Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1146: Q.13 - Chương 1146: Nhân duyên mợn xác hoàn hồn 25




Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Hơn nữa nếu như trong vòng còn nhiều người, ý của cô gái kia là thêm một người chia sẻ tài nguyên, giống như một đám người bị nhốt trong một không gian bịt kín, càng nhiều người thì oxy sẽ càng mau hết, cô gái kia thứ nhất là cho rằng một khi Bách Hợp ra vòng tròn thì áp lực trong vòng sẽ nhỏ đi, hi vọng có thể kiên trì thêm một lúc. Nếu bên ngoài có gì bất thường thì Bách Hợp ra tiêu diệt một chút để giảm bớt áp lực trong vòng, nếu như cô có thể thanh trừ sạch sẽ bọn nó thì mọi người rất vui mừng, nếu là không được, thiếu mấy phần uy hiếp, đến lúc đó bọn họ cũng thêm được một chút thời gian đợi được người bên ngoài tiến vào cứu.

Quan trọng nhất là Bách Hợp nghĩ tới những thứ này chuyện nhỏ nhặt kia thì cô gái này cũng nghĩ đến, thức ăn nước uống khan hiếm, thiếu một người thì cô ta sẽ có thêm một phần để kiên trì thêm được một lúc.

Ở đây ai cũng khong ngốc, Trang Thiên Minh liếc mắt nhìn cô gái này một cái, lại nói Bách Hợp: “Đừng nghe cô ta, ở yên trong vòng này sẽ an toàn hơn, sau khi trời sáng mà chúng ta chưa ra thì người của hiệp hội nhất định sẽ phát hiện không thích hợp, sẽ tiến vào cứu chúng ta, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài.”

Trang Thiên Minh vừa nói ra khỏi miệng thì mấy người còn lại trong lòng có chút không vui, thầm mắng ông ta xen vào việc của người khác. Cô gái kia mở miệng nói tiếp: “Như thế thì chưa chắc, chúng ta nhiều người như vậy tiến vào đều chết ở đây, người cứu viện chưa chắc có thể sống sót được. Tống Bách Hợp có bản lĩnh, lại có thể đánh lại bọn chúng, vừa rồi còn đem cái kia, cái kia đả thương đuổi đi, ra ngoài cũng sẽ không có vấn đề gì, ông lo lắng cái gì?” Cô gái kia rất bất mãn hành động Trang Thiên Minh muốn Bách Hợp lưu lại. Cố nén xúc động muốn chửi ầm lên, trong lòng đang âm thầm mắng Trang Thiên Minh là đồ ông già.

Người của hiệp hội đều là những người như thế nào trong lòng cô ta đều rõ, nếu như đợi được những người này tìm được người có bản lĩnh tiến vào, cũng không biết là đến khi nào. Đến lúc đó mấy người không thoát ra được,đợi mấy thứ này xông vào không phải là phải chịu chết sao? Chẳng thà để Bách Hợp ra ngoài, tiêu diệt được cái nào hay cái ấy, nếu như tiêu diệt không được, chết ở bên ngoài, tình hình cũng không tệ hơn lúc này là bao, nếu như cô có bản lĩnh có thể tiêu diệt những thứ bên ngoài thì tất cả mọi người cũng thêm mấy phần hy vọng sống sót.

Trang Thiên Minh nghe thấy lời này của cô gái kia rồi lại liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, trong lòng cũng bắt đầu chửi mẹ nó. một đám phế vật này, bản lĩnh thì không lớn lại ích kỷ. Mọi người tốt xấu gì cũng là cùng nhau tiến vào, có thể sống thêm một người tính một người. Tốt xấu gì cũng là một mạng người, nhưng những người này bởi vì lo lắng cho tính mạng của mình, lại không đếm xỉa đến an nguy của người khác.

Huống chi cô gái này cũng là thiển cận. Bọn họ không nghĩ, nếu Bách Hợp đi ra ngoài thật sự xảy ra chuyện, lại không có người tới giúp, thì cô ấy có thể sống được không? Trọng yếu nhất là cô gái này nói thẳng ra,, nếu như cô ấy đi luôn, đến lúc đó lưu lại mấy người ở đây, còn không phải chờ chết? Trong lòng Trang Thiên Minh gấp đến độ muốn phát hỏa, nữ nhân còn bĩu môi nói:

“Quan trọng nhất chính là, không phải cô ấy nói, trong tòa nhà này còn tồn tại thứ gì đó đáng sợ hơn sao, cô ta cố tình đẫn chúng ta vào đây, bây giờ xảy ra chuyện như vậy…” Cô gái kia nói nhỏ, Bách Hợp nghe thấy liền cười nói: “Tôi nói rồi, các người không thích có thể đi, không ai ép theo tôi cả.”

“Nếu như không phải cô làm ra vẻ anh hùng, mang theo chúng tôi ra thì cũng không đụng phải những thứ này.” Cô gái kia cũng nén giận, trước nhìn thấy những thứ âm hồn ác quỷ kia, sớm đã làm cho lá gan của cô ta nhỏ hơn thỏ đế rồi, lúc này Bách Hợp còn nói mát như vậy, cô ta điên cuồng hô to: “Ngươi đã muốn thể hiện, chính ngươi đi thì tốt rồi.”

“Cô nói bớt đi vài câu đi!” Trang Thiên Minh nhìn thấy trong mắt Bách Hợp chợt lóe lên sát khí, đột nhiên đứng dậy tát cô gái kia một cái, nghiêm nghị hét lớn: “Cô câm miệng cho tôi, nếu như không phải cô Tống mang theo chúng ta, côsớm cũng đã chết như những người vừa rồi rồi.”

“Tôi nói sai gì sao?”

cô gái kia bị tát, lập tức như bị phát điên gào lên: “Nếu như sớm đi ra ngoài một chút, chúng ta…”

“Câm miệng cho tôi!” Bách Hợp liền giơ chân lên đạp vào đầu cô ta một cái, cô bị những người này náo đến tâm phiền, một cước này đạp đúng gáy của cô gái kia, cô ta hét ầm lên rồi nằm bò trên mặt đất, mấy người còn lại thấy thế đều không lên tiếng, Bách Hợp lôi kéo dây lưng của mình nói: “Chọc giận tôi, có tin tôi bỏ vòng này đi cho các người tự tìm đường sống! Một đám vô dụng, bản lĩnh thì không có nhưng nói quá nhiều.”Cô vừa nói xong,mọi người trong vòng nghe cô chửi thì rất tức giận nhưng khi nghe tới muốn phá hủy vòng tròn thì đều sợ xanh mặt lên, đều im lặng dựa vào nhau không dám lên tiếng nữa.

Bách Hợp cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng chẳng muốn cứu các người, nếu như an phận thì không sao nhưng nếu như còn dong dài nữa, có tin tôi đá ra ngoài không?”Cô gái kia run run nằm bò trên mặt đất không dám hừ một tiếng, mắt của Bách Hợp nhìn đến chỗ nào, mọi người đều không dám nhìn cô,cô nhếch miệng cười, lúc này mới đi ra khỏi vòng.

Một khi ra khỏi vòng tròn, mùi hôi thối cùng với mùi thịt thối rữa càng ngày càng đậm, như là nghe thấy được mùi máu tươi,rống lên như dã thú, sau một khắc gió tanh mưa máu, Bách Hợp còn chưa có quay đầu, trong vòng đã vang lên tiếng thét chói tai, Bách Hợp quay đầu lại, một gương mặt thối rữa cách mặt cô rất gần, một cái bàn tay khô gầy đen thui giơ lên, trên mu bàn tay lông xanh mọc dài, móng tay dài nhọn hoắt đang chụp đến đầu Bách Hợp.

Thân thể của thây khô kia còn da bọc xương,da thịt bên ngoài thối rữa, mơ hồ có thể thấy được xương. Hình dạng của thây khô kia dữ tợn buồn nôn, giống hệt thứ lúc trước Bách Hợp cùng đám người vừa vào nhà đột nhiên chui ra từ mặt đất. Mọi người đã thấy chỗ đáng sợ của thây khô kia, đừng nói bị nó cắn qua,chỉ cần hít vào hơi thở nó phun ra là đã trúng thi độc, mới có một tên đã đáng sợ rồi, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một đống,mọi người trong vòng sợ đến run rẩy không ngừng, cùng thét lên.

Hai hốc mắt của thây ma đã sớm khô quắt lại như hạt nho sấy mất đi ánh sáng, nhưng đột nhiên Bách Hợp quay đầu, vậy mà trên mặt nó lại lộ ra thần sắc sợ hãi của con người, sau một khắc Bách Hợp không chút do dự lấy ra lá bùa dính lên trên đầu nó, giơ tay túm một một túm tóc nó định vặn đầu nó xuống, thế nhưng tóc thây ma cũng đã sớm mục nát nên bắt trượt, lúc rơi xuống trong tay cô bốc lên mùi hôi thối, thây khô kia đột nhiên nổi giận, bàn tay lại giơ lên, Bách Hợp thuận thế lôi kéo hai cánh tay nó lại, nhấc cả người nó dùng sức đập xuống đất, chỉ nghe ‘Bình bịch’ một tiếng, thây khô kia bị đập xuống đất còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Bách Hợp dán lá bùa giấy lên trán nó, trong miệng nói nhanh: “Phá!”

Một đạo lôi quang màu tím thoáng qua, thây khô đáng sợ kia liền phụt một tiếng, hóa thành màu đen xám, rơi trên mặt đất.

Hai tay Bách Hợp đã xuất hiện xanh tím, cô tiêu diệt một cỗ thây khô xong, đằng sau liền có một đạo kình phong đánh tới, cô xoay người một cái liền tránh được tập kích phía sau, thây khô phía sau nhào tới né tránh không kịp, hướng trong vòng đánh tới,người trong vòng thấy một màn như vậy, dường như cảm nhận được tình cảnh lúc trước Thẩm Xuân đối mặt với lão quỷ Viên tiểu thư kia,sợ đến hét chói tai, tiếng kêu vô cùng thê lương.

Nhưng một khắc sau sự tình quỷ dị xảy ra, lúc thây khô kia nhào qua đây lúc mấy người trong vòng tưởng sẽ đánh trúng mình, thì dường như bị một bức tường vô hình cản lại, vòng tròn chu sa nhìn như bình thường kia lúc thây khô kia đụng vào liền phát ra ánh sáng kim quang, sau khi đụng phải thây khô kia như đựng phải khắc tinh của mình, một cỗ mùi cháy khét truyền đến, nửa người nó thoáng cái bị cháy sạch, dịch thể màu đen sền sệt theo nơi bị thương của nó chảy xuống,trong miệng thây khô phát ra một tiếng thét chói tai, sau khi rơi xuống đất nửa người đã bị thiêu hủy, nó trên mặt đất bò hai cái, vậy mà không dám tới nữa.

Thừa dịp nó nhất thời chạy không thoát, Bách Hợp bước nhanh bước ra vòng tròn, một đạo bùa chú đã sớm chuẩn bị được cô áp ở đầu ngón tay, cô lấy chỉ vẽ phù hơn nữa bùa chú uy lực, con thây khô kia sau khi đụng vào vòng chu sa bị thương nặng lại bị Bách Hợp thi chú, liền hóa thành hôi hắc, rơi ở ngoài.

Ở trong vòng tròn nhẹ nhàng tiêu diệt một cỗ thây khô như vậy, ánh mắt Bách Hợp không có ý tốt rơi xuống trên người cô gái kia.

“Thẩm Xuân.” cô đột nhiên mở miệng, lúc trước Thẩm Xuân bị dọa một trận, còn chưa hoàn hồn, lúc này còn run rẩy, nghe thấy cô gọi tên của mình, trong lúc nhất thời không hiểu gì, mặt lúc trắng lúc xanh nhìn chằm chằm Bách Hợp, sau một khắc Bách Hợp đã đi tới chỗ hắn.

Nếu như là trước đây thì Thẩm Xuân sẽ cho rằng Bách Hợp đến gần mình là vì ái mộ mình, nhưng hôm nay lại khác, vừa rồi lúc trước hắn ôm lấy đùi Bách Hợp, lại suýt nữa bị cô ném ra ngoài vòng chu sa. Thẩm Xuân đã không dám lại suy nghĩ như vậy nữa. Lúc này Bách Hợp đi về phía hắn, trong lòng hắn chỉ có sợ hãi, một mặt chỉ có thể bước lùi về sau, một mặt liều mạng liền lắc đầu.

Trên mặt đất cỏ dại bởi vì Thẩm Xuân giẫm lên mà bị gãy nát, lúc này tiếng sàn sạt của cỏ bị giẫm lên vì sợ hãi mà càng phóng đại, Thẩm Xuân rốt cuộc không chịu đựng được nữa, hắn sợ hãi đến không thốt ra được lời nào, mắt thấy Bách Hợp cách hắn càng ngày càng gần, hắn gắt gao cắn môi đến lúc cảm thấy đau đớn mới cố gắng cưỡng ép mình phải bình tĩnh, môi hắn run run, Thẩm Xuân cố nhịn đau đớn nơi miệng, vừa muốn mở miệng, Bách Hợp đã đi đến bên cạnh hắn, phía sau đã sát vòng chu sa,mấy người bên trong vòng không ai nguyện ý thay hắn nói chuyện, Thẩm Xuân có chút tuyệt vọng kêu lên:

“Bách Hợp, tôi, chúng ta hai… ông nội tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.