Thẩm Xuân nhắm mắt lại, không dám nhìn tới khuôn mặt của Viên tiểu thư. Giống như phát điên phất tay không ngừng, Viên tiểu thư lại dường như không để ý, ngược lại có chút e lệ cúi đầu xuống, nắm vặn vạt áo của mình: “Tôi và Thẩm lang đã định chung thân rồi, bái đường, thành hôn cũng đã qua, tôi đã là người của Thẩm lang rồi…”
Bách Hợp nghe vậy, khóe miệng nhếch lên.
Nội dung vở kịch quả nhiên mạnh mẽ, trong vở kịch Thẩm Xuân cưới Viên tiểu thư, cùng Viên tiểu thư ân ân ái ái ở bên nhau, Viên tiểu thư yêu hắn. Thật không nghĩ tới hôm nay lại thật sự nhìn thấy, Viên tiểu thư vẫn có duyên với hắn như trước. Cô cũng không định quản sống chết của Thẩm Xuân, dù sao nguyên chủ chỉ không cam lòng bị nữ quỷ chiếm giữ mà thôi. Nếu chết tại đây cô cũng không có gì tiếc nuối, nhưng hôm nay thứ nhất Bách Hợp không chết, thứ hai lại không bị quỷ hồn chiếm giữ thân thể của cô. Nếu nữ quỷ cùng Thẩm Xuân có duyên cũng không liên quan gì đến mình.
“Không, không, cô cút ngay, ai báo đường thành thân với cô, đó là giả.”
Thẩm Xuân nghe Viên tiểu thư nói như vậy liền giống như nổi điên vung tay: “Cô không được tới gần tôi, không được…”
Đáng tiếc Viên tiểu thư lại không giống như Bách Hợp dễ dàng từ bỏ như vậy, cô chết đúng thời điểm thanh xuân lãng mạn, hơn nữa trước khi chết chưa lập gia đình. Lúc trước Tôn gia có vấn đề, bọn người Viên Quân lại đi quá vội vàng, đến minh hôn thay cô cũng không có. Cô cô đơn ở nơi này đã hơn một trăm năm, đã sớm cô đơn rồi. Thiếu nữ ở tuổi này đúng là thời điểm hoài xuân, Thẩm Xuân cùng cô kết duyên trong mộng, cho dù có phải nguyên nhân là do Lý thị hay không thì mối nhân duyên này đã kết rồi. Thẩm Xuân lại muốn thoát khỏi cô, sao có thể dễ dàng như vậy được.
Quan trọng nhất là trước lúc cô chết lại bị cha vứt bỏ ở đây, ném trong quan tài buồn mà chết. Hận nhất có người bỏ rơi cô, lúc này nghe được Thẩm Xuân trở mặt, vẫn không muốn kết hôn với cô, cô lập tức liền lật mặt, gương mặt lộ ra quỷ khí tụ lại.
“Anh nói cái gì? Anh không muốn lấy ta? Vậy anh muốn chết theo tôi rồi?”
Bách Hợp ‘Hừ’ một tiếng, toàn thân Viên tiểu thư run lên, giống như đụng phải thiên địch, thần sắc dần dần hồi phục lại vẻ đáng thương, ngập nước mắt, nhút nhát e lệ nhìn cô một cái. Thẩm Xuân nước mắt nước mũi dòng dòng, cả người xuýt xụi lơ trên mặt đất, hắn vừa nhìn thấy bộ dạng của Viên tiểu thư liền bị dọa. Lại nghe nữ quỷ muốn mình chết cùng cô ta, càng sợ hãi: “Bách Hợp. Bách Hợp cầu em cứu anh, khi chúng ta trở về kết hôn luôn. Để tôi nói với cha tôi và ông nội của tôi đi Tống gia cầu hôn em, van em…”
Hắn coi như là đã nhìn rõ rồi, trước kia Tống Bách Hợp không phải là lựa chọn tốt nhất của hắn, hắn cho rằng hắn vẫn còn trẻ, sau này sẽ tìm được người tốt hơn như tiên nữ, cùng nhau yêu đương. Hắn đụng phải quỷ hồn thật sự lại còn bị một nữ quỷ quấn thân, bản thân lại không có năng lực trừ quỷ. Hiện nay hắn vẫn không hài lòng Bách Hợp lắm, nhưng ít nhất nữ quỷ này sợ Bách Hợp, nếu hắn cưới Bách Hợp thì nhất định nữ quỷ sẽ không dám quấn thân hắn.
So với nữ quỷ thì Bách Hợp là người sống còn tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Xuân tưởng rằng khi mình nói ra những lời này thì chắc chắn Bách Hợp sẽ như mở cờ trong bụng, ai ngờ cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Xuân, đột nhiên nở nụ cười:
“Kết hôn với anh? Bệnh tâm thần, không kết hôn, không muốn kết hôn với anh, nghe rõ chưa?”
Những lời này là lúc Bách Hợp mới tiến vào nhiệm vụ cãi nhau với Thẩm Xuân hắn đã từng nói vậy, hôm nay Bách Hợp trả lại cho hắn, Thẩm Xuân sửng sốt một hổi lâu.
Viên tiểu thư kia lúc nghe thấy Thẩm Xuân muốn kết hôn với Bách Hợp, trên mặt còn lộ ra vẻ muốn khóc mà không dám. Nghe được Bách Hợp cự tuyệt Thẩm Xuân thì cô mới nín khóc mỉm cười, thoáng cái lại thẹn thùng xấu hổ nhìn Thẩm Xuân.
Nghe Bách Hợp cự tuyệt làm cho Thẩm Xuân gấp đến phát hỏa, nếu biết trước có ngày hôm nay lúc trước cần gì phải làm vậy? Nếu hắn có thể sớm đoán được sẽ có kết cục ngày hôm nay thì lúc trước làm gì có chuyện hắn cự tuyệt Bách Hợp. Hoàn cảnh ở chung bây giờ của hắn và Bách Hợp giờ lại đổi lại cho nhau rồi. Trang Thiên Minh nghe bọn họ cãi nhau, người của hiệp hội lúc này đã sớm phái người canh giữ bên ngoài, k cánh của cũ kỹ thối nát được người từ bên trong kéo ra, người trông coi bên ngoài đã suýt nữa vui đến phát khóc rồi.
Đã khoảng mười ngày, ngày đầu tiên nhóm người trong Tôn phủ đã không có động tĩnh gì, hôm sau người của hiệp hội đã phát hiện có điều bất thường cho người gọi điện cho bọn người Trang Thiên Minh, nhưng điện thoại vẫn không gọi được, đợi đến ngày thứ ba hiệp hội đã phát hiện càng không ổn rồi. Toà nhà này dù lớn nhưng cũng không thể đi hai ba ngày mà không ra, dù sao thì đi vào nhiều người như vậy mà đến một người cũng không ra ngoài thì quá không bình thường rồi. Vì vậy mọi người không kể ngày đêm cho trực thăng bay trên Tôn phủ để xem xét, nhưng căn bản không thể dò ra tung tích của mấy người đi cào, chiếu tia hồng ngoại để thăm dò chỉ có thể phát hiện dấu hiệu sự sống đang giảm dần ở bên trong.
Khúc gia nhờ người cũng không phải là người bình thường, sẽ không có khả năng vì khinh địch mà xảy ra chuyện. Sợ là găp phải phần tử khủng bố, những binh lính này sẽ không bao giờ trở lại nữa. Người của hiệp hội sợ hãi không dám tiến vào, mời người bình luận, nghĩ đến trước đây có truyền thuyết về quỷ ở nơi này, mọi người đều bị dọa mặt cắt không còn giọt máu. Hiệp hội lần này rơi vào phiền toái lớn, đi vào hơn mười người của hiệp hội và nhiều binh sĩ. Nếu toàn bộ bị chết ở trong chỉ sợ là gần trăm người, tất cả mọi người đều hoảng loạn. Chỉ là trong lúc này dấu hiệu sự sống của một vài người vẫn còn tồn tại, hiệp hội bắt đầu cho người phong tỏa tin tức, về sau liền triệu tập chuẩn bị một ít người có bản lĩnh chân chính tiến vào dò xét một lần nữa.
Không nghĩ tới những cao nhân này khinh thường liên hệ với hiệp hội, lần này dù mời tới như thế nào thì những người có bản lĩnh đều cho rằng hiệp hội chỉ khoác lác mà thôi, bọn họ không chịu rời núi, làm cho người hiệp hội gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Việc này cuối cùng cũng không dấu diếm được, kinh động đến người Khúc gia. Vị Khúc gia kia nghe nói là cháu trai của Khúc tướng quân sủng ái nhất tự mình đến trấn giữ, không nghĩ tới Bách Hợp vậy mà lại đi ra.
Thời điểm nghe được tiếng mở cửa vang lên, mọi người trước tiên cho rằng mình nghe nhầm rồi, cho đến khi bên trong có mấy người đi ra, một nam nhân đeo mắt kính trong hiệp hội cơ hồ vui đến phát khóc: “Các anh, các anh rốt cục đã trở về rồi.”
“Xảy ra một vài chuyện, nên ở bên trọng chậm một chút thời gian.” Bách Hợp nhẹ gật đầu, một chuyến đi này làm cho nhiệm vụ của cô hoàn thành, người rất cũng mệt mỏi. Nhưng cô còn không ít việc phải hoàn thành, cô đã đáp ứng đưa bọn người Lý thị vào luân hồi, chuyện này phải làm. Cô không thích hứa hẹn với người khác, chỉ khi nào nói ra khỏi miệng thì tất nhiên sẽ đáp ứng.
Bách Hợp thương tiếc kết cục thê lương của Lý thị, không muốn nhìn bà ấy tiêu tán như vậy, bởi vậy quyết định giúp bà chuyện này, lúc này cô còn có nhiều chuyện phải làm đấy.
Mấy người Trang Thiên Minh thấy bên ngoài đứng đông đúc đám người, mới đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm trở lại nhân gian. Mấy người còn sống sót ngoại trừ Bách Hợp, ba người bọn Thẩm Xuân cũng cố gắng chống đỡ mà thôi. Ở bên trong sợ hãi cùng tuyệt vọng, đói khát các loại cảm xúc luôn luôn quấn lấy mọi người, bọn họ sớm đã không nhịn được, lúc này chính thức được trở lại an toàn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới bước ra được cửa của Tôn phủ liền mất ý thức ngất đi.
Sau khi bọn họ mê man, mọi người vây quanh Bách Hợp lại: “Rốt cuộc các người ở trong đó sống thế nào?”
“Bên trong đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Không ít microphone chuyển đến trước mặt Bách Hợp, có mấy phóng viên đã suốt ruột đã đưa microphone đến trước mặt cơ hồ chạm vào Bách Hợp, cô lại không chút hoang mang, tiện tay cầm một cái microphone, một tay khác đẩy các microphone khác ra: “Cách xa một chút.”
Giọng nói lãnh đạm của cô xuyên thấu qua microphone truyền tới, mọi người thấy vẻ mặt của cô đều ngần ngơ, theo bản năng đều lui vể phía sau hai bước, không dám vây sát lại. Nhưng nghĩ đến chuyện ở đây đã làm sự việc huyên náo quá lớn, kết quả không thể nào kết thúc. Dù sao thì đi vào nhiều người như vậy, vô luận là phong tỏa tin tức như thế nào thì cũng không thể che dấu nổi, nhưng có người mở miệng hỏi: “Xin hỏi những người khác đâu?”
“Yên lặng.” Bách Hợp cau mày, quát nhẹ một tiếng.
Rõ ràng tuổi cũng không lớn, cũng không phải rất uy nghiêm nhưng hết lần này đến lần khác khi cô nói ra, những người ở đây lại không dám lên tiếng nữa.
“Từng người bước ra, mỗi người hỏi nhiều nhất một câu hỏi, nhiều hơn thì đừng nói.”
Mọi người nghe những lời này lại nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng do dự một chút, nghị luận một lúc thật lâu, có người thứ nhất bắt đầu bước ra hỏi:
“Cô Tống, xin hỏi lúc trước đi vào trong cả người của đài truyền hình tổng cộng là 57 người, cuối cùng đi ra chỉ có bốn người, những người khác đâu rồi?”
“Chết rồi. Kế tiếp.” Bách Hợp lời ít mà ý nhiều, làm cho người hỏi nghẹn lời trợn trắng mắt, phóng viên kia còn không cam lòng vẫn còn muốn nói. Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn rụt đầu lại, rất nhanh có người khác mở miệng hỏi tiếp: “Bọn họ chết như thế nào?”
“Quỷ giết chết.”
“…”
Mấy người nghe nói như vậy cảm thấy nhức đầu rồi, sau đất nước thay đổi về sau chỉ có trên phim truyền hình mới có quỷ xuất hiện, nếu đưa tin tức này lên, tất cả các đài truyền hình cả nước đưa tin hiệp hội thám hiểm vào toàn nhà này đã chết do bị quỷ hồn giết, chỉ sợ không đợi lãnh đạo nổi giận, dân chúng đã ném trứng thối vào mặt bọn họ rồi.
“Xin hỏi đây là dạng quỷ gì?”
Có người vừa hỏi câu này xong xung quanh mọi người đều trầm mặc, những người này đều giống như Thẩm Xuân lúc trước, căn bản không tin có ma quỷ tồn tại. Bọn họ càng có khuynh hướng tin tưởng nguyên nhân những người bên trong là bị sát hại, nói không chừng người trước mắt này lại là hung thủ. Có điều bốn người này không biết vì lý do gì mà tìm cách để lừa gạt mọi người mà thôi.