Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Tần Chính ngây người một chút, bút trong tay quay vòng, một mặt thò tay vuốt mi tâm, ngậm miệng không nói lời nào. Công bằng mà nói cậu ta lớn lên không tệ, mi thanh mục tú, một đầu tóc đen mềm mại, mặc áo trắng quần jean, cộng thêm khí chất trong trẻo lạnh lùng, cho dù một địa phương chỉ coi trọng thành tích mà không quan trọng chuyện xấu đẹp, thì cậu ta vẫn là thần tượng trong suy nghĩ của nhiều thiếu nữ.
Nguyên chủ từng thích cậu ta như vậy cũng không phải là không có đạo lý, cậu ta thanh tú lại không có vẻ ẻo lả, từ sau năm đầu thành tích luôn đứng đầu khối, hàng năm lúc kết thúc cuộc thi, luôn là đối tượng được thầy giáo mời lên bục diễn giảng, hơn nữa tính cách cậu ta lãnh đạm, không giống nam sinh bình thường cười cười nói nói, thiếu đi sự nông nổi của các thiếu niên tuổi này, ngược lại nhiều hơn một phần chính chắn, như hạc giữa bầy gà, quả thực hấp dẫn người khác, không chỉ nguyên chủ ưa thích cậu, Kiều Dĩ An đối với cậu ta cũng có cảm giác, nếu không sẽ không ở trước mặt cậu ta lộ ra giọng đặc biệt dìu dàng, có khi còn không tự chủ được giả vờ ngốc nghếch.
Kiều Dĩ An ngoài mặt tỏ vẻ thiên chân vô tà, giống như không biết chuyện nam nữ, lúc ở cùng nam sinh sẽ tỏ ra ngây thơ để cho mọi người nhịn không được thương tiếc, nhưng cô ta là người đã có bạn trai, còn thân mật như vậy, làm sao cô ta có thể không hiểu giữa nam nữ có đôi khi cũng phải có chừng mực? Huống chi đều là người 17 tuổi rồi, lúc nữ sinh đối mặt với nam sinh trời sinh đều có phần thẹn thùng, lúc nãy Bách Hợp tiến vào phòng học thân thể cô ta ghé sát vào cách tay Tần Chính, quá thân cận, nhưng trên mặt cô ta như cũ là bộ dạng ngây thơ, giống như không có ý thức đến ngực của mình đang tỳ chặt trên cánh tay Tần Chính, đến khi Bách Hợp tiến vào phòng học cô ta mới mới đứng lên. Thấy thần sắc Bách Hợp mới bắt đầu nghiêm túc trở lại:
“Diêu Diêu bây giờ còn đang trong phòng y tế, chân của cậu ấy bầm rồi, trên người cũng có nhiều vết thương, tớ nghe người trong kí túc xá nói là hôm qua cậu đánh cậu ấy. Nhiếp Bách Hợp, cậu phải xin lỗi Diêu Diêu!”
Nói đến đây, giọng nói của Kiều Dĩ An có chút nghẹn ngào, vẻ mặt bi thương:
“ Đều tại tớ. Nếu như không phải tớ cố nhiệt tình giúp cậu, Diêu Diêu cũng sẽ không vì tớ, mà xung đột với cậu rồi bị cậu đánh.”
Tần Chính bút trên tay nguyên bản đang quay, bị cậu ta để xuống, cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Vừa khai giảng, trường học còn chưa phân chỗ, lúc này chỗ ngồi là dựa theo thành tích năm trước. Mấy chỗ đằng trước chưa xếp là chiếu cố học sinh dáng người thấp bé, chính giữa thì là giữ cho học sinh xuất sắc như Tần Chính, vị trí đằng sau mới là cho học sinh có thành tích hơi kém một chút.
Trước lúc chia lớp mặc dù thành tích khoa học tự nhiên của Bách Hợp kém một chút, nhưng được thành tích xuất chúng khoa văn của cô đền bù, cho nên bình quân phân xuống vẫn rất ưu tú, mặc dù thành tích lớp 11 bị thấp chút ít, nhưng năm lớp 12 vừa khai giảng. Lớp học còn chưa kịp theo thành tích mới, bởi vậy vị trí của cô đúng lúc được an bài cách Tần Chính sau một chỗ, lúc này cô về chỗ ngồi của mình, nghe được lời này của Kiều Dĩ An, Bách Hợp ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra xem, cũng không thèm nhìn Kiều Dĩ An, má Kiều Dĩ An thoáng cái đỏ bừng, da cô ta vốn trắng nõn, lúc này đỏ lên như thêm một tầng son. Khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta như được chiếu vài phần ánh sang.
“Nhiếp Bách Hợp, cậu có nghe thấy tớ nói không? Đều là chị em trong kí túc, vì sao phải gây sự đến mức như vậy? Tớ biết nhà cậu nghèo, tiền thuốc của Diêu Diêu không cần cậu trả, cậu chỉ cần đến thăm cô ấy. Lẽ nào yêu cầu nhỏ như vậy cậu cũng không làm được sao?”
Ngữ khí của kiều Dĩ An tỏ ra buồn bã và thất vọng. Đôi mắt đẹp của cô ta tràn đầy ưu thương, cô ý nhìn Tần Chính, cắn nhẹ môi. Tần Chính bị cô ta nhìn, lại thấy mắt cô ta đỏ lên, trông như thỏ con tội nghệp, có chút thương tiếc, cậu tavốn không muốn quản việc của nữ sinh nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này cuta Kiều Dĩ An lại không đành lòng bỏ qua, bởi vậy thở dài nói: “Hôm qua đã có xung đột, còn phải ở với nhau một năm nữa, không nên huyên náo để quan hệ kém như vậy”
Bách Hợp thật sự thấy Kiều Dĩ An phiền chết rồi, nhất là nghe được cô ta trái một câu gia đình nghèo khó, phải một câu không có tiền, hai câu này như đụng chạm nguyên chủ, dễ dàng khiến cô buồn bực, cô vốn cầm sách toán trong tay liền dùng sức khép lại vỗ bàn một cái, lông mày không kiên nhẫn nhăn lại:
“Cậu nói đủ chưa? Có phiền không vậy? Cậu ta chết thì tôi đi viếng! Cậu ta đáng đời bị đánh, không biết tự lượng sức, bố mẹ cậu ta đánh cậu ta qua ít, tôi thay họ dạy dỗ cậu ta, không cần cảm ơn, tên tôi là Lôi Phong!” Cô thốt ra lời này, mấy học sinh đang ngủ vừa tỉnh dậy lúc Kiều Dĩ An trách móc Bách Hợp nghe được, vốn còn không biết làm sao, nay không nhịn được cười ‘phốc, phốc’. Trước đây mọi người chỉ cảm thấy Nhiếp Bách Hợp cao ngạo, không dễ tiếp cận, nhưng không nghĩ tới thì ra cô cũng không cao ngạo như vậy, cũng biết nói chuyện cười.
Đối lập với tiếng cười của các bạn học, sắc mặt Kiều Dĩ An có chút khó coi, lông mày của Tần Chính cũng nhăn lại: “Đánh người còn có đạo lí? Cậu có thể đánh thắng mấy người?”
“ Lưu Diêu động thủ trước, tôi trả đòn thì làm sao? Đánh không lại mấy người, nhưng muốn đánh cậu và Kiều Dĩ An thì có thể.” Cho dù là hôm qua hay sáng nay, chủ động ra tay là Lưu Diêu, cho dù bị đánh cũng là cô ta đáng đời, chẳng lẽ còn muốn cô đứng bất động để cô ta đánh? Bách Hợp nhìn vẻ nhếch mép của Kiều Dĩ An cười lạnh: “Còn vấn đề gì không?”
“Cậu thật độc ác, trước đây Diêu Diêu nói tôi còn không tin, không ngờ cậu giống hệt như cậu ấy nói.” Mắt Kiều Dĩ An hồng lên, cô ta ngồi xuống “Đều là bạn học, cho dù mâu thuẫn cỡ nào cũng không nên nguyền rủa Diêu Diêu, tôi biết trông lòng cậu có hỏa khí, nhưng nhà cô xảy ra chuyện, câik cũng không thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác”. Cô ta nói xong, Tần Chính vôi vàng ngậm miệng, liếc Bách Hợp rồi quay sang vỗ vỗ vai Kiều Dĩ An an ủi, cô ta thuận thế dựa người vào Tần Chính, hương thơm của thân thể con gái dâng lên mũi Tần Chính khiến cả người cậu tacứng ngoắc, cậu tavốn muốn đẩy ra nhưng lại cảm nhận được chỗ Kiều Dĩ An dựa vào bị ướt, thấy bộ dáng lặng yên rơi lệ của Kiều Dĩ An, trong nội tâm cậu ta có chút thương tiếc, lại có chút dịu dàng, trước đây cậu ta chỉ biết đọc sách, mọi người cho rằng cậu ta lạnh lùng, kỳ thật chỉ là cậu ta không hiểu cũng không muốn cùng mọi người thân mật mà thôi, cậu ta cũng không phải thật sự lãnh dạm vô tình.
Cậu ta gập sách lại, thấy bộ dang của Kiều Dĩ An lúc này, cơ thể thiếu nữ mền mại dựa sát vào người, lần đầu tiên ngoại trừ mẹ cậu tacó người con gái dựa sát như vậy, tai cậu tađỏ ửng, cuối cùng không giơ tay đẩy Kiều Dĩ An ra mà ngược lại đưa tay vỗ lên người cô ta như an ủi.
“ Đều là lỗi của tớ, tớ không lên thương xót nhà cậu ta nghèo, chủ động nói muốn thay cậu ta ứng tiền, nếu như không làm vậy, Diêu Diêu cũng không cần vì tớ mà bị bắt nạt cùng cậu ta cãi nhau, cuối cùng còn bị cậu ta đánh bị thương.”
Bách Hợp ngồi cách hai người đó không xa, giọng nói của Kiều Dĩ An mặc dù nhỏ nhưng Bách Hợp có thể nghe thấy rõ ràng, Kiều Dĩ An đang nói ấm ức của mình, một cô gái 17 tuổi cảm thấy bị oan ức muốn thổ lộ rất bình thường, nhưng Bách Hợp cảm thấy thật phiền, cô từ trước tới nay chưa từng muốn Kiều Dĩ An thay cô ứng tiền, vài đồng đó cô còn cần kiều Dĩ An mang ra sao. Ba đồng không nhiều, nhưng nếu là nguyên chủ chút tiền ày có thể làm tổn thương lòng tư tôn của cô ấy, Bách Hợp càng nghe càng phiền, Tần Chính không nói, chỉ là không ngừng an ủi cô ta, Bách Hợp thấy vậy, khóe miệng liền câu ra nụ cười lạnh.
Mặc dù cô không thích Tần Chính, nhưng cũng không có nghĩa là cô muốn mở to mắt nhìn Tần Chính mà nguyên chủ thích dần dần bị Kiều Dĩ An câu dẫn vào tay, cô đột nhiên đứng lên, hét ra ngoài cửa sổ:
“Thầy giáo, ở đây có học sinh yêu đương rồi! Kiều Dĩ An và Tần Chính ở bên nhau rồi”
Bách Hợp hét vừa nhanh vừa đột ngột, phòng học vốn yên tĩnh, kinh động đén tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô, Kiều Dĩ An đang dựa vào người Tần Chính, hai má đỏ ửng, thoáng cái giật mình, cũng không dám ôm chặt lấy Tần Chính nữa mà vội đứng qua một bên.
Bởi vì là trường trọng điểm, tâm tư của thầy trò đều đặt vào việc học hành, muốn thì vào trường đại học tốt, trường học mặt dù khong có văn bản rõ rang nhưng các giáo viên đều dặn học sinh để tâm đến việc học hành, mặc dù nam nữ đến tuổi không tránh khỏi có chút suy nghĩ khác, nhưng chỉ cần không biểu lộ rõ ràng, không quanh minh chính đại cầm tay ôm nhau thì giáo viên cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Lúc này học sinh đều rất đơn thuần, mặc dù có lén lút thảo luận bạn nữ nào xinh hơn, bạn nam nào đẹp trai hơn, nhưng người chính thức thấy cảnh thân mật cũng không nhiều, trước đây Kiều Dĩ An chủ động tiếp cận Tần Chính, Tần Chính luôn lạnh lùng không thích nói chuyện thỉnh thoảng cũng sẽ nói với cô ta vài câu, mọi người đều ngầm cho rằng họ là một đôi, nhưng không ai nói ra, huống hồ Kiều Dĩ An chỉ là giả vờ tìm Tần Chính hỏi bài, cũng không tạo nhiều chuyện, càng không có người đi tố cáo, không nghĩ tới lần này Bách Hợp lại cáo trạng, còn hét to như vậy.
“…” Bút trong tay Tần Chính rơi xuống đất, cậu ta cuống quýt nhặt lên, không còn vẻ ngạo mạn như ngày thường, có chút chật vật quay đầu liếc Bách Hợp, Kiều Dĩ An đáng thương nhìn chằm chằm Tần Chính, muốn đi về phía cậu ta nhưng lại ngại, cuối cùng thu lại sách vở trở về chỗ ngồi.