Edit: Suly
Beta: Sakura
Sau ngày hội trung thu, một lần nữa Dận Chân lại khôi phục sủng ái An Ninh, vì dỗ nàng ta, thậm chí để Ô Lạt Na Lạp thị tăng thêm chi phí trong viện An Ninh, hậu viện Ung thân vương phủ An Ninh bằng vào một ca khúc cùng vũ khúc lại một lần thu được sủng ái của Dận Chân, ngày ấy Bách Hợp cố ý làm cho nàng ta xấu mặt, nhưng vẫn bị người truyền ra.
“Chủ tử, hôm nay bên kia vị kia lại lấy được sủng, sau này chủ tử sẽ ra sao?”
Bách Hợp đã bị cấm đoán đến ngày thứ sáu, bây giờ An Ninh lại được sủng ái, hậu viện Ung thân vương phủ lại một lần nữa ồn ào, mấy ngày gần đây trong viện Bách Hợp muốn một chút nước nóng, người trong phòng bếp cũng bắt đầu làm khó, bọn hạ nhân chính là mắt cho xem người thấp, Tú Chi nghĩ Bách Hợp hung ác đắc tội Nữu Hỗ Lộc thị không khỏi có chút lo lắng, nghĩ nghĩ lại không nhịn được oán giận: “Trong nội viện người ngoại trừ trừ chủ tử lúc trước mang đến, nhiều nha hoàn đều có chút lơ là, Ngọc Chi kia cũng không biết đi đâu, gần đây thường xuyên không nhìn thấy người, đợi nàng ta trở về nô tỳ không xé da các nàng.”
Nàng vừa dứt lời, Bách Hợp ngoắc ngoắc khóe miệng không lên tiếng, bên ngoài liền truyền đến âm thanh có người đánh rèm, tiếng nói Ngọc Chi có chút sắc bén vang lên: “Tú Chi ngươi muốn kéo da ai? Chủ tử còn ở chỗ này, nào có chuyện của ngươi.”
Từ lần trước Ngọc Chi bị Bách Hợp phạt quỳ sau, tính cách liền trầm ổn lại. Lần trước bởi vì hướng Dận Chân cáo trạng rất sợ bị Bách Hợp quở trách, gần đây đều có ý thức trốn Bách Hợp không dám ra, đoạn thời gian rất dài mặc dù gánh cái danh nha hoàn nhất đẳng, lại rất ít xuất hiện trước mặt Bách Hợp, gần như đều là ở trong viện cáo mượn oai hùm, trong phòng chuyện lớn nhỏ đều rơi vào tay Tú Chi cùng một ma ma bên người nguyên chủ, lúc này nàng ta vừa về đến, Tú Chi nghĩ tới hành vi của mình, Ngọc Chi lại nhất quyết không tha, không khỏi có chút chột dạ. Nghe nói như thế liền không dám lên tiếng.
Mặc một bộ sườn xám màu xanh lục, nha đầu mặc áo khoác ngoài cộc tay màu xanh nhạt vào trong phòng, vốn là liếc ngang Tú Chi, khiến cho Tú Chi không dám đối diện nàng ta mà cúi đầu xuống, Ngọc Chi lúc này mới đi tới chỗ Bách Hợp cười không ngớt đẩy Tú Chi ra:
“Chủ tử, nô tỳ dò thăm được một việc.” Nàng ta tự tin, dường như dám chắc chắc việc mình sắp nói ra khỏi miệng sẽ làm Bách Hợp vui mừng, mấy ngày nay nàng ta đều tránh Bách Hợp, lúc này lại chủ động bu lại, Bách Hợp ở trong lòng tính toán thời gian, tình tiết Ngọc Chi đi nương nhờ An Ninh cũng chính là lúc này.
Lúc ấy An Ninh vào phủ hơn nửa năm, cùng Niên Bách Hợp tranh đấu lớn nhỏ không ngừng, nhưng khi đó Niên Bách Hợp xúc động dễ giận, lại trẻ tuổi vô tri, kiêu ngạo tự mãn lại đố kị An Ninh được sủng ái, không ít vì lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau với nàng ta, An Ninh bởi vì xuyên việt, chính thức tính ra cũng đã sống hai đời người, ít nhất tuổi cũng hơn mấy chục, nguyên chủ này mới mười lăm tuổi xác thực không phải là đối thủ của nàng ta, bởi vậy mỗi lần bị tức được không nhẹ, gánh vác một thanh danh cay nghiệt hung ác kiêu căng, cuối cùng bị chịu thiệt xui xẻo.
Vì hai người càng đấu càng hăng.Một lần nào đó nha hoàn An Ninh ở cùng nha hoàn Niên Bách Hợp gặp gỡ, hai người cũng như chủ tử bình thường tranh chấp vài câu, giữa lúc đánh nhau, nha đầu An Ninh bị đẩy té trên mặt đất, đầu đụng phải đá chảy máu không ngừng. Lúc nâng trở về thì đã chết, từ đó về sau An Ninh càng căm ghét Niên Bách Hợp, sau đó nha đầu của mình chết càng coi Niên Bách Hợp như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, rất muốn loại trừ nàng ấy thay mình hả giận, cũng thuận tiện vì nha hoàn kia báo thù, bởi vậy nàng ta thông đồng cấu kết với Ngọc Chi sau lưng, cầm một viên dược muốn đoạt tính mạng của Niên Bách Hợp, liền mượn tay Ngọc Chi đút vào miệng Niên Bách Hợp.
Lúc trước Niên Bách Hợp vô cùng tín nhiệm Ngọc Chi, lại nghe nói dược này có thể giúp nàng sinh con, lập tức mừng rỡ như điên, nàng ở Ung thân vương trong phủ mắt thấy Dận Chân dốc lòng sủng ái An Ninh, mình tuổi còn nhỏ, nếu như không có con thì mấy chục năm sau này sống như thế nào? Bởi vậy đề nghị này của Ngọc Chi đề vừa vặn nói đến đáy lòng nàng ấy, nàng lại nghe Ngọc Chi nói thuốc này là Niên Canh Nghêu theo một lão trung y có được, không chút do dự liền nuốt vào bụng, Dận Chân kia hai ngày chẳng biết tại sao lại nghỉ ở sân viện nàng, cuối cùng nàng mang thai, nhưng ba tháng sau cái bụng lớn lên khác thường, người như bị hút khô tinh khí linh hồn, chờ đến tháng tư, bụng đã to như cái sọt, trong phủ không biết chỗ nào lại đồn đại nàng mang thai yêu nghiệt, cuối cùng An Ninh cố ý trêu chọc nàng, lại bị Dận Chân nhìn thấy cho nên sai người bắt Niên Bách Hợp uống thuốc sảy thai, sinh hạ bốn thai, máu chảy không ngừng, hơn nữa An Ninh kích thích khiến cho Niên Bách Hợp đi đời nhà ma.
Bách Hợp nghĩ đến ở đây, lại nhìn đến Ngọc Chi kia đắc ý lại lộ ra vẻ khẩn trương bất an thì trong lòng liền biết.
Lúc ấy Ngọc Chi cũng đã nói y hệt thế với nguyên chủ, nhưng khi đó nguyên chủ hoàn toàn tin nàng ta, bởi vậy nàng ta cũng không hoảng loạn như lúc này, thậm chí hai tay còn run run, Bách Hợp nhìn nàng ta một cái, cười lạnh một tiếng rồi đến gần:
“Hiện tại tâm tình ta không tốt, thăm dò chuyện gì cũng đừng nói với ta, đi ra ngoài.”
“Chủ tử!” Ngọc Chi nghe thấy Bách Hợp lời này, lập tức liền có chút sốt ruột, vừa mới mở miệng, chân mày Bách Hợp liền dựng lên: “Ta không hề nói lần hai.”
Ngọc Chi cắn răng, trên mặt sốt ruột oán hận, do dự một chút rồi mới giậm chân xoay người đi ra ngoài.
“Càng lúc càng không có quy củ.” Tuy Tú Chi vừa mới nói xấu Ngọc Chi bị nàng ta nghe thấy có chút lúng túng, nhưng lúc này nhìn thấy tác phong của Ngọc Chi, vẫn không nhịn được nói một tiếng, Bách Hợp ra hiệu nàng đưa lỗ tai qua đây: “Gần đây thân thể ta khó chịu, ngươi thay ta lấy mấy viên ô kê về, cẩn thận một chút, tự mình đến, đừng để bị phát hiện.” Viên ô kê này là viên thuốc Đồng Nhân Đường chuyên điều trị bệnh phụ khoa cho các nữ nhân, ước chừng to như long nhãn, nhìn bề ngoài rất giống viên Đa tử mà trong tình tiết Ngọc Chi cho Niên Bách Hợp ăn, cỗ thân thể này luôn luôn không khỏe, nguyệt sự lúc đến lại không, nếu muốn mang thai, trước hết phải dùng viên Ô Kê điều trị thân thể, trước kia thái y bắt mạch cũng sẽ cấp nguyên chủ một ít viên thuốc, nhưng cô ngại hương vị không tốt, bình thường không quá thích ăn.
Lúc này Tú Chi thấy Bách Hợp muốn dùng thuốc này, chỉ tưởng cô muốn con nối dõi, trong lòng có chút kinh hỉ, mặc dù Bách Hợp hạ lệnh đừng cho người ngoài nhìn thấy, nhưng Tú Chi cũng chỉ cho rằng Bách Hợp da mặt mỏng không muốn cho người ta biết, bởi vậy vội vã ứng hai câu, chỉ bảo đảm tuyệt sẽ không để cho người ngoài biết, không bao lâu liền lặng lẽ cầm cái hộp đến, bên trong là sáu viên dược màu nâu, Bách Hợp cầm một viên lấy khăn tay sạch gói kỹ giấu ở trong cổ tay áo, Tú Chi nhìn thấy cô không ăn, tuy nói có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến tính cách Bách Hợp bây giờ nên không không có hỏi.
Vào buổi tối Bách Hợp rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, Ngọc Chi luôn trốn Bách Hợp thế mà đêm nay lại bắt đầu chủ động yêu cầu gác đêm, mấy tháng này nàng ta rất sợ Bách Hợp nhìn mình không vừa mắt muốn hành hạ nàng ta, bởi vậy muốn trốn Bách Hợp làm sao lại tới, lúc này chủ động yêu cầu gác đêm, Tú Chi thấy có chút kỳ quái, Bách Hợp lại ra hiệu Tú Chi để mình đi ngủ, Ngọc Chi ôm chăn nằm ở chân giường, đợi bên ngoài bọn bà tử nha hoàn từng người lui ra ngoài, trong phòng an tĩnh lại, Ngọc Chi mới mở miệng thăm dò: ‘Chủ tử đã ngủ chưa? Hôm nay nô tỳ đụng phải người của Niên tướng quân phái tới muốn gặp chủ tử, nói là Đại tướng quân vì ngài tìm được một viên kỳ dược, nếu như uống vào sau đó liền mang thai.”
Bách Hợp sớm đoán được có như thế, nằm ở trên giường im lặng không lên tiếng lấy thuốc ra để vào lòng tay, trong miệng lại kinh hỉ hỏi ngược một câu: “ Thật không?”
“Đương nhiên.” Ngọc Chi đang còn thấp thỏm, nhưng lúc này nghe thấy ngữ khí Bách Hợp vui mừng, lúc này nàng ta mới bình tĩnh, rồi ngồi dậy rồi lục tụng hồi lâu, đưa một hộp gấm tới: “Chủ tử mời xem, chính là viên thuốc này, chỉ cần ăn vào, lại nghĩ biện pháp thỉnh Gia qua đây, chủ tử nhất định sẽ mang.” Nàng ta nói xong, lại thêm một câu: “Đây là Đại tướng quân phái người tới nói cho nô tỳ, nói là vô cùng hữu hiệu.”
Dựa vào ngọn đèn vàng bên ngoài tấm bình phong, Bách Hợp nhìn thấy mặt Ngọc Chi kia mang theo vài phần mừng rỡ lại dẫn theo mấy phần kích động, trong lòng cười lạnh hai tiếng, một mặt phân phó: “Nếu như quả thật là như vậy, ngươi đi thay ta rót chén nước đến, ta muốn ăn dược này vào.” Nói xong, thò tay lấy cái hộp trong tay Ngọc Chi, Ngọc Chi không nghi ngờ gì, nghe thấy Bách Hợp sảng khoái đáp ứng ống thuốc như vậy, mừng rỡ trong lòng, thanh thúy đáp một tiếng sau đó choàng áo đi rót nước.
Bách Hợp thu hạt Đa Tử vào rồi cầm viên Ô Kê ở trong lòng bàn tay, khi trở về Ngọc Chi đổ nước, cô ngay trước mặt Ngọc Chi liền nuốt viên thuốc này vào.
Hai viên thuốc bề ngoài giống hệt nhau nên Ngọc Chi cũng không phát hiện ra, lúc này nhìn thấy Bách Hợp uống thuốc, trên mặt này mới lộ ra vẻ hài lòng, hoàn thành nhiệm vụ An Ninh giao cho, lúc này nàng ta cũng không có tâm tư cùng Bách Hợp nói thêm cái gì, rất sợ Bách Hợp còn muốn hỏi mình lai lịch tên gọi viên thuốc, Ngọc Chi nói lung tung mấy câu, hai người đi ngủ.
Đêm ngày thứ hai, Dận Chân không vui mà tới, trong mắt của hắn còn mang theo vài phần tối tăm phiền muộn, xem xét chính ai chọc hắn không vui, trong nội viện mọi người vui mừng chuẩn bị nước ấm các loại đợi hai người an trí, Bách Hợp lại không chút hoang mang cho người đưa lên một bàn cờ vây, bỏ vào trên giường.
Khang Hi hồi nhỏ cũng tiếp nhận văn hóa giáo dục Hán, vô cùng ưa thích cờ vây, Dận Chân thân là hoàng tử thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Khang Hi chơi cờ, hôm nay chính thức thời kì tranh vị, mấy Hoàng tử vì nịnh nọt Hoàng đế nên cũng nghiên cứu cờ vây, lúc này Dận Chân vừa nhìn thấy Bách Hợp bày bàn cờ, không tự chủ được liền cởi hài lên giường, chọn quân đen về sau liền đi trước một viên: “Cùng Gia chơi cờ vây, chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ của Gia.”