Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 562: Q.13 - Chương 562: Nữ chính xuyên Thanh triều 11




Edit: Suly

Beta: Sakura

Đích phúc tấn cũng nói nên người chung quanh cũng đều theo lần lượt đáp theo, Bách Hợp một tay chống má, một tay nắm bắt khăn tay che đôi môi được tô son đỏ, cười nói: “Gia gần đây toàn nghỉ ở chỗ An Ninh tỷ tỷ, thiếp xem ra, An Ninh tỷ tỷ tựa như hồ ly tinh.”

An Ninh nhịn Bách Hợp đã lâu, lúc này nghe nói như thế thì không nhịn được nữa, tức giận đến mức cả người run run, mạnh tay đập trên mặt bàn, chén đũa theo đó nhảy lên phát ra tiếng vang dội, An Ninh chỉ vào Bách Hợp: “Niên thị, ngươi nói chuyện cũng phải cẩn thận một ít, bằng không ta quất miệng ngươi!”

Bách Hợp trêu chọc nàng lâu như vậy để chờ An Ninh trở mặt, lúc này nghe thấy An Ninh giận dữ, Bách Hợp đột nhiên đứng lên đến, một tay chống nạnh, một tay kia chỉ vào An Ninh, đầu ngón tay suýt nữa chọc vào trong lỗ mũi nàng ta, cái khăn giương trên mặt An Ninh còn đang lay động, giọng của cô càng vang dội hơn An Ninh: “Ngươi quát cái gì mà quát, dám quất miệng ta, ta bới răng ngươi! Nói ngươi là hồ ly tinh thì sao? Phúc tấn vội tới muội muội bình luận phân xử, muội chỉ nói gần đây Gia nghỉ ở chỗ Nữu Hỗ Lộc, không những không có thần sắc tiều tụy, ngược lại trẻ tuổi ra một chút, những thứ tinh quái ấy trong tiểu thuyết hồ ly thái bổ người, người bình thường cùng yêu yêu nhau nam tử sẽ bị hút dương khí, lộ ra vẻ già hóa. Gia thoạt nhìn trẻ tuổi rất nhiều, giống như là bị người tẩm bổ vậy!”

Một mặt nói, Bách Hợp vươn cái tay kia bắt đầu liều mạng vung lên, lại duỗi tay muốn bắt đầu An Ninh:

“Ta nói sai chỗ nào, ta nói sai chỗ nào, ngươi lớn tuổi cũng không nên bắt nạt người, ngươi nói ta nói sai chỗ nào rồi? Ta nói ngươi chăm sóc Gia rất tốt, ta nói sai rồi sao?”

“…” Mọi người sớm bị biến cố như vậy khiếp sợ được một lát rồi lại thẫn thờ, lúc này An Ninh tức giận đến cả người run rẩy, nàng ta cắn răng cố nén, thỉnh thoảng Bách Hợp nhân tiện muốn đánh nàng. Nàng ngăn cản có vẻ chuyện bé xé ra to. Dù sao tay Bách Hợp không đánh tới trên mặt nàng ta, chỉ vung khăn tay vào mặt mình, lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng sau hai cái đã cảm nhận được da thịt mềm mại có chút ran rát. Tiêng hô gào của Bách Hợp lại như ma âm xỏ vào lỗ tai, lỗ tai nàng ta ong ong lên.

Ô Lạt Na Lạp thị nhìn thấy Bách Hợp khóc trời đập đất bộ dáng vô cùng hung hãn. Khóe miệng co quắp không mở được, nàng ta vô ý thức quay đầu nhìn Dận Chân, lúc này gương mặt Dận Chân xanh đen. Bách Hợp toàn nói chuyện to gan nên Dận Chân cũng không cảm thấy gì, cô lung tung ví von thì cũng không có bao nhiêu giật mình, dù sao Bách Hợp đã từng nói những lời khiến người ta đỏ mặt hơn, lúc này nói những lời này mặc dù có chút lớn mật, nhưng so với lần trước nói thẳng mặt An Ninh dục vọng mãnh liệt còn không coi là cái gì.

“Mọi người tới cho ta bình luận phân xử, còn muốn quất ta, ngươi dựa vào cái gì đánh ta, cha mẹ ta cũng không đánh qua ta, ngươi dựa vào cái gì, ngươi nói đi!” Bách Hợp vừa khóc, một mặt lấy khăn tay giả vờ lau lau nước mắt, lại một bên đẩy An Ninh vài cái, trong miệng còn khóc trời khóc đất kêu: “Ngươi dựa vào cái gì muốn nói đánh ta, ngươi dựa vào cái gì? Ta với ngươi có cái gì thù cái gì oán? Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, ngươi nói đi…”

Mọi người bị cô ồn ào đến mức đau đầu, An Ninh nhịn lại nhịn, bàn tay nắm thành quyền đầu lại lỏng ra, hôm nay Bách Hợp đã đoạt danh tiếng của nàng ta, quần áo tục khí buồn cười quả thực ép chết phong thái của nàng, nàng ta cho rằng mấy cái bông hoa vải sẽ bị trang sức đá quý đè ép xuống, nàng tỉ mỉ chọn quần áo cũng bị quần áo xanh đỏ lòe loẹt nổi bật khiến cho ảm đạm không ánh sáng, thậm chí nàng ta bởi vì từ nhỏ ngâm cánh hoa tắm để mùi thơm của cơ thể mang đến sự tinh khiết tự nhiên không cần nước hoa làm cho nam nhân yêu thích, cả người Bách Hợp không biết bôi bao nhiêu mùi hương che hết mùi hương của người nàng, hiện tại Bách Hợp ví nàng là hồ ly tinh, vài ngày trước lại nói còn nàng dục vọng mãnh liệt, đối với một nữ nhân làm sao mà chịu được?

Do mình quá tức giận mới chỉ trích Bách Hợp một câu, thế mà Bách Hợp lại cứ lôi kéo nàng bình luận đạo lý, lý trí trong đầu An Ninh căng như dây cung rồi “Đinh” một tiếng liền gãy đi, rốt cuộc nàng không nhịn nổi, thánh nhân gặp được Bách Hợp người đàn bà chanh chua như vậy đều không nhịn được, thảo nào Khổng Tử nói duy có nữ tử cùng tiểu nhân khó dưỡng, nàng ta trước đây không đồng ý những lời này, dù sao mình cũng là một nữ nhân, An Ninh vẫn cảm thấy mình bình tĩnh lý trí giảng đạo lý, nhưng nàng không nghĩ đến lúc này nàng vô cùng đồng ý lời này, dường như lời này nói về Bách Hợp, nàng không ngờ Niên thị trong lịch sử được sủng ái kia lại thô bạo xảo quyệt không biết xấu hổ như thế, thảo nào rất nhiều tiểu thuyết trong ti vi Niên thị bình thường đều sẽ chết dưới tay nữ chính, An Ninh tàn bạo đứng lên, đẩy Bách Hợp một rồi rống lên:

“Ta chỉ nói ngươi một câu, thế mà ngươi nói mãi không ngừng? Đánh ngươi thì thế nào, cha mẹ ngươi không quản giáo tốt, ta muốn thay bọn họ giáo huấn ngươi!”

Nàng còn chưa nói hết, cái ngón tay Bách Hợp đang chỉ thẳng mặt nàng ta đột nhiên giơ cả bàn tay lên, “Bốp” một tiếng giòn vang, Bách Hợp tát vào mặt nàng ta, một tát này Bách Hợp dùng sức đánh khiến bàn tay cô cũng tê dại đi, An Ninh tức thì bị đánh khiến cho gương mặt lệch sang một bên, trên đầu mang bảo thạch tua cờ cứ lắc lư, lâu như thế mà nàng ta còn không có kịp phản ứng, Bách Hợp đánh người xong, thoáng vọt tới chỗ Dận Chân:

“Cầu gia thay thiếp làm chủ, Nữu Hỗ Lộc thị nàng sỉ nhục thiếp cha mẹ, thiếp, thiếp…” Bách Hợp như rất oan uổng thiệt thòi, khóc thở không ra hơi. Cô cũng không phải đồ ngốc, nhìn bộ dạng này của An Ninh thì biết thân thể khỏe mạnh, hơn nữa khí sắc vô cùng tốt, thân thể Niên Bách Hợp từ nhỏ đã nhu nhược, trước đây nguyên chủ lại tâm tư rất nặng, mặc dù Bách Hợp đã cố điều dưỡng mấy tháng cũng không mấy khả quan, nếu cứ đánh nhau thì mình sẽ bị thiệt, lúc đánh An Ninh cho hả giận xong thì phải tìm người che chở, bảo vệ mình.

Bách Hợp khóc lóc truyền vào trong tai An Ninh, nàng ta còn cảm giác tai có chút “Ong ong”, trên mặt thoáng cái chết lặng, cảm giác nóng bỏng đau đớn liền tập trung chạy lên não, Bách Hợp lại dám đánh nàng, lại dám đánh nàng, đánh xong còn dám ác nhân cáo trạng trước! An Ninh lúc này trong hai mắt mau phun ra ngọn lửa đến, vẻ mặt nàng có chút dữ tợn quay đầu lại, tàn bạo nhìn chằm chằm Bách Hợp, giờ đây nàng ta đã nhìn không thấy Dận Chân, chỉ nghĩ đến mình sẽ bị một cổ nhân tát một cái, đời trước nàng còn chưa từng bị đánh qua, cha mẹ rất nuông chiều nàng, sau khi nàng ta tới cổ đại phát triển mọi việc thì vợ chồng Lăng Trụ cũng coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, không đụng nàng ta dù chỉ là một đầu ngón tay, An Ninh điên lên thoáng cái lao tới Bách Hợp:

“Ngươi tiện nhân này!”

“…”

Trận tuồng đêm nay khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người, Dận Chân biết An Ninh hơn mười năm, luôn thấy nàng bình tĩnh cao ngạo, nhìn qua có một loại ý vị khác lạ mà nữ nhân cùng thời đại hoàn toàn không có, tự tin ưu nhã mê người, nàng bình tĩnh tự cao, có tính cách kiên cường của nam nhân lại có nữ nhân quyến rũ lành lạnh, nhưng hắn chưa từng có nghĩ tới, An Ninh cũng sẽ có lúc nổi điên.

Không biết có phải Dận Chân đã thấy mấy lần Bách Hợp đùa nghịch đanh nọc, lại bị nàng gan lớn phát ngôn dọa tới, trong lòng cũng sớm đã có nhất định chống cự, cho rằng Bách Hợp làm ra chuyện như vậy hắn không thể nào giật mình, thế nhưng An Ninh, hình tượng An Ninh ở trong lòng Dận Chân không kém, gần đây hầu hạ hắn một ngày ba bữa chu đáo còn tốt hơn cả Phúc tấn Ô Lạt Na Lạp, bất kể là thỏa mãn hắn cần, còn là thay hắn bày mưu tính kế, cũng hoặc là để hắn có một thân thể khỏe mạnh, An Ninh đều làm được, ở nam nhân xem ra lên phòng khách vào được phòng bếp, bên ngoài là quý phụ, trên giường lại là đãng _ phụ, An Ninh loại nào cũng đều làm được hoàn mỹ, bởi vậy lần đầu tiên Dận Chân nhìn thấy bộ dáng nàng ta phát điên thì hoảng sợ.

“Được rồi! Cãi nhau ầm ĩ, còn thể thống gì!” Dận Chân phục hồi tinh thần lại, sắc mặt liền hết sức khó coi, lúc này một phen bắt được tay An Ninh, không thể để cho hai nữ nhân này tại chỗ đùa giỡn, đến lúc đó ném chỉ là mặt phủ Tứ A Ca, nếu như lan truyền đến lúc đó không chừng Khang Hi sẽ trách hắn trị nội không nghiêm, hiện giờ đang thời kỳ then chốt hắn đoạt vị, nếu như bị nói trị gia không nghiêm làm gì tới trị quốc, sợ rằng Dận Chân muốn hộc máu!

Mỗi người hậu viện cũng có lúc bất hòa, rất nhiều nữ nhân mặt ngoài dịu dàng săn sóc, mọi người tỷ tỷ muội muội thân thiết nhưng sau lưng thống dao nhỏ, trong lòng Dận Chân cũng biết rõ, thế nhưng trước mặt mọi người đùa giỡn, thật đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhìn thấy, Dận Chân nhịn lửa giận trong lòng, đẩy Bách Hợp về phía sau, một mặt kéo An Ninh vào trong lòng: “Mọi người an tâm dùng bữa, qua đi ta sẽ cho nàng một câu trả lời khỏa đáng!”

“Dựa vào cái gì?” Dận Chân nói lời này kỳ thực đã biến tướng đứng ở bên An Ninh, là ở bảo vệ nàng, thần sắc bọn người Lý thị và Ô Lạt Na Lạp biến ảo, lại đứng ở một bên không lên tiếng. nhưng trong lòng An Ninh thì trầm xuống, nàng cảm giác mình đối Dận Chân trả giá nhiều lắm, gần đây đã cho hắn điều trị thân thể, lại ở trên giường mọi cách lấy lòng hầu hạ hắn, thậm chí còn cho hắn uống linh tuyền, cho hắn làm cơm hầu hạ hắn một ngày ba bữa, tuy nói vốn có này đó chính là hành vi tranh sủng, là vì để cho Dận Chân đứng ở bên cạnh mình, kích thích đến Bách Hợp, nhưng hiện tại An Ninh cảm thấy mặc kệ Bách Hợp có hay không bị kích thích, dù sao nàng đã bị kích thích.

Chính mình trả giá không có đổi lấy hồi báo, nàng có chút bất bình, trước đây nếu như là Dận Chân lấy lòng của nàng mà nàng không trả giá chút nào, chỉ là hưởng thụ, coi Dận Chân là thành người chồng bình thường mà thôi, như vậy hôm nay Dận Chân đứng ở bên Bách Hợp, có lẽ nàng chỉ cười lạnh một tiếng, trong lòng nói lên một câu: “ Đĩ xứng với cẩu, chúc thiên trường địa cửu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.