Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 564: Q.13 - Chương 564: Nữ chĩnh xuyên Thanh triều 13




Edit: Suly

Beta: Sakura

Hơn nữa buổi tối hôm nay An Ninh đã quá phận nên Dận Chân quyết định lạnh nhạt nàng ta, làm cho nàng ta biết trong phủ này rốt cuộc ai mới là người làm chủ, hắn biết An Ninh không thích Bách Hợp nhất, bởi vậy cố ý đêm nay định ở lại chỗ Bách Hợp, coi như cho An Ninh một bài học, không ngờ hắn vừa nói quyết định này ra khỏi miệng, Bách Hợp liền ghét bỏ nhìn hắn một cái, mịt mờ nhắc nhở:

“Gia không đi đến viện các tỷ tỷ hả?”

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm tư Dận Chân vốn cũng không có muốn làm cái gì, nhất là nhìn thấy bộ dáng này của Bách Hợp ghét bỏ chính mình, không khỏi giận quá hóa cười:

“Mau để cho người múc nước tiến vào!”

Trong phòng hạ nhân nghe nói như thế, hành động nhanh hơn khi Bách Hợp ra lệch, hai người lần lượt rửa mặt xong rồi lên giường nghỉ ngơi.

Suốt cả một đêm Bách Hợp ôm chăn ngủ say sưa, trái lại Dận Chân lật tới lật lui ngủ không được, hắn vốn tâm tư nặng, người đơn thuần sống ở trong cung bình thường vận mệnh sẽ không dài, trước đây chưa từng hoài nghi An Ninh thì thôi, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, thế nhưng lúc này một khi hoài nghi, rất nhiều điểm đáng ngờ trồi lên, tỷ như làm sao nàng ta biết Ô Tư Đạo, vung tay mua chân vào việc đoạt vị của mình quá nhiều, Dận Chân càng nghĩ càng không thích hợp, làm cho mình không ngủ được, hết lần này tới lần khác Bách Hợp quá vô tâm, khi cô tẩy trang xong thì không còn vẻ hung hăng càn quấy. Mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn thần thái có chút động lòng người.

Lúc này Dận Chân mới phát hiện tướng mạo Niên Bách Hợp đẹp hơn An Ninh rất nhiều, nhìn cô ngủ mà hai gò má đỏ bừng, Dận Chân đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống da thịt thiếu nữ mịn màng, dưới ánh đèn mờ nhạt có thể nhìn thấy tầng lông tơ thật nhỏ trên mặt cô, trong lòng Dận Chân khẽ động, lập tức muốn thò tay cởi quần áo cô ra, đột nhiên nghĩ tới làn da củaAn Ninh bóng loáng không có chút khuyết điểm nhỏ nào. Hắn không khỏi nhớ tới lời Bách Hợp hôm nay đã nói hắn càng ngày càng giống An Ninh nên động tác dừng lại, hắn đưa tay sờ sờ mặt mình, bóng loáng nhẵn mịn dường như là đụng phải da thịt nữ nhân, cảm giác như tơ lụa. Trong lòng hắn sinh ra ớn lạnh, ý niệm vừa mới dâng lên lại bị hắn đè ép xuống, nhưng trái tim lại nhảy dồn dập.

Sáng ngày hôm Bách Hợp tỉnh lại là bị Dận Chân đá, tối hôm qua hắn ngủ không được. Nhìn Bách Hợp ngủ say sưa liền không cam lòng, sáng sớm mình còn phải vào triều sớm, không biết như thế nào, Dận Chân cũng muốn cô phải dậy theo, nhìn gương mặt Bách Hợp âm trầm ngồi ở bên giường thì cảm thấy mỹ mãn, tùy ý nội thị thay mình mặc quần áo rồi lại dặn dò Bách Hợp không nên quên đi thỉnh an Phúc Tấn, Dận Chân mới nghênh ngang mà đi, chờ hắn vừa đi thì Bách Hợp tiện tay liền ném gối sứ trên mặt đất.

Chuyện phát sinh ở hậu viện phủ Ung Thân vương bị che lại, ai cũng không dám truyền ra ngoài, Dận Chân hết sức hài lòng với thủ đoạn xử lý của Ô Lạt Na Lạp thị, hai ngày liền đều nghỉ ở phòng trung, hơn nữa ngày sau này trừ khi hắn không tiến đến nội viện, một khi tiến nội việnthì luôn đi tới viện những nữ nhân khác nghỉ ngơi, đây là việc từ sau khi An Ninh tiến vào Ung Thân vương phủ chưa từng có, nữ nhân hậu viện đều mừng rỡ như điên, An Ninh độc sủng một thời gian dài, rất nhiều người đều cảm thấy hơi sợ, may mà ngày ấy Bách Hợp khiến nàng ta tức giận đến phát điên một hồi, mới khiến cho Gia lạnh nhạt với nàng ta, rất nhiều người thừa dịp này liều mạng muốn mang thai, hy vọng có thể một tháng sau khi An Ninh giải cấm túc thì lúc ấy mình còn có đứa nhỏ để dựa vào.

Dưới tình huống như thế, một tháng rất nhanh chớp mắt liền qua, lúc này là ngày hội Trung thu, Ô Lạt Na Lạp thị dường như đã quên chuyện lúc trước lại mời mọi người cùng nhau tới trong viện ngắm trăng.

Trong nội dung câu chuyện An Ninh sẽ mặc bộ váy màu bạc, gảy đàn tỳ bà nhảy vũ khúc làm mọi người kinh diễm, từ đó khiến cho Dận Chân tâm tâm niệm niệm nàng không bao giờ quên, vì thế Bách Hợp đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nửa tháng trước nàng cũng đã cùng Ô Lạt Na Lạp mượn mười nha đầu, chuẩn bị quần áo chỉnh tề, chờ tối nay triển khai trò hay.

Trong vườn lúc này trên bàn bày đầy hoa dưa bánh ngọt, Bách Hợp dẫn một đám đông người đến, Lý thị đang được nha hoàn cầm chùy nện hạt dẻ cho ăn, nhìn thấy Bách Hợp liền cười lạnh một tiếng:

“Phô trương thật là không nhỏ, nhìn hạ nhận bên người Niên muội muội còn nhiều hơn tỷ tỷ”. Lý thị chính là tính cách như vậy, hôm nay nàng ta nhìn người nào cũng không thuận mắt, dù sao bây giờ Dận Chân dưới gối con nối dõi ít ỏi trước mắt thấy chỉ có Hoằng Thời nhi tử của nàng mới có khả năng kế thừa, Lý thị đã hận những nữ nhân này đoạt sủng ái của mình, lại sợ hãi những nữ nhân này mang thai, đến lúc đó đoạt vị trí của con mình, bởi vậy dù đã ăn thiệt thòi từ Bách Hợp nhưng hết lần này tới lần khác lần nào cũng không nghe lời,lúc nào cũng phải nói cho sướng miệng.

Ô Lạt Na Lạp không lên tiếng, Lý thị lại nói tiếp: “Còn tưởng rằng là vị đại nhân nào, lại không thay Gia mang thai, lĩnh nhiều người như vậy đắc ý cái gì”.

“Được rồi!” Dận Chân nghe nói như thế, thò tay vỗ mạnh một cái lên bàn: “Khó có được ngày hội trung thu, nếu ngươi không muốn ở chỗ này, trở về sân nhỏ ngươi đi!” Từ khi chứng kiến Bách Hợp cùng An Ninh tranh đấu thì Dận Chân rất không kiên nhẫn chuyện này, đang êm đẹp thấy Lý thị lại khơi mào câu chuyện, trong lòng vô cớ giận giữ, nói chuyện cũng không để ý mặt nàng ta, thiển trách Lý thị không dám lên tiếng, gương mặt âm trầm mới quay đi.

Hôm nay tất cả một đám nữ nhân đều đến, nữ nhi của Lý thị sắp xuất giá có mặt, ngay trước mặt hai đứa nhỏ lại bị Dận Chân quát tháo như vậy, Lý thị đỏ mặt không dám lên tiếng, nhưng trong lòng thì có chút ủy khuất, lại không dám khóc, chỉ đem khí tiết trút hết lên trên người nha hoàn lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

Bách Hợp dẫn mười mấy nha đầu bà tử tiến trong đình, cô mới lần lượt hành lễ với Ô Lạt Na Lạp và Dận Chân, tìm được vị trí của mình ngồi xuống, Bách Hợp người tới trễ nhất, lúc này mọi người lần lượt theo thứ tự ngồi xuống, Ô Lạt Na Lạp thị mở miệng chuẩn bị đề nghị: “Khó có được hôm Gia rảnh rỗi, bọn tỷ muội lại tập chung một chỗ, không bằng đánh trống truyền…”

Cuối cùng một chữ cái ‘Hoa’ còn cũng không nói đến miệng, thì có tiếng đàn tranh vang lên như cuồng phong như mưa rào, chốc chốc lại nhẹ nhàng như nước chảy khiến mọi người vô ý thức ngẩn ngơ, nghe được có chút như si mê như say, nhưng Bách Hợp lại nhếch miệng nở nụ cười.

“Biển xanh một tiếng cười…” Một giọng hát trong veo của nữ tử vang lên, ngay sau đó bóng ảnh màu bạc xuất hiện ở dưới ánh trăng, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người, Lý thị vô ý thức ngây người, trong miệng đang nhai hạt dẻ vào cứ vậy mà sặc, che miệng đến mức đỏ bừng, lại khục không ra.

Đã một tháng không gặp An Ninh. lúc này mái tóc dài đen kịt mềm mại rối tung ở sau lưng, trên người nàng ta mặc quần áo trang sức truyền thống của nữ tử dân tộc Hán, trên trán đeo một cái vòng, trừ đó ra không có đồ trang sức nào khác, cổ tay và hai chân nàng ta quấn chuông đồng, đi đi lại lại vang lên tiếng chuông thanh thúy, lúc này nàng ta trang điểm kẻ vẽ lòe loẹt trông lại quyến rũ, trong tay ôm một cái đàn tranh lớn, đang vừa hát vừa nhảy.

Đang lúc quay người lại tóc cũng xoay theo động tác của nàng ta, cánh tay nàng ta vung lên ống tay áo và làn váy tung lên, phảng phất như tinh linh đến từ nơi xa xôi, làm cho người ta nhìn không chuyển mắt, Dận Chân chỉ liếc mắt nhìn sau đó cũng rời đi.

Bằng tâm mà nói, thần thái nữ xuyên việt cao hơn cô nương bản thổ, An Ninh biết vũ đạo hiện đại, từ nhỏ nàng ta lại luyện yoga, trình độ trang điểm hay phối trí quần áo cũng giỏi hơn người người cổ đại bao lúc này nàng ta chỉnh lại cách ăn mặc, gảy nhạc khúc “Biển xanh một tiếng cười”, hôm nay giữa mười lăm tháng tám trăng tròn, nàng ta phảng phất như Hằng Nga trong cung trăng, hình tượng khiến cho người ta nghẹt thở.

*Bài hát ‘Biển xanh một tiếng cười’ do Đổng Trinh hát, nghe cũng hào hùng lắm. Các nàng nghe thử xem.

Tướng mạo An Ninh nguyên bản chỉ được sáu điểm thế nhưng một khi ăn mặc đẹp, hóa trang, lại lập tức biến thành 10 điểm, hơn nữa thường ngày Dận Chân nhìn quen cách ăn mặc của nữ tử người Mãn, không ngại nhìn thấy trang phục như vậy, vô ý thức đặt chén rượu trong tay xuống bàn, ánh mắt xoắn ở trên người An Ninh không rời, lúc này trong miệng nàng ta thì đang hát ca, thân thể lại như rắn nước giãy dụa, dưới ánh trăng tựa như ảo ảnh, ngay cả Lý thị thường ngày luôn luôn trong miệng không chịu tha cho người nào, lúc này cũng vô ý thức đình chỉ hô hấp, nhìn chằm chằm An Ninh.

Bách Hợp trong lúc đó ôm khóe miệng nở nụ cười, lúc này động tác tay An Ninh không ngừng, sục sôi âm nhạc cùng thân thể mền mại của nàng ta tạo thành hai loại tương phản khác hẳn, nhất là chưa từng nghe qua nhạc khúc này, càng làm cho Dận Chân có chút si mê.

“Biển xanh một tiếng cười…”. An Ninh đã hát xong một lần, đang định hát tiếp, trong lúc đó một đám nha hoàn ăn mặc chỉnh tề phía sau Bách Hợp cũng nhiên bắt đầu kêu lên: “Hắc!”

“Cuồn cuộn hai bờ sông triều.” Câu ca từ này An Ninh vừa mới vừa rơi xuống, những nha hoàn kia lại nói: “Haaa…!”

“…” Âm nhạc đang hay đột nhiên có người bắt đầu hát bè, Dận Chân cũng bị hoảng sợ, rất nhanh bị ma âm của đám nha hoàn đánh thức, tay hắn run lên, oán hận trừng Bách Hợp một cái, cách đó An Ninh cũng cứng người lại, ánh mắt như dao phóng tới Bách Hợp, sau đó lại hát tiếp:

“Chìm nổi theo sóng chỉ nhớ sáng nay…”

“Hừ hừ ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.