Edit: GlassP1314
Beta: Sakura
“Chủ tử, như vậy không tốt đâu?”
Tú Chi nghe thấy Bách Hợp phân phó, lập tức mí mắt liền nhảy dựng lên, bình thường Bách Hợp cùng An Ninh đấu võ mồm thì thôi, hôm nay lại còn đoạt đồ ăn của nàng ta, hai người đều là Trắc Phúc Tấn, phân lệ đãi ngộ đều giống nhau, đơn giản thì An Ninh được sủng ái hơn chút ít, Dận Chân tự mình bổ sung cho nàng ta một ít thứ tốt mà thôi, mà Bách Hợp không được sủng, tất cả chỉ có thể ăn theo phân lệ.
Dù gì xuất thân của Niên Bách Hợp cũng là danh gia vọng tộc, nếu vì có chút ít bất mãn, liền cướp đoạt thức ăn của An Ninh thì quá hẹp hòi.
“Lắm miệng! Ngươi thì biết cái gì.” Bách Hợp liếc mắt, bộ dáng uể oải quát một câu, cô cầm khăn nhẹ nhàng xoa xoa móng tay của mình, đem ngón tay thon dài giơ lên trước mặt nhìn, bảo dưỡng vô cùng tốt và được cắt sửa chỉnh tề mượt mà móng tay lộ ra sắc màu phấn hồng, không bôi bất kì loại sáp nào, thường ngày tay của Niên Thị rất đẹp, da thịt trong suốt không thấy xương, mu bàn tay còn có thể nhìn thấy mấy cái đường gân mảnh, ánh mắt Tú Chi nhìn xuống bàn tay Bách Hợp đưa lên, nhìn có chút ngây ngốc, ngay cả Bách Hợp quát cũng không nghe được, đợi lúc phục hồi lại tinh thần, Bách Hợp đã bỏ khăn đi lên phía trước một khoảng cách thật dài rồi, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn là dậm chân đi theo.
Ngay từ lúc đầu Tú Chi còn muốn lặng lẽ vào phòng bếp đem thức ăn của An Ninh đi, bởi như vậy cũng không mất mặt xấu hổ, lại không khiến cho hai Trắc Phúc Tấn xảy ra mâu thuẫn, Bách Hợp nhất định là ngại việc nhỏ mà không chê việc lớn, lúc Tú Chi chuẩn bị đi phòng bếp l, Bách Hợp dặn dò nàng một câu:
“Phải hỏi cho rõ, nếu đó là của An Ninh thì mang về cho ta, nếu như nàng ta muốn trách thì để cho nàng tới tìm ta là được.” Cái này nói rõ chính là cố ý muốn cho An Ninh khó chịu, Tú Chi gắng gượng đáp ứng, dẫn người đi phòng bếp, đến giữa trưa lúc quả nhiên mang một phần đồ ăn của An Ninh trở về. Lúc này trong lòng Tú Chi còn có chút lo lắng không yên tâm, Bách Hợp nhìn những món ăn này một lúc, không có ý định muốn ăn, trực tiếp bảo thưởng cho bọn nô tài. Rõ ràng cố ý muốn tìm phiền phức với An Ninh.
Kỳ thật trong sân An Ninh có phòng bếp nhỏ của nàng, bình thường thức ăn của nàng đều thay bằng chính đồ vật trong không gian, để cho người thêm vào làm cho mình, đầu bếp trong phòng bếp hầm cách thủy một ít đồ bổ dưỡng cùng với các loại bánh ngọt kỳ thật cơ bản không nhận ra đồ cao cấp, bình thường cũng chỉ là thưởng cho nô tài, đừng nói là nàng, trong phủ ba Trắc Phúc Tấn đều có bản thân tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo), ngày thường phòng bếp làm thức ăn hương vị không tốt. Ai cũng sẽ không làm mấy thứ bổ thân một mình, phòng bếp có khi đưa tới đồ ăn, bình thường đều là ba nha hoàn bên người ăn, nhưng mình không ăn là một việc, bản thân ăn không hết lại là việc khác.
An Ninh bình thường ít ăn thức ăn do phòng bếp đưa tới, thế nhưng mà giữa trưa nghe được nha đầu ủy khuất nói thức ăn của mình bị Bách Hợp cướp đi rồi. Nàng tức giận đến một tay liền xốc cả bàn lên!
Người cần da cây cần vỏ, cho dù nàng không ăn, nhưng mà Bách Hợp lại muốn cướp, đây là hai việc khác nhau hoàn toàn. Hiện tại Bách Hợp càng ngày càng hung hăng càn quấy, được một tấc lại muốn tiến một thước cướp phân lệ thuộc về nàng đi rồi, nếu cứ thế mãi, không phải qua hai ngày nàng sẽ đạp trên mặt mũi, dẫm lên trên đầu mình rồi đi tiểu đi ị hả? Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, dù An Ninh xuống tay với Bách Hợp. Biết rõ cô không sống được bao lâu nhưng lúc này An Ninh nhớ tới chuyện kia thì một bụng lửa giận!
“Niên Thị tiện nhân này! Sắp chết còn không tỉnh ngộ.” An Ninh hung dữ mắng vài câu, nhìn nha đầu tới báo lại khóc sướt mướt, An Ninh vừa nhìn lại thấy tức giận đến toàn thân run rẩy: “Khóc cái gì khóc, không được khóc! Đi tìm Niên Thị đem thức ăn của ta về !”
Nếu không nghĩ đến mình đã xuống tay với Bách Hợp. Lúc này nếu Bách Hợp đứng ngay trước mặt An Ninh, nếu trong tay An Ninh có đao chỉ sợ nàng không khống chế nổi bản thân mà lấy đao đâm Bách Hợp đến chết.
Nha đầu kia có được những lời này của nàng thì trong lòng kiên định, kêu mấy tỷ muội đi đến trước viện của Bách Hợp, lúc Bách Hợp nghe được người trong nội viện An Ninh đến đòi lại thức ăn thì bật cười: “Không biết vì cái gì, cảm thấy thức ăn của An Ninh tỷ tỷ đặc biệt ngon miệng, thức ăn kia ta đã thưởng cho bọn nha đầu ăn rồi, nếu An Ninh tỷ tỷ tức giận, cầm hai mươi hai lạng bạc trở về, thuận tiện nói ta mua lại cơm với thức ăn của nàng.”
Tú Chi ở một bên nghe được trực tiếp run rẩy, nha đầu kia vừa tức vừa hận, ngại người trước mặt mình lúc này là Trắc Phúc Tấn, hai chủ tử ngầm đấu pháp với nhau, một tiểu nha đầu bị tức giận thì có thể thế nào, chỉ đành nén giận cầm bạc trở về báo tin, biết rõ ‘Cơm cùng thức ăn của mình” bị Bách Hợp phân cho nha đầu ăn hết, nhưng lại chỉ có hai mươi hai lạng bạc, An Ninh cực kì tức giận, dữ tợn quét chén trà nhỏ trong tay cùng chậu hoa trên bàn nhỏ xuống mặt đất!
Thấy tỉ lệ Bách Hợp sẽ chết vừa tăng lên, An Ninh cũng sợ hãi cùng Bách Hợp làm ầm ĩ đến lúc đó lại làm cho cô đẻ non, nếu như thế lại thật sự hời cho Bách Hợp, bởi vậy An Ninh lại nhẫn nhịn, nhịn đến nỗi trong lòng sắp xuất huyết đến nơi, nhưng tốt xấu gì cũng mạnh mẽ đè cơn giận này xuống, nàng không có đi gây chuyện với Bách Hợp, ngược lại ở trong nội viện của bản thân nổi giận một trận lôi đình, đập phá vô số chén trà cây đèn, qua một lúc trong lòng mới bình tĩnh lại, chẳng qua lần này thật điên tiết nên ngay cả cơm trưa nàng đều không ăn, càng nghĩ càng giận dữ, buổi chiều lấy cớ bản thân muốn ngủ trưa, đi vào trong không gian lại phát giận một lúc, dùng từ ngữ mà bản thân có khả năng nghĩ đến mắng to Bách Hợp một trận, nghĩ đến hình dạng chết thảm của cô thì lúc này An Ninh mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng tưởng rằng việc cướp đoạt thức ăn diễn ra một lần, không nghĩ tới đến bữa tối, Bách Hợp lại bắt đầu bảo Tú Chi dẫn người đến phòng bếp của An Ninh lấy thức ăn.
“Chủ tử, rốt cuộc là tại sao?” Tú Chi có chút không rõ, phần lệ thức ăn của Trắc Phúc Tấn đều giống nhau, thức ăn của An Ninh cũng không ngon, giữa trưa lúc cướp đoạt của nàng một bữa ăn, An Ninh cố nén giận không đến tìm Bách Hợp gây sự cũng đã không tệ rồi, hiện tại nàng ta đang được Dận Chân sủng ái, xác thực chọc giận nàng lại không có lợi, Tú Chi không rõ trong lòng Bách Hợp nghĩ như thế nào, vì sao hết lần này tới lần khác muốn chống lại An Ninh, thấy tốt thì thu mình lại mới đúng, lúc này lại đi cướp đoạt thức ăn, Bách Hợp cũng sẽ không dùng, còn không phải toàn bộ thưởng cho hạ nhân, đến lúc đó An Ninh mà bắt đầu nháo…, phiền toái vẫn chủ tử nhà mình.
“Ngươi không hiểu cũng đừng có hỏi, chỉ cần để ý đi làm theo lời của ta là được.” Lúc này Bách Hợp bẻ một miếng bánh ngọt, nhặt vụn rơi vãi cho vào trong bể cá, mấy cái con cá cảm giác được đồ đạc rơi vào trong nước dao động, lắc cái đuôi bơi về phía bên này, sau đó nuốt bánh ngọt vào bụng. Bách Hợp cho ăn một ít bánh ngọt, còn lại bị nàng ném trở về trong mâm, mặt khác phủi tay: “Xảy ra chuyện gì đều có ta làm chủ tử chịu trách nhiệm, các ngươi sợ cái gì?”
Nàng không sợ An Ninh nổi giận, sợ là An Ninh quá yên tĩnh, từ hôm nay lúc giữa trưa cướp đoạt thức ăn của An Ninh, lại cầm hai mươi hai lạng bạc nhục nhã nàng, kết quả An Ninh bên kia lại yên tĩnh quá, không chỉ không đến tìm nàng cãi nhau, mà còn đem cơn tức này mạnh mẽ ép xuống, Bách Hợp biết rõ An Ninh định chịu đựng rồi, có điều không biết giới hạn nhẫn nãi của An Ninh đến đâu, Bách Hợp kéo khóe miệng, dùng khăn che khóe miệng đang vểnh lên.
Buổi tối Tú Chi lại mang thức ăn của An Ninh trở về, An Ninh bên kia vẫn yên lặng như trước, liên tục nửa tháng Bách Hợp luôn đoạt thức ăn của An Ninh, mà từ đó tới giờ An Ninh mặt ngoài bình tĩnh, kì thực trong lòng đã sớm lấy đao tại chọc cái bụng của Bách Hợp rồi, hơn nửa tháng thời gian trôi qua, lúc An Ninh thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị vào sáng sớm, thì trên mặt như có một tầng khí đen còn con mắt u ám, trong khoảng thời gian này chuyện Bách Hợp cùng An Ninh đấu đá đã sớm truyền khắp trong phủ, Ô Lạt Na Lạp thị cũng có nghe thấy, An Ninh bị đoạt thức ăn cũng không có cáo trạng với nàng, Ô Lạt Na Lạp thị xem như mở một con mắt, nhắm một con mắt cái gì cũng không biết.
Dù sao nàng chỉ cần mọi người có thể duy trì hòa bình ở mặt ngoài là được, về phần việc giữa An Ninh và Bách Hợp, hai người tất nhiên đấu được càng dữ dội càng tốt, hai người kia lưỡng bại câu thương, đối với Ô Lạt Na Lạp thị mà nói, địa vị lại càng vững chắc, nàng cũng không hi vọng dưới những người ‘Tỷ muội’ này lại đoàn kết, bởi vậy hai ngày này thấy ánh mắt lành lạnh hung ác nham hiểm của An Ninh, Ô Lạt Na Lạp thị cũng giả vờ như không thấy.
“Những ngày này không biết tại sao, cảm thấy thức ăn của An Ninh tỷ tỷ thật sự là ăn ngon, cảm giác da của ta giống như đã tốt lên rất nhiều.” Bách Hợp khiêu khích An Ninh nửa tháng, lúc này đã đến giới hạn chịu đựng của An Ninh, sáng sớm lúc thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, cô còn cố ý chọn lấy chuyện này mà nói, mà ngay cả Lý thị đều cảm thấy sự khiêu khích trong lời nói của Bách Hợp, tất nhiên An Ninh cũng cảm thấy, nàng cảm giác nàng sắp nhịn không nổi nữa rồi, Niên Bách Hợp tiện nhân này, mấy lần đem tôn nghiêm của nàng giẫm trên mặt đất, cho dù hôm nay Bách Hợp đã ăn thuốc Đa Tử của nàng mà chết, An Ninh vẫn cảm thấy không cam lòng, hôm nay nghe được nàng ở trước mặt nói như vậy, phảng phất một bạt tai đánh vào mặt của bản thân,An Ninh cắn răng, ngẩng đầu nhìn hung dữ chằm chằm vào Bách Hợp, không có lên tiếng.
“An Ninh tỷ tỷ nhìn ta làm cái gì? Chẳng lẽ ăn một chút thức ăn của tỷ mà tỷ tỷ mất hứng? Như thế nào lại keo kiệt như vậy, ta bồi thường cho tỷ bạc rồi mà.” Bách Hợp bị An Ninh trừng mắt như vậy, cười càng đắc ý, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám sáng màu cam, áo khoác cộc tay cùng màu sắc sáng với đường viền bên ngoài màu tím, đôi môi son đỏ tươilông mày vẽ vừa mảnh vừa dài trên đầu còn đeo bông hoa vải màu hồng đào, y phục xinh đẹp tôn lên thần sắc của cô cực kì tốt, lúc này cô nhướn lông mày nhìn An Ninh cười bộ dạng hung hăng càn quấy đáng ghét, An Ninh vốn mạnh mẽ kiềm chế bản thân, để cho bản thân không tranh cãi với cô, bộ dạng này của Bách Hợp thật sự là đáng giận, nàng như Ninja rùa nhịn một tháng, thật sự nhịn đến ngực đều đau, lúc này rốt cục không thể nhịn được, vặn lại nói:
“Ngươi thật đúng là đặc biệt, sao ngươi chỉ nhìn chằm chằm vào nội viện của ta rồi, hôm nay trong mắt của ta trái lại ánh mắt kém rất nhiều, mở to mắt nhìn chằm chằm trong nồi trong chén, còn có cái gì là ngươi không cần hay sao?”