Tất Dao Quang nghe được Bách Hợp lời này, lại nhịn không được khóc lên:
“Giữa chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, dĩ vãng ngươi từng yêu ta như vậy, chẳng lẽ những điều này ngươi đều đã quên? Ta cũng không muốn nhiều, ta nhìn trúng cũng không phải là quyền thế của ngươi, ngươi tin hay không nếu hôm nay ngươi chỉ là một tên ăn mày dân chạy nạn bình thường, nếu là ngươi muốn đi ăn xin thì ta cũng sẽ lau chén thay ngươi? Nếu ngươi không được đi nổi thì ta sẽ làm quải trượng của ngươi, nếu ánh mắt ngươi mù thì ta sẽ là ánh mắt của ngươi, thay ngươi nhìn phong cảnh chung quanh, chân tình của ta đối với ngươi, Nhật Nguyệt chứng giám! Nhưng Triệu Húc Dương dù sao từng có ân với ta, nếu ngươi buông tha hắn, đồng dạng cũng khiến tình cảm giữa chúng ta nảy sinh, không tốt sao? Sau này ta sẽ cùng ngươi một đời một thế, vĩnh viễn không rời ngươi.”
Cô ta thổ lộ vô cùng động lòng người, phối hợp với khuôn mặt thút thít nỉ non, cũng cảm thấy điềm đạm đáng yêu, thế nhưng mà lần này chân tình thổ lộ lại không nhúc nhích được trái tim Bách Hợp.
Tất Dao Quang khóc đến hai mắt đẫm lệ mê mang, Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt, chằm chằm vào cô xem một hồi lâu, mới trong lúc đó mở miệng:
“Ta đều đã quên! Thời gian này ở chung, xác thực là ảo giác của một mình ngươi.” Bách Hợp vừa mới nói xong, Tất Dao Quang đang khóc sướt mướt thì trên mặt có chút cứng đờ cứng đờ, cô ta không dám tin ngẩng đầu lên nhìn, lau mắt rồi mở to mắt ra phảng phất như không hiểu Bách Hợp nói có ý gì.
“Nếu ta chỉ là một tên ăn mày dân chạy nạn, nếu ta ăn xin ngươi sẽ thay ta lau chén, ở bên cạnh ta, nghe rất động lòng người.” Bách Hợp mấp máy khóe miệng, chậm rãi gõ gõ tro bụi vô hình trên ống tay áo, không đếm xỉa đến Tất Dao Quang:
“Thế nhưng mà Tất cơ, Quả nhân thân là vua nước Tấn. Nước Tấn giàu có, đường đường vua của một nước, ngươi cho rằng Quả nhân sẽ đi ăn xin? Huống chi ngươi còn lớn tuổi hơn quả nhân, quả nhân chính trực trẻ trung khoẻ mạnh, nếu muốn nói mắt mờ, mắt mù cũng nên vốn là ngươi mới đúng. Tay ngươi có tật, làm quải trượng gì chứ?” Nói xong, Bách Hợp không nhịn được lại nở nụ cười: “Thật sự là hoang đường! Chuyện cho tới bây giờ mà gươi vẫn còn mượn lời nói dối, hoa ngôn xảo ngữ, ngươi cho rằng quả nhân là tên ngốc Triệu Húc Dương?”
Tất Dao Quang đã sớm cứng ngắc hóa đá, cô ta thổ lộ thâm tình mà lại bị Bách Hợp dẫm nát dưới lòng bàn chân, một phen chân tình của cô ta thế mà Bách Hợp cũng không có cảm kích, ngược lại cười nhạo. Cô ta chỉ cảm thấy trong nháy mắt chính mình nâng ra chân tình hậu ý lại bị Bách Hợp dẫm xuống dưới chân.
Loại cảm giác này khiến Tất Dao Quang hồi tưởng lại cảm giác lúc mình vì nịnh nọt Bách Hợp mà ca hát khiêu vũ, cô lại không chút do dự tặng người, không, lúc này còn hỏng bét hơn.
Khi đó cô đối với Bách Hợp còn không giống như bây giờ, cô không có có quỳ trên mặt đất cầu hắn, hôm nay mình đưa tới. Hắn lại phảng phất vung lên bàn tay đánh vào trên mặt cô, đánh cho mặt cô nóng rát đấy.
Cô cảm thấy không cam lòng, muốn há mồm phản bác, cô cũng không phải ý tứ kia, cô muốn nói Bách Hợp nghĩ sai về cô rồi, cô không phải loại người mà Bách Hợp tưởng tượng, thế nhưng mà lời nói đến bên miệng, trong lòng nghĩ ra rất nhiều cách nhưng lại lắp bắp đấy, nói không ra một câu nguyên vẹn.
“Ta cũng không phải ý tứ kia…” Cô chỉ muốn nói mình nhìn trúng cũng không phải thân phận Tấn Quốc công của Bách Hợp. Cô chỉ muốn nói người mình yêu thuần túy là hắn. Cô sẽ không giống những nữ nhân khác đồng dạng nhìn trúng quyền thế địa vị của Tấn Quốc công, cô muốn nói mình sẽ đối đãi Bách Hợp như nam tử bình thường.
Trong tv hoặc tiểu thuyết, lúc nhân vật nữ chính đối xử nam chính có thân phận bất phàm như người bình thường thì nhân vật nam chính sẽ vui đến phát khóc. Cho rằng là tình yêu đích thực, vì cái gì lúc này đến trên người cô lại thành trò cười như vậy?
Tất Dao Quang lắc đầu, thò tay còn muốn nắm tay Bách Hợp:
“Ta không phải thích tiền tài của ngươi, ta không có thèm những vật này, ta chỉ muốn nói nếu như ngươi không quyền không thế, ta vẫn sẽ yêu ngươi …” Cô ta lắp bắp nói cả buổi, cắn môi, chảy nước mắt:
“Ngươi hiểu lời nói của ta sao?”
Giống y tình cảnh lúc trước, Bách Hợp thò tay rung nhẹ làn áo, Tất Dao Quang thiếu đi hai cái ngón tay cái nên nắm không vững, thân thể cô ta bị mất trọng tâm nên bị ngã xuống mặt đất, hai tay thật vất vả mới chống ổn, cô đang muốn lại thò tay tới bắt thì Bách Hợp lui về phía sau hai bước:
“Quả nhân hôm nay có quyền thế, loại tiểu mỹ nhân nào không chiếm được?” Nữ nhân mà lúc trước Triệu Bách Hợp cầu mà không được, lúc này quỳ gối trước mặt, kể lể tâm sự, Bách Hợp nhớ tới vì Tất Dao Quang mà Triệu Húc Dương công tử ngày xưa của nước Tấn được sủng ái nay lại biến thành tù nhân, không nhịn được lại nở nụ cười, đang muốn mở miệng thì Tất Dao Quang lại rống lớn nói:
“Thiên hạ tiểu mỹ nhân nhiều, nhưng các nàng ấy cũng không phải ta!”
“Ngươi có gì đặc biệt? Ngươi chẳng qua là nữ nô mà Triệu Xương chơi chán trả về mà thôi! Ngươi cũng biết, vì đưa ngươi về, Triệu Xương còn lấy lại một đôi kiếm Tử Ngọ của Quả nhân! Đừng nghĩ mình quá quan trọng, Quả nhân cũng không thích loại người thay đổi thất thường, phu nhân phóng đãng như ngươi, lấy thân thể ngươi đổi tự do cho Triệu Húc Dương, lời này ngươi nói được ra cũng bẩn lỗ tai Quả nhân!” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, nhìn vẻ mặt Tất Dao Quang bị đả kích lớn:
” Quả nhân vốn cũng không muốn tánh mạng Triệu Húc Dương, dù gì hắn cũng là huynh đệ của Quả nhân, Quả nhân sẽ không bởi vì ngươi muốn tánh mạng hắn, đồng dạng cũng sẽ không bởi vì ngươi mà tha hắn một lần. Có điều ngươi đã cùng hắn tình thâm ý trọng, xét trên tình huynh đệ, Quả nhân nguyện thành toàn các ngươi hai người, nếu Triệu Húc Dương tâm vui mừng ngươi, các ngươi có thể ly khai nước Tấn, không cho phép bước vào lãnh thổ nước Tấn, nếu hắn không chịu muốn ngươi thì nước Tấn Quốc cũng không cho phép ngươi lưu lại, Quả nhân cũng không muốn muốn gặp lại ngươi, sau đó sẽ sai người tống ngươi ra khỏi đô thành nước Tấn cùng vớiTriệu Húc Dương hội hợp.” Bách Hợp nói xong cũng không quay đầu lại đi luôn.
Lúc đầu Tất Dao Quang còn tưởng rằng cô nói lời này, chỉ là hờn dỗi thôi, chỉ xả hận do trước kia thân thiết với Triệu Húc Dương, lúc Bách Hợp thực xoay người đi rồi thì Tất Dao Quang mới hồi phục tinh thần lại, hiểu Bách Hợp thật sự phiền chán mình, không muốn gặp mình.
Cô lập tức mắt choáng váng, trong tưởng tượng cuẩ cô hôm nay vì Triệu Húc Dương mà hiên thân cho Bách Hợp, lại thâm tình thổ lộ thì Bách Hợp sẽ cảm động, có điều cô ta đã từng chịu tổn thương từ Triệu Xương cho nên cô ta muốn Bách Hợp cho cô ta một ít thời gian. Thuận tiện cô ta cũng xem xét biểu hiện của Bách Hợp, dù sao Bách Hợp đã trở thành vua của một nước, mặc dù cô ta chọn Bách Hợp, thế nhưng sợ hãi Bách Hợp ba vợ bốn cô hầu trái ôm phải ấp. Cô ta còn muốn nói với Bách Hợp, về sau hai người một đời một thế một đôi người, Bách Hợp chỉ có thể yêu cô ta, không thể gặp những nữ nhân khác. Thế nhưng mà cô ta còn có rất nhiều lời chưa nói ra miệng thế mà Bách Hợp lại nói cho cô ta biết, hắn không thích cô ta!
Cái này như cho Tất Dao Quang một đòn cảnh cáo, điều này sao có thể?
Triệu Bách Hợp trước kia rõ ràng là yêu cô đấy, cô ta là nữ nhân có giác quan thứ sáu có thể cảm giác được, làm sao sẽ sai đâu? Vì sao Bách Hợp lại thay lòng đổi dạ trở nhanh như thế? Cô thất hồn lạc phách nhìn xem Bách Hợp càng chạy càng xa, lúc này mới như là phục hồi tinh thần lại. Muốn xông lên phía trước:
“Trở về, trở về, Triệu Bách Hợp ngươi trở lại cho ta! …”
Nếu thật sự chính Triệu Bách Hợp, nghe cô ta hét như vậy chỉ sợ chạy vội lại, thế nhưng mà chính thức Triệu Bách Hợp sớm không tại nhân thế này, không thể nói cái hồn phách đsc biến mất sạch sẽ rồi. Hiện tại sao cô ta có thể gọi trở về được?
Nâng cô ta trên lòng bàn tay, dễ dàng có được đồ vật gì thì cô ta lại không quý trọng, coi thường, ghét bỏ Triệu Bách Hợp vì vương vị mà vắng vẻ cô ta, hôm nay thân thể này đổi lại linh hồn khác không thèm cô ta nữa thì cô ta lại khóc nháo yêu cầu người trở về.
Kính vỡ không có khả năng liền lại được, nước đã hắt khó có thể thu lại, người ta luôn tại lúc mất đi hết thảy thì mới bắt đầu tỉnh ngộ. Có điều Tất Dao Quang mới hối hận đã muộn.
Bách Hợp càng đi càng xa, Tất Dao Quang bị người ngăn lại.
Sau khi hồi cung Bách Hợp sai người thả Triệu Húc Dương cùng với Tất Dao Quang, bị lưu vong ra khỏi Tấn Quốc.
Từ nay về sau hai người này trằn trọc từng đi qua nước Lỗ với nước Hàn. Nhưng chuyện Triệu Húc Dương ngày đó cải cách nước Tấn Quốc khiến rất nhiều người đều biết đến, Triệu Húc Dương không cam lòng muốn mượn binh phục quốc, nhưng các nước sau khi biết rõ công tích vĩ đại của hắn thì ít qua lại với hắn đương nhiên không mượn binh được, sau khi đi qua nhiều nước thì Triệu Húc Dương cũng đã thất vọng từ bỏ việc mượn binh,hắn bắt đầu muốn bằng vào bản lĩnh của mình mưu chức vị ở các nước, phát triển địa vị.
Nhưng hắn ở cùng Tất Dao Quang thời gian dài, cách nghĩ của hắn không hợp thời đại này, hắn oán hận người có mắt không nhìn được kim khảm ngọc, hắn hận chính mình đầy bụng văn tài lại không được trọng dụng, hắn cảm giác mình có chí không thể duỗi, từ lâu rồi ý chí tinh thần sa sút.
Mà Tất Dao Quang bị ép ở bên hắn đấy, mặc dù cô ta từng thích Triệu Húc Dương trong một thời gian ngắn, nhưng nguyên nhân vì cô ta bị Bách Hợp ghét bỏ, thì càng không buông được Bách Hợp, đã trở thành một cái khúc mắc, lại nhìn Triệu Húc Dương càng không thuận mắt, hơn nữa hiện nay Triệu Húc Dương khá xa mỹ thiếu niên như ánh mặt trời được sủng ái năm đó, hắn tối tăm phiền muộn rất nhiều, quanh năm thất bại khiến cho hắn thoạt nhìn già hơn người bình thường.
Hai người dần dần vì ăn, mặc, ở, đi lại mà cãi lộn, đã không có tình cảm sống chết gắn bó làm trụ cột như trong kịch tình Sinh, Tất Dao Quang cũng không cam lòng cho nên cô ta càng không nhẫn nại Triệu Húc Dương, sau đó hai người cãi nhau không ngừng, cô ta ghét bỏ Triệu Húc Dương không có bản lĩnh, lúc đầu Triệu Húc Dương còn chịu đựng nhưng thời gian dần qua cũng không phục rồi.
Hắn nhớ tới trước kia mình từng là công tử nước Tấn, thậm chí được Tấn Dương công phong làm Thái Tử, nếu không vì Tất Dao Quang, nếu không vì muốn nịnh nọt cô mà tạo ra một nước Tấn khác lại Quốc thì tội gì hắn sẽ bị nước Tấn lưu đày? Hắn đã mất đi nhiều thứ như vậy, nữ nhân mà hắn chịu trả giá hết thảy lại bắt đầu ghét bỏ hắn, bắt đầu hai người chỉ là tranh cãi miệng lưỡi, chiến tranh lạnh, về sau Triệu Húc Dương nhớ tới Tất Dao Quang trước kia từng bị Triệu Xương ngủ, lại không phải thân hoàn bích, hơn nữa chỉ là nữ nô xuất thân, nếu không phải là vì cô ta thì sao minhd sẽ rơi vào tình cảnh như vậy?
Đã từng là thái tử nước Tấn lại luân lạc tới làm thứ dân, tâm lý chênh lệch kỳ thật thật lớn, nếu là Triệu Húc Dương còn có được tình yêu, có lẽ hắn sẽ cảm thấy mình là vì tiểu mỹ nhân mà buông tha cho giang sơn, nhưng nay hắn còn nhỏ tuổi nên không điều chỉnh được cảm xúc này, hơn nữa Tất Dao Quang lại ghét bỏ hắn nên càng tức giận hơn.
Triệu Húc Dương cũng bắt đầu oán trách Tất Dao Quang, càng về sau hai người phát triển đến mức cảm tình cực nhạt nhẽo, Tất Dao Quang càng hoài niệm lúc trước, cô ta muốn trở lại hiện đại, tuy nhiên lại không tìm được phương pháp trở về, qua vài năm lang thang bên ngoài, ăn không đủ no ngủ không ngon, cùng với Triệu Húc Dương lãnh đạm khiến cô ta thay đổi nhanh chóng, rõ ràng chưa đến 30 tuổi mà lại nhìn như phu nhân.bốn mươi tuổi
Cô nhớ tới nếu mình trở thành nữ nhân của Bách Hợp, nếu mình là Vương Hậu nước Tấn, như vậy mình sẽ được người nâng tại lòng bàn tay, ăn uống đều có người hầu hạ, làm sao sẽ chịu khổ thao Triệu Húc Dương?
Ngày đó cô từng nói qua ‘Nếu người cô yêu là tên ăn mày thì cô sẽ lau chén thay hắn” giờ nhìn lại thành một hồi chuyện cười.
Cô ta nhớ tới hiện đại cô từng xem phim có lời kịch, đã từng có một phần chân thành yêu bày ở trước mặt cô, thế nhưng mà cô không có quý trọng, đợi đến lúc mất đi thì mới hối tiếc không kịp, sự khống khổ trên thế gian chỉ đến thế, nếu như ông trời cho cô cơ hội trọng sinh lại thì cô thu liễm tình tình, không đi kết bạn với ai, không đi ra đầu song ngọn gió, thành thành thật thật canh giữ ở bên Triệu Bách Hợp, cùng hắn dốc sức làm, cùng hắn phấn đấu, sau khi thành công hắn làm Vương thì mình thành Hậu…