Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1138: Q.13 - Chương 1138: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 17




Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Trong hồ chủ yếu là bùn nhão, trải qua những cơn mưa, một cái đèn pin rơi xuống rêu xanh có thể đỡ được, nhưng trọng lượng của một người đàn ông thì nặng hơn nhiều, nửa người của cậu ta cũng đã nằm trong bùn, bộ dạng vô cùng khổ sở, nửa người dưới mềm nhũn, cảm giác buồn nôn khó chịu, còn kèm theo mùi tanh hôi, cậu ta run run muốn ngồi dậy, một cái tay khô queo từ trong bùn thò ra, cậu ta chỉ cảm thấy sau lưng có thứ gì đó lạnh buốt dính vào, vô thức rùng mình một cái, cánh tay ấy nhẹ nhàng thò vào trong ngực, “Phốc” một tiếng nhẹ nhàng đã xuyên thủng cơ thể, cậu ta căn bản không kịp phản ứng gì cả, ngực đã có một cái lỗ, máu phun ra, vẻ mặt không tin được, mắt trợn trừng, cơ thể theo bản năng còn muốn quay lại nhìn.

Đột nhiên trong hồ tiếng gào thét như tiếng dã thú vang lên, một cái thây khô dính đầy bùn nhão ngồi dậy, tư thế như nửa ôm thanh niên kia vào ngực, một tay đè chặt đầu cậu ta, hé miệng ra, mặt của nó chỉ toàn là bùn, hốc mắt cũng không có gì ngoài bùn, lúc nó há miệng chỉ thấy hàm răng đen nhọn, cắn phập một cái vào cổ thanh niên kia, mọi người chỉ nghe được tiếng da thịt bị xé rách vang lên, quả thật sởn hết gai ốc.

Sự tình phát sinh quá bất ngờ, chỉ trong thời gian ngắn ngay bên cạnh ao làm mọi người quên phải chạy trốn, chỉ biết trơ mắt ếch nhìn thanh niên kia bị người ta cắn cổ, nguyên cái cổ chỉ còn gần một nửa dính liền với đầu, da thịt mạch máu từ ngoài nhìn vào vẫn còn thấy rõ nơi bị cắn đứt, cái đầu tựa lệch trên bờ vai, không còn hô hấp nữa.

Cái thứ đen kịt gầy gò đó quăng xác thanh niên lên mặt đất, cơ thể vô cùng nhanh nhẹn nhảy lên đánh về phía Bách Hợp.

Máu của thanh niên kia chảy xuống hồ, cả đám người thấy biến cố xảy ra, chân tay luống cuống, càng sợ hãi, làm gì còn nhớ được trước đó Trang Thiên Minh và Bách Hợp nói không được chạy lung tung, vội chạy ra, trong lòng Trang Thiên Minh khổ sở, ông ta rõ ràng có chút tài năng. Nhưng bây giờ lẫn trong đội ngũ cũng là vài người thuần túy chỉ muốn đi tìm vui, từ nhỏ ông ta đã bái sư học nghệ, những việc kỳ dị cũng đã từng thấy, lá gan cũng không nhỏ, tài nghệ cũng không kém. Bởi vậy Hiệp hội Đạo pháp cùng Phật giáo mới đưa ông ta lên làm người dẫn đầu.

Cho dù ông ta đã sống nhiều năm như vậy, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn vượt quá dự đoán.

Nhìn thấy thứ đen kịt nhảy vọt tới, Trang Thiên Minh lùi lại phía sau, ông ta học đạo thuật vài chục năm, nhưng sự việc gấp gáp xảy ra, một câu chú ngữ cũng niệm không được, chỉ có thể lui dần về phía sau, đến khi bắp chân đụng tới khóa cửa. Cái khóa đâm vào mông thấy đau như không đau nhưng toàn thân lạnh buốt tựa ngâm nước lạnh, mồ hôi trên lưng toát ra, tay run run, hơi thở gấp gáp, tự nhiên có âm thanh niệm chú vang lên:

“Cút cho ta!” Màng nhĩ rung lên, ngay cả tiếng tim đập của mình cũng không nghe rõ, vậy mà chỉ cần Bách Hợp bình tĩnh hô lên mấy câu này, lại giống như mũi tên xuyên mây, bắn thẳng vào lòng ông ta. Ông ra rung động, ánh mắt sáng trở lại, thấy Bách Hợp đang kết ấn. Một lá bùa được dán lên đầu của thứ màu đen, Trang Thiên Minh giờ mới thấy rõ đây là một cái thây khô, toàn thân đầy mùi xác chết thối rữa, hàm răng đen thui, bờ môi khô quắt nhìn thấy cả lợi, trong mắt chỉ còn có bùn là bùn. Mũi chỉ còn hai cái lỗ, cánh tay khô quắt không có thịt, mười ngón tay lại rất dài, Bách Hợp dán lá bùa lên đầu vai nó, tiếng hét chói tai của nó gào vang, thi khí bay ra, đầu vai đụng phải lá bùa đang “xì xì” bốc lên.

Hiển nhiên nó bị đau không nhẹ, khí đen trên người nó cuồn cuộn, phù giấy lay lay từ màu xanh hóa thành đen xạm rồi rơi xuống.

Khi lá bùa rơi xuống, nó nhếch miệng cười, Bách Hợp hừ lạnh một tiếng: “Hừ!” Cô lại ném hai cái phù giấy nữa, dán tại hai đầu vai của thây khô, nó gào thét khổ sở, thi khí theo tiếng kêu của nó phun ra khỏi miệng, người phàm hít phải một hơi này cả người cũng có vấn đề.

Trang Thiên Minh thấy tình cảnh này, theo bản năng muốn lùi về sau, hai tay mềm nhũn không còn sức lực, dù biết sau lưng là cửa khóa đã không lùi được nữa, cũng biết nếu bị cái thây khô này đuổi theo mình sẽ không thoát được, nhưng căn bản ông ta cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mồ hôi lại tuôn ra đầm đìa, thi khí trên người thây khô lại càng quay cuồng mạnh bạo.

Hai cái phù giấy lúc này cũng chỉ duy trì được mấy giây, sau đó lại bị cháy xém hóa thành tro rơi xuống, thây khô như bị chọc giận, tiện tay túm lấy một cô gái gần đó cắn thẳng vào mặt.

Cô gái đáng thương kia không kịp kêu lên một tiếng, lúc bị bắt lấy không kịp làm gì mặt đã bị gặm mất, khi cái xác được ném ra, khuôn mặt xinh đẹp như bị dã thú gặm, mũi và nửa miệng đã biến mất, trên mặt chỉ còn một lỗ máu, thây khô cầm cái xác cô gái ném thẳng vào trong ao bùn, “Bụp” một cái đã không còn bóng đâu nữa.

Sau khi cô ra tay, hung tính của thây khô nổi lên giết chết liên tiếp hai người, Bách Hợp trầm xuống, đi về phía trước, thây khô hướng tay về phía Trang Thiên Minh, tay cô đập xuống cánh tay của thây khô một cái. Cách đó không xa ở khung cửa, Thẩm Xuân thấy cảnh này tim vọt tớt họng, anh ta không biết nên cười hay nên tìm cách trốn thì hơn.

Đối với kẻ vô thần mà nói, chứng kiến những việc này đã vượt quá sức tưởng tượng rồi, vậy mà còn phát sinh vài chuyện không thể nào dùng khoa học giải thích được, kể cả việc bà Vương và hòa thượng béo đột nhiên xuất hiện, thây khô sống lại, anh ta thấy Bách Hợp không tự lượng sức mình chủ động tiến lên, đáng lý hai người cùng nhau lớn, là thanh mai trúc mã thì anh ta nên giúp cô, thế nhưng bản thân mình còn không giữ được mình, Bách Hợp tự tìm đường chết, người ta thấy vậy trốn còn không kịp vậy mà cô cứ cố tình lao về phía trước, Thẩm Xuân quay đầu thở hắt ra ác độc muốn đi, nhưng một giây sau anh ta mở trừng mắt, thấy Bách Hợp cầm lấy thây khô dùng sức đẩy nó ngã xuống!

Mới rồi ai cũng thấy cái thây kia khỏe như thế nào, một tay nó đã xuyên qua ngực của thanh niên trong ao, cực kỳ mạnh, nó tiện tay còn cầm một cô gái ném vào ao. Nhưng quái vật như vậy lại dễ dàng bị Bách Hợp nện xuống đất, tiếng vật nặng bị đập xuống đất “bịch” một cái, Thẩm Xuân không tin vào hai mắt mình, nhưng rất nhanh anh ta thấy Bách Hợp tiện chân dẫm nát cái thây khô đang nằm sấp trên đất.

Một cánh tay của nó còn bị Bách Hợp túm, vốn dĩ đối với người khác lực sát thương cực lớn, nhưng thi khí không ảnh hường nhiều đến Bách Hợp, thây khô kia còn muốn nhảy dựng lên, Bách Hợp lại dẫm nó xuống, túm lấy tay nó kéo mạnh, “phụp” một tiếng, sau đó dường như là tiếng que củi khô bị người ta bẻ gãy,Bách Hợp kéo cánh tay thây khô xuống rồi tiện tay quăng qua một bên!

Mất đi một cánh tay, lực cân đối của thây khô bị giảm đi, Bách Hợp lại túm lấy đầu nó, “Rắc”, cái đầu bị Bách Hợp lấy xuống như cắt bí đỏ, Bách Hợp lại cầm lấy tóc của thây khô, nhanh chóng lấy hai cái phù trong túi ra dán lên đầu nó, lúc này lá bùa không còn bị hủy nữa, ngược lại sau khi bị dán bùa xong cái đầu lâu nổ “Bụp” một tiếng, nước màu đen từ bên trong cuồn cuộn chảy ra đầy đất, cái thi thể không đầu ra sức giãy dụa cũng bị Bách Hợp dán bùa lên, thi thể nổ mạnh, nước màu đen tanh hôi tuôn ra chảy đầy trên đất, quái vật hung dữ trước đó, giờ không còn tiếng động gì nữa.

Mấy người không chạy loạn còn sống sót sau tai nạn, hai chân run như cầy sấy, nói không thành câu, chỉ biết há miệng thở dốc. Bách Hợp thuận thế, nhiều người ở bên cạnh sắc mặt có gì đó không đúng, những người này mới hít thi khí vào, con mắt bị đỏ lên, trên mặt có một dải màu xanh lá như những con giun bò theo mạch máu, hai tay không khống chế được cong lên như cái chân gà, miệng cười “khùng khục”, Bách hợp mang hai cái phù ra, túm lấy một người, nhét lá bùa hình tam giác màu vàng vào miệng, người nọ thét lên, phù giấy biến thành sấm sét đánh xuống, cái đầu người bị chia năm xẻ bảy, rơi xuống mặt đất, không còn cái bộ dạng lúc nãy nữa.

Mấy người có vẻ gì đó không đúng cũng bị Bách Hợp làm như vậy, Thẩm Xuân ở gần đó thấy vậy, sắc mặt trắng bệch.

Mùi máu tươi xung quanh nồng nặc khiến người ta thấy buồn nôn, trên mặt đất thịt vụn, máu tươi và bộ lông cùng với nước mủ màu đen do thây khô tan ra phủ đầy đất làm người ta thở không nổi, Thẩm Xuân như phát điên chỉ Bách Hợp mắng: “Cô, cô, cô giết người…”

Anh ta tận mắt thấy Bách Hợp cầm những lá bùa nhét vào miệng mấy người này, sau đó đầu hộ đều nổ tung, Thẩm Xuân sống ở thời bình, đã bao giờ thấy cảnh đẫm máu như thế, bây giờ bị kích thích đến mức lắp bắp mãi không thành câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.