Edit: Phan Thuy
Beta: Sakura
“Tiểu Nhiếp à, công ty của chúng tôi gần đây xảy ra chút vấn đề, cái sơn trang đi săn kia tạm thời sẽ đóng cửa khoảng hai tháng, quản lý của chúng tôi nghe được chuyện của cô, biết cô cần tiền gấp, cũng thấy rất cảm động, nên quyết định phát cho cô một tháng tiền lương, để cô mang về nhà trước”. Lúc người phụ nữ họ Lưu nói những lời này, có vẻ đang nghiến răng nghiến lợi, bọn họ vốn thu chín trăm đồng của Nhiếp Bách Hợp, nhưng bây giờ phải bù vào ba vạn chưa nói, mà Bách Hợp hơn một tháng ăn ở, cùng với tiền điện nước có lẽ tất cả là vô ích rồi, chẳng qua nếu cứ mặc kệ Bách Hợp ăn ở với sống như thế cũng không thích hợp, vì vậy người phụ nữ họ Lưu thầm mắng thầm Bách Hợp ở trong lòng là người ngu si đần độn, cũng không biết tại sao cô lại kiên trì như vậy, những người không chịu được đều đã rời đi, chỉ có cô liều mạng ở lại, chính vì thế mà cô đã giành được chiến thắng. Mất mấy vạn đồng chị Lưu thấy đau như cắt thịt nhưng vẫn phải tỏ vẻ tươi cười.
Bách Hợp giả vờ do dự một lúc, người đàn bà kia lại phải thuyết phục vài câu, cô mới tỏ vẻ không tình nguyện, gật đầu nhẹ:” Được rồi, thật ra tôi muốn làm trong hai tháng”. Nghe thấy những câu này của cô, cơ má của người phụ nữ họ Lưu co giật vài cái, lông mày bà ta run run, muốn trở mặt như lại không dám, Bách Hợp nhìn bà ta một lúc mà có muôn vàn biểu cảm, mới nhịn cười:”Nhưng nếu đi làm hai tháng tôi cũng phải đi học, mặc dù ở đây các chị trả lương cao, tôi muốn ở đây đi làm không đi học nữa, nhưng công ty của các chị có vấn đề vậy thì thôi vậy.”
Nghe thấy những lời này người phụ nữ họ Lưu mới thấy nhẹ nhõm, cố nén đau lòng đưa Bách Hợp vào văn phòng, mang ba vạn đã sớm chuẩn bị đưa cho cô, thấy Bách Hợp ngồi một bên với bộ dạng nghiêm túc, trong lòng lại mắng thêm vài câu “Kẻ ngốc làm xằng làm bậy” bực đến nỗi không nói lên lời và đợi Bách Hợp kiểm tra tiền. Xác định số tiền này không có vấn đề gì, lúc cô nói muốn đi thu dọn đồ đạc để rời đi, người phụ nữ họ Lưu mới nở được nụ cười.
“Chị Lưu, các chị ở đây tuyển người lâu dài không? Sau này khi nghỉ đông em còn muốn đến đây làm” Bách Hợp cầm đủ tiền. Người đàn bà họ Lưu nhăn lông mày, vẻ mặt khó chịu, nghe được những lời này của Bách Hợp, sự ra vẻ lập tức sụp đổ. Không khách khí nữa mà bắt đầu:” Bây giờ chúng tôi cần những người có thể chịu được khó khăn, vất vả và làm được trong thời gian dài, người ngốc giống như cô do chúng tôi thiếu người nên mới tuyển, nếu như bình thường làm gì có chuyện đăng ký vào công ty chúng tôi dễ dàng như thế? Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi”.
Người ta tiễn cô như tiễn ôn thần, Bách Hợp cất ba vạn vào trong ngực, nghĩ đến hoàn cảnh trong một tháng này, tuy có chút mệt mỏi nhưng cuối cùng làm cho công ty lừa đảo này phải trả một cái giá lớn, cũng không uổng công cô nhẫn nại trong thời gian dài, nhớ đến vẻ mặt của người phụ nữ họ Lưu kia coi cô giống như kẻ đần và là kẻ gây tai họa, Bách Hợp nhếch khóe miệng.
Đã có ba vạn, trước tiên cô tìm một phòng trong khách sạn để ở lại, trong khoảng thời gian này vì muốn lấy lại số tiền Nhiếp Bách Hợp bị lừa mà cô đã phải liều mạng. Mùa hè chen chúc sống ở trong căn phòng kín không thông gió,nóng giống như là lò hấp bánh bao. Vẫn còn muốn nhẫn nại, do cô luyện Luyện Thể Thuật, mấy ngày đó mới có thể cắn răng nhẫn nại tới cùng, cho tới khi thân thể dần dần tốt hơn, cô mới thấy dễ chịu hơn nhiều, sống ở công ty mặc dù bao ăn bao ở nhưng cũng không được tốt lắm, nay thật khó khăn mới lấy được tiền, Bách Hợp nằm trên giường trong khách sạn sạch sẽ thoải mái ngủ một giấc. hồi lâu không thấy điều hòa làm lạnh, điều hòa mới dừng một chút đã có cảm giác nóng trở lại.
Vốn là mượn điện thoại của khách sạn để đặt vé trước, ngày mai Bách Hợp trả tiền nhận vé trở về nhà, nhà họ Nhiếp từ khi xảy ra chuyện đến nay, đã sớm chuyển khỏi khu biệt thự sang trọng, mà thuê một căn nhà nhỏ trong ngõ hẻm. Khi Bách Hợp về nhà, mẹ Nhiếp còn đang đi làm chưa có về, chính cô cũng có chìa khóa, không cần phải tìm mẹ Nhiếp trở về để mở cửa, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, nghèo đến nỗi dụng cụ trong nhà cũng không có cái gì ra hồn, mẹ Nhiếp cũng không có điện thoại, không thể gọi điện để tìm bà được, nhân lúc mẹ Nhiếp không có ở nhà Bách Hợp đi siêu thị mua vài thứ trước, trong ngày đã luyện xong Luyện Thể thuật, buổi tối đi nấu cơm, khi trời tối hoàn toàn, mới truyền đến tiếng mở khóa cửa, lúc mẹ Nhiếp mở cửa nhìn thấy con gái ngồi trên ghế salon, vui đến phát khóc.
Nhiếp Bách Hợp đã xa nhà hơn một tháng, tuy trước kia cô học ở tỉnh phải ở trong trường cũng một tháng mới về một lần, nhưng mà khi đó trong tay cô có tiền, mẹ Nhiếp cũng có thể thường xuyên gọi điện thoại cho cô, lại biết rõ tình hình của con gái, nên không lo lắng, nhưng một tháng này lại khác, Nhiếp Bách Hợp ở bên ngoài mà không có tiền, hơn nữa lại còn đi làm thuê, lúc đó trên người cô cũng không có điện thoại, mẹ Nhiếp cơ bản không thể liên lạc được với cô, cũng không biết cô phải trai qua cuộc sống bên ngoài như thế nào, cả ngày chỉ biết nhớ con, hôm nay thấy con gái trở về, mẹ Nhiếp thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đồng thời cũng tự trách mình,lại biết Bách Hợp ra ngoài một chuyến này kiếm được tiền, mẹ Nhiếp không nhịn được bèn khóc.
Vốn nguyên chủ được cưng chiều từ nhỏ, lúc ở nhà bát đĩa còn chưa từng phải rửa, nay chưa đủ mười bảy tuổi mà phải đi làm thuê kiếm tiền, Bách Hợp cũng không nói cho bà biết cô kiếm được nhiều tiền, nếu Bách Hợp nói thật, chắc mẹ Nhiếp sẽ không tin cô, trái lại còn cho rằng cô nói dối, trong lòng sẽ hoài nghi, vì mẹ Nhiếp rất hiểu con gái của mình, nếu biết rõ hoàn cảnh Nhiếp Bách Hợp phải trải qua, bị lừa hết tiền chắc ccậu tacô sẽ không trở lại, vốn nội dung câu chuyện cô không chịu được sự hành hạ mà ở công ty kia hơn một tháng, nếu Bách Hợp nói cho mẹ mình biết cô có ba vạn, mẹ Nhiếp sẽ cho là Bách Hợp làm việc gì đó bất hợp pháp thì mới kiếm được nhiều tiền như thế.
Vì vậy Bách Hợp chỉ nói với bà là cô kiếm được tiền học phí năm ba, về tiền sinh hoạt, cô dỗ mẹ Nhiếp, bảo là mình có thể làm gia sư kiếm tiền. trường trung học của tỉnh là tiêu chuẩn vàng, dựa vào thực lực mình thi đỗ trường trung học của tỉnh cô nghĩ rằng mình có thể tìm được công việc gia sư bán thời gian, miễn là Bách Hợp không thu học phí cao, sẽ không khó. Mẹ Nhiếp nghe được mấy lời này, trái lại đã tin tưởng hơn rất nhiều, không cần lo lắng về học phí của con gái mình, tiền sinh hoạt Bách Hợp có thể tự lo được, tảng đá trong lòng mẹ Nhiếp được buông xuống, bà kéo Bách Hợp vừa khóc vừa thương con, hỏi tình hình của cô trong thời gian làm thuê, Bách Hợp soạn vài lời nói dối để bà yên lòng, hai mẹ con nói chút chuyện, dần dần trên mặt mẹ Nhiếp lộ ra sự vui vẻ.
Bách Hợp đã lãng phí một chút thời gian vì đăng ký làm ở công ty lừa đảo. thời gian nghĩ hè lúc này đã qua hơn nửa, thời gian còn lại vốn cô muốn tìm công việc gia sư cho học sinh tiểu học, nhưng vì lúc siêu thị nhà họ Nhiếp có người bị trúng độc sự việc này đã gây ầm ĩ rất lớn, khi Bách Hợp đang tìm công việc gia sư rất nhiều người biết được cô đỗ trường trung học của tỉnh họ rất hài lòng, nhưng vừa biết cô họ Nhiếp, hồi trước ở trong thành phố con gái nhà họ Nhiếp rất nổi tiếng,sau khi biết cô là con gái nhà họ Nhiếp liền trở mặt, không thể tìm được công việc trong thời gian ngắn, dù sao trong tay Bách Hợp cũng có ít tiền, đối với Nhiếp Bách Hợp trước kia thì ba vạn không là nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để cô học xong trung học, cũng thừa để cô nuôi một mình mẹ Nhiếp, cô quyết tâm ở nhà tìm lại sách toán lý hóa của trung học cơ sở để đọc lại.
Thời gian vụt qua rất nhanh đã đến ngày khai giảng, khi Bách Hợp trở lại trường học, mẹ Nhiếp vốn muốn đưa hơn một vạn tiền tiết kiệm của bà cho cô, Bách Hợp không muốn, bây giờ nhà họ Nhiếp còn nợ bên ngoài mấy chục vạn, hôm cùng Kiều Dĩ An cãi nhau sau đó Kiều Dĩ An ở sau lưng sai người đến bỏ độc ở siêu thị nhà họ Nhiếp, ngay lúc đó có nhiều người uống nước xong xảy ra chuyện, vài người chết, nhiều người bị thương, phải bồi thường hơn một trăm vạn cho mỗi người đã chết, cha Nhiếp là người chịu trách nhiệm của vụ việc này nên mới bảo toàn được tính mạng, tại thời điếm ấy mặc dù phải bán hết tài sản, thế nhưng vẫn không đủ tiền,giật gấu vá vai và phải vay mượn mới một ít thì việc mới kết thúc, hiện tại mẹ Nhiếp đi làm vẫn phải trả nợ, sau khi nhà họ Nhiếp xảy ra chuyện chủ nợ rất nhanh đến đòi nợ, sợ nhà họ Nhiếp không có tiền trả nợ, cuộc sống của mẹ Nhiếp cũng không dễ dàng, làm sao Bách Hợp lại có thể để mẹ Nhiếp phải bỏ tiền.
Lên xe, xe ô tô cũng đã đi xa, mẹ Nhiếp ở phía sau vẫn đi theo xe, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng của xe nữa mới thôi, Bách Hợp nhớ tới bộ dáng của mẹ Nhiếp chạy theo vẫy tay, những ngón tay dần siết chặt túi hành lý.
Trước tiên phải ghi danh ở trường, nộp học phí và phí ở ký túc xá, mặc dù còn chưa khai giảng chính thức, nhưng trong ký túc xá cũng đã có người vào ở, điều kiện ký túc xá của trường trụng học của tỉnh cũng được, dù sao cũng là trường học trọng điểm, một phòng trong ký túc xá có sáu người, khi Bách Hợp vào ký túc xá, trong phòng ký túc đã có ba người đến, mấy người họ vôn đang ngồi trên giường cười đùa nói chuyện, lúc Bách Hợp bước vào mấy cô gái liền ngừng lại, vốn nhìn thoáng qua, tiếp theo là một người dáng gầy trơ xương, lại để tóc ngắn giống con trai, tên của cô gái là Lưu Diêu liền cười mỉa:
“ Ơ, nhìn xem ai đây này? Đây không phải là thiên kim Nhiếp Bách Hợp của vua siêu thị trong thành phố sao? Bố của cô là một tội phạm giết người, nay không trưng ra cái vẻ kiêu căng ah? Hồi trước cô bắt nạt Dĩ An của chúng tôi mà, không ngờ cũng có ngày hôm nay? Cái này gọi là báo ứng, đáng đời! Pháp luật thật không công bằng, ba của cô là tội phạm giết người, nhà nước nên xử bắn ông ta, dập tắt lửa giận của người bị hại, thế mà vẫn còn sống, hậu đài của nhà cô ghê gớm thật!”
Hai cô gái còn lại nghe thấy thế, “ha ha” liềm cười mỉa.
Lưu Diêu là bạn thân của Kiều Dĩ An từ thời trung học cơ sở, hai người một người xinh đẹp, một người hoạt bát hướng ngoại, nhà của Lưu Diêu là gia đình cũng có quyền thế, cha là thư ký của một người lãnh đạo ngành nào đó của thành phố, vốn cô ta không thể vào được trường trung học, nhưng vì không muốn xa Kiều Dĩ An, vì vậy đã dựa mối quan hệ, giành được một suất tuyển sinh đặc biệt về thể thao vào trường học cùng với Kiều Dĩ An.
Cô ta cùng Kiều Dĩ An là chị em tốt nhiều năm, luôn bảo vệ Kiều Dĩ An vì coi đó là trách nhiệm của cô ta, bình thường giống như một thằng con trai, luôn thấy Nhiếp Bách Hợp không vừa mắt, luôn cho là cô giả vờ giả vịt, cùng với nguyên nhân Nhiếp Bách Hợp thích Tần Chính, nên với Kiều Dĩ An cũng không thân thiết, Lưu Diêu căm ghét ……, lại càng không thích Nhiếp Bách Hợp, vài tháng trước Nhiếp Bách Hợp lôi chuyện Kiều Dĩ An có bạn trai ra nói, tuy Kiều Dĩ An không so đo với Nhiếp Bách Hợp, nhưng Lưu Diêu nuốt không trôi cục tức này, cô ta cảm thấy Kiều Dĩ An dễ bị bắt nạt, còn cô ta không phải quả đào mềm, vì vậy mỗi khi nhìn thấy Nhiếp Bách Hợp, Lưu Diêu luôn nói những lời khiêu khích, dường như chỉ có như thế mới giúp bạn thân trút giận.