Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Tô Trinh định muốn tiến cung cáo trạng Triệu Húc Dương không phân biệt được tôn ti, cùng nữ nô liên thủ, hủy nhân duyên của hắn, biết rõ luật pháp nước Tấn, lại cố ý để tư nô chạy trốn, còn trợ giúp hắn chạy khỏi nước Tấn, chuyện này nói lớn liền lớn nói nhỏ thì nhỏ, nếu Tấn Quốc công có ý bao che, lại không có người cáo xuất đầu, Tấn Dương công có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, khiến Triệu Húc Dương tránh được một kiếp, nhưng nếu có người náo lên…, cho dù Tấn Dương công thân là chủ một quốc gia, nếu làm việc quá mức thiên vị, cũng khó thoát mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí, khiến Tấn Dương công mất đi dân tâm. Nước Tấn dùng pháp trị thiên hạ, nếu Tấn Dương công xử theo luật, Triệu Húc Dương biết rõ pháp luật lại cố ý phạm pháp, dù là hắn thân là công tử, cũng sẽ bị lưu vong, người bên người hắn sẽ chịu liên lụy, Tất Dao Quang một nữ nô thì tử tội khó thoát.
Mà nếu Tấn Dương công muốn thiên vị thì hắn làm người bất công, làm việc hoang đường, giữ được đạo thì có nhiều người giúp đỡ, mất đạo thì ít người giúp,cuối cùng có một ngày sẽ chôn dưới mầm tai hoạ.
Vô luận như thế nào chuyện này đối với Bách Hợp mà nói đều là trăm lợi mà không một hại, chỉ cần Tô Trinh chịu ra mặt náo lên, việc này nhất định có thể lột xuống một lớp da của Triệu Húc Dương.
“Nếu như thế Tấn Ngu sẽ không giữ được mệnh, tiên sinh có thể cam lòng?” Cách của Tô Trinh, đúng như suy nghĩ trong lòng của Bách Hợp, nhưng chuyện này cô lại muốn Tô Trinh tự nói ra, mặc dù Tô Trinh quy thuận cô, nhưng thời gian không lâu, nếu Bách Hợp đưa ra đề nghị như vậy thì theo tích cách Tô Trinh, cho dù mình vì hắn báo thù, một người trút được giận một người được lợi, nhưng khó tránh khỏi hắn cũng sẽ nghĩ nhiều, nhất định không dốc hết toàn lực.
Nhưng lúc này do chính hắn đưa ra vậy thì khác rồi, việc này tuy có lợi với Bách Hợp nhưng ngược lại, đây là Tô Trinh cầu mình làm việc, thuận tiện vì mình tận trung mà thôi, tất nhiên hắn sẽ dốc hết toàn lực làm việc thỏa đáng, hơn nữa việc này còn trở thành mình giúp hắn, hắn sẽ thiếu mình một cái nhân tình, vì đạt được sự tán thưởng của mình thì hắn sẽ đem sự tình làm thỏa đáng, dốc hết toàn lực.
Bách Hợp mỉm cười bưng lên chén rượu nhỏ, vuốt vuốt trong tay, Tô Trinh liền cười: “Đại trượng phu, lo gì không vợ, chẳng qua là một nữ nhân, chết thì chết, có gì không nỡ?”
Người này tâm nhãn nhỏ, có thù tất báo. Lúc trước chuyện này rõ rang không có quan hệ gì đến Triệu Bách Hợp, chỉ vì hành động của Tất Dao Quang, khiến Triệu Bách Hợp chọc phải kẻ thù khó chơi như vậy, hôm nay Bách Hợp lui ra thì Triệu Húc Dương bị Tô Trinh cắn chặt như vậy, Bách Hợp mấp máy khóe miệng. Tô Trinh đang muốn hướng Bách Hợp mượn người, thuận tiện lúc hắn cáo trạng, Bách Hợp cũng không nhận lời.
Hôm nay Triệu Húc Dương vào phủ mình, muốn gặp Tất Dao Quang, nhưng Tất Dao Quang cũng không phải cho không hắn gặp, theo tính cách Triệu Húc Dương, sau khi biết Tất Dao Quang bị cô đánh, nhất định sẽ giận dữ, Bách Hợp cảm thấy không cần Tô Trinh chủ động ra tay, bản thân Triệu Húc Dương sẽ cáo trạng với Tấn Dương. Cô lại cho người đưa Tô Trinh trở về sau đó sai người chọn nữ nô đưa đến chỗ Tô Trinh, quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, trong nội cung liền truyền lệnh. Nói Tấn Dương công tưởng niệm công tử, khiến Bách Hợp tiến cung đi.
Nói đến cái cớ Tấn Dương công tưởng niệm Triệu Bách Hợp. Lúc Bách Hợp nghe được nhịn không nổi liền bật cười, Triệu Bách Hợp về nước Tấn nhiều năm, Tấn Dương công rất lãnh đạm với hắn, tuy nói không có lưu vong hắn, nhưng tìm Triệu Bách Hợp về thuần túy vì Tấn Quốc công đăng vị, nước Tấn cần cùng các nước khác trao đổi con tim, Tấn Dương công chỉ có bốn con trai, mặc dù Triệu Húc Dương được hắn sủng ái nhất, nhưng mấy nhi tử cũng trưởng thành bên hắn, nếu sau này cần trao đổi con tin, hắn sẽ không nỡ mà thôi, muốn Triệu Bách Hợp trở lại là Tấn Dương công thiếu con tim, đến lúc trao đổi liền mang hắn ra, vừa không đau lòng, vừa không hại đến mấy nhi tử hắn yêu thương.
Có điều mấy năm gần đây chiến loạn liên tục, chuyện con tin tạm thời không có người nhắc tới, Triệu Bách Hợp mới bình an ở nước Tấn.
Tấn Dương công lúc bình thường nhớ không nổi đứa con trai này, tuy nói Triệu Bách Hợp có danh công tử, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không gặp nổi Tấn Dương công, lúc này lại đột nhiên nghĩ tới đứa con trai này, còn nói nhớ nhung, Bách Hợp nghe xong liền biết chắc Triệu Húc Dương trở về cáo trạng, hôm nay Tấn Dương công triệu mình, nhất định là chất vấn việc này rồi.
Tuy nói trong kịch tình cùng với trong trí nhớ nguyên chủ, Bách Hợp đã thấy Triệu Húc Dương rất nhiều lần, nhưng chân chính Bách Hợp tận mắt nhìn thì đây là lần đầu. Trong vương cung nước Tấn, Tấn Dương công cùng mấy người quý tộc nước Tấn thiết yến, nhìn mấy ca cơ múa kiếm, một bộ dáng như si mê, một phu nhân mặc y phục màu đỏ dựa vào bên cạnh hắn, lúc Bách Hợp đến, khuôn mặt Triệu Húc Dương bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt lộ ra nét hung tàn, Bách Hợp không chuyển mắt, như là không thấy hắn, đi đến chỗ Tấn Dương công.
Trước kia lúc Triệu Bách Hợp được Tấn Dương công đón về, đối với vị phụ thân này kỳ thật từng có một thời gian ngắn kỳ vọng và cảm kích, nhưng sau đó, lúc phát hiện Tấn Dương công chỉ nuôi hắn như heo, để thế mạng cho lũ con trai của hắn, hoàn toàn không khác gì hành vi cử chỉ cùng người nhà Lỗ cơ ngày xưa, đối với vị phụ thân này tâm cũng lạnh đi, ngày thường thấy hắn cũng không nịnh nọt, ngược lại đa số đều lạnh nhạt.
Từ nhỏ vốn không nuôi bên người, hơn nữa Lỗ cơ tuổi già sắc suy, cũng không được sủng, chuyện lúc trước Tấn Dương công trốn khỏi Lỗ quốc quá mất thể diện, đứa con trai này cũng không biết nịnh nọt lấy lòng, thời gian dài, Tấn Dương công càng thêm khó chịu, nhìn hắn cũng không vừa mắt, lúc này nhìn thấy Bách Hợp tiến đến, bộ dáng âm u, sắc mặt Tấn Dương công lập tức trầm xuống, phất phất tay, mấy người thu kiếm nhanh chóng lui xuống, hắn quát to một tiếng, tiện tay cầm lấy rượu trên bàn, ném tới Bách Hợp!
Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền rút ra trường kiếm bên hông nhảy lên, bình rượu và mũi kiếm va chạm, phát ra tiếng thanh thúy, nhanh chóng bay về hướng Triệu Húc Dương, Triệu Húc Dương đang còn oán hận trừng mắt nhìn Bách Hợp, lúc bình rượu bay tới, hắn muốn trốn nhưng không kịp, chỉ nghe Hàn Khương phu nhân kinh hãi hô, ‘Đùng’ một tiếng, cái chén rượu kia đúng lúc đập vào mặt hắn, đau đến mức hắn lập tức liền khom eo ôm lấy sống mũi, trong lúc nhất thời toàn thân run rẩy, một câu nguyên vẹn cũng không nói nổi!
“Húc Dương, con có sao không?” Tấn Dương công thấy cảnh này, cuống quít vươn tay ra, cái sống mũi yếu ớt, chén rượu nhỏ kia là làm từ đồng thau, một cái nửa cân, thêm lực của Bách Hợp, lúc đập vào sống mũi hắn, không có khiến xương mũi gãy tại chỗ, là do Bách Hợp không muốn lúc này khiến Tấn Dương công phát điên, cố ý hạ thủ lưu tình mà thôi, nhưng như vậy, Triệu Húc Dương cũng nếm nhiều đau đớn, trước kia hắn vô cùng được sủng ái, mọi người hận không thể đưa hắn nâng trên lòng bàn tay, làm sao có lúc chịu thiệt, lần đầu bị thương, đau đến nước mắt hắn suýt nữa chảy ra, Tấn Dương công hỏi, hắn mở không nổi miệng, thấy tình cảnh này, Tấn Dương công nhất thời giận dữ, chỉ vào Bách Hợp liền mắng:
“Nghiệp chướng! Ngươi nhìn xem ngươi làm thương Húc Dương thế nào?”
“Vật này là phụ vương ném, có liên qua gì tới Hợp?” Bách Hợp chậm rãi thu trường kiếm vào vỏ, một câu chắn Tấn Dương công trở về, Tấn Dương công vừa thấy Bách Hợp tới, sẽ nghĩ đến lai lịch của cô, phảng phất nhắc nhở chính mình lúc ấy không được phụ thân sủng ái, bị phái làm con tin, nếu năm đó hắn không nhẫn nhục sống tạm bợ, chỉ sợ hôm nay không biết rơi vào kết cục gì.
Triệu Bách Hợp tồn tại, giống như nhắc lão về đoạn thời gian đó, vừa nhìn thấy đứa con trai này lão liền không thích, hơn nữa nhớ tới cáo trạng của Triệu Húc Dương, dưới cơn xúc động mới cầm bình rượu nện hắn, không nghĩ tới hắn né, còn họa thủy đông dẫn (*), làm bị thương nhi tử mà mình yêu thương.
Lúc này Tấn Dương công muốn thay Triệu Húc Dương trút giận, nhưng trong lòng Triệu Húc Dương chỉ nhớ muốn thay Tất Dao Quang lấy lại công đạo, nghe Tấn Dương công chỉ lo nói chuyện chén rượu, hắn nhịn đau, che cái mũi vội khoát khoát tay, biểu thị chính mình không sao, lai như nhắc nhở Tấn Dương công, liếc hắn một cái, Tấn Dương công mới nghĩ tới, lớn tiếng thét lên:
“Quả nhân hỏi ngươi! Trong thành có Tô Trinh, cưỡng đoạt vợ người khác, ngươi lại giúp ác, cùng Tô Trinh hợp mưu, muốn lấy tánh mạng người ta, còn có việc này? Nếu việc này là thật, dù ngươi là con của quả nhân, nhưng quả nhân sẽ không tha thứ!”
Hôm nay Tấn Dương công quả nhiên là vì Tấn Ngu vợ Tô Trinh mà đến, Bách Hợp sớm đoán được Triệu Húc Dương sẽ cáo trạng, nhưng cô không nghĩ tới Triệu Húc Dương không khác gì trong kịch tình, đều là thuộc loại bị sắc làm cho mê muội, sắc đẹp trước mắt, chỉ lo dây dưa với Tất Dao Quang, liền sự thật như thế nào cũng không đi thăm dò, hôm nay lại cáo trạng như vậy.
Cô cười mà không cười nhìn Triệu Húc Dương, thấy Tấn Dương công trừng mắt lạnh lùng, mới nói:
“Việc này phụ vương từ đâu nghe được?”
“Đừng quản quả nhân từ đâu nghe được, ngươi chỉ cần trả lời, có đúng hay không! Tô Trinh cưỡng đoạt vợ người khác, ép phụ nhân cùng người khác bỏ trốn, ngươi phái người bắt trở lại, còn có việc này?” Hôm nay Tấn Dương công vốn là thiết yến cùng mọi người vui cười, không nghĩ tới nhi tử cáo trạng, bởi vậy trong cơn giận dữ phái người mang Bách Hợp tiến cung, lúc này trong bữa tiệc còn có người ngoài, hắn trước mặt mọi người quát tháo Bách Hợp, thậm chí ngoại trừ Triệu Húc Dương đang ngồi bên trong, còn có ba vị Tấn Dương công tử, hắn không giữ chút thể diện nào cho đứa con trai này, tuy hắn không nói chuyện này là Triệu Húc Dương cáo trạng, nhưng hôm nay chư vị ở đây đều là chính tai nghe được Triệu Húc Dương nói Triệu Bách Hợp cậy thế khinh người, lúc này nhìn thấy Bách Hợp thụ thẩm, rất nhiều người đều hướng Bách Hợp nhìn đi qua, phu nhân ngồi cạnh Tấn Dương công còn nói một câu:
“Đại Vương bớt giận.”
“Thật có việc này, ép phụ nhân cùng tình nhân bỏ trốn không giả, phái người bắt trở lại cũng là thực, chỉ là Tô Trinh này, phụ vương không ngại tra xem người này là ai?” Mỗi câu Bách Hợp đáp, sắc mặt Tấn Dương công khó coi vài phần, nhưng không đợi hắn mở miệng, Bách Hợp lại hỏi lại hắn một câu, Tấn Dương công không nghĩ tới sẽ nghe cô hỏi như vậy, lập tức ngây người, Triệu Húc Dương cũng ôm mặt ngẩng đầu lên.