Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1127: Q.13 - Chương 1127: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 06




Lần này vì tổ chức lễ nên hiệp hôi đã bao trọn toàn bộ khách sạn, người ở khắp nơi trên toàn quốc đều ở tại khách sạn này, trong phòng hội nghị thật lớn của khách sạn năm đã sớm đầy người ngồi chi chít, lúc Bách Hợp tiến vào Thẩm Xuân còn chưa tới. Người dẫn đầu là người mặc tây trang đeo caravat, trên sống mũi cao là cặp kính, người đàn ông trung niên đẩy gọng kính, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi một câu: “Cô Tống, tại sao bây giờ ngài Thẩm còn chưa xuống?”

Mười mấy người ngồi trong phòng cơ hồ đều là những người tuổi đã cao, trừ Bách Hợp mới vào, mỗi người ở đây đều mang bộ dáng thế ngoại cao nhân, thần sắc có chút lạnh lùng.

Kỳ thực hiệp hội rất không hài lòng với việc nhà nước cử hai người trẻ tuổi tới tham gia. Bọn họ làm dạng buôn bán gì kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ ràng. Người đời đều rất coi trọng hình tượng, bọn họ hi vọng ông Tề phái người thoạt nhìn tiên phong đạo cốt không thì cũng phải là người lớn tuổi, những người làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn có bản lĩnh, tin tưởng người đó. Vậy mà không ngờ lần này người tới là hai đứa trẻ chưa dứt sữa, như vậy đừng nói là khiến cho người ta tin tưởng hắn thực sự có bản lĩnh bắt yêu hàng ma, chỉ sợ bọn họ đều là vô tích sự.

Nhất là người họ Thẩm kia, thứ nhất là việc hắn coi chuyến đi lần này trở thành chuyến đi chiêm ngưỡng danh lam thắng cảnh, chạy đi khắp nơi chơi đùa, gọi điện thoại tới phòng cũng không thấy người. Hiệp hội Đạo giáo có thể tri trả cho việc mua vé máy bay và thuê phòng khách sạn, lại trả tiền mời bọn họ đến, là vì để cho bọn họ có thể cố gắng phối hợp một chút, chứ không phải là mời hắn qua đây du sơn ngoạn thủy!

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên mặc tây trang há miệng nói: “Cô Tống, chúng tôi mời các vị tới với mục đích gì thì tất cả mọi người đều rõ ràng rồi. Các vị tốt nhất nên chịu khó hợp tác, như vậy đối với cả các vị và chúng tôi đều có lợi.” Người có bản lĩnh khinh thường hiệp hội Đạo pháp, thế nhưng nếu như không có hiệp hội Đạo pháp hằng năm cấp tiền thì những người này có bản lĩnh cũng thể sống nổi, còn không phải là chạy tới ở nông thôn.

“Anh Tống không chỉ không tuân theo an bài, mà còn nói với mọi người trên thế giới không có ma quỷ. Thậm chí anh ta còn dám nói chúng ta là thần côn!” Đây mới là việc làm cho người ta tức giận vô cùng, hiệp hội Đạo pháp mời người tới vậy mà hắn lại dám làm chuyện như vậy. Điều này khiến cho người đàn ông trung niên mặc tây trang không thể nào chịu nổi, nên trước tiên liền nói ra những lời lẽ khó nghe. Lời này vừa nói ra lão liền hận không thể đem ngọn lửa giận này phát tiết hết lên người Bách Hợp.

Bách Hợp đưa tay sửa lại tóc, tự mình đi tới một ghế trống rồi ngồi xuống: “Anh ta không liên quan gì tới tôi, mặc dù anh ta đi cùng với tôi nhưng anh ta đi hay không đi đối với tôi cũng giống nhau. Nếu như lần sau anh còn nói như thể các ông thích làm gì anh ta thì làm.”

Người đàn ông trung niên mặc tây trang nghe cô như thế thì trầm mặc trong chốc lát, có chút buồn bực kéo kéo cà vạt: “Được rồi, anh ta không đến thì thôi.” Lão có chút buồn bực gõ từng nhịp lên bàn cẩm thạch. Lão vuốt cằm, đưa mắt nhìn một chồng lớn tư liệu ở bên cạnh, liền có người đem đống tài liệu đó phân phát xuống cho từng người, người đàn ông trung niên điều chỉnh tâm tình một chút sau đó chậm rãi mở miệng:

“Hoạt động lần này là lần đầu tiên tổ chức chắc hẳn mọi người cũng biết. Quy củ vẫn như mọi năm, sẽ có ký giả và nhiếp ảnh gia hộ tống mọi người. Địa điểm chúng ta tới lần này chính là khu nhà cổ ở Nam Giang Vân Dương, tính an toàn rất cao vì vậy mọi người không cần lo lắng.” Đầu tiên lão đem mọi chuyện nói tóm gọn cho mọi người biết rồi mới bắt đầu giải thích lai lịch của ngôi nhà: “Ngôi nhà cổ này nguyên bản được xây từ hồi cuối nhà Thanh, chủ nhân của tòa nhà là tri phủ ngũ phẩm cáo lão hồi hương. Ngôi nhà được xây không bao lâu thì cả nhà tri phủ liền chết, nơi này liền bị cho rằng có ma. Sau đó ngôi nhà có qua tay rất nhiều người nhưng bất kỳ người nào vào ở căn nhà này thì không phải phát điên thì chính là bệnh nặng, họ còn nói ở đây có quỷ hồn.

Cứ mỗi lần tổ chức lễ hội thì hai hiệp hội Đạo giáo và Phật giáo đều thích nhất là chọn những nơi như thế. Một nơi trần đầy cảm giác bí ẩn, lại mang hơi thở khủng bố. Mà người dân thấy có đàn người có vẻ thần thông quảng đại tiến vào mấy nơi như vậy liền cho rằng tất cả chuyện ma quái đều có thể bài trừ. Trên thực tế loại hành vi này đối với Bách Hợp mà nói thì nó giống như một vở tuồng vậy, bởi vì mới mẻ lại thêm một chút màu sắc truyền thống nên liền khiến mọi người thấy hứng thú. Tuy nói dân chúng không mê tín, thế nhưng lại rất ưa thích loại tiết mục trừ ma diệt quỷ này, vì thế mà nảy sinh ra cảm giác mâu thuẫn.

Cũng chính bởi vì vậy, mỗi năm một lần khi hiệp hội nghiên cứu Đạo giáo và Phật giáo tổ chức hạng mục này, luôn luôn có thể kéo tới lượng lớn chương trình tài trợ và không ít thương gia ủng hộ, hơn nữa tỷ suất lượt xem năm nay lại càng cao hơn năm trước. Cứ như vậy truyền ra đồng thời có thể kiếm được tiền lợi nhuận hơn mười vị con số trở lên, cho nên dù ông Tề cho rằng phương thức này rất ngu ngốc nhưng hằng năm vẫn phái người tới đây tham gia.

“Mãi cho đến thời dân quốc, tuy tòa nhà này không phải không ai dám mua nhưng có người mua vào ở thì y rằng không bao lâu sau liền gặp chuyện không may, sau đó có một nhà quân phiệt họ Viên đến đây ở.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang lật lật tư liệu, ra hiệu mọi người cùng nhìn vào tài liệu, sau đó mới giảng tiếp: “Quân phiệt họ Viên này vốn là một tên háo sắc, hắn liên tiếp cưới mấy chục phòng tiểu thiếp, cũng không biết có phải là hắn gặp báo ứng hay không nhưng tuy hắn lấy nhiều vợ mà lại không có ai sinh được một người con cho hắn. Cho đến khi hắn cường đoạt cô gái, cưỡng hiếp cô ta, rốt cuộc khiến cô ta mang thai. Tên quân phiệt sung sướng vô cùng, còn cô gái này sau khi mang thai mười tháng thì sinh ra một bé gái.” Tuy nói không phải là con trai nhưng con gái cũng không kém, ít nhất coi như là có người nối dõi, nếu là muốn nối dõi tông đường cùng lắm thì sau này tìm một tên tới ở rể.

Viên tiểu thư vừa được mười lăm tuổi, dung mạo đẹp như minh châu, tính tình dịu ngoan, biết tri thư đạt lễ nghĩa, tên quân phiệt có phải kiếp trước tích đức hay không, tuy hắn xấu xí như hung thần nhưng lại có được một cô con gái xinh đẹp động lòng người. Hắn coi con gái thành hòn ngọc quý trên tay, cưng chiều vô cùng, đi đâu cũng mang cô bé theo bên người, lúc Viên tiểu thư mười lăm tuổi, hắn nhìn trúng ngôi nhà cổ này, sau đó tìm thuật sĩ đến xem qua rồi sửa chữa tòa nhà lại một lần, khiến cho ngôi nhà trở nên khí phái hơn xưa rất nhiều, sau khi sửa sang xong thì hắn đưa cả nhà dọn vào đây ở. “Saukhi đến ngôi nhà này ở, Viên tiểu thư liền chết ở đây, cô ta sống không quá mười bảy tuổi.” Người đàn ông trung niên đem chuyện xưa kể lại rõ ràng, tay để trên tập tài liệu: “Viên tiểu thư chết như thế nào, chúng ta cũng không biết, đây là một việc khiến tôi lo lắng và chờ mọi người tìm ra đáp án. Ngôi nhà cổ này đã được một người trong kinh nhìn trúng, người này từng là đại tướng khai quốc công thần, chuẩn bị đến Vân Dương dưỡng lão.” Vân Dương là nơi nghỉ dưỡng nổi danh khắp cả nước với phong cảnh nên thơ, không khí trong lành, thời tiết lại tốt, là nơi vô cùng thích hợp để định cư. Vì vậy rất nhiều người giàu có yêu thích chọn nơi này để dưỡng lão, cũng có rất nhiều quan to, quý nhân về hưu cũng nơi đây định cư. Hai năm qua giá đất ở đây ngày càng tang lên nhanh chóng, hiện giờ một thước vuông ở trung tâm thành phố đã lên tới giá mấy chục vạn.

Bách Hợp lật xem tư liệu, trên tư liệu biểu thị nhà cổ chiếm gần 4006 m2, bên trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi từ hành lang đến hồ nước, ảnh chụp là chụp từ trên cao xuống, sợ rằng đây chỉ là một góc của ngôi nhà thôi, qua đó cũng đã có thể tưởng tượng ngôi nhà này giá trị xa xỉ nhường nào. Nhất là căn nhà này truyền thừa phòng ở, theo năm tháng, quốc gia sẽ đem ngôi nhà này thành văn vật cần bảo vệ, hiện giờ người có thể mua được ngôi nhà này không cần nghĩ cũng có thể biết được ông ta có quyền thế lớn đến nhường nào.

Thời gian chụp ngôi nhà là ban ngày, nhưng trong ảnh chụp vẫn lộ ra một cỗ khí âm u. Nguyên chủ chết tại ngôi nhà này nên cô ấy cảm thấy vô cùng sợ hãi tòa nhà này, nhưng Bách Hợp chỉ liếc mắt nhìn, mặt không đổi sắc liền gập tài liệu lại.

“Cho nên trước khi có người mua căn nhà này chúng ta có thể tiến vào xem xét, đợi đến khi ngôi nhà này bán đi rồi chúng ta sẽ không thể tùy ý ra vào nữa.” Đến lúc đó những nhân vật trọng yếu, nhất định sẽ phân chia khu vực, suy nghĩ một chút về ngôi nhà cổ này, nơi có nhiều truyền kỳ màu sắc, còn có một mỹ nhân Viên tiểu thư tuổi còn trẻ đã mất sớm, chết tại ngôi nhà này, càng khiến ngôi nhà tăng thêm vô số truyền thuyết.

“Lần quay phim này là lúc chúng ta còn chưa được phép ra vào ngôi nhà này, nhưng đại khái qua chừng mười ngày nữa, chúng ta sẽ có được sự cho phép từ phía trên. Đến lúc đó chỉ cần có chìa khóa thì chúng ta có thể cùng nhau đi vào, có thể điều tra ra bí mật của ngôi nhà này, hơn nữa còn có thể thay Khúc lão tướng thanh lý tòa nhà này thì liền hoàn thành nhiệm vụ.” Người đàn ông trung niên mặc tây trang nói đến đây, đưa tay đẩy kính mắt: “Còn cô Tống có thể gia tăng tỷ suất người xem.” Mặc dù Bách Hợp thoạt nhìn không có khí chất tiên phong đạo cốt, không có bộ dáng đạo thuật cao cường, nhưng thắng ở việc cô trẻ tuổi mạo mỹ, vẻ đẹp của cô tuyệt không thua minh tinh, thậm chí còn xinh đẹp hơn rất nhiều minh tinh khác. Suy nghĩ một chút về truyền thuyết người đẹp và cổ trạch, cũng không phải là không có manh mối. Hơn nữa lúc trước Viên tiểu thư cũng là người đẹp trong truyền thuyết, cô ấy chết tại tòa nhà, đến lúc giải thích cộng một đoạn thê mỹ tình yêu, người đàn ông trung niên tưởng tượng được lần này hoạt động nếu như thành công,sợ rằng thu được khá nhiều tiền.

Bách Hợp nghe đến đây, biểu cảm như có điều suy nghĩ.

Người đàn ông trung nên mặc tây trang vốn dĩ nói bọn họ không có quyền tiến vào này ngôi nhà này, nói cách khác có người không rõ ngôi nhà này có sạch sẽ không. Nếu người đàn ông trung niên muốn muốn kiếm chỗ tốt, cô biết rõ ngôi nhà này có quỷ vật lợi hại. Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy mình nên nhắc nhở người này một chút còn lão có nghe hay không là chuyện của lão.

“Ngôi nhà này có sạch sẽ hay không mà các ông không chuẩn bị mời người đến tra xét à?”

Cô vừa nói ra lời này thì người đàn ông trung niên liền bật cười, ngay cả các vị khách đang ngồi cũng không nhịn được bật cười: “Chúng ta có thể mời ai đến tra đây?”

“Chính chúng ta chính là người đi giúp người ta tra xét mà chúng ta còn phải mời người đến tra hộ à? Đây không phải là tự vả vào mặt mình à?” Một hòa thượng tai to mặt lớn không khỏi cười nhạo một câu, mọi người còn lại đều cười theo: “Người trẻ tuổi nên kiến thức còn kém, nói ra như vậy lời khiến mọi người buồn cười, đáng lẽ ông Tề phải đến đây, trẻ con thì biết cái gì?” Người đàn ông trung niên mặc tây trang cũng cười, cuối cùng mới nói:

“Những lời như vậy sau này không nên nói lại lần nữa, chúng ta dựa vào việc này để kiếm cơm, lại nói ngôi nhà khẳng định không có vấn đề, hội chúng ta làm nhiều năm như vậy, cô xem đã xảy ra vấn đề gì chưa? Năm ngoái ông Đinh bên các cô đến, đứng nửa ngày còn sợ quá an toàn, không ngờ các người còn sợ phiền phức.”

“Ngôi nhà này có âm khí.” Bách Hợp cầm bản tư liệu lên, dưới ánh đèn ảnh chụp tòa nhà trông âm trầm hơn: “Rõ ràng có cái gì không đúng, tôi khuyên các ông cẩn thận suy nghĩ.” Cô bay một chuyến đến đây, không có ý định muốn thả nữ quỷ trong ngôi nhà kia đi, nhưng có nhiều mạng người nên cô đành mở miệng nhắc nhở một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.