xảo trong thường ngày, hắn ta sửng sốt một chút, tim bỗng nhiên đập nhanh hai nhịp, tuy rất nhanh bị hắn ta đè xuống, nhưng loại cảm giác không thể khống chế này lại làm cho ánh mắt Tề Ngự Phong càng trở nên nghiêm túc, hắn ta vươn tay ôm lấy eo Bách Hợp kéo nàng lên giường, trên miệng lại nhẹ giọng trêu chọc: “Dọa ái phi sợ ngược lại khiến cho trẫm đau lòng, để trẫm xem xem, có chỗ nào bị thương không.” Giọng nói của hắn ta càng ngày càng nhỏ, mang theo một loại ẩn nhẫn, Bách Hợp liền phát hiện linh hồn của mình lại bắt đầu xuất ra.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã sáng rõ rồi, Hàm Yên và mọi người cũng đã bưng nước rửa mặt chờ ở bên giường, Bách Hợp vừa mở mắt, Hàm Yên liền vui mừng nói: “Tiểu chủ đã thức rồi ạ? Hoàng thượng đã hạ lệnh, hôm nay tiểu chủ không cần đi thỉnh an Hoàng hậu, Lưu công công đã phụng lệnh Hoàng thượng, đưa đồ ban thưởng tới rồi, nô tỳ cảm thấy lần này, có khả năng sẽ thăng vị phân cho tiểu chủ.”
Chuyện tối qua thật có lợi cho nàng, sau khi linh hồn xuất ra lúc này lại tiến vào thân thể, nhưng cái cảm giác đau đầu muốn nứt khi tỉnh lại lúc nửa đêm hôm trước đã biến mất rất nhiều, kiến cho nàng không nhịn được phải lau trán thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì Hàm Yên đã cười không ngừng bước đến giúp nàng xoa bóp: “Tiểu chủ đau đầu sao? Tối qua tiểu chủ thế mà lại dựa vào Hoàng thượng kêu khó chịu đấy.” Ngày hôm qua sau khi bị Tề Ngự Phong ôm về Bách Hợp giống như biến thành một người khác vậy, luôn cọ vào người Tề Ngự Phong hô đau đầu, vốn trong hậu cung loại chuyện này cũng không hiếm thấy, chỉ là Hàm Yên lại thấy vị Lam tiểu chủ này thật sự hơi ngu xuẩn một chút, vốn tưởng rằng sẽ không thành công, ai ngờ cuối cùng Hoàng thượng lại ở lại, thậm chí ngay cả chủ cung Vương quý nhân phái người đến mời mấy lần cũng đều bị Hoàng thượng đuổi về.
“Hoàng thượng muốn thăng vị cho ta?” Bách Hợp không nghe thấy được ban thưởng cái gì, mà trực tiếp liền bắt được điểm quan trọng nhất, hiện tại thân phận địa vị của nguyên chủ thật sự quá thấp, chỉ mới là Thường tại thất phẩm mà thôi, đi ra ngoài gặp người liền phải quỳ, mà quan trọng nhất là, cái Thường tại thất phẩm này không dễ được nhìn thấy Hoàng đế, trừ phi Tề Ngự Phong có hứng thú với nàng, nếu không dù có chịu đựng hơn một năm cũng đều chưa chắc có thể nhìn thấy mặt Tề Ngự Phong, tuy nói Bách Hợp xác định mình sẽ không ỷ vào mang thai liền đi gây khó dễ cho Lý Bảo Xu giống như nguyên chủ, nhưng nếu thân phận địa vị của nàng có thể cao hơn trong tình tiết của vở kịch một chút, thì mới có lợi cho việc nàng đang làm.
“Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ, Hoàng thượng ban thưởng phong hào cho tiểu chủ.” Hàm Yên mang theo vẻ mặt tươi cười chúc mừng, vừa kêu người nhanh dâng tờ giấy mà Hoàng thượng đã tự tay viết lên, Bách Hợp mở ra xem, trên giấy chỉ viết một chữ ‘Hợp’, liền không nhịn được khẽ liếc trắng mắt, suýt nữa đã ném tờ giấy trong tay đi.
“Có nghĩa là, ta vẫn chỉ là Thường tại..” Nàng mở miệng khẽ than thở, Hàm Yên hơi tò mò nhìn ngài ấy một cái, rất nhiều Quý nhân, Quý tần tuy thăng vị phân, nhưng lại căn bản không được Hoàng thượng tự tay ban thưởng chữ, thậm chí ngay cả Hiền phi, Huệ nhị hiện tại cũng chưa có được vinh hạnh đặc biệt này, Bách Hợp có thể nhận được vinh hạnh như vậy, Hàm Yên vốn cho rằng ngài ấy sẽ vui vẻ vô cùng, nhưng ai ngờ trông bộ dáng ngài ấy lại giống như căn bản không vui vẻ gì cả.
Bách Hợp thở dài, không nhìn tới vẻ nghi hoặc trên mặt Hàm Yên, ngẫm lại chuyện hôm qua Lý Bảo Xu xuất hiện, tuy cuối cùng Tề Ngự Phong không đi cùng Lý Bảo Xu, nhưng ai cũng không biết Lý Bảo Xu có để lại ấn tượng gì trong lòng hắn ta hay không, Bách Hợp nghĩ đến đây, cũng không để ý đến chuyện vị phân nữa, trực tiếp triệu Đại cung nữ Hàm Châu đến: “Hàm Châu, ngươi ở trong cung nhiều năm, người quen biết cũng rất nhiều, ngươi nhìn xem cung nhân nào có tính cách hoạt bát nhí nhảnh, tư thái xinh xắn lanh lợi không, tìm đến đây giúp ta.”
Lý Bảo Xu không phải thích làm chuyện đặc biệt sao? Thấy Hoàng đế, vì khiến cho Tề Ngự Phong cảm động, còn nói ra chỉ muốn làm vợ chồng thôi, đáng tiếc lúc trước bản thân Lam Bách Hợp quá ngu xuẩn một chút, sau khi Nam Chiêu quốc bị công phá thì ngay cả một chút thế lực nho nhỏ còn dư lại của hoàng thất Nam Chiêu cũng không giữ được, nếu không hôm nay nàng cần gì phải cầu trợ Hàm Châu này chứ, chính mình liền tự tìm người xử lý cho rồi.
Hai cung nữ không biết tại sao nàng lại yêu cầu như vậy, vốn Hàm Yên còn đang có chút vui mừng, nhưng nghe được hàm ý trong lời nói của Bách Hợp, sắc mặt liền cứng đờ: “Chẳng lẽ tiểu chủ định…”
“Chỉ là lo trước khỏi hoạ thôi.” Bách Hợp mỉm cười, cũng không định giải thích, kêu hai nha hoàn khác hầu hạ nàng đứng dậy. Tề Ngự Phong đã nói mình không cần đi thỉnh an Hoàng hậu sau khi thị tẩm, liền chứng minh hắn không có ý định ghi lại chuyện đêm qua, trong cung dù cho Hoàng đế ngủ với một cung nữ thì cũng cần phải ghi lại, lúc này không ghi lại, chính là không muốn để người khác biết, cũng càng không muốn bởi vì chuyện đêm qua mà để cho mình có cơ hội mang thai.
Quả nhiên, không lâu sau, tiểu đồ đệ của Đại tổng quản bên người Tề Ngự Phong là Lưu Hảo liền bưng một chén thuốc đen kịt tới, vốn nàng cũng không muốn có khả năng mang thai vào lúc này, dù sao chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, con có thể sinh đương nhiên tốt nhất, nhưng bây giờ còn không phải lúc, hiện tại Tề Ngự Phong vô cùng cảnh giác với cỗ thân thể này của nàng, nếu đúng lúc này lại sinh con, thì chỉ sẽ đẩy Tề Ngự Phong ra xa hơn mà thôi, nguyên chủ đã hy vọng muốn báo thù, hơn nữa tốt nhất là có thể có được sự sủng ái của Tề Ngự Phong, tuy nói trong thời gian ngắn Bách Hợp có chút buồn rầu về điểm này, có điều tuy nàng không biết phải làm sao để có được sủng ái, nhưng ít nhất có thể làm cho Tề Ngự Phong không chán ghét mình như vậy nữa. Vì vậy dứt khoát uống hết thuốc vào.
Từ ngày hôm đó Tề Ngự Phong liền giống như quên mất Bách Hợp vậy, mấy ngày liên tiếp đều chọn hai phi thị tẩm, tuy mọi người trong cung đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành phải dốc hết sức nghĩ cách để tình cờ gặp gỡ Hoàng thượng. Hàm Châu quả nhiên tìm được mấy cung nữ tới, hiện giờ còn rất nhiều cung nhân muốn trèo lên giường Tề Ngự Phong từ đó một lần được bay lên trời, lúc Bách Hợp nhìn thấy mấy cung nữ này, liền cười xấu xa.
Những cung nhân này cũng biết Bách Hợp làm như vậy có khả năng chỉ là đang lợi dụng họ mà thôi, nhưng những cung nữ như họ ở trong hậu cung Đại Tề này ít nhất có tới hai ba ngàn người, rất nhiều người cả đời đều chưa chắc có thể nhìn thấy mặt Hoàng thượng, bây giờ có thể có một cơ hội như vậy, đừng nói Bách Hợp là muốn đưa họ đến trước mặt Hoàng thượng, xem như Bách Hợp còn có yêu cầu khác, thì chắc chắn đám người này cũng sẽ đồng ý.
Nhớ lại những bộ dáng mà Lý Bảo Xu luôn để lại ấn tượng cho Tề Ngự Phong trong tình tiết của vở kịch, Bách Hợp tranh thủ mấy ngày Tề Ngự Phong không tới dạy cho mấy cung nữ này, liên quan đến tiền đồ tương lai của họ, nên tất nhiên đám người này học đặc biệt nhanh, khoảng bảy tám ngày sau, ai cũng có thể diễn rất sống động rồi, có thần sắc ưu sầu, có bộ dáng nhí nhảnh, có cố ý làm như vô tình gặp được nhưng lại bày ra tư thái đẹp nhất. Bách Hợp cảm thấy cũng đã đến lúc rồi, liền kêu Hàm Châu đi ra ngoài nghe ngóng tin tức, sau đó lần lượt báo những tin tức này cho đám cung nữ.
Vĩnh viễn đừng nên xem thường quyết tâm muốn bay lên của đám cung nữ này, trong năm người mà Hàm Châu tìm đến thì có ít nhất ba người đã thành công được Tề Ngự Phong thu dùng, hai người đều được vị phân Tú nữ, thậm chí có một người còn được sủng hơn một chút, trực tiếp phong Giai lệ.
Ngay tại lúc Bách Hợp đang cảm thấy tự hào vì thành quả của mình, thì rốt cuộc chủ cung Vương quý nhân không còn nhịn được nữa, nàng ta trực tiếp kêu cung nữ thiếp thân truyền Bách Hợp đến uống trà.
So vị phân, so tư lịch, Bách Hợp không có một mặt nào có thể hơn được người khác, cho nên Vương quý nhân vừa truyền, tất nhiên nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi. Trong chính cung, Vương quý nhân đang nghiêng người dựa vào ghế quý phi, một bộ dáng lười biếng, con mắt chỉ nhìn chằm chằm cái móng tay được cắt tỉa vô cùng xinh đẹp sơn màu kia của mình, giống như không nhìn thấy Bách Hợp đã hành lễ tới nửa nén hương ở trước mặt nàng ta vậy.
Động tác phúc lễ như vậy giữ lâu quả thật còn khó chịu hơn cả quỳ lâu, không bao lâu sau cái trán của Bách Hợp liền thấm ra mồ hôi lạnh, Vương quý nhân bắt gặp sắc mặt nàng đã tái nhợt, trong lòng thầm kêu ‘Sảng khoái’.
Vương gia xem như cũng là đại tộc ở Đại Tề, nàng ta mượn hơi ấm của gia tộc, vừa tiến cung liền trực tiếp được phong Quý nhân lục phẩm, lại càng may mắn là có thể sống một mình một cung không cần chen chúc chung với người khác, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta ở trong hậu cung này, tuy có thủ đoạn, thế nhưng dung mạo lại không có gì nổi bật cả, mỗi năm đều có rất nhiều tiểu mỹ nhân tươi mới tràn vào hậu cung, chỉ sợ nàng ta đã bị Đế vương trẻ tuổi ném ra sau đầu từ lâu rồi. Có điều Vương quý nhân không cam lòng, đến bây giờ nàng ta còn chưa có con, vô luận là vì mình hay vì người nhà thì cũng nên đánh cược một lần, nhưng hết lần này tới lần khác Tề Ngự Phong lại cứ không lạnh không nhạt với nàng ta, trong một tháng còn có rất nhiều phi tần chằm chằm vào Tề Ngự Phong, đừng nói một tháng, thậm chí cả năm cũng không tới phiên nàng ta một lần.
Thật vất vả Nam Chiêu bị đánh bại, một đám nữ nhân mới lại tiến vào cung, Vương quý nhân cố nén ghen ghét đón Lam Bách Hợp vào cung mình, vốn ngay từ đầu nàng ta còn có chút âm thầm vui mừng, dù sao tướng mạo của Trưởng công chúa Nam Chiêu này xác thực rất xinh đẹp, ngay từ đầu Hoàng thượng cũng ưa thích, nàng ta tiến cung đã gần hai năm rồi, nhưng ngoại trừ lúc nàng ta mới tiến cung Hoàng thượng có tới cung này hai lần ra, thì từ đó về sau lại không còn đặt chân đến nữa, ai ngờ sau này lại đến liên tiếp nhiều lần như vậy, Vương quý nhân như mở cờ trong bụng âm thầm đi câu dẫn mấy lần, nhưng đáng tiếc lại không có một lần nào thành công cả.
Hôm đó, Hoàng thượng lại đưa Bách Hợp về, vốn chính bản thân Vương quý nhân cũng định đi vào cùng, nhưng lại bị Lý Trường Quý ngăn cản đuổi về, nàng ta lại phái người đến mời mấy lần, nhưng căn bản lại không được Tề Ngự Phong đáp lại, tất nhiên trong lòng Vương quý nhân rất tức giận, vốn trước đây nàng ta cảm thấy có một tiểu mỹ nhân như Bách Hợp ở trong cung mình thì có thể câu được Hoàng thượng tới, nhưng lúc này lại thấy, Tề Ngự Phong tới là tới, chỉ có điều vừa tới liền ở cùng với Bách Hợp, đừng nói nàng ta muốn phân chút ít thịt, thậm chí ngay cả cặn súp nàng ta cũng không uống được. Vì vậy đương nhiên Vương quý nhân liền trở mặt, lúc này cố tình muốn chỉnh Bách Hợp, nên mới cố ý để cho nàng cứ giữ tư thế phúc lễ như vậy ở trước mặt mình.