Edit: Suly
Ngủ mấy ngày cảm thấy lười biếng, đã giải cấm túc nên phải đi thỉnh an, mọi người trong nội viện hết sức khẩn trương.
Trong mắt bọn người Tú Chi, hôm qua khi Dận Trân tới mặc dù nói với Bách Hợp không có mấy câu dễ nghe, cuối cùng vẫn nghỉ ở trong phủ An Ninh nhưng rốt cuộc bỏ lệnh cấm túc Bách Hợp. Như vậy xem ra Bách Hợp chưa hoàn toàn thất sủng nên mọi người trong nội viện vô cùng khẩn trương, trời chưa sáng liền đứng dậy bắt đầu thu xếp. Bách Hợp ngồi trên ghế mặc cho hai nha hoàn thay mình cẩn thận sửa sang lại tóc tai. Hôm qua Ngọc Chi quỳ trong thời gian dài, buổi tối bị người khiêng trở về phòng. Sáng sớm Tú Chi đến thay nàng ta báo cáo. Bách Hợp nghe nói thế cười lạnh một tiếng không nói gì. Muốn thu thập Ngọc Chi bất cứ lúc nào cũng có cơ hội tạm thời không vội bây giờ.
Khi một đoàn người chỉnh đốn ngay ngắn ra sân thì trời đã sáng rõ. Không biết có phải tối hôm qua Bách Hợp cùng An Ninh cãi nhau quá lớn hay không mà các nữ nhân ở hậu viện phủ Ung hoàng thân đều ngủ không yên, từ sáng sớm tất cả đã tập trung. Bách Hợp dẫn một đám người đi đến trong sân Ô Lạt Na Lạp. Lúc ấy Lý thị dẫn đầu một đám nữ nhân đều đã chờ tại chính đường bên trong. Ô Lạt Na Lạp đã dậy mơ hồ nghe thấy gian phòng phía sau có động tĩnh nhưng lại không ra mặt.
“Niên muội muội đến rồi, mấy ngày qua không gặp rất nhớ muội đấy”. Lý thị ngồi trên ghế không đứng dậy, nàng ta cầm cái lược nhỏ chải tóc, trên đầu đeo một bông hoa lụa màu hồng, hai bên rủ xuống mang lại vẻ thùy mị, thướt tha, trên người mặc bộ sườn xám màu bạc, mặt bôi một tầng phấn nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, lúc này e rằng lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng lộ ra vài phần lão hóa.
Lý thị còn lớn hơn Dận Chân hai tuổi. Trước kia được sủng ái, lúc sinh con lại càng được nuông chiều. Hai năm trước con trai thứ chết yểu bởi vậy mặc dù có bảo dưỡng nhưng vẫn lộ ra vài phần lão hóa. Đối với thời xưa mà nói ba mươi sáu tuổi đã sớm già rồi. Lý thị hiện nay đã sớm thất sủng, nhất là trong phủ các cô gái có khí chất như hoa từng đợt dâng tiến vào. Dận Chân cũng không hề gần gũi nàng ta, nể tình hai đứa con thì sẽ đến viện ngồi một chút. Đối với một người trước kia từng hưởng qua sủng ái bây giờ chỉ dựa vào con nối dõi với bản thân mà nói Lý thị có chút không cam lòng, nàng ta ngứa mắt các cô nương dung mạo xinh đẹp. Nhất là nửa năm nay Niên Bách Hợp vào phủ tâm khí cao ngạo, xuất thân lại cao nên Lý thị dù cho hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không nguyện trêu chọc nàng.
Nhưng hiện nay thì khác, Niên Bách Hợp không biết tự lượng sức mình chống lại Nữu Hỗ Lộc thị. Lúc trước An Ninh vào phủ người đương thời đã cười nhạo Lăng Trụ gia việc hai mươi tuổi chưa gả gái là lỡ thì nhưng Nữu Hỗ Lộc thị lại có thể gả vào Ung Thân vương phủ. Dận Chân sủng ái nàng không chút chê bai tuổi tác. Ngay cả Niên thị trêu chọc nàng ta cũng bị cấm túc, Lý thị mừng rỡ cười nhạo Niên Bách Hợp.
“ Nghe nói hôm qua Gia đi trong nội viện muội muội, chắc mấy ngày không thấy muội nên rất nhớ muội đấy”. Lý thị mặt chế nhạo, nói xong những lời này lại đưa tay bụm miệng khẽ cười. Bách Hợp đi giày thêu hoa bước vào phòng, nghe thấy lời của Lý thị cũng không thèm để ý tới, cầm lấy chén trà nóng từ tay nha hoàn, tay che chén trà, ngồi dựa vào chiếc ghế phía sau cả người buông lỏng đôi chút mới nhìn chằm chằm Lý thị: “Vậy cũng muốn mượn tỷ tỷ chút may mắn rồi, ngay cả hôm qua Gia đi qua viện ta mà tỷ cũng biết”.Đem dăm ba câu khiêu khích châm chọc Lý thị, Bách Hợp liếc qua khóe mắt thấy bên ngoài có một đám người tiến vào, một người cầm đầu mặc khoác áo choàng màu hồng chính là An Ninh, Bách Hợp cố ý nói lớn:
“ Chỉ là không biết tỷ tỷ thần thông quảng đại như vậy, hôm nay Nữu Hỗ Lộc thị mặc áo lót gì tỷ có biết không?”
An Ninh dẫn một đám nha đầu vào cửa vừa vặn nghe nói như thế, không khỏi tức giận đến sắc mặt xanh đen, Lý thị đỏ bừng mặt lên. Trong hậu viện nữ nhân dò la hành động của Dận Chân cũng không phải mội hai ngày, hôm qua chuyện Dận Chân đi trong hậu viện Bách Hợp có ai không biết? Sợ rằng bọn hạ nhân trông cửa đều biết hết, nàng ta giận quá mới nói xéo Bách Hợp hai câu không ngờ nha đầu chết này miệng lưỡi sắc nhọn, lúc này không chỉ tổn hại nàng ta một trận mà ngay cả Nữu Hỗ Lộc cũng nhạo báng, giáng cho nàng ta một đòn mạnh.
“Khụ”Gian phòng phía sau đồng thời truyền đến hai tiếng ho khan. Không chỉ có Ô Lạt Na Lạp thị, tiếng ho của Dận Chân cũng vang lên. Hôm nay còn chưa tới thời điểm thỉnh an, nhưng mọi người nghĩ tới sớm xem chuyện náo nhiệt, bình thường lúc này Phúc Tấn chưa có chỉnh tề, bọn người Lý thị trong thâm tâm đều đã rõ ràng, lại không nghĩ Dận Chân đã ở đó, sắc mặt Lý thị từ từ đỏ nên tím bầm, cuối cùng oán hận trừng trừng liếc Bách Hợp. Thấy Bách Hợp vẫn là ý cười đầy mặt, ngồi trên ghế không chuyển động, nghe được âm thanh này giật mình lấy khăn che miệng: “ Gia ở đây ạ?”
“Không có quy củ!” Sắc mặt Dận Chân tái nhợt, lúc này mặc thường phục màu thiên thanh, từ phía sau tấm bình phong đi ra, một đám nữ nhân cuống quýt quăng khăn thỉnh an hắn. Bách Hợp không hề có chột dạ áy náy, sau khi nói chuyện cũng cười hì hì cùng mọi người, nén cười đùa cong chân đồng loạt cúi chào. Dận Chân nhìn nàng hôn nay mặc bộ sườn xám màu cam. Niên Bách Hợp lớn lên nhìn diện mạo xinh đẹp lại trẻ trung, bộ váy vốn chọn nhan sắc, mặc ở trên nàng nàng lại càng nổi bật, hai gò má còn nổi lên hai luồng màu đỏ hồng, có thể thấy mấy ngày này sống rất thoải mái.
Từ khi An Ninh vào phủ, nàng ta không thích mấy màu xanh đỏ lòe loẹt, ngược lại ưa thích màu sắc lãnh đạm, những màu ấy sạch sẽ, nhẹ nàng, thanh khiết mặc trên người nàng ta làm nổi bật tiên khí bồng bềnh, Dận Chan vốn sủng ái nàng ta bởi vậy một đám nữ nhân trong hậu viện đều bắt chước theo. Nhưng không phải cả đám ăn mặc màu thiên thanh đều xinh đẹp. Thân thể, nhan sắc Bách Hợp đều chói mắt, xiêm y lộ ra nổi bật, Dận Chân cũng không khỏi nhìn vài lần. Trước kia màu sắc đó nhiều người cảm thấy không có gì đặc biệt, bây giờ mặc vào vô cùng bắt mắt, không ngại nhìn thấy màu sắc tầm thường này, ngược lại làm cho người ta trước mắt đều sáng ngời.
Bách Hợp không lên tiếng, giả không biết Dận Chân lúc này đang giáo huấn mình, nàng thấy bộ dạng này của Dận Chân có chút cắn răng, trong phòng tĩnh đến lạ, vừa mới mở miệng trước Lý thị lúc này cũng không dám lên tiếng, Ô Lạt Na Lạp thị ra tới gặp phải tình huống này tự nhiên phải lên tiếng hòa giải: “Gia, Niên muội muội nhỏ tuổi, tính tình lại trẻ con, nói chuyện cũng bộc tuệch.”
Ô Lạt Na Lạp thị vừa dứt lời, An Ninh liền lạnh lùng nhìn Bách Hợp một cái: “ Phúc tấn thật là thiện tâm, có người nói ba tuổi nhìn thấy lão, Bách Hợp bên cạnh Phúc tấn thật giống như một đứa trẻ con”. Nàng ta nói chuyện không nhanh không chậm, lúc đầu nghe dịu dàng ôn nhu, nhưng lời nói lại có chút nói không nên lời, cảm giác mỉa mai chế nhạo, nhất là lúc nghe thấy nàng ta nói Niên Bách Hợp vẫn còn trẻ con thì mấy nữ nhân đều cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
“ Tỷ tỷ lớn tuổi quả là khác, người xưa nói sống một thời gian dài ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, lời này qủa nhiên không sai, An Ninh tỷ tỷ một chút đã nhìn ra”. Nếu là Niên Bách Hợp nghe An Ninh chế nhạo nàng tuổi còn nhỏ ngu xuẩn không biết gì đã muốn nổi giận, lúc này Bách Hợp không nghe ra ẩn ý trong lời nói của An Ninh, lấy khăn che miệng nói: “Nghe nói An Ninh tỷ tỷ ở kinh thành mở một gian hàng nhân sâm, thân thể ta vốn không khỏe, lần trước lại té xỉu, thái ý nói muốn dùng nhân sâm để từ từ bồi bổ, có điều không tìm được, biết tỷ tỷ mở cửa hàng nên ngại xin, bây giờ tỷ tỷ đã biết tính cách của ta, ta cũng không vòng vo nửa hỏi thẳng tỷ tỷ cho rồi.”
“…” An Ninh tưởng chân chọc tất nhiên Bách Hợp sẽ nhảy dựng lên, không ngờ tới nàng ta không những không tức giận mà ngược lại còn mặt dày yêu cầu nhân sâm. Trong lời nói lấy lý do nàng là đứa bé, lúc An Ninh chưa tiến vào phủ Ung thân vương, không phát sinh mâu thuẫn với Niên Bách Hợp thì nàng ngứa mắt Niên Bách Hợp này vì dáng vẻ tính cách kệch cỡn, sẽ không cho nàng nhân sâm. Nhân sâm của chính mình có lai lịch đặc biệt, hơn nữa lại rất tốt. Với tính cách của An Ninh thà rằng đem cho chó ăn cũng không có khả năng cho Bách Hợp tý xíu, nàng không xứng nếm nhân sâm của mình, huống chi ý tứ trong lời nói của Bách Hợp còn không có ý lấy bạc mua.
An Ninh không sợ Niên Bách Hợp nói lời cay độc làm cho nàng ta ngột ngạt nhưng Bách Hợp lúc này không biết xấu hổ mượn cớ “trẻ con” nói trắng ra mình muốn lấy cái gì. Trong lúc tức giận nàng ta không nói nên lời liền vô thức liếc Dận Chân một cái.
“Được rồi, trong phủ thứ gì mà không có, kiến thức hạn hẹp nên nhin chằm chằm vào đồ của người khác!”. Nhận thấy ánh mắt An Ninh, Dận Chân nhịn đau đầu, trừng mắt liếc Bách Hợp: “Nếu là cần nhân sâm vậy để Phúc tấn cho một ít”
Hậu viện mỗi nữ nhân đều phân theo địa vị, mỗi tháng nhận được bao nhiêu gấm vóc, ngân lượng, son phấn đều cố định, không ngờ Bách Hợp đại náo tự dưng lại được nhân sâm, mọi người đều cắn răng trong lòng trức giận, Bách Hợp lại giả vờ vui mừng hân hoan: “Vậy đa tạ Gia khai ân”
Dáng vẻ của nàng khiến cho Dận Chân cắn răng, sắc mặt càng lạnh. Ở hậu viện nữ nhân hằng ngày tranh đấu trong lòng Dận Chân hiểu rõ nhưng mặc kệ những người này thế nào biểu hiện ra ngoài lại là tỷ tỷ muội muội êm thấm, nhất là lúc trước mặt hắn bộ dáng đều dịu dàng ôn nhu, cực ít người nào trước mặt hắn ầm ĩ. Lúc này Bách Hợp và An Ninh không chịu nhường nhau nửa bước, lại không phải kẻ dễ bắt nạt, Dận Chân cũng có chút buồn bực, đang chuẩn bị uống xong chén trà liền rời đi, không nghĩ tới An Ninh tức quá: “Niên trắc phúc tấn nên ăn nhiều nhâm sâm tổ yến để miễn sau này thân thể quá yếu, động một tý là thỉnh cầu Gia, Gia cũng không phải đại phu, sợ rằng không trị hết bệnh hư của muội đâu”