Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1157: Q.13 - Chương 1157: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 36




Tôn Bình không khỏi nhớ đến ngày Lý thị chết, bà đã từng giống như mình gọi vỡ yết hầu, cũng không có người nào đến giúp. Cái này thật đúng là nhân quả tuần hoàn, là báo ứng.

Lý thị ôn nhu ca hát, một bàn tay lại đưa lên năm đầu ngón tay sắc như mũi tên bén nhọn, nhẹ nhàng cắm vào lồng ngực của Bình ca nhi, cầm lấy trái tim rút ra ngoài, nhét vào trong miệng bắt đầu từ từ nhai.

Người Tôn phủ từ khi Lý thị chết đã lâm vào mộng cảnh vẫn chưa tỉnh lại, ngày ấy hoàn cảnh khi Lý thị chết mỗi đêm lại xuất hiện trong mộng của mỗi người, sự sợ hãi cùng bóng tối của cái chết bao phủ toàn bộ Tôn phủ, liên tiếp hạ nhân chết trong sự trả thù của Lý thị.

Tôn Đạo Hải và Hoàng thị là hai người chết cuối cùng, hai người này bởi vì lang tâm cẩu phế đã bị hoảng sợ tối đa. Hai người Tôn Đạo Hải và Hoàng thị bị Lý nuôi đến trên người sinh ra hư thối, sinh ra thi trùng (sâu trong xác chết) ở trong cơ thể hai người, đem hai người trở thành cơ thể bồi dưỡng cổ, nhận lấy bị cổ trùng cắn tim mà chết, thống khổ dị thường.

Tôn phủ hưng thịnh ngày xưa cuối cùng bị hủy trong chốc lát.

“Cũng có người tới nơi này, cũng có người không dám tới.” Rất nhiều người một khắc tiến vào cửa trước liền phát hiện có điều khác thường, lại nhanh chóng rời đi. Mãi cho đến thời dân quốc có một nhà họ Viên chuyển vào.” Lý thị ngồi trên ghế bình tĩnh mở miệng, kết cục của Tôn gia Bách Hợp đã thấy trong ‘Hồi ức’ của bà, chỉ là lúc này mới nghe từ chính miệng bà nói ra.

“Ngươi là người duy nhất đưa tay về phía ta, cứu người.” Lý thị thở dài, bà oán hận quá nhiều, lại hết lần này đến lần khác không được một ai cứu rỗi. Bà báo thù, nhưng bản thân lại hãm quá sâu vào trong chấp niệm, không thể giải thoát được.

Ở đây bà vây khốn canh giữ người trong Tôn phủ ngày qua ngày, nhưng thật sự thì bà cũng nhận lấy tra tấn.

Linh hồn mọi người trong Tôn phủ đều bị bà giam lại nơi này, tại đây mỗi người lặp đi lặp lại tái diễn cảnh sau khi Lý thị chết. Những người ở đây trước khi chết đều nhớ lại, ngày qua ngày lại lặp lại, cho dù là sau khi chết cũng không thể nghỉ ngơi, vĩnh viễn sống trong sợ hãi cùng với thống khổ.

Rất nhiều người đều cho rằng chết là chấm dứt tất cả, nhưng đối với mỗi người trong Tôn gia mà nói, thì chết chỉ là bắt đầu thôi.

Sự sợ hãi cùng với tử vong luôn tuần hoàn trở thành oán khí, âm khí xen lẫn cùng nhau, tạo nên một Tôn phủ âm khí cực nồng đậm, cơ hồ giữa ban ngày đưa tay ra không thấy được năm ngón. Những người trong Tôn phủ sau khi bị Lý thị giết, liền giống như trở thành miếng mồi trong tay hổ, vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay cô. Những âm khí này cùng oán khí tiếp thêm sức mạnh cho bà, tụ hợp lại thành oán khí của trăm người, đã trải qua hơn 100 năm thời gian. Tương đương với tu vi của Lý thị đã có hơn một nghìn năm, hỡn nữa bản thân bà là hoàn cảnh đặc thù cho nên mới đạt được thành công, đến địa phủ cũng không thể làm gì được bà. Cho đến khi chính quyền mới thành lập mọi người coi trọng khoa học, phê phán mê tín, thực lực của địa phủ ngày càng yếu đi, người tu đạo chân chính ngày càng ít, cửa địa phủ đã nhiều năm không mở. Cho nên ở đây dù là trên trời hay dưới đất thì cũng chẳng có ai quan tâm.

“Những năm này, cũng bắt đầu có người có tu đạo lục tục đến.” Có thể những đạo sĩ kia phần lớn không phải là kẻ địch của Lý thị, bởi vậy bị dọa sợ bỏ chạy.

Ngược lại là Viên gia sát khí lớn, từng phái người đi vào không làm kinh động đến Lý thị nhưng lại làm kinh động đến âm hồn Tôn thị trong nội viện, người thì chết, kẻ thì chạy. Cho đến khi Viên tiểu thư ở đây bị giam lại trong mộng của Lý thị nên bị chính cha đẻ vứt bỏ ở nơi này.

“Hơn một trăm năm, không có người có thể nói chuyện giúp ta, không có người nào kéo ta lại, cám ơn ngươi. Mang ta theo, từ trong ác mộng này kéo ra ngoài.” Lý thị thở thật dài, sau khi bà chết oán khí sâu nặng, càng ngày càng lớn, giết chết người Tôn gia, đem nỗi thống khổ cùng oán hận của mình truyền lại cho bọn họ. Trên thực tế trong tim Lý thị cũng vĩnh viễn nhớ kỹ những giây phút kia.

Thời thiếu nữ của bà càng vui vẻ hạnh phúc, khiến sự bi thảm càng ngày càng tăng say này, mỗi khi âm hồn nhớ lại lúc trước khi chết liền sợ hãi thêm một lần, bà oán hận lại tăng thêm một phần.

Theo như lời của Bách Hợp, cô chỉ có thể thay đổi tương lai mà không phải là những gì đã xảy ra. Cho nên trong trí nhớ của bà thì người Tôn gia sẽ vĩnh viễn không đưa tay ra cứu bà lúc bà sắp bị hình phạt đóng dấu nung đến chết, vĩnh viễn sẽ không có người đứng ra thay bà nói, vô luận là Tôn Đạo Hải vợ chồng kết tóc hay nhi tử bà hoài thai mười tháng sinh hạ Bình ca nhi, đều chỉ cười lạnh nhìn chằm chằm vào bà. Oán khí của Lý thị đã hình thành trong hoàn cảnh như vậy càng ngày càng nặng, người xông vào nơi này chết trong tay bà cũng không ít. Nhưng mà những người này từng thấy trí nhớ của bà, nhận ảnh hưởng của âm khí và oán khí phần lớn bị Lý thị dẫn vào trong hồi ức, hoặc trở thành Tôn Bình, hoặc trở thành hạ nhân Tôn Phủ, đều không có người nào có dũng khí thay Lý thị mở miệng nói chuyện, hoặc kéo tay bà, không có ngoại lệ, những người này tự nhiên đã chết trong tay Lý thị.

“Ngươi là người duy nhất, xông ra đưa tay cứu người.” Cho nên bà không giết Bách Hợp, lúc trước Lý thị trưng ra bộ mặt rất đáng sợ, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh.

“Kỳ thật đại thù ta đã báo, những năm này ta đã mệt mỏi rồi, chỉ là luôn không được giải thoát.” Bà không quên được những nỗi oán hận kia, quên không được thế gian này lạnh lùng tàn nhẫn: “Ta khát vọng có người đưa tay ra kéo ta lại một lần.” Đồng thời cũng kéo những người tiến vào nơi này một lần, nhưng không có ai có thể kéo bà.

“Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi, cô nương, cám ơn ngươi cứu ta ra, ta…” Miệng bà giật giật, trên người cô một lượng lớn âm khí đang thoát ra, một cỗ oán khí màu đen, âm khí không trụ nổi thoát ra ngoài, thân thể của cô đã sớm mục nát, âm khí cùng oán khí thoát khỏi cơ thể bắt đầu hóa thành bụi phấn tiêu tán trong không khí.

Bách Hợp ngậm miệng, trong lòng ngũ tạp trần.

Thân thể Lý thị do oán khí tạo thành, bởi vì chết quá mức không cam lòng, làm cho một hơi thở cuối cùng sau khi chết cũng không thở ra, mà hóa thành oán khí và lệ khí chặn ngay tại cổ bà, vì vậy niêm phong linh hồn bà tại trong thân thể bà, quỷ không phải quỷ, thi không phải thi mà tồn tại. Trên thực tế bà ấy tồn tại như là một cái xác không hồn, nhưng bởi vì oán khí dày đặc, làm cho thi thể không hư thối, hôm nay oán khí vừa mất, thi thể trăm năm liền tự nhiên hóa thành hư ảo rồi.

Thật ra từ đầu tới cuối cũng bà ấy giam cầm chính mình tại ngày bà chết, đợi có người kéo bà một lần, cứu bà ấy ra từ trong oán hận cùng nỗi sợ hãi. Thời điểm người Tôn phủ trải qua nỗi sợ hãi, chính là cảm giác của bà đã trải qua, ngày qua ngày, cho nên oán khí mới dày đặc như vậy. Bách Hợp đột nhiên đưa tay ra, rốt cục đã khiến bà được thỏa tâm nguyện, vì vậy bà ấy mới không có ra tay giết Bách Hợp, ngược lại còn thả cô ra.

Nghĩ đến bản thân cùng những người trong hội đi vào, những người này mỗi người đều là vì tư lợi, ngược lại Lý thị nhìn như tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại đơn giản như vậy.

Nhân tính cùng quỷ tính, hình thành một nét đối lập rõ ràng, đến cuối cùng thật sự đáng sợ vẫn là con người mà thôi.

“Đa tạ ngươi.” Lý thị trong khi mở miệng nói, oán khí tan đi, thân thể oán khí của bà bị âm khí ăn mòn, cũng đã nhanh chóng tan thành mây khói, bà không còn bộ dạng đáng sợ lúc trước nữa, bà dần dần khôi phục lại ngoại hình tú lệ trước lúc chết. Bà không biết làm thế nào nhìn hồn thể của chính mình, đã không có âm khí, bà lộ ra sắc mặt xinh đẹp mà bình tĩnh. Sau khi phát tiết oán hận thì bà đã không còn bộ dạng đáng sợ dữ tợn kia nữa.

“Không cần cám ơn, chỉ là tâm nguyện của bà từ đầu đến cuối quá đơn giản.” Bách Hợp lắc đầu, tâm nguyện của Lý thị quá thấp, chỉ muốn có người đưa tay ra giúp đỡ mình, kéo bà ấy từ trong vũng bùn ra. Cô nhớ ngày đó người Tôn phủ chỉ sợ cũng có giấc mộng như nhau, mơ về Lý thị, nhưng có lẽ không có ai đưa tay ra kéo Lý thị nên oán hận của bà càng lúc càng lớn, cuối cùng giết hết toàn bộ người trong Tôn phủ ở đây.

“Hôm nay cánh cửa địa ngục đã đóng, ta muốn thu bàlại đợi đến lúc sẽ tiễn bà xuống âm phủ luân hồi.” Bách Hợp liếc nhìn Lý thị, Lý thị lúc này nhìnnhu nhược, đây là lần đầu tiên Bách Hợp thấy rõ mặt bà ấy. Trong trí nhớ của cô cũng không thấy được khuôn mặt đấy. Cõ lẽ do bà ấy bị hủy dung khi chết, trước khi chết bị làm nhục, lo lắng mình sau này không còn mặt mũi nào gặp người, cho nên mới dùng khuôn mặt của người khác.

“Nhưng ta muốn nói cho bà biết, bà tạo sát nghiệt quá nhiều, đưa bà xuống âm phủ luân hồi, kiếp sau bàsẽ nhận hậu quả.” Bách Hợp cũng không bởi vì oán khí của Lý thị tiêu tan liền nói lời lừa gạt bà ấy, liền nói: “Bọn người Tôn Đạo Hải làm sai đều có nhân quả tuần hoàn, bà đã giết người cũng nên nhận hình phạt, đây là chuyện hết sức thường tình.”

Lý thị cắn răng nhìn Bách Hợp nửa ngày, lúc đó cười cười, ngay sau đó lại khóc lên: “Thiếp thân đã rõ, thiếp thân tự biết nghiệp chướng của mình nặng nề, hôm nay đại thù đã được báo, lại có cô nương làm phép, có thể thoát ra khỏi nơi này, đã rất vui vẻ rồi, còn có cơ hội để chuộc tội đã là vạn tạ, quyết không có ý nghĩ lẩn trốn.”

Bách Hợp nhẹ gật đầu, cố nén cảm giác khó chịu trong thân thể do thi độc lại, niệm chú ngữ cũng lấy ra một đống lá bùa, đem pháp quyết đưa vào trong đó, ra hiệu cho Lý thị tiến đến.

Lý thị phúc lễ với cô: “Nếu có thể sớm gặp được cô nương…” Bà ấy định nói rồi lại không nói gì, cũng không biết muốn nói sớm gặp Bách Hợp lúc trước khi chết kéo bà một lần, hay gặp cô sau khi chết sớm tới giúp bà. Bách Hợp cũng không nói, Lý thị tự nhiên cười hóa thành một đạo khói xanh, biến mất trong tờ giấy bùa.

Một khi Lý thị vừa biến mất, oán khí và âm khí mấy trăm năm áp chế trong Tôn phủ cũng chậm dãi tiêu tan. Nạn nhân của Tôn thị chết trước đó hơn một trăm năm từng người tỉnh táo lại, những quỷ hồn này ngày qua ngày bị vây ở đây. Trên hành lang có nha đầu đang chạy trước, Thúy nhi chết đi vẫn còn ở hành lang, những người này từng người từng người một nhớ lại lúc sau khi Lý thị chết và lúc bọn họ chết, lúc này Lý thị vừa chết, âm hồn liên tiếp xuất hiện trước mặt Bách Hợp.

Có Thúy nhi, có Tôn Đạo Hải, thậm chí còn có Hoàng thị, cùng vô số người Tôn gia Bách Hợp đã từng thấy trong trí nhớ của Lý thị, nhưng cũng không nhớ được tên hạ nhân.

“Đa tạ tiên trưởng.” Tôn Đạo Hải cúi người thật thấp trước Bách Hợp, một trăm năm này lão giống như lâm vào một cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh lại. Triệt để làm biến mất đoạn nghiệt duyên đáng sợ này, giống như đã trở thành một hy vọng xa vời, lão chịu đủ tra tấn, lúc này thấy Bách Hợp đã khóc đến không tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.