Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 727: Q.13 - Chương 727: Nữ phụ ác độc muốn xoay mình 29




Edit: GlassP1314

Beta: Sakura

Tim đập mạnh đều chứng minh Kiều Dĩ An không thực sự ngất đi, cô biết thừa mẹo nhỏ này của Kiều Dĩ An, đơn giản là muốn nhân cơ hội này thoát khỏi nơi này mà thôi, trước đây lúc ở cấp hai, khi Nhiếp Bách Hợp nói cô ta có bạn trai, cô ta khóc đến vũ đái lê hoa, tất nhiên là có thêm màn ngất xỉu giống y hệt bây giờ, nhưng lúc đó có Lưu Diêu ra mặt giúp cô ta, cả lớp cũng thông cảm với cô ta mà làm cho Nhiếp Bách Hợp chịu thiệt thòi, lúc này Bách Hợp lại không yếu đuối như trước, thấy bộ dáng này của cô ta, la một câu.

Mọi người xung quanh nghe nói như vậy khóe miệng đều run rẩy, Tần Chính đang đứng một bên lông mày nhíu chặt, sắc mặt lạnh lùng như thế cũng không nhịn được nhếch khóe miệng, trên mặt đất ngón tay Kiều Dĩ An thoáng giật giật, nhưng vẫn nằm không nhúc nhích như cũ, có vài bạn học nghe được lời này Bách Hợp đều là hiểu rõ cô muốn nhắm vào cô gái đang nằm dưới đất này rồi, nếu không tại sao lại ăn năm tép tỏi?

Nếu Kiều Dĩ An không ngất xỉu, mùi tỏi này có thể hun chết cô, mà nếu Kiều Dĩ An thực sự ngất xỉu thì Bách Hợp ăn hay không ăn tỏi thì cô cũng không ngửi thấy, đúng là chủ ý nham hiểm đâm người. Bách Hợp cũng không muốn hôn Kiều Dĩ An đâu, nhưng gặp người giả bộ ngất cô thật sự rất chán ghét, cô vừa mới nói xong, trong phòng ăn có bạn học nhìn cô một cái:

“Buổi trưa tôi ăn hết bánh hẹ, nếu không thì tôi đến hô hấp nhân tạo cho bạn học này cho.”

Đây là một nam sinh viên đeo kính, dáng người vừa nhìn hơi gầy gò thoạt, ban đầu thấy Kiều Dĩ An ngất xỉu, đáng lẽ phải gấp gáp cứu người nhưng không biết tại sao ma xui quỷ khiến lại nói ra việc mình ăn hết bánh hẹ, vừa mới nói xong mọi người xung quanh nhịn không được cười ra tiếng, cậu ta mới kịp phản ứng đi đến trước mặt Kiều Dĩ An.

Bách Hợp tránh ra một bên, nắm đấm nắm lại. Nam sinh kia cẩn thận vịn vào cơ thể của Kiều Dĩ An, người xung quanh đã gọi cấp cứu rồi, cậu ta mở miệng của Kiều Dĩ An thổi khí vào, có thể nhìn được Kiều Dĩ An thực sự không dễ chịu. Cơ thể cô cứng đờ, tai Bách Hợp có thể nghe tiếng tim đập của cô dần nhanh lên, Bách Hợp nhếch miệng, cũng ngồi xuống vận linh lực trong tay giống như lơ đãng nhẹ nhàng nhấn vào một huyệt đạo trên người Kiều Dĩ An:

“Có tác dụng không?” Cô đặt câu hỏi giống như lo lắng, người ngoài thấy cô nhấn không mạnh vào huyệt nhưng bởi vì là vỗ vào huyệt đạo hơn nữa Bách Hợp lại dùng linh lực, nên đau xót khó chịu, Kiều Dĩ An mới nhịn được khí thổi vào, lúc này lại không ngờ đến Bách Hợp nhấn vào người mình một cái có thể đau như vậy, cuối cùng không nhịn được, hừ một tiếng.

Tiếng hừ không nhỏ. Lúc nãy cô cắn răng dùng toàn lực mới nhịn được hơi thở của nam sinh kia nhưng mà lúc này khi thân thể kéo căng cô cũng nhịn không được nữa, ‘Oa’ một tiếng bắt đầu nôn ọe.

Nam sinh làm hô hấp nhân tạo cho cô rất chân thành, không ngờ cô vừa tỉnh dậy là phun nước bọt vào mặt mình. Nếu là nam nữ hôn môi nhau thì cũng trao đổi nước bọt, dưới tình huống như vậy, nam sinh kia theo bản năng nhổ trả lại nước bọt kia. Sau đó giống như là một tín hiệu tốt. Kiều Dĩ An cuối cùng không thể nhịn được, trong lòng sôi trào, cảm giác được mùi vị trong miệng mình, cô hận Bách Hợp đến chết. Cô vừa khóc vừa nằm sấp nôn, hai ngày này cô bởi vì chuyện của Tần Chính không ăn cái gì cả. Lúc này nôn đến gan mật đều muốn ra ngoài, trong lòng mắng Bách Hợp điên cuồng.

Trước kia Kiều Dĩ An không biết cái gì gọi là hận, cô chỉ không thích Nhiếp Bách Hợp mà thôi, bây giờ thật sự là hận cô ta, sau khi nôn xong không đợi người xung quanh kịp phản ứng, cô khóc đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài, cũng không lôi kéo Tần Chính.

Thấy cô chạy, lúc này Bách Hợp mới hừ một tiếng, nói cám ơn với nam sinh vừa mới chủ động trợ giúp, người xung quanh dần rời đi, lúc cô chuẩn bị cầm dĩa cơm của mình rời đi, Tần Chính lại đi tới, nghiêm túc nhìn cô:

“Cảm ơn cậu.”

Nếu không là Bách Hợp đuổi Kiều Dĩ An đi thì chỉ sợ cô ta sẽ quấn lấy mình không buông, Tần Chính nhớ đến trước kia vì Kiều Dĩ An, cậu có nhiều thành kiến với Bách Hợp, trong lòng có chút cảm khái: “Cô ta vừa mới gây chuyện với cậu vì có chút hiểu lầm.”

Chủ cũ của thân thể này thích Tần Chính hai năm nhưng mà không quen thân với Tần Chính, thậm chí là bạn học cùng lớp hai năm, theo đuổi người ta đến lớp khoa học tự nhiên, chỉ sợ bây giờ trong lòng Tần Chính bộ dạng cô ấy như thế nào đều không nhớ. Bách Hợp nghĩ đến nguyên chủ thì trong lòng thở dài, cô lắc đầu, ngẩng mặt lên híp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Chính, ánh mắt thiếu niên chán nản, cùng sự hăng hái, cao ngạo trước kia hoàn toàn khác biệt, cậu tagiống trưởng thành mười tuồi trong vòng một đêm.

“Không cần, nếu như không phải cô ta gây sự với tôi, tôi sẽ không để ý đến cô ta.” Chuyện giữa Tần Chính với Kiều Dĩ An, Bách Hợp không muốn quan tâm, nguyên chủ thích cậu ta nhưng không có nghĩa là Bách Hợp cũng thích.

Thấy Bách Hợp lạnh nhạt, Tần Chính không biết làm như thế nào, bỗng nhiên nhớ đến lời Kiều Dĩ An vừa mới nói rằng Bách Hợp thích cậu. Ở vấn đề tình cảm kinh nghiệm của cậu cũng không nhiều, Kiều Dĩ An là mối tình đầu của cậu, cậu ta có chút ngốc nghếch ở phương diện tình cảm, trước kia Nhiếp Bách Hợp thích cậu ta hai năm, thật sự là cậu không có cảm giác gì cả, nếu như không phải ngày đó trong phòng học Bách Hợp đánh ngã Lưu Diêu, cậu còn không nhớ ra được Bách Hợp.

Cô gái ngẩng đầu, gương mặt so với Kiều Dĩ An trong sáng thì xinh đẹp hơn nhưng mà khí chất lãnh đạm làm cho vẻ đẹp hoang dại trở nên dễ chịu hơn, Tần Chính giật mình không biết tại sao ấn tượng về Bách Hợp lại không tốt như thế, cậu ta cho rằng mình thích kiểu người như Kiều Dĩ An, hiện tại xem ra mình là sai, cậu ta liếm liếm bờ môi, có chút xấu hổ gật đầu với Bách Hợp:

“Học kỳ sau tôi chuẩn bị ra nước ngoài rồi…” Trong nước cậu ta ở không nổi nữa, nơi này có kí ức cậu ta không muốn nhớ lại, hơn nữa tự ái của cậu cũng không cho phép cậu ở lại nơi này, cậu phải thay đổi cái địa điểm, một lần nữa làm lại, Tần Chính cũng không hiểu tại sao mình lại nói kế hoạch cho Bách Hợp nghe, Bách Hợp cũng không hiểu, cô có chút ngoài ý muốn nhìn Tần Chính: “Chúc mừng cậu.” Nói xong, cô lịch sự gật đầu với Tần Chính, sắc mặt lạnh nhạt, không giống bạn cũ cấp ba mà giống như người quen gặp trên đường mà thôi:

“Như vậy, tôi có việc đi trước.”

Tần Chính cũng không biết tại sao nghe cô nói như thế trong lòng có chút thất vọng, vì cài gì thất vọng cậu cũng không rõ, khi nhìn Bách Hợp đi càng xa, từng cử chỉ điềm tĩnh của cô, nghĩ đến Kiều Dĩ An vừa mới khóc chạy đi, cậu bỗng nhiên cúi thấp đầu, nở nụ cười.

Mà lúc Kiều Dĩ An khóc chạy ra sân trường, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tại nơi xa nhất trong lòng cô, ở dưới ánh sáng bị người khác vạch trần, tại sao không phải là người khác biết chuyện này mà là Tần Chính? Tần Chính là người đàn ông cô thích nhất, thích đến bạn thân cô là Lưu Diêu cũng bất ngờ, thích đến mức biết Kiều Diệc Viễn sẽ làm gì, cô không nghĩ được nhiều như vậy, cố gắng tiến lên, kết quả lại như vậy.

Oan ức lắm, nghĩ đến Lưu Diêu, Kiều Dĩ An giận đến không xả được, cô ta lau nước mắt, oán hận lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lưu Diêu.

Lưu Diêu rất nhanh bắt máy, Kiều Dĩ An lập tức mắng: “Lưu Diêu, tại sao cậu lại nói bậy, tại sao cậu noi với người khác tôi quan hệ với chú nhỏ, cậu có chứng cứ sao? Mệt cho tôi xem cậu là bạn tốt..”

Lúc trước sau khi Lưu Diêu nói ra chuyện giữa Kiều Dĩ An với chú nhỏ của cô ta, trong lòng cô luôn sợ hãi không yên, cô không phải không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, tuy không thích Kiều Dĩ An nhưng mà trước kia hai người từng là bạn bè, cô không thích Kiều Dĩ An, cũng không muốn đẩy cậu ta đến chỗ chết bằng chuyện này, sau khi nói chuyện đó ra cô rất hối hận, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, tuy ngày đó bởi vì chuyện của Thẩm Kỳ mà cô tức giận với Kiều Dĩ An, nhưng mà sau khi giận cô muốn tìm Kiều Dĩ An nói xin lỗi nhưng cô không có dũng khí, không nghĩ đến lúc này Kiều Dĩ An gọi điện thoại cho cô, cô muốn xin lỗi, vừa bắt điện thoại là nghe đến bên kia Kiều Dĩ An đang mắng cô.

Trong lòng tức giận dâng lên! Con người Lưu Diêu vốn không xấu nhưng mà tính cách nóng tính dễ giận, nếu không lúc trước cũng không bởi vì Kiều Dĩ An vừa khóc mà nhằm vào Nhiếp Bách Hợp rồi, cô có sai, nếu Kiều Dĩ An khóc hai tiếng nói không chừng cô đã cầu xin tha thứ, hai người có thể hòa hợp lại, điều duy nhất Kiều Dĩ An làm lại là chỉ trích cô, lúc trước Kiều Dĩ An làm nhiều như vậy, còn hại anh Thẩm Kỳ của cô, khiến cho cha mẹ Thẩm Kỳ bây giờ ghét mình, cô không có đi tìm Kiều Dĩ An gây sự, bản thân không có lẽ đem chuyện Kiều Dĩ An cùng Kiều Diệc Viễn nói bừa bãi nhưng Kiều Dĩ An hiện tại còn ngang ngược như vậy!

Lưu Diêu tức giận, không chút nghĩ ngợi cãi nhau với Kiều Dĩ An qua điện thoại, hai cô gái cúp điện thoại trong không vui, Kiều Dĩ An cúp điện thoại, trong lúc đó cảm thấy tứ cố vô thân

Cô không dám suy nghĩ cảm nhận của cha mẹ khi biết chuyện này, cũng không dám suy nghĩ mình như thế nào trở về gặp người nhà, cô mở ra danh sách điện thoại ra, thấy được số điện thoại của Kiều Diệc Viễn, nhịn không được gọi đến, điện thoại vừa thông, cô đã khóc: “Đều tại chú!”

Đem chuyện mình gặp hôm nay nói một lần, Kiều Diệc Viễn an ủi cô: “Đừng lo lắng, chú sẽ giải quyết!” Hắn có biện pháp giải quyết, lúc trước Nhiếp Bách Hợp dám can đảm bắt nạt người phụ nữ của mình, hắn tacó thể làm cho cha Nhiếp vào trong tù, hôm nay Bách Hợp lại tiếp tục bắt nạt Kiều Dĩ An, xem ra sự việc ở nhà họ Nhiếp lúc trước không đủ dạy dỗ Bách Hợp, dạy dỗ đó không đủ, như vậy hắn ta sẽ dạy dỗ một lần nữa!

Súc sinh không nghe lời, hắn ta sẽ đánh đến súc sinh này nghe lời mới thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.