Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 383: Q.13 - Chương 383: Nữ nhân bị liên lụy (10)




Có lẽ Xưng Tâm trong lòng Lý Thừa Càn đã có ấn tượng nhất định, nhưng bởi vì gần đây hành động của Bách Hợp và Xưng Tâm đã khiến cho Lý Thừa Càn phẫn nộ và bất mãn, nhưng mà trong lòng Lý Thừa Càn, Xưng Tâm lớn lên vẫn xinh đẹp vô song, nên lúc này thấy Xưng Tâm mặc đồ hồng ngài xanh biếc, mặt thì bóng dầu khiến Lý Thừa Càn hoảng sợ, nghĩ tới việc trước kia mình lại sủng hắn như vậy có chút buồn nôn, ngay sau đó hắn lại cao hứng lên, Xưng Tâm trưởng thành có hình dạng này, không còn là thiếu niên ‘Dung nhan tuyệt trần’ mà Bách Hợp khen nữa rồi, oán khí tích tụ trong lòng hắn bao lâu nay biến mất sạch sẽ, Lý Thừa Càn bắt đầu cười không ra tiếng, sự phẫn nộ vừa nãy khi bị Xưng Tâm đến nhao nhao đã dần ổn định trở nên bình tĩnh lại.

“Không có quy tắc, có chuyện gì mà ồn ào to tiếng như vậy?”

Lý Thừa Càn quát một câu, lúc trước hắn sủng ái Xưng Tâm, Xưng Tâm muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, làm gì có ai nói quy tắc với hắn, nhưng bây giờ trong lòng Lý Thừa Càn đã thay đổi, càng ngày càng thấy Xưng Tâm không vừa mắt, lại còn thấy hắn dám tùy ý xông vào cung điện của Bách Hợp, một cảm giác nguy cơ dâng lên trong lòng, hiện tại Xưng Tâm đang độ tuổi phát triển, Bách Hợp đối với hắn luôn có vài phần ‘Thưởng thức’, gần đây còn hay cùng hắn ở chung, Lý Thừa Càn thật sự sợ hãi có một ngày Bách Hợp và Xưng Tâm xảy ra chuyện gì, hắn không thể nào tiếp nhận nổi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lý Thừa Càn lóe lên sát ý, ánh mắt cũng trở nên âm lãnh, nghiêm túc.

“Điện hạ, Điện hạ, chẳng lẽ trong lòng điện hạ không còn có Xưng Tâm sao?”

Hơn mấy tháng nay Xưng Tâm không gặp được Lý Thừa Càn, trong lòng sớm đã tích tụ một bụng ủy khuất. Hơn nữa gần đây Bách Hợp đã chỉnh hắn quá mức, hai chân hắn mỗi ngày đều phải chạy trốn đã trở nên vô cùng trầm trọng, hết lần này tới lần khác lại không có cách nào để cáo trạng, hôm nay không biết tại sao Thái Tử Phi không có đến quấy rầy hắn, Xưng Tâm đã cho người tìm hiểu một phen, bọn thị vệ ở Thiên Điện ngày thường luôn ngăn cản hắn hôm nay lại hình như sơ sẩy, ‘tốt bụng’ nói cho hắn biết tin tối qua Lý Thừa Càn ngủ lại trong cung điện của Thái Tử Phi, Xưng Tâm nổi lên cơn ghen. Không thể kìm được, chạy thẳng đến cung điện của Bách Hợp.

“Xưng Tâm đau khổ đợi Điện hạ mấy tháng nay, nhưng Điện hạ không tới dù chỉ một lần, mỗi ngày Thái Tử Phi đều tra tấn Xưng Tâm, nếu Điện hạ còn không đến gặp Xưng Tâm, Xưng Tâm sẽ bị Thái Tử Phi hành hạ tới chết mất.”

Nghĩ tới việc mấy ngày nay mình bị ép buộc chơi trốn tìm với Bách Hợp, Xưng Tâm nhịn không được lôi chiếc khăn lụa ra từ trong ngực, bắt đầu rớt nước mắt.

Lý Thừa Càn nhìn thấy hình dáng ẻo lả này của hắn, toàn thân nổi da gà. Ngày thường Bách Hợp chưa bao giờ khóc trước mặt hắn, bây giờ nghĩ lại việc nàng đã tìm phương thuốc cổ truyền cho mình, chính mình lại không đáp ứng được chuyện nàng đưa ra, sớm tối đến thăm con để luyện tập. Chắc nàng cũng đau khổ nhưng cũng chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào mà thôi. Có lẽ bây giờ Lý Thừa Càn nhớ tới sự đau khổ lúc đó của Bách Hợp lại cảm thấy đặc biệt trân quý, chính là vì người bình thường chưa bao giờ khóc, hiếm khi lại tỏ ra dáng vẻ yếu ớt lại đặc biệt làm cho người ta thương tiếc, như Xưng Tâm khóc tới mức nước mắt, nước mũi đầy mặt, dù gì hắn cũng là một thân nam nhi, gần đây Lý Thừa Càn tập võ tính tình thay đổi rất nhiều, giờ chân hắn đã khỏi rồi, lại đang học đạo làm đế vương, sau này có hi vọng kế thừa giang sơn Đại Đường, không còn cam chịu giống như trước kia nữa, hơn nữa xa cách Xưng Tâm mấy tháng, tình cảm cũng tự nhiên phai nhạt.

Đêm qua còn ôm thân thể Tô Bách Hợp trong lòng vuốt ve an ủi cả đêm, thân thể nữ nhân mềm mại khiến cho Lý Thừa Càn cảm thấy yêu thích hơn thân thể của một thiếu niên, vốn trong lòng hắn đã nảy sinh bất mãn với Xưng Tâm, lại còn thấy bộ dáng khóc sướt mướt của hắn, Lý Thừa Càn chán ghét nhếch miệng cười, chỉ vào hắn quay đầu lại nhìn Bách Hợp nói: “Nhìn đi, nhìn đi, nam nhân phải giống như Cô, thà rằng đổ máu chứ không đổ lệ.”

Hắn muốn thể hiện với Bách Hợp hắn là anh hùng vô cùng can đảm, mấy người xung quanh nghe được giật giật khóe môi, trong Đông cung có người nào ăn gan hùm mật gấu dám làm cho hắn bị thương đổ máu hay sao?”

Lý Thừa Càn không hề biết ý nghĩ trong lòng của những người khác, chỉ thấy Xưng Tâm không vừa mắt, vốn Xưng Tâm muốn đến tìm hắn để cáo trạng, mặc dù mấy tháng gần đây Lý Thừa Càn không còn đến điện của hắn, nhưng không biết có phải vì trước đây Lý Thừa Càn luôn sủng ái hắn hay không, mặc dù Xưng Tâm có dự cảm rằng không biết có phải mình bị thất sủng không, hắn nghe ngóng được những ngày này Lý Thừa Càn đều ở trong cung một mình không có triệu các cơ thiếp khác hắn còn tự an ủi chính mình, nhưng bây giờ chính thức gặp được Lý Thừa Càn hờ hững khi nhìn thấy hắn khóc rống, Xưng Tâm mới lập tức choáng váng:

“Điện hạ…”

“Theo thiếp thấy, chỉ là Xưng Tâm có chút sốt ruột thôi.” Bách Hợp vốn thầm nghĩ để cho Xưng Tâm thất sủng, sau này đưa hắn đến chùa lớn bình thường mà thôi, thật không ngờ Xưng Tâm này to gan lớn mật, còn có can đảm tố cáo mình,ánh mắt Bách Hợp lộ ra mấy phần sắc lạnh, miệng lại giả mù sa mưa cầu tình cho Xưng Tâm: “Hay là điện hạ nghe thử xem Xưng Tâm lo lắng vì chuyện gì, rồi hãy định đoạt.”

Cảm giác khả năng bị thất sủng giống như một tòa núi lớn đặt ở trong lòng Xưng Tâm, hắn cũng đã sốt ruột vạn phần, hơn nữa hắn cảm thấy gần đây tất cả đều do Bách hợp làm hại, bây giờ còn nghe thấy Bách Hợp mở miệng nói chuyện vì hắn, Xưng Tâm không hề cảm kích, ngược lại còn nổi trận lôi đình, suýt nữa đã nhảy dựng lên, chỉ vào Bách Hợp hét:

“Ngươi không cần giả làm người tốt, hu hu, nếu không phải tại ngươi, làm sao Điện hạ lại đối xử với ta như vậy, Điện hạ…”

Giữa hai hàng lông mày Lý Thừa Càn tỏ ra lo lắng, lời Xưng Tâm còn chưa dứt, hắn đã hung hăng đạp một cước ngay ngực Xưng Tâm: “Tiện tỳ, còn không biết phân biệt tôn ti, là ngày xưa Cô đã nuôi lớn lá gan của ngươi rồi!”

Bách Hợp thay Xưng Tâm cầu tình mà nói giống như lửa chay đổ thêm dầu, khiến cho Lý Thừa Càn thấy Xưng Tâm ngày càng không vừa mắt, hắn đạp Xưng Tâm nhưng cơn giận vẫn còn sót lại không tan:

“Đưa tiện tỳ này xuống, phạt đánh hai mươi trượng!”

Hôm nay Xưng Tâm tới đây định để cáo trạng, hắn muốn lấy lại sự chú ý của Lý Thừa Càn, có thể cùng Lý Thừa Càn trở lại cuộc sống giống như trước đây, không có Lý Thừa Càn mỗi ngày lạnh nhạt, không có Lý Thừa Càn mỗi ngày muốn lên lớp học, hắn không thích sự thay đổi này, bây giờ chân Lý Thừa Càn khỏi rồi, con người cũng thay đổi luôn, thân hình hắn như thế này đánh mười trượng chưa chắc đã chịu nổi, huống chi Lý Thừa Càn còn muốn đánh hai mươi trượng, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn mà, Xưng Tâm không ngờ hôm nay tới tranh sủng không thành lại còn mất cả mạng, nhất thời hai mắt mờ đi, cả người mềm nhũn ngất đi.

Kịch tình bên trong câu chuyện là Xưng Tâm bị Lý Thế Dân đánh chết. Bây giờ lại thành Lý Thừa Càn đánh chết, Bách Hợp giả như bị kinh hãi, khóc một hồi mới nín, Lý Thừa Càn giả vờ trấn an nàng đôi câu, nhưng trong lòng lại có cảm giác sảng khoái khi trừ được mối họa lớn trong lòng.

Loại bỏ được kẻ thù là Xưng Tâm, nhất định sau này cha con Lý Thừa Càn sẽ không vì một tên tiểu quan nhi mà bất hòa, Bách Hợp cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quan hệ giữa nàng và Lý Thừa Càn cũng dần dần hòa hợp hơn, trải qua khoảng thời gian ở chung này, Bách Hợp đã có thể cảm nhận rõ ràng được tình cảm Lý Thừa Càn dành cho mình, trong Đông cung, tình cảm của Thái Tử và Thái Tử Phi rất tốt, có lẽ không ai là không biết, không ai là không hiểu, chuyện của lang quân Xưng Tâm trước đây tự nhiên cũng bị người ta quên lãng.

Năm thứ mười lăm Trinh Quán, hơn một năm sau khi Lý Thái bị tống khỏi thành Trường An, hai người Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt đã dâng một lượt sớ khen ngợi Lý Thừa Càn. Hai người này là do Lý Thế Dân phái đến dạy bảo Lý Thừa Càn đã nhiều năm. Hai người sau một hồi khen ngợi con mình, hai vị đại thần này tính cách như thế nào không có ai là rành hơn Lý Thế Dân, không nói tính cách đã vừa khó ưa lại vừa ngang bướng, một khi đã bướng bỉnh lên thì sợ là đến cả mình cũng không bận tâm. Tất nhiên ông không tin là hai vị đại thần của mình có thể bị mua chuộc, nhưng mà ngày trước đứa con trai này thật sự đã làm chuyện xấu quá nhiều. Tuy trong Đông cung giấu diếm rất khá nhưng Lý Thế Dân là nhân vật thế nào, đối với hành vi của Lý Thừa Càn ngày xưa tất nhiên cũng có thể nghe thấy, sau này ông chỉ nhắm mắt làm ngơ không đến Đông cung mà thôi, Lý Thế Dân không tin vẻ âm lệ chỉ thoáng nhìn là thấy của con trai trưởng có thể thay đổi, vì vậy khi ông nhận được sổ con của hai người Chí Ninh thì thay tư phục đi đến Đông cung.

Trong Đông cung, Lý Thừa Càn vừa đi theo Bách Hợp luyện võ công hai canh giờ. Trong thời gian hai năm qua Lý Thừa Càn đã thay da đổi thịt, võ công vô cùng có ích với hắn, có thể xua tan hàn khí có trong chân hắn từ lúc mới ra đời, bây giờ hắn không chỉ cao hơn trước rất nhiều, khí chất chũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, Lý Thế Dân vì muốn xem có con trai mình có thật sự thay đổi hay không, nên cố ý không cho người thông truyền, ông thăm dò Thái Tử lúc này đang ở trong nội cung của Thái Tử Phi, dọc đường chỉ cho người đi trước cầm đèn, đúng lúc thấy Lý Thừa Càn đang ôm Lý Tượng đã hơn hai tuổi đang cùng Bách Hợp chơi Cửu cung ô vô cùng tình cảm.

Lúc đầu Bách Hợp dùng Cửu cung ô để tạo hứng thú cho hắn, còn trong lòng Lý Thừa Càn, Cửu cung ô này chính là tín vật đính ước của hai người, vì vậy hắn đối với Cửu cung ô tinh thần hăng hái luôn rất cao, lúc rảnh rỗi sẽ kêu Bách Hợp chơi cùng hắn một lúc, cái Cửu cung ô này làm cho người ta say mê ở chỗ luôn thiên biến vạn hóa, vĩnh viễn cũng đoán không ra, gần đây hai người Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt đối với cái này cũng cực kỳ hứng thú, người trong Đông cung đối với việc Thái Tử chơi trò này đã thành thói quen.

Khi nhìn thấy chuyện này, Lý Thế Dân đã suýt nữa không nhận ra đây chính là người mình đã cho là phế Thái Tử, trong trí nhớ của ông thì gương mặt Lý Thừa Càn luôn âm trầm, khi lớn lên lòng dạ lại ngày càng hẹp hòi, có lẽ lúc này nhìn Lý Thừa Càn thản nhiên hào phóng, trên người có phong độ của quân tử, hai người Chí Ninh không hề nói dối, quả thật Thái Tử đã thay đổi.

Trong lòng Lý Thế Dân vốn đã nghĩ đến việc thay đổi người thừa kế ngôi vị, lúc này đây trong lòng ông thật sự vui mừng, phải thay đổi Thái Tử thật sự là bị bất đắc dĩ, thực tế trong lòng ông cũng không hi vọng thay Lý Thừa Càn, trong câu chuyện nếu sau đó không có chuyện Lý Thừa Càn muốn hành thích vua giết cha thì Lý Thế Dân cũng không lí nào lại phế hắn, chẳng qua là vì giang sơn Lý Đường, những năm gần đây Lý Thừa Càn lại sa đọa quá mức, Lý Thế Dân gần đây lại nghe thấy tấu chương của một đám triều thần, giờ đây ông lại sinh ra một chút tâm tư do dự liệu Thái Tử có thể thừa kế hay không, Lý Thế Dân vui mừng trong lòng, vội vàng sải bước đi vào trong điện.

Trinh Quán bảy năm trước, Hoàng đế còn thường vào Đông cung kết nối tình cảm với con trai, Trinh Quán bảy năm sau, Lý Thừa Càn bởi vì tự ti cái chân của mình, nên Lý Thế Dân và hắn dần dần cũng xa lánh, những năm nay thời gian Lý Thế Dân đặt chân đến Đông cung lại ngày càng ít, bây giờ hoàng đế lại không ngại tới trước khiến cho Lý Thừa Càn ngẩn ngơ, dù trong hai năm qua tính cách hắn đã chững chạc hơn rất nhiều, nhưng lúc này bởi vì kích động hai cặp mắt đã bị đỏ lên, Lý Thế Dân cũng như thế, nhất là lúc thấy hai chân Lý Thừa Càn đã hoàn toàn khỏi hẳn, cả hai cha con đều nghẹn ngào.

Lúc Bách Hợp nhìn thấy Lý Thế Dân xuất hiện, nàng đã biết việc mình an bài mấy ngày nay cuối cùng cũng đã có tác dụng.

Tại Đông cung, Lý Thế Dân kiểm tra Lý Thừa Càn rất nhiều đề mục, cùng hắn thảo luận thời sự, Lý Thừa Càn đối đáp trôi chảy, hai năm qua cũng đã không uổng phí, có lẽ lúc trước đã bị trì hoãn rất nhiều, đến khi hắn hiểu chuyện bắt đầu dành nhiều tinh lực để bù đắp quãng thời gian hắn đã lãng phí. Lý Thế Dân rất vui mừng, để cho sử quan đi cùng mình ghi chép lại sự việc này.

Trên triều ngày thứ hai, Thái Tử Lý Thừa Càn đã hai năm không tảo triều lại có mặt trên triều đình, hắn bước đi vững vàng không còn đi cà thọt giống hai năm trước nữa, khiến cho mọi người trên triều đều giật mình, tiếp đó cho dù là văn hóa giáo dục lẫn võ công, Lý Thừa Càn đều biểu hiện rất tốt, càng làm cho mọi người không dám tin. Tin chân tật của Thái Tử khỏi hẳn cả lan ra khắp triều, không hề xảy ra chuyện hoang đườn như trong nội dung câu chuyện, cũng không có chuyện sủng hạnh nam tử, càng không có chuyện mâu thuẫn với hai người Vu Chí Ninh, đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện Lý Thừa Càn phái người muốn ám sát trọng thần trong triều Ngụy Vương Lý Thái, thậm chí là Lý Thế Dân, Lý Thừa Càn ngồi vững vàng trên ngôi vị Thái Tử, không còn tranh luận gì nữa.

Lý Thế Dân ngày càng già thì thời gian Thái Tử giám quốc ngày một nhiều hơn, chuyện Lý Thế Dân vì uống thuốc trường sinh của Thiên Trúc mà tử vong trong kịch tình câu chuyện cũng không có xảy ra, ngược lại là cùng năm đó Lý Thế Dân giao ngôi vị hoàng đế cho Lý Thừa Càn, ông chuyển đến cung điện Thúy Vi trên núi Nam Chung, từ đó về sau không hỏi đến quốc sự nữa.

Hoàng đế mới đăng cơ bận rộn rất nhiều việc, Bách Hợp thì được phong làm Hoàng hậu, nửa năm sau lúc kết thúc mọi chuyện Lý Thừa Càn cho Lý Trị dời đến đất phong, Bách Hợp nắm tay Lý Tượng chứng kiến cảnh Lý Trị tiến cung từ biệt Tân hoàng, vẻ mặt hắn đầy mất mát không cam lòng, hắn cúi đầu ủ rũ, nhìn thấy rõ ràng hắn đang không hề bình tĩnh, trong nội dung câu chuyện, Lý Trị bên ngoài nhìn giống như không hề tranh giành, vẫn là câu nói kia thật ra có lúc không tranh cũng là tranh, ra đời trong gia đình hoàng gia, không có người nào là lương thiện, chân chính đơn thuần, trong nội cung câu chuyện cuối cùng hắn là người chiến thắng, nhưng lần này có Bách Hợp nhúng tay vào, hắn chỉ có thể làm một Vương gia nhàn tản, giang sơn Lý Đường không bao giờ rơi vào tay hắn.

Khi Lý Thừa Càn đăng cơ trở thành hoàng đế, những người bên cạnh cũng dọn dẹp sạch sẽ, chuyện hắn bị phế còn đày làm dân thường không có xảy ra, con trai Tô Bách Hợp, Lý Tượng được phong làm Thái Tử, còn Tô Bách Hợp chính là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhiệm vụ lần này Bách Hợp mất nhiều tâm tư và lao lực, cuối cùng cũng đã hoàn thành tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.