Edit: Trần Linh
Beta: Sakura
Lúc này mọi người vừa biết được một tin tức nóng hổi, nhất thời kích động, lại nhìn thấy Lưu Diêu liền nhớ ra nam chính của câu chuyện Thẩm Kỳ là anh họ của Lưu Diêu, mọi người đều nhịn không được mà kéo tay cô ngồi xuống, Bách Hợp đi qua chợt nghe thấy giọng nữ sinh bên cạnh Lưu Diêu hỏi nhỏ: “Kiều Dĩ An và anh cậu yêu nhau à?”
“ Làm gì có” Lưu Diêu nghe vậy, tự nhiên lắc đầu, anh họ cô Thẩm Kỳ đã thích Kiều Dĩ An hơn ba năm, từ lúc đầu gặp cô ta hồi cấp hai đã thích, luôn theo đuổi tới trường cấp 3, hôm nay tốt nghiệp cấp 3 cũng chưa từng thành công, tuy cô và Kiều dĩ An không thân thiết như trước nhưng dù sao cũng từng là bạn thân nhất của nhau nên biết rõ Kiều Dĩ An không thích Thẩm Kỳ, nếu không tại sao Thẩm Kỳ lại phải theo đuổi nhiều năm như thế? Lúc trước Thẩm Kỳ cố gắng như thế nhưng cả hai đều không thành, Thẩm Kỳ vì Kiều Dĩ An còn bỏ lỡ cả kì thi Đại học, hôm nay hai người càng không có khả năng thành đôi, cô không biết bạn học từ chỗ nào nghe ra được tin tức này, đang muốn mở miệng hỏi nhưng cô bạn kia đã nhanh chóng tiếp lời:” Thế mà hai người học lại làm ra loại chuyện kia còn bị Tần Chính bắt gian tại giường, hiện tại trong lớp ai ai cũng biết, cậu xem hôm nay Tần Chính cũng không có tới?”
Lúc đầu Lưu Diêu còn không tin nhưng vì muốn chứng minh lời nói của mình, mấy nữ sinh còn lại còn dốc sức gật đầu, cô sợ đến ngây người.
Ngồi ở bên kia Kiều Dĩ An càng nghĩ càng cảm thấy có chút lạ, ánh mắt mọi người nhìn cô ta có chút không thích hợp, lại nhìn thấy một đám người vây quanh Lưu Diêu, một bên nhỏ giọng nói chuyện với cô ta (Lưu Diêu), một mặt nhìn cô ta chằm chằm, khiến cô sởn hết cả gai ốc, bản năng của Kiều Dĩ An cũng nhắc nhở cô rằng đám người này đang nói xấu mình. Dạo gần đây mối quan hệ trong lớp của cô ta không tệ, chưa từng bị xa lánh như vậy, trái lại lúc trước người bị cô lập chính là Nhiếp Bách Hợp, lúc ấy cô ta chỉ cần đứng ngoài xem kịch. Thế nhưng hiện tại bản thân mình biến thành chủ đề câu chuyện, Kiều Dĩ An có chút cảm thấy không thoải mái, cô ta bước tới phía Lưu Diêu, muốn tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng đã có người nhanh chân ngồi xuống, Kiều Dĩ An xấu hổ đứng một bên, miễn cưỡng cười:
“Diêu Diêu, các cậu đang nói chuyện gì mà hứng khởi vậy?”
Lúc này Lưu Diêu nhìn thấy cô ta thật là tức muốn chết, ngày trước mình luôn quan tâm cô ta như vậy, thậm chí vì cô ta mà bị Bách Hợp đánh, cô ta còn biết rõ mình thích Tần Chính. Nếu như Tần Chính yêu thích cô ta thì tình cảm của cô cũng không thể nói gì hơn, thế nhưng sau khi cô bị Bách Hợp ném ngã trong phòng học đến bị thương phải điều trị ở phòng y tế trường, chính mình vì Kiều Dĩ An mà bị thương, kết quả cô ta không đến hỏi thăm mình thì không nói mà còn dùng nguyên buổi trưa ấy để ở bên cạnh Tần Chính. Lưu Diêu đi từ phòng y tế trường ra nghe chuyện này trong lòng tâm liền nguội lạnh dần.
Tần Chính yêu thích Kiều dĩ An là lựa chọn của Tần Chính, Lưu Diêu sẽ không hận cô ta vì chuyện đó thế nhưng thời điểm cô vì Kiều Dĩ An mà bị thương thì cô ta đang làm gì? Cô ta không đến thăm mình mà ngược lại thừa lúc cô bị thương để đi tán tỉnh Tần Chính, cũng chính điều đó làm cho mối quan hệ của cô và Kiều dĩ An trở nên bất hòa.
“Kiều Dĩ An, cậu cùng Thẩm Kỳ đang qua lại?” Lưu Diêu không phải là người có thể nhịn được sự tò mò, hơn nữa vừa mới nghe được tin tức này lại thấy Kiều Dĩ An hỏi như thế, cô trực tiếp nói ra tin tức mình vừa nghe được.
Khi thấy Lưu Diêu đặt câu hỏi mấy nữ sinh còn lại có chút xấu hổ nhưng cũng không khỏi tò mò về câu trả lời của kiều Dĩ An. Không ngờ tới Kiều Dĩ An lại quả quyết phủ nhận” Đương nhiên là không. Sao mọi người lại hỏi như vậy?”
“ Ai cũng biết chuyện này rồi, cậu còn dám nói không có?” Lưu Diêu nghe được lời phủ nhận của Kiều Dĩ An thì trong lòng như bùng lên ngọn lửa tức giận, Thẩm Kỳ thích cô ta nhiều năm như vậy nhưng ngại tính cách thuần khiết của cô ta nên đến cả thổ lộ cũng không dám. Hiện tại trong lớp mọi người đều biết Kiều Dĩ An và Thẩm Kỳ ngủ với nhau còn bị Tần Chính bắt gian, tuy nhiên Lưu Diêu cũng không thật dám tin tưởng, dù một năm nay hai người không thân thiết như trước, có chút bất hòa nhưng khi nghe thấy cô ta không chút do dự phủ nhận Thẩm Kỳ, anh họ cô vì cô ta mà bỏ cả kì thi đại học, bây giờ chỉ có thể đi tham gia nghĩa vụ quân sự, Lưu Diêu liền không khỏi thất vọng, cô chỉ vào Kiều Dĩ An mà hô lên, trong lòng Kiều Dĩ An bỗng chỗ ngảy dựng, cảm thấy điều chẳng lành đang xảy ra, cô ta cắn cắn bờ môi: “Mình đang hẹn hò với Tần Chính, làm sao qua lại với Thẩm Kỳ được? Cậu cũng biết, mình luôn xem cậu ta là anh trai …”
Cô ta vừa dứt lời cửa phòng thoáng cái đã bị mở ra, Tần Chính mặc áo sơ mi cùng quần jeans thần sắc như trước cao ngạo có chút lạnh lùng nhưng trong mắt có thêm vài phần lo lắng bước vào phòng:” Xin lỗi mọi người, mình đến muộn.”
Hiển nhiên cậu ta đã nghe rõ câu cuối cùng của Kiều Dĩ An, sắc mặt liền đen lại, lạnh lẽo như mưa tháng hai, Kiều Dĩ An vừa thấy cậu ta xuất hiện liền nhẹ nhàng thở ra, đi đón cậu ta;
“ Tần Chính, sao bây giờ cậu mới đến? Gọi điện thoại cho cậu thì vẫn thấy đổ chuông, sao cậu không nghe điện thoại…”
“Chúng ta chỉ là bạn học bình thường, tại sao tôi phải nhận cuộc gọi của cậu? Hiện tại mục tiêu trọng tâm của tôi là việc học tập, cũng không muốn liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ, xin lỗi,” Tần Chính nói xong thì gật đầu nhẹ với Kiều Dĩ An, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đặt bên đùi nhưng lại giả vờ lạnh lùng, không có gì xảy ra mà nói hết lời, nụ cười của Kiều Dĩ An thoáng cứng lại, cô ta muốn khoác tay Tần Chính nên cánh tay dừng lại trên không trung, thế nhưng Tần Chính tránh ra phía xa, cô ta liền cảm thấy như mọi người trong phòng đều đang nhìn mình với ánh mắt cười nhạo.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới ngắn ngủi trong mấy ngày mà thái độ của Tần Chính đã thay đổi như thế, mặc dù không có trực tiếp nói ra chuyện hẹn hò hay Tần Chính nói lời tỏ tình nhưng hai người bọn họ nắm tay, hôn môi đều làm hết rồi chẳng lẽ đó không phải là hẹn hò? Tại sao Tần Chính lại phủ nhận điều đó? Lẽ nào cậu ta đã biết chuyện gì rồi? Nghĩ đến việc Lưu Diêu hỏi mình có phải đang qua lại cùng Thẩm Kỳ không… Kiều Dĩ An chỉ cảm thấy một dòng lạnh truyền từ bàn chân, cô ta không chút nghĩ ngợi vội kéo Lưu Diêu ra ngoài, cô ta muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hi vọng không phải là chuyện cô ta đang nghĩ đến nếu không cô ta thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Mọi người trong phòng nhất thời xấu hổ không biết nói gì, mỗi người mỗi việc ngồi vào chỗ uống nước, ăn hoa quả, điểm tâm, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi, sau khi Tần Chính không thừa nhận việc hẹn hò cùng Kiều Dĩ An tuy biểu hiện bên ngoài vô cùng bình tĩnh, trấn định nhưng cơ thể cậu ta thì cứng nhắc, cậu ta là người coi trọng thể diện, việc Kiều Dĩ An cho cậu ta đội nón xanh cả phòng kí túc xá đều biết cả truyền khắp nơi, cậu ta thực sự muốn tránh đi, từ nhỏ cậu ta đã ưu tú, ngoại hình cũng khá nổi bật, thành tích học tập cũng luôn xuất sắc, kể cả thể thao cậu ta cũng không thua người khác, duy chỉ có hai vết nhơ trong lòng, thứ nhất là việc thành tích tốt nghiệp phổ thông không bằng Bách Hợp, còn lại là việc của Kiều Dĩ An, thế mà cô ta một chân đạp hai thuyền là cậu ta và Thẩm Kỳ, còn bị người khác phát hiện, cho dù cậu ta yêu thích Kiều Dĩ An như thế nào thì với loại chuyện như thế này thật sự không thể tha thứ được!
Nếu không phải vì mặt mũi, lo sợ sau này người ta sẽ nói mình là người nhu nhược, cậu ta đã sớm trở về nhà, sẽ không tham gia buổi liên hoan này, may mắn bây giờ cậu ta đã tốt nghiệp cấp ba, mong chuyện này sẽ đi theo thời cấp ba chìm vào quá khứ, tốt nhất là không còn ai nhớ đén.
Một thời gian sau khi Lưu Diêu bi Kiều Dĩ An kéo ra khỏi phòng, lúc chuẩn bị ăn cơm thì cũng là lúc hai người trở lại, hai mắt Kiều Dĩ An đỏ bừng, sắc mặt Lưu Diêu thì lạnh lùng, lúc ăn cơm thì cô ta nhìn chằm chằm Tần Chính với vẻ mặt đáng thương nhưng Tần Chính không thèm nhìn cô ta, đợi đến lúc dùng xong bữa cơm, tất cả mọ người đều nói muốn đi ca hát, Tần Chính tìm lí do rời đi trước, Kiều Dĩ An thấy cậu ta vừa đi, cũng vội đi theo. Hôm nay Bách Hợp là nhân vật chính vốn cô cũng muốn rời đi trước nhưng lại không thể trốn nên đành cùng đi hát, ngồi được một lúc liền lặng lẽ đi về trường học. Trên đường đi về kí túc xá, từ xa liền nhìn thấy dưới bóng cây cổ thụ có hai bóng người đang ôm nhau, chỗ kia có bóng cây che khuất, lúc này trong trường học lại vắng người, các lớp cấp ba đều đã ra ngoài liên hoan, bốn phía lạnh tanh cho nên hai người đứng ôm ấp cũng không bị phát hiện. Lúc này một người liều mạng dốc sức giãy dụa, một người khác vóc dáng cao lớn dễ dàng đưa hai tay nữ sinh ấy lên cao, dùng sức hôn xuống.
“ Cháu cũng có gan dám sau lưng tôi quan hệ với thằng khác, Kiều Dĩ An, cháu đừng tưởng rằng mình học ở trường là có thể chạy thoát khỏi bàn tay của tôi, cháu là của tôi!” Lời nói rất bá khi như thế… lại khiến cho Bách Hợp vốn không muốn quản chuyện đâu dâu, chuẩn bị rời đi lại nhanh chánh quay người trở lại.
Cô đã tiến vào nhiệm vụ này được một năm nay nhưng chưa từng gặp qua người đàn ông này lấy một lần, người này trong trí nhớ của Bách Hợp nguyên chủ đã từng nhìn thấy một lần, liền cho là bạn trai của Kiều Dĩ An. Vì thế sau buổi hoạt động cuối học kỳ năm hai Nhiếp Bách Hợp vì ghen ghét Kiều Dĩ An quấn quít lấy Tần Chính mà nhất thời mất lí trí đi nới chuyện Kiều Dĩ An đã có bạn trai khiến cho cô ta bật khóc, cuối cùng lại biến mình thành kẻ tiểu nhân chuyên bịa chuyện gây thị phi trong mắt các bạn học trong lớp,càng cho là Nhiếp gia rước lấy đại họa.
Nếu như là người khác Bách Hợp liền mặc kệ, nhưng nếu là người đàn ông này thì cô không thể không chú ý! Cô nhớ tới ngoài cửa lớn kí túc xá nữ không xa có một cầu thang nhỏ bằng gạch, đó là nơi để các đôi tình nhân hẹn hò, các nữ sinh còn lưu luyến chưa kịp về trước khi kí túc xá đóng cửa có thể coi nó như cửa sau để đi vào kí túc, hơn nữa sau khi các thầy cô quản sinh kiểm tra về thì các nam sinh còn lưu luyến người yêu có thể giẫm cầu thang gạch nhờ đó trò chuyện cùng người yêu qua một bức tường, cô phóng nhanh đến đó, cầu thang gạch thường thì sẽ do phòng quản lí kí túc xử lí nhưng tốc dộ dọn dẹn vĩnh viễn không bì kịp với tốc độ đắp gạch của các nam sinh đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, cho nên chỗ ấy hầu như vẫn còn nguyên vẹn, Bách Hợp nhanh chóng lấy được một hòn gạch chạy trở về, đôi cẩu nam nữ kia đã quấn quít thành một thể.
“ Cậu buông ra! Cháu có quyền kết giao với bạn trai, không mượn cậu xen vào.” Kiều Dĩ An cắn môi, lời này khiến cho người đàn ông càng hôn sâu, kịch liệt hơn như muốn ép chặt cô ta vào trong khóm hoa dưới tàng cây: “ Cháu là của tôi, lần đầu tiên của cháu là với tôi đấy, lần đầu cháu mở hai chân không thỏa mãn dưới thân tôi như thế nào, người bạn trai của cháu có biết không? Cậu ta biết rõ thân thể cháu khao khát như thế nào sao? Nó có biết điểm mẫn cảm của cháu không? Nó có biết rõ cháu cùng cậu nhỏ của mình lúc này đang làm tình vói nhau không?”
“ Rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Cháu đã cảnh cáo cậu, nếu cậu cứ tiếp tục làm phiền cháu như vậy thì cháu sẽ nói với ông nội cùng ba cháu!” Kiều Dĩ An như không nhịn được nữa lại giãy dụa lên, người đàn ông ngừng nghỉ một hồi lâu, mới thở phì phò nói: “ Cháu muốn kết giao với bạn trai cũng được, tôi mặc kệ nhưng lần sau cháu không được từ chối tôi, một tuần cháu phải cho tôi năm lần”