Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 714: Q.13 - Chương 714: Nữ phụ ác độc muốn xoay người 16




Một nhóm thanh niên đang hô to gọi nhỏ nhìn thấy tình cảnh như vậy, không ngờ Thẩm Kỳ mới vừa gặp mặt đã bị người ta đánh ngã, hơn nữa đối phương chỉ là một cô gái nhỏ, đều ngẩn ngơ, lúc bọn hắn tỉnh ngộ lại mới cuống quít vây quanh Thẩm Kỳ: “Anh, anh không có chuyện gì chứ?”

Lúc này Thẩm Kỳ đến thở cũng đau, làm sao còn nói ra lời? Nhưng cậu ta nói không ra lời, Bách Hợp cũng mặc kệ, cô bắt được cậu thanh niên đứng gần mình nhất, thò tay tóm cổ áo hắn, quay hắn một vòng, thừa dịp hắn con không kịp phản ứng, đạp đầu gối hắn một cái, để cho hắn nửa quỳ trên mặt đất rồi kéo hắn một tay, đầu gối dùng sức đạp xuống dưới.

‘Răng rắc’ một tiếng xương cốt đứt gãy giòn vang truyền đến, thanh niên kia miệng hét thảm một tiếng, nhưng rất nhanh Bách Hợp một cước đạp đến trên miệng hắn, tên này chỉ cảm thấy mũi nhức mỏi, còn chưa có cảm giác đau, một cỗ ấm áp máu tươi liền tuôn ra, cậu tabị một đạp này, hàm răng cắn vào đầu lưỡi, răng cửa cũng bị đạp lung lay, trong miệng toàn mùi máu tươi, căn bản hô không ra tiếng.

Mỗi người Bách Hợp đều không buông tha, kịch tình bên trong chính Nhiếp Bách Hợp ở chỗ này bị cắt đứt tay phải, lúc này cô muốn đánh gãy tay phải của tất cả mọi người ở đây! Nguyên chủ bởi vì không có tiền trị liệu tay, cô muốn khiến những người này có tiền cũng không trị được. Bách Hợp ra tay rất hung ác, lúc cô đánh nát cánh tay mỗi người, tại chỗ các đốt ngón tay đều để lại một cái huyền cơ, cô cũng không đánh vỡ hoàn toàn xương cốt, lại đánh nới lỏng, những người này về sau cho dù chữa tay, nhưng thời gian dài rồi, sẽ hình thành hậu hoạn mãi mãi, tay phải những người này về sau tương đương với bị phế đi.

Người bị đánh lúc này trở thành người đi đánh. Đám thanh niên kia căn bản không nghĩ tới món ăn tưởng rằng đã bày sẵn chỉ chờ bọn họ ăn lại trở thành ác mộng, người người đều muốn khóc bỏ chạy, nhưng đã muộn, bảy tám người này khi Bách Hợp ra tay hoàn toàn không có sức chống trả. Cô chọn ngõ hẻm vốn không lớn, muốn chạy cũng khó, một khi thấy có người muốn chạy, Bách Hợp liền đánh trước. Mấy người bị đánh ngã xuống đất, kẻ đầu tiên bị đánh té trên mặt đất Thẩm Kỳ mới hồi phục tinh thần, ngược lại chung quanh một đám thanh niên kêu ngào thảm thiết, Bách Hợp nắm nắm đấm phóng tới Thẩm Kỳ. Thẩm Kỳ trong lòng phát lạnh, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đến lúc này mới bắt đầu muốn chạy, nhưng chỗ nào còn có thể chạy trốn được?

Thời khắc mấu chốt hai chân cậu ta mềm nhũn giống như bông, lại run đến lợi hại, lúc này ngực đau đớn mới rõ ràng, cậu ta nuốt nước miếng cánh tay run lẩy bẩy chống trên mặt đất, cố gắng đứng lên muốn tránh, Bách Hợp giẫm phải đám thanh niên ngã đầy đất kêu thảm thiết hướng cậu ta đi tới, thấy cậu ta cựa quậy muốn chạy trốn, Bách Hợp nhảy lên đạp một đạp trên lưng cậu ta. Thẩm Kỳ còn chưa đứng vững thân hình lại phốc té trên mặt đất, lúc này cậu ta mới như là nhớ ra cái gì đó, lôi điện thoại di động ra ấn 110 báo cảnh sát.

Thẩm Kỳ cũng không ngốc, ban đầu cậu ta không muốn báo cảnh sát vì cậu ta không cho rằng Bách Hợp có thể đánh thắng được bọn họ, ai lại báo để tự sa lưới? Cậu ta cũng sợ hãi xảy ra chuyện, nhưng lúc này không báo cảnh sát thì không được, cậu ta đắc tội Bách Hợp quá nhiều, huống chi Bách Hợp rõ ràng không có ý muốn tha cậu, so với việc đem đến phiền toái hay bảo toàn tính mạng, cái nào quan trọng hơn tự nhiên không cần nói cũng biết. Cậu ta vội vội vàng vàng bấm gọi cảnh sát. Mới kịp nói trong ngõ hẻm trường học tỉnh lớp 12, áo ba lỗ sau lưng cũng đã bị Bách Hợp đạp đến, thân thể thẳng tắp ngã về phía trước, điện thoại trong tay thoáng cái rớt xuống mặt đất cách xa 3-4m, lăn vài cái màn hình lóe lóe sáng rồi tối om luôn.

Cậu ta nằm rạp trên mặt đất theo hình chữ đại. Bách Hợp nhấc gót chân hướng khuỷu tay cậu ta giẫm lên, Thẩm Kỳ trong miệng phát ra tiếng thét chói tai, vì cậu ta vừa gọi, cảnh sát phụ cận trong thời gian ngắn sẽ chạy tới, thừa dịp cậu ta phát ra tiếng thét chói tai Bách Hợp không có dừng lại mà nhanh chóng hướng phía trước đầu ngõ hẻm chạy tới. Đang định chuẩn bị muốn về trường học, nhưng nghĩ nghĩ, vì phòng ngừa Thẩm Kỳ vò đã mẻ lại sứt cắn cô một ngụm, hôm nay đúng là thời điểm mấu chốt trước kỳ thi Đại Học, cô liền làm thêm chút việc.

Hẻm nhỏ là phía sau cửa hàng, hàng này đều là cửa hàng cao ốc, nhưng cao ốc sát nhau cũng có khe hở, cô đề khí phi thân nhảy lên lầu hai, thò tay bắt lấy một ống cống thoát nước, tìm được điểm đặt chân lại đề khí, trực tiếp nhảy lên năm tầng lầu, rồi mới từ nóc tầng 5 an toàn nhảy xuống dưới tiến vào trong cửa hàng.

Trong cửa hàng ở vị trí mấy cái cameras dễ làm người khác chú ý cô đi dạo hai vòng, Bách Hợp thậm chí còn ở trước một quầy chuyên doanh bán quần áo thử rất lâu, thay hơn mười bộ quần áo, thẳng đến nhân viên bán hàng có chút không kiên nhẫn, bắt đầu trợn mắt lên, cô mới chọn lấy trong đó một bộ váy liền áo rẻ nhất quét thẻ mua. Sau khi đã đi ra, sau lưng nhân viên bán hàng tức giận đến suýt lệch mũi, Bách Hợp thử nhiều như vậy, cuối cùng chỉ mua một thứ rẻ nhất, cô ta hùng hùng hổ hổ thu thập quần áo chồng chất, đối với khách hàng keo kiệt này trong lòng có ấn tượng khắc sâu.

Lúc trở lại túc xá cho dù cô đi dạo đã qua cửa hàng, cũng mới chỉ chậm trễ nửa giờ thời gian mà thôi, trong túc xá mọi người vẫn chưa về, Bách Hợp ném quần áo mình mua vào trong tủ chén, tắm rửa cũng không có tập Luyện Thể Thuật, ngược lại cầm sách lên đọc, không đến mười phút, bên ngoài túc xá liền vang lên tiếng bước chân.

“Diêu Diêu, buổi tối hôm nay cậu sao lại không giúp tớ?” Có người lấy chìa khóa ra mở cửa, chìa vừa mới cắm vào trong ổ khóa, giọng nói của Kiều Dĩ An có chút oan ức vang lên: “Chúng ta là bạn bè mà, tuy tớ cũng không muốn cậu giúp tớ, nhưng mà đêm nay Nhiếp Bách Hợp nói tớ như vậy, có lẽ cậu hiểu tớ không phải người như vậy chứ.” Giọng nói của cậu ta mang theo chút ít nghẹn ngào, như là có chút thương tâm, nguyên bản chuyển động mở khóa thoáng cái liền ngừng lại, tiếng rất nhỏ nghe vào trong lỗ tai Bách Hợp rất rõ ràng, cô để sách trong tay xuống, nhắm mắt lại nghe bên ngoài đối thoại.

“Hiện tại có Tần Chính giúp cậu rồi, cậu còn cần tớ giúp sao?” Lưu Diêu lãnh đạm nói, ngược lại Bách Hợp có chút kinh ngạc, trong kịch tình Lưu Diêu chính là bạn tốt Kiều Dĩ An, hai người là bạn thân nhiều năm, vì bảo vệ Kiều Dĩ An, Lưu Diêu nghĩ hết biện pháp đi theo Kiều Dĩ An lên cùng một trường cấp 3, về sau đại học hai người cũng là cùng trong một trường học. Vì cùng bạn tốt ở cùng một chỗ, thậm chí cô ta còn lựa chọn nghề giống hệt Kiều Dĩ An. Thế mà lúc này giọng nói của Lưu Diêu lại có vẻ lạnh lùng, hiển nhiên Kiều Dĩ An cũng vô cùng giật mình, bởi vì cô ta dừng một hồi lâu mới như là kịp phản ứng, giọn nói lại đề cao chút ít: ” Sao cậu lại nói như vậy? Tần Chính với cậu sao giống được? Chúng ta là bạn bè cơ mà?”

“Như thế nào không giống? Chúng ta là bạn bè? Tớ coi cậu là bạn, nhưng cậu không coi tớ là bạn, cậu coi tớ là đồ ngốc đúng không?” Cách một cánh cửa, Bách Hợp không nhìn thấy biểu lộ của Lưu Diêu, nhưng nghe giọng nói của cô cũng thấy vẻ giân dữ. Trong thời gian một năm ở cấp ba này, bởi vì Bách Hợp vội vàng làm công việc của mình, cũng không chú ý tới quan hệ Lưu Diêu và Kiều Dĩ An, hiện tại nhớ tới, xác thực trong một năm nay hai người bất hòa. Cô trở mình tiếp tục nghe, Kiều Dĩ An giống như là có chút ưu thương, tất nhiên quả quyết phủ nhận, hai người dần dần tranh chấp, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, nói xong lời cuối cùng, Lưu Diêu cười lạnh: “Lúc trước tớ đã nói với cậu, tớ cảm thấy Tần Chính không tệ, cậu cũng biết kỳ thật anh tớ luôn luôn thích cậu, lúc ấy hai người kết giao, trong lớp người nào không biết? Nếu như cậu thích Tần Chính, cậu nói với tớ, tớ cũng sẽ không cùng cậu tranh, cậu hỏi tớ thích ai nhưng sau lưng lại ở bên Tần Chính cậu có coi tớ là bạn hay không?”

“Chúng tớ không có. Đó là Nhiếp Bách Hợp nói bậy đấy.” Kiều Dĩ An nhỏ giọng giải thích, cô ta không giải thích không sao, vừa giải thích Lưu Diêu lại càng phát hỏa: “Nói bậy? Tớ mặc kệ cậu ấy nói có phải thật hay không, lúc tớ và cô ấy vì chuyện của cậu mà đánh nhau phải vào phòng y tế, cả buổi trưa cậu không tới liếc lấy một cái, tớ còn tưởng là cậu đi làm cái gì, hóa ra là cùng Tần Chính ấp ấp ôm ôm người nào không biết? Cậu bây giờ đừng nói với tớ những lời này, anh tớ bị thương nhập viện, tớ không muốn nói với cậu nữa, bỏ đi!”

“Thẩm Kỳ nhập viện? Cậu ta bị thương ư? Nghiêm trọng không?” Kiều Dĩ An bị Lưu Diêu hiểu lầm như vậy, cũng có chút ủy khuất, lôi kéo Lưu Diêu hỏi một tràng, Lưu Diêu thấy cô ta phiền, không muốn nói với cô ta lời nào, bỏ qua cánh tay Kiều Dĩ An, chốt cửa cũng không mở, rút chìa khóa xoay người rời đi, Kiều Dĩ An đuổi theo, giọng nói hai người thời gian dần trôi xa.

Trong túc xá đến hơn một giờ sau học sinh mới về, trong trường học liền truyền ra việc lúc ban đêm trong ngõ sau trường học đã xảy ra tụ tập ẩu đả, có học sinh cấp ba bị đánh phải vào bệnh viện. Trong túc xá bạn học đối với chuyện này nghị luận nhao nhao, có người suy đoán Thẩm Kỳ là bên ngoài lăn lộn vài năm, đưa tới người khác trả thù, có người nói là Thẩm Kỳ với người khác có ân oán cá nhân, cho nên hẹn người ta đánh nhau rồi bị đánh, nói cái gì đều có, duy chỉ không có người suy đoán là Bách Hợp đánh Thẩm Kỳ.

Ngày hôm sau lúc tiết học Vật Lý, thầy giáo đang tại nhắc lại trọng điểm, những điểm này đều có khả năng sẽ ra trong đề thi Đại Học, trong phòng học ngoại trừ thanh âm bút viết lên vở ‘Soẹt soẹt rè rè’, yên tĩnh đến lợi hại. Đột nhiên chủ nhiệm lớp mở cửa phòng học, nhìn thoáng qua trong lớp, lúc này mới nói một câu: “Nhiếp Bách Hợp, em ra ngoài một chút.”

Thầy giáo vật lý ngẩn người, đẩy kính mắt trên mặt, bạn học cùng lớp đều buông bút xuống, ngồi theo sắp xếp Tần Chính nghe thấy thầy giáo gọi tên Bách Hợp, xoay đầu lại vẻ mặt mỉa mai nhìn cô một cái, Bách Hợp đem bút kẹp ở trong sách, kéo ghế ra liền đứng dậy. Trong văn phòng chủ nhiệm lớp lúc này đã có hai cảnh sát mặc đồng phục ngồi chờ bên trong, lúc thấy Bách Hợp tiến đến, liền cau mày đánh giá cô, một người trong đó đem mũ lấy xuống đặt tại trên mặt bàn, nghiêm túc nói:

“Nhiếp Bách Hợp, tối hôm qua phía sau trường học có một đám người bị đánh, trong đó tám người là thanh niên không nghề nghiệp xã hội, một người là bạn học cấp ba của các em, nghe nói cậu ta với em có quan hệ không tốt, hơn nữa sau khi cậu ta bị đưa vào bệnh viện, tỉnh lại liền chỉ thị nói em là hung thủ đánh người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.