Ở trong mắt Bách Hợp, nhìn thấy chính là bên trong phòng rất vui mừng, mũi còn ngửi thấy mùi gỗ mới của tân phòng, trên hỉ đường ‘Phu nhân’ và ‘Lão gia’ ngồi ngay ngắn, mặc quần áo đỏ thẫm vui mừng, chỉ là ‘Hai người’ kia mặt mông lung như ở trong sương mù, nhìn không rõ lắm. Trong phòng tân khách cả sảnh đường, mọi người cười hì hì, người chủ trì còn đang hô bái đường.
Lúc này Bách Hợp ‘Nhìn’ đến tất cả cũng không đại biểu tất cả đều là thật, mà là do vị ‘Phu nhân’ kia tạo ra để lừa cô, nhưng trong lòng cô chắc chắn rằng mình’nhìn thấy’ một màn này sự. Thẩm Xuân hiển nhiên đã bị mê hoặc, đã cho rằng mình chính là Bình ca nhi ở trong miệng vị ‘Phu nhân’ kia,nụ cười trên mặt hắn bị khống chế, tưởng mình đang bái đường, sắp động phòng hoa chúc.
Nhưng con ngươi trong mắt người quả nhiên không nói dối, xuyên qua mắt Thẩm Xuân, trong mắt hắn phản chiếu ra hình ảnh, trước mặt là một căn phòng cũ nát, phía trên giăng đầy mạng nhện, hai bên đứng đầy người, đều là giấy bó thành ‘Người’, cũng đã nhiều năm, có một số cái đã bị rách lòi khung bên trong ra.
Thảo nào những người này thân thể cứng nhắc, bên trong phòng tất cả đều là thây khô màu đen,thâm trầm mà yên tĩnh đứng thẳng, vị ‘Phu nhân’ ngồi ở phía trên tóc rối bù xõa ở trên mặt, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, lúc này không thấy rõ khuôn mặt, trên người âm khí và oán khí lại nồng đậm đến kinh người, làm trên người bà ta dường như có một tầng sương mù đen vây xung quanh. Mà vị ‘Lão gia’ bên cạnh trừ quần áo trên người thì không có gì khác với những thây khô xung quanh, nhìn nó chỉ có da bọc xương, nơi hàm dưới có một khối thịt rơi xuống được người dùng kim chỉ vá lại, lúc Thẩm Xuân kính ‘Rượu’, hắn uống vào trong miệng, rượu lại chảy ra từ nơi được vá lại, hắn lại như không phát hiện ra.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Bách Hợp cứng người lại. Cô như là rơi vào một giấc mộng, biết rất rõ những gì mình nhìn thấy trước mắt tất cả đều là ảo ảnh, chắc đây là ký ức trong đầu vị ‘Phu nhân’ kia. Nhưng vô luận như thế nào cô cũng không thể làm cho mình tỉnh lại được. Cô niệm Đạo Đức Kinh trong lòng, lần này cô gặp phải thua thiệt lớn rồi. Không ngờ lần này lại gặp phải một cương thi có oán hận và thực lực cường đại đến vậy. Cô cắn răng nhưng mạch suy nghĩ lại dần dần mờ mịt.
Cô cảm giác được chính mình dường như sắp cùng Thẩm Xuân bái đường thành thân nhân, trở thành tân nương của Bình ca nhi trong miệng vị ‘Phu nhân’ kia, nếu như thật sự chìm đắm trong giấc mộng này thì đúng là cách cái chết không xa, Bách Hợp cố gắng tỉnh táo lại, cắn mạnh một cái vào đầu lưỡi của mình, trong lòng lại lần nữa niệm khởi Đạo Đức Kinh, tinh thần đang mông lung kia mới dần dần thanh tỉnh lại.
“Hừ!” Bách Hợp vừa mới tỉnh táo lại một chút, bên tai cô liền vang lên một tiếng rên âm ngoan oán độc của người đàn vang lên, sau một khắc tiếng người ồn ào của hỉ đường lập tức quạnh quẽ xuống, tình cảnh biến đổi, người và đồ vật trong hỉ đường đều không thấy nữa, Thẩm Xuân đang tươi cười cao hứng bừng bừng mời rượu kia dần dần đi xa Bách Hợp, thay vào đó, là một chỗ rộng lớn sáng sủa, vang lên giọng nói của một cô bé xinh đẹp:
“Nghe nói lần này lão gia có ý định muốn kén rể cho tiểu thư đấy, lần mở tiệc chiêu đãi tân khoa lần này, tiểu thư cần phải cẩn thận chọn lựa.” Một cô gái mặc trang phục màu hồng phấn thời Mãn Thanh, cô bé thắt bím đưa lưng về phía Bách Hợp, đang nói chuyện với một thiếu nữ mặc một áo màu xanh biếc phối hợp váy dài cùng màu. Vì hai người đều đưa lưng về phía Bách Hợp nên Bách Hợp thấy không rõ mặt của hai người, thế nhưng khi người được gọi là tiểu thư kia mở miệng nói chuyện, giọng nói kia lại thanh thúy giống như tiếng chim hoàng oanh lay động lòng người:
“Thúy Nhi, không nên nói bậy.” Giọng nói của thiếu nữ ôn nhu nhẹ nhàng, người được xưng là Thúy Nhi lại không hề tỏ ra sợ hãi với cô ấy, nghe lời này không những không sợ ngược lại cười ‘Hì hì’: “Tiểu thư nhìn xinh đẹp, tính tình lại tốt, xuất thân lại cao, nếu người nào cưới được người thật đúng là thiên đại phúc khí.”
Thời gian kế tiếp, Bách Hợp vẫn không nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ kia, nhưng cũng biết cô ta chính là đích nữ của thượng thư Lý Khuê, mới mười lăm tuổi sống trong nhung lụa, phụ thân rất cưng chiều, có ý định vì cô ta kén một lương tế. Vào kinh đi thi tuy nói đa số đều là người có tài giỏi văn chương bát cổ, nhưng những người này đều gian khổ đọc sách nhiều năm, nên tuổi tác đều đã lớn, thanh niên tài tuấn lại thiếu, đừng nói trong tam giáp, cho dù trong tiến sĩ, dung mạo, tài hoa cùng với nhân phẩm xuất chúng càng thiếu. Bách Hợp thấy thiếu nữ vì hôn sự sầu não không vui, nhìn thấy cô gái gọi là ‘Thúy Nhi’ kia trêu ghẹo để làm cho thiếu nữ vui.
Thẳng đến có một ngày, Lý Khuê dẫn một người trẻ tuổi tên là Tôn Đạo Hải về phủ, Tôn Đạo Hải cũng không phải là tiến sĩ, chỉ là một đồng tiến sĩ mà thôi, nhưng người này thắng ở miệng lưỡi lanh lợi, biết ăn nói, là người có ánh mắt, sau khi đậu đồng tiến sĩ liền có ý đinh muốn ở trước mặt Lý Khuê xin làm người xử lý công văn, Lý Khuê rất thưởng thức hắn.
Hắn nhìn tuấn tú, có tài văn chương, còn chưa thành hôn, lại biết ăn nói, sau khi vị tiểu thư kia thấy liền trao trái tim cho hắn.
Tới lúc này, Bách Hợp sao còn không biết trước mắt mình ‘Nhìn thấy’ tất cả, chính là thời gian lúc còn trẻ của vị phu nhân kia. Cô bị vị phu nhân vây ở trong địa phương không rõ nên đành phải tiếp tục nhìn tình tiết phát triển.
Tiếp đến cô nhìn thấy vị tiểu thư kia yêu Tôn Đạo Hải nên cầu Lý Khuê tác thành, Tôn Đạo Hải phu bằng thê quý, từ một tiến sĩ trở thành con rể Thượng thư, được cha vợ đề bạt, còn tốt hơn những người cùng đậu tiến sĩ với mình. Hắn cùng với tiểu thư sau khi thành hôn cũng coi như ân ái, sau khi hai người thành hôn một năm Lý thị liền có thai, năm thứ hai sinh hạ nhi tử, nhũ danh là Bình ca nhi.
Tôn Đạo Hải được điều ra ngoài, điều tới Thương Châu làm tri huyện thất phẩm, phu nhân cũng theo hắn tới nhậm chức. Rời khỏi kinh thành ra khỏi phạm vi thế lực của nhạc phụ cho nên Tôn Đạo Hải liền dần dần càn rỡ, lúc bắt đầu còn băn khoăn thân phận địa vị của phu nhân, thế nhưng do tính tình Lý thị dịu ngoan, người lại thiện lương, luôn xem trượng phu như trời, hắn dần dần được đà làm tới, sau một thời gian liền bắt đầu nuôi ngoại thất.
Có lúc Lý thị nghe thấy tiếng gió, tuy trong lòng đau khổ nhưng chỉ đành nuốt lệ vào trong, không dám đi chất vấn hắn. Thẳng đến khi Tôn Đạo Hải dựa vào thanh thế của nhạc phụ, được điều đi nhậm chức Vân Dương nhâm đồng tri ngũ phẩm, Lý Khuê lúc này sớm đã già liền từ quan hồi hương, Tôn Đạo Hải càng thêm làm càn, hắn trắng trợn đem một nữ nhân về nhà, nói rõ cô ta là biểu muội hắn, lúc trước hai người tâm đầu ý hợp, sớm đã có quan hệ vợ chồng, nhưng bởi vì Tôn Đạo Hải vì tiền đồ của mình, đành phải cưới Lý thị làm vợ, sau khi lấy bà đều nhẫn nhịn nhiều năm, bây giờ nhạc phụ đã không quyền không thế, chính hắn cũng đã phát đạt đắc thế, đương nhiên là phải mang nữ nhân này về nhà.
Tuy nói trượng phu trước đây bên ngoài ngẫu có tình nhân, nhưng chưa bao giờ mangnữ nhân về nhà, càng đừng nhắc tới còn có con riêng, Lý thị lấy nước mắt rửa mặt, nha hoàn ‘Thúy Nhi’ thường xuyên trấn an bà, nhưng hiệu quả không lớn. Lý thị nén giận nhưng biểu muội kia lại càng đắc thế càn rỡ, Tôn Đạo Hải nghe lời nói xấu của ả, thái độ đối Lý thị càng thêm ác liệt. Mặc dù Lý thị xuất thân phú quý, nhưng thiên tính thiện lương, hằng năm đều bố thí cháo, nhìn thấy người đáng thương đều giúp đỡ,đối với hạ nhân bà cũng luôn dịu dàng rộng lượng, cũng không quát mắng.
Nhẫn đến Bình ca nhi trưởng thành, cưới con dâu, biểu muội càng kiêu ngạo kia, trong Tôn phủ chỉ biết biểu muội mà không biết đến một chính thống phu nhân. Lúc Tôn Đạo Hải tại vị, làm sai quá nhiều, lại không có ô dù của nhạc phụ, biết dùng người báo cáo, vì người khôn giữ mình, trước thời gian hướng hoàng đế trình sổ con, cáo lão hồi hương. Hắn ở Vân Dương sớm chuẩn bị xong đường lui, tu sửa lại một tòa nhà, mà lúc này biểu muội lấy thân phận là di nương, đã khoan dung không chiếm lấy vị trí chính thê của Lý thị, Lý Khuê mấy năm trước đã qua đời, sau khi Tôn gia chuyển vào nhà mới không lâu thì xảy ra chuyện.
Lý thị mấy năm nay ở trong nhà sớm đã không để ý tới thế sự, ngay cả nhi tử con dâu cũng bắt đầu bợ đỡ biểu muội mà vắng vẻ bà, bên người bà chỉ còn một mình Thúy Nhi, nhưng tính tình Lý thị dịu ngoan, đối với tình cảnh như thế tuy nói có chút khó chịu nhưng nghĩ thoáng chút, đành nhận mệnh.
Mỗi ngày bà đều ở trong tiểu viện của mình, cả ngày niệm kinh tụng phật, một ngày lúc Lý thị tắm rửa xong đang sao chép kinh thư, cổng thoáng cái bị người đẩy ra.
Lúc cửa phòng bị người đẩy ra, gió từ bên ngoài thổi vào, thổi làm cho ánh nến trong phòng lay động. Bốn phía yên tĩnh đến lợi hại, Lý thị cảm thấy có chút không đúng lắm, vì bà không được sủng, nên viện bên này của bà cũng không có nhiều người, bình thường người biết xu nịnh đều đến lấy lòng vị di nương kia, trái lại bên này bà là phu nhân chính thức lại lặng phăng phắc, lúc Lý thị nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa thì hoảng sợ, trong miệng liền kêu một tiếng: “Thúy Nhi?”
Bên ngoài cũng không tiếng đáp lại, Thúy Nhi là nha hoàn của bà từ lúc bà còn trẻ, theo ở bên người bà hai mươi mấy năm, chủ tớ hai người thời gian bên nhau còn nhiều hơn Lý thị ở cùng nhi tử, trượng phu nhiều lắm, hai người giống như hai tỷ muội ruột thịt, Thúy Nhi lúc này lại không ở bên cạnh bà, trong lòng Lý thị lo lắng, suy đoán có lẽ là Thúy Nhi bị ai gọi đi rồi.
Đều do bà làm chủ vô dụng, bà không được sủng, liên đới đến nha hoàn của bà cũng bị bắt nạt, Lý thị nơm nớp lo sợ chuẩn bị đóng cửa, bên ngoài gió quá lớn, ngọn đèn ‘phụt’ một tiếng liền bị thổi tắt, trong phòng thoáng cái rơi vào bóng tối. Trong bóng tối có tiếng ‘cộp cộp’ truyền đến, lông tơ Lý thị dựng lên: “Ai ở đằng kia?” Đáp lại của bà là tiếng bước chân đi rất nhanh vang lên, Lý thị cảm thấy có chút không thích hợp, một mặt muốn chạy ra ngoài, một mặt hô gọi Thúy Nhi, thế nhưng Thúy Nhi cũng không có tới, một đôi cánh tay sắt vững vàng ôm lấy bà, Lý thị sợ hãi liều mạng giãy giụa, nhưng một phu nhân khuê các, làm sao có thể làm được gì, nơi này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bà bị người ấn lên trên án kỷ chà đạp.