Edit: Alex Pooh
Beta: Sakura
Đỗ Hạ Minh hơi cau mày lại, Bách Hợp vừa dứt lời, cô ta cười lạnh một tiếng: “Cô vừa mới công kích với lẽ sống của tôi, tôi đã ghi âm lại.”
Đỗ Hạ Minh trong nội dung vở kịch, tính cách có chút lạnh nhạt, lại là người con gái mang theo vài phần tinh thần trượng nghĩa, mỗi lần gặp phải chuyện người khác tránh né không kịp, cuối cùng cô ta đều sẽ đứng ra, cũng bởi vì phần tinh khiết sạch sẽ còn chưa bị thế giới này nhuộm đen của cô ta lại khiến Bộ Quân Hoàn coi cô ta trở thành sinh mệnh của mình, bản thân mình không sạch sẽ từ đó chìm đắm trong ánh mặt trời.
Nghĩ tới thân phận của Đỗ Hạ Minh, trong lòng Bách Hợp không khỏi cảm thấy châm chọc, chị gái của hung thủ hành hạ một người trí lực chưa đủ đến chết mà cũng xứng nói hai chữ chính nghĩa? Trên mặt cô lộ ra vẻ mong chờ, thấy Đỗ Hạ Minh còn giơ điện thoại, Bách Hợp cứ vậy đẩy cô ta ra, lười nói nhiều với cô ta. Đỗ Hạ Minh không nghĩ tới trước mặt nhiều người như vậy Bách Hợp còn dám đẩy cô ta, sắc mặt thoáng cái khó coi. Điện thoại trong tay cô ta không cầm chắc, thoáng cái rơi xuống đất, lúc nhặt lên không biết rơi xuống đụng vào chỗ nào, hình ảnh video đã quay chụp đều mất, cái cô ta vừa gọi là chứng cứ thật sự đã không cánh mà bay. Sắc mặt Đỗ Hạ Minh hết sức khó coi, đang muốn mở miệng nói, Bách Hợp đã đến trước mặt bà lão ở đằng kia, ngồi xuống.
“Đụng vào chỗ nào trên người bà vậy?” Cô cảm nhận rất rõ ràng, quả thật mình dừng xe lại sau đó bà lão mới đập lên xe của mình, có đụng vào người này hay không, trong lòng Bách Hợp rất rõ ràng. Hôm qua nguyên chủ chỉ xin nghỉ một ngày, cô nhìn đồng hồ, mặc dù đã sớm đi ra ngoài rồi, nếu tiếp tục trì hoãn, lát nữa một khi đường cái trong thành phố bắt đầu bế tắc, sáng nay cô nhất định sẽ đi làm muộn.
“Bà, bà không biết, bà cũng không cần đi bệnh viện…” Bách Hợp ghé sát mặt về phía bà lão kia, bà lão dường như hơi e ngại, bả vai rụt lại. Quần chúng vây xem ở bên cạnh nghe thấy bà không đi bệnh viện, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra vẻ đồng tình. Vài chủ xe bị chắn ở phía sau nhịn không được xuống xe, nghe vậy vui mừng, đều không hẹn mà cùng nói: “Đã không đi bệnh viện, vậy bồi thường chút tiền giải quyết riêng thôi.”
Bách Hợp khẳng định mình không đụng vào bà lão, thấy dáng vẻ của bà cũng không có chỗ nào bị thương, trong lòng Bách Hợp không có ý định bồi thường tiền, cô cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ dịu dàng mỉm cười. Trước tiên bắt đầu từ bà lão, trong lúc nhất thời căng thẳng, hiện tại đúng giờ đi làm cao điểm, không ít quần chúng đang vây xem sau khi nhìn đồng hồ đều cuống quít mang theo túi của mình dần dần rời khỏi, vài chủ xe cũng không chờ được lách qua bên cạnh đi mất. Hơn phân nửa số người vừa rồi đi sạch sẽ, Đỗ Hạ Minh lại ở lại, cô ta kiên trì muốn đưa bà lão tới bệnh viện đi kiểm tra tổng thể một lượt, lúc này ngăn Bách Hợp không cho cô lên xe rời đi.
“Hôm nay tôi là người chứng kiến, cô đụng người đừng mong rời đi!” Đỗ Hạ Minh nén giận, cô ta muốn trước tiên Bách Hợp đưa người đến bệnh viện làm kiểm tra tổng thể, xác định bà lão không có việc gì sau đó mới có thể đi. Nhưng hết lần này tới lần khác, thái độ Bách Hợp thoạt nhìn dịu dàng thân thiết tuy nhiên đều không có ý muốn đưa người lên xe. Có thể trong lòng Đỗ Hạ Minh cảm thấy điệu bộ dịu dàng này của Bách Hợp là ngụy trang, loại cảm giác này lại khiến ấn tượng của Đỗ Hạ Minh đối với Bách Hợp càng ngày càng không tốt.
“…” Bà lão nằm trên mặt đất lúc này đã được người ta đỡ đến một bên ngồi xuống, tiếng kêu rên của bà dường như càng ngày càng gấp. Bách Hợp nhìn bà chằm chằm, cười mà không cười: “Có lời gì, bà bắt đầu trước đi.”
“Bà, bà bà, không dậy nổi…” Chai không rơi loạn đầy đất, nghe thấy lời này của Bách Hợp, cả người bà lão dường như đều run lên, dường như đau đến không chịu nổi. Đỗ Hạ Minh vừa gọi điện thoại báo động, Bách Hợp nhìn thời gian một chút, không còn kiên nhẫn được nữa. Cô lấy điện thoại di động của mình ra, Đồng Bách Hợp cũng không có bạn bè gì, toàn bộ chiếc điện thoại bạc ngoại trừ lưu số điện thoại của công ty, cũng chỉ còn điện thoại của mấy nhóm thám tử lúc trước thay cô ấy điều tra Đỗ Hạ Duệ các loại. Ngón tay Bách Hợp trượt trên di động rơi trên số điện thoại của Kiều Bắc, bấm điện thoại gọi.
“Tiểu Hợp? Em khá hơn chút nào chưa?” Lúc trước Đồng Bách Hợp vô cùng thờ ơ với Kiều Bắc, sợ là sau khi đã có được số điện thoại của anh cũng chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh. Đây là lần đầu tiên Bách Hợp chủ động gọi điện thoại cho anh, Kiều Bắc nhanh chóng tiếp điện thoại, Bách Hợp nghe thấy giọng anh truyền tới từ bên kia, hiển nhiên xung quanh có người, cô dừng một chút mới hỏi:
“Quấy rầy đến anh rồi sao?”
“Không hề.” Một loạt tiếng đẩy ghế vang lên, Kiều Bắc bên kia nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Bách Hợp liếc nhìn tình huống bên mình, lúc này Đỗ Hạ Minh đang mở chai nước khoáng cho bà lão uống, hai người đều đang nhìn cô chằm chằm, cô dứt khoát hỏi Kiều Bắc: “Anh có tiền không? Cho tôi mượn ba mươi vạn.”
Nghe thấy ý định vay tiền của Bách Hợp, bà lão vốn đang uống nước, ánh mắt trong thoáng chốc sáng lên, cánh tay lúc đầu gần như không có sức lực cũng thoáng run lên một cái. Đỗ Hạ Minh cũng chỉ cho rằng Bách Hợp chuẩn bị bồi thường sự cố giao thông bên này, gương mặt căng cứng lúc trước bấy giờ mới hòa hoãn lại. Đỗ Hạ Minh cũng không ngốc, cô ta nhìn ra được có thể bà lão này bị đụng phải, nhưng khả năng bị đụng cũng không quá nghiêm trọng, tối đa là Bách Hợp đưa đến bệnh viện rồi bồi thường chút tiền thuốc men là xong việc, tính ra cũng không phải sự cố giao thông lớn, hai bên lén thương lượng, có lẽ Bách Hợp bỏ ra chút tiền thì chuyện này đã xong rồi.
Nhưng thoạt nhìn quần áo cũ kỹ trên người bà lão này, hơn nữa còn sống dựa vào việc nhặt ve chai, nếu Bách Hợp nguyện ý chi ba mươi vạn giải quyết riêng, cuộc sống sau này của bà lão khẳng định là có hy vọng. Dù sao xe Bách Hợp rất tốt, hiển nhiên cũng là người không thiếu tiền, cầm ba mươi vạn của kẻ có tiền có thể làm cho cuộc sống của một người nghèo tốt hơn nhiều, đến lúc đó bà lão này cũng có thể đi bệnh viện kiểm tra, số tiền còn lại cũng đủ để bà vượt qua quãng đời còn lại, bởi vậy Đỗ Hạ Minh khá hài lòng với cách xử lý như vậy, cô ta không lên tiếng.
“Được.” Lúc Kiều Bắc nghe thấy Bách Hợp muốn mượn tiền, nguyên nhân gì đều không vấn đề, cứ vậy đáp ứng: “Anh đưa qua cho em?”
“Không cần, chuyển tới tài khoản của tôi.” Bách Hợp cười lạnh quay đầu nhìn ánh mắt tỏa sáng kia của bà lão, híp mắt lại: “Bên này tôi đụng phải một bà lão, hiện tại tôi muốn đâm chết bà ta, bồi thường ba mươi vạn xử lý tốt hậu sự cho bà ta!”
“…” Nghe nói vậy, không chỉ Kiều Bắc ở đầu bên kia điện thoại trong lúc nhất thời không nói nên lời, mà ngay cả bà lão và Đỗ Hạ Minh vốn cho rằng ba mươi vạn này là muốn dùng để bồi thường tai nạn xe cộ cho bà đều ngây người. Đỗ Hạ Minh và bà lão lúc này nhìn ra ý định bồi thường tiền kia của Bách Hợp, bà lão vốn ngồi dưới đất nghe vậy, trong miệng cũng không kêu rên, nhịn không được chửi ầm lên: “Đồ tiện nhân lòng dạ ác độc nhà mày! Phải giết ngàn đao chém đầu, chết không được yên lành, vậy mà muốn đâm chết bà đây! Giữ lại tiền bán mình dơ bẩn của mày cho mẹ mày hóa vàng mã đi!”
Đỗ Hạ Minh định ra mặt cho bà, nghe vậy, sửng sốt một chút. Bà lão kia nghĩ đến bản thân lãng phí nửa tiếng thời gian, một phân tiền không kiếm được, kết quả lúc này Bách Hợp còn muốn đè chết mình, trong lòng tức giận, một tay hùng hùng hổ hổ đẩy Đỗ Hạ Minh ra. Hiển nhiên Đỗ Hạ Minh không ngờ tới hành động của bà, thất vọng im lặng bị bà đẩy ngã xuống đất. Lúc này bà lão mới phối hợp nhặt mấy chai nước khoáng chính mình ném trên mặt đất, oán hận trừng Bách Hợp vài lần, trong miệng vẫn còn mắng mấy lời không sạch sẽ, quay đầu đi mất.
Bách Hợp thấy bóng lưng rời đi của bà ta, Kiều Bắc ở đầu bên kia điện thoại lúc này mới kịp phản ứng bình thường: “Em ở đâu, việc này giao cho anh xử lý, đừng kích động.”
“Không cần, đã giải quyết được rồi, cám ơn anh.” Bách Hợp ngắt điện thoại, đang chuẩn bị lên xe lần nữa, lúc này Đỗ Hạ Minh mới bò lên từ trên mặt đất, gọi Bách Hợp trước mặt một cái, khuôn mặt lúc đầu tái nhợt nay đỏ bừng: “Cô cứ đi như vậy?”
“Còn có việc sao?” Bách Hợp nhíu mày. Cả người Đỗ Hạ Minh run lên: “Đây là cô đang uy hiếp, cô đụng người vậy mà cô còn uy hiếp người ta!”
“Tôi có đụng người hay không, trong lòng tôi rất rõ.” Bà lão kia vừa rồi chỉ kêu đau lại không đi bệnh viện, rõ ràng là muốn lừa người, rất nhiều người đằng sau đều nhìn ra điểm này, những quần chúng vây xem mới tốp năm tốp ba tản ra. Bách Hợp không tin Đỗ Hạ Minh không nhìn ra. Bộ Quân Hoàn từng không chỉ một lần khen Đỗ Hạ Minh thông minh, người nhìn thấy nguyên thạch bình thường cũng có thể thấy được trong đó cất giấu phỉ thúy, ngu ngốc ở chỗ nào chứ.
“Sợ bà ấy lừa người sao, cô có nghĩ tới hay không, cô thực sự có khả năng đụng người hả? Nếu quả thật đụng vào người rồi, cô cứ dùng thái độ như vậy uy hiếp người ta không đi bệnh viện? Cha mẹ cô dạy cô như vậy sao?” Lúc này Đỗ Hạ Minh tức giận tới mức cả người đều run rẩy, cô ta chỉ vào Bách Hợp suýt nữa mắng chửi. Nếu cô ta không đề cập tới cha mẹ còn may, vừa nhắc tới hai chữ này, một trận phẫn nộ khó có thể chống lại xông lên trong lòng nguyên chủ, Bách Hợp đanh mặt lại: “Cút ngay!”
Trong tiếng cãi vã của hai người, lúc này cảnh sát phóng mô tô chạy tới, quả thực Đỗ Hạ Minh có chút khó chịu với thái độ vừa rồi của Bách Hợp, hiện giờ muốn để cảnh sát kiểm tra Bách Hợp có uống rượu say hay không. Cô ta nhìn ra Bách Hợp không uống rượu, bởi vì lúc Bách Hợp nói, trong miệng cũng không có mùi rượu. Thậm chí Đỗ Hạ Minh thông minh nhìn ra được Bách Hợp vội vã đi làm, có lẽ lúc này cô ta muốn Bách Hợp khó xử một lần, để cho cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn của Bách Hợp đơn giản là muốn kéo dài thêm chút thời gian của cô, để cô đi làm trễ mà thôi. Nhưng Bách Hợp nhớ tới ngày hôm qua mình mới bị người ta tiêm vào một lượng lớn hàng cấm, hiện giờ còn chưa đến nửa ngày, hôm qua cô còn từng phát tác, trong lòng lo lắng kiểm tra có thể xét nghiệm ra cái gì không.
Trong lòng mắng người phụ nữ phiền phức Đỗ Hạ Minh máu chó phun đầy đầu, may mắn cuối cùng cảnh sát kia nhìn ra được Bách Hợp vừa mới gặp người giả vờ bị đụng, hơn nữa thấy tướng mạo Đồng Bách Hợp này thật sự đẹp hơn người, lại kiểm tra giấy lái xe các loại…, cũng không có ý mang cô về cục cảnh sát làm xét nghiệm, sau khi miệng phê bình cô một chút thì tỏ ý Bách Hợp có thể lái xe đi.