Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 474: Q.13 - Chương 474: Nữ phụ từng là nữ chính (2)




“A…” Người trong xe nhìn thấy cảnh như vậy, đều không hẹn cùng nhau hét lên, sau khi Bách Hợp nghe nhóm người kia kêu thảm thiết, nhưng lại không nghe thấy tiếng thét chói tai ở chỗ cô gái ngồi ôm đứa bé ở phía sau, kỳ lạ là dường như đứa bé kia không kêu la gì, theo bản năng, Bách Hợp sượt đứng dậy quay đầu lại nhìn, lúc này liền nhìn thấy cô gái kia đem đầu vùi vào lồng ngực nhỏ của bé trai, bé trai một mặt dịu dàng ngoan ngoãn an ủi cô ấy, nhìn thấy Bách Hợp quay đầu lại, bé rai trừng Bách Hợp một cái, miệng thì nhẹ nói:”Mẹ không sợ, Phi Phi bảo vệ mẹ…”

“…” Bách Hợp cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, quay đầu lại, người đàn ông vạm vỡ ngồi bên cạnh cô không chịu được, nắm nắm đấm:”Lái xe, đi nhanh!”

Đó là một con zombie bị gặm mất nửa mặt, một con mắt bị rơi xuống, muốn rơi cũng không được treo trong hốc mắt đen kịt, có thể thấy, con zombie này không phải biến dị thì cũng đã thăng cấp, lực đạo cực kỳ lớn, một cái đánh tới lại có thể đem kính chắn gió của xe đập nát, trong xe, mọi người đều run cầm cập, lúc này người lái xe ở đằng trước mới phản ứng lại, run cầm cập đáp một câu:”Được… được ”

Hóa ra là một người phụ nữ, Bách Hợp nhìn lên kính chiếu hậu, nhưng đáng tiếc không biết có phải do ánh đèn trong xe quá mờ mịt, hay do tấm gương bị mờ, cô không thể nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ ghế trước, cuối cùng mệt bở hơi ta ngã về chỗ ghế ngồi, không lên tiếng nữa.

Nguyên chủ lúc này còn phát sốt cao, Bách Hợp mở mắt một lúc cũng thấy mệt mỏi, bốn phía trời đất như quay cuồng, trong lòng buồn nôn chỉ muốn nôn ra, trán mồ hôi đầm đìa. Cô không chịu được nhắm hai mắt lại. Cảm giác được người đàn ông bên cạnh kéo cô vào trong ngực. Bách Hợp ngửi mùi mồ hôi bốn phía, người cảm thấy không khỏe muốn giãy ra, trong xe tiếng thét chói tai càng lúc càng lớn, bàn tay thô ráp kia rất nhanh thả cô ra, bên ngoài một mùi máu tanh hòa cùng mùi hôi thối tràn vào, Bách Hợp cúi đầu nôn khan. Ngay sau đó nghe được giọng nói non nớt nói:”Mẹ, Phi Phi không có nôn, cô ấy nhìn thấy zombie thì bị dọa sợ nên ói ra.”

“Phi Phi dũng cảm nhất!” Một giọng nữ mềm mại vang lên, ấn tượng cuối cùng của Bách Hợp là tiếng cửa xe tầng tầng đóng lại, người đàn ông vạm vỡ bên cạnh ngồi xuống mang theo mùi hôi trên người, cô theo bản năng dịch đến góc xe trốn, nhưng tiếc là trong xe có quá nhiều người, cuối cùng cô không thể tránh thoát, vẫn bị người đàn ông kia kéo vào trong lòng.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Bách Hợp dần tỉnh lại thì bên ngoài sắc trời đã sáng dần. Lúc này, xe đã đỗ tại một khu nhà nhỏ của nhà nông, cửa xe mở ra. Người ngồi trên xe bắt đầu nối đuôi nhau đi xuống, Bách Hợp bị người đàn ông kia lay tỉnh, đầu còn rất choáng váng, nhưng ở thời đại thiếu bác sĩ thiếu thuốc thang này, dù biết rõ sinh bệnh cũng không có cách nào được điều rị, tất cả chỉ dựa vào bản thân gắng gượng chống đỡ, từng có một lần trải qua tận thế, Bách Hợp biết rất nhiều người khi tận thế đến, nếu đồng bọn sinh bệnh hay bị thương đều sẽ bị vứt bỏ, bây giờ nguyên chủ bị bệnh thành thế này, lại không bị người bỏ lại, không biết có thân phận gì, đáng tiếc hôm qua bản thân lại ngủ thiếp đi, không tiếp thu được ký ức.

“A Hạo, ngày hôm qua Dương Bách Hợp ngủ cả ngày, hôm nay mọi người đều mệt mỏi, tôi với cậu, chú Chu tuổi không nhỏ, nếu không thì tối nay để cô Dương trông giữ?” Một giọng nói già nua vang lên, mọi người nghe vậy, đều không ai hé răng, Bách Hợp bị người đàn ông vạm vỡ kia nửa dìu nửa ôm vào lòng, nghe nói thế thì lắc đầu:”Cô ấy bị bệnh, hôm nay để tôi trông.”

“Sao có thể như vậy?” Lần này là giọng của một người đàn ông đã có tuổi, Bách Hợp nhớ tới đôi vợ chồng già, chỉ nghe ông ta khặc hai tiếng:”Nếu cậu ngủ không ngon, bảo vệ mọi người sao được? Cậu đi ngủ, cứ để cô ta trông là được.”

“Ngày hôm qua A Tuyết cũng lái xe một ngày, những người trẻ tuổi trong xe cũng đi giết zombie, ngay cả Tiểu Đường cũng mang theo con trai xông lên giết zombie, chỉ có Dương Bách Hợp không làm gì, bệnh triền miên, hiện tại cậu có tiền đồ triển vọng, đàn bà đâu khó tìm!” Ông già thốt ra lời này, xung quanh không ai hé răng, người đàn ông gọi là A Hạo kia cũng có chút do dự, tuy Bách Hợp cảm thấy đầu đỡ đau nhưng vẫn nặng như ngàn cân vậy, song, cô mạnh mẽ cắn đầu lưỡi của mình, ngẩng đầu nói:”Không sao, tôi trông được, mọi người ngủ đi.”

Đây là lần đầu tiên Bách Hợp mở miệng nói chuyện sau khi tiến vào nhiệm vụ, lúc nguyên chủ nói với giọng điệu mềm mại sợ hãi, giọng nói giống như ngậm đường, nghe vào mềm nhũn, lúc này sắc trời sáng lên, Bách Hợp mới nhìn rõ người đàn ông A Hạo kia, anh ta có một khuôn mặt chữ quốc hàm hậu thành thật, mặt đen, mắt to, lông mày rậm, nhìn qua cũng là người đáng tin cận, người cao tầm 1m9, cơ thể rắn chắc cường tráng như một con gấu ngựa, lúc này bị Bách Hợp nói khiến cho giật mình, trên khuôn mặt màu đồng ửng đỏ không dễ phát hiện, ánh mắt nhìn cô chăm chú mang theo thiện cảm không che giấu.

“Chính dì Dương đã đồng ý, chú Lưu cũng đồng ý, Phi Phi buồn ngủ.”

Cô gái được gọi là Tiểu Đường ôm đứa bé trai dụi dụi mắt buồn ngủ, nhìn đám người mệt mỏi, ở trong tận thế, mọi người đều cần có giấc ngủ đầy đủ và thể lực tốt, lúc này so với Bách Hợp bị bệnh nặng không thể đảm nhiệm nhiệm vụ giết zombie, mấy người còn lại đều có sức chiến đấu nên đều muốn bảo tồn thể lực, người đàn ông Lưu Hạo kia do dự một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý, nhưng có chút áy náy nhìn Bách Hợp, Bách Hợp cười cười, không nói gì, cúi đầu thấp xuống, trong mắt Lưu Hạo lộ vẻ ôn nhu, sau đó đám người mới tiến vào trong sân của nhà nông.

Không tốn nhiều sức, sau khi mọi người phân phòng, trong phòng truyền đến tiếng ngáy liên tiếp.

Bách Hợp ngồi ngoài cửa, ngoài sân tiếng gầm thét của zombie cùng với một số ít zombie theo tiếng bước chân nặng nề truyền đến, tất cả những thứ này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đến đáng sợ, cửa viện nhà nông cũ nát cài chặt, không biết có phải do bị gió lạnh thổi qua không, Bách Hợp lại cảm thấy lên tinh thần hơn, nhưng phía sau lưng mồ hôi bị gió thổi làm quần áo dính trên người rất không thoải mái. Lúc này cô cũng không thể bị bệnh nữa, không thì có khả năng sẽ bị đoàn người không có kiên nhẫn ném ở dọc đường, bản thân mình tay không tấc sắc, lại không có người bảo vệ, đối với một cô gái một thân một mình, tận thế này có ý nghĩa như thế nào, Bách Hợp hiểu hơn ai hết.

Cô đứng dậy, đầu tiên thử cử động eo, làm mấy tư thế duỗi thân, nhưng còn chưa đứng thẳng lên, đầu nặng nề truyền đến cơn buồn nôn, khiến Bách Hợp suýt ngã xuống. Lúc này, Bách Hợp không biết phải làm sao, nhìn người nguyên chủ có vẻ ốm rất nặng, cảm mạo không giống với trước kia, cô không dám làm gì, ở lại một lát, tất cả mọi người đều đang ngủ say, tiếng động bên ngoài truyền đến tai Bách Hợp, mắt bắt đầu đánh giá, từ khi bản thân tiến vào nhiệm vụ, Bách Hợp không tiếp thu nội dung câu chuyện, hiện tại tinh thần lực của cô mạnh mẽ, tiếp thu nội dung câu chuyện nhanh hơn trước rất nhiều, nhìn xung quanh có vẻ trong chốc lát sẽ không có zombie tới, mà đám người kia cũng đang say giấc nồng, e là đến giữa trưa cũng không dậy nổi, trong thời gian đó đủ để cô tiếp thu nội dung câu chuyện. Nghĩ đến đây, Bách Hợp nhắm mắt lại.

Nguyên chủ tên là Dương Bách Hợp, từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, ở trong cô nhi viện lớn lên, bấy giờ Dương Bách Hợp khéo léo, trưởng thành xinh đẹp động lòng người, khí chất ôn nhu như nước, bởi vậy lớn lên rất được mọi người yêu thích, ở trong một đám trẻ con trong cô nhi viện được viện trưởng yêu thích, khi lớn đi học thì có rất nhiều nam sinh tôn sùng trở thành đối tượng lý tưởng, nhưng nguyên chủ rất có dã tâm, cô không hề muốn cho đi mối tình đầu của mình dễ dàng, mà khát vọng tìm kiếm những chàng trai ưu tú, tướng mạo tương đương với mình, để cho nửa cuối cuộc đời mình có thể sống hạnh phúc trọn vẹn.

Một cô gái đẹp như thiên tiên trong mắt nam sinh, lên đại học lại có đàn ông tôn xưng cô là nữ thần, bất kể là lớp tuyển ban hoa vẫn là hệ hoa, Dương Bách Hợp đều có tên trên bảng, cô ấy được vây quanh trong đám đàn ông ở giữa nhưng chưa bao giờ vì ai dừng lại, có danh tiếng vô cùng tốt, rất nhiều nữ sinh cũng vui vẻ cùng cô kết bạn, cho dù không thích ai, Dương Bách Hợp cũng ép sự không thích ấy trong lòng, dỗ người ta gọn gàng ngăn nắp, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, khiến cô rất am hiểu nghe lời đoán ý, vì vậy người ở bên cạnh đều rất sùng bái yêu thích cô.

Nhưng lạ là người nào đã yêu thích Dương Bách Hợp thì cực kỳ yêu thích, nhưng người chán ghét cô và người yêu thích cô nhiều như nhau, rất nhiều người nhìn cô không vừa mắt, cho rằng cô làm ra vẻ buồn nôn, cho rằng tất cả sự thiện lương đó đều giả dối, bởi vậy rất không thích cô. Đường Ân Nhã vừa ôm bé trai trên xe chính là một người trong đó. Đường Ân Nhã nhỏ hơn Dương Bách Hợp hai tuổi, năm nay vừa mới 20, nhưng mấy năm trước trong lúc vô tình cô ta có tình một đêm với người khác, sau khi mang thai thì sinh ra đứa con trai Đường Phi Phi này, cô ta là nửa đường mới lên xe, đi một chuyến này là đi tìm cha ruột của Đường Phi Phi.

Bảy ngày trước, sau khi mưa to một hồi, toàn thế giới đều bao phủ một tầng khủng hoảng, rất nhiều nhân loại đã biến thành zombie ăn thịt người, ngay cả thực vật cũng bắt đầu biến dị, một số ít vật nuôi trong nhà cũng thay đổi, trước đây tính tình dịu ngoan, nay trở nên đáng sợ, trong một ngày tai họa phát sinh khiến rất nhiều người rét lạnh, sau khi dưới tình huống bị những người nhiễm bệnh lây nhiễm và động vật thương tổn, có những người đã biến thành zombie, mà cha mẹ Đường Ân Nhã ở tai nạn một ngày trước biến thành zombie, Đường Ân Nhã mang theo con trai Đường Phi Phi trốn thoát.

Sau khi tai họa xảy ra, Dương Bách Hợp cực khổ chạy ra khỏi trường học, gặp được chiếc xe của đội Lưu Hạo cứu, ở trong tận thế, Lưu Hạo may mắn trở thành biến dị giả lực lượng, trở thành Thần Hộ Mệnh của cả xe, sau khi anh ta cứu Đường Ân Nhã lên xe, người mù cũng nhìn ra được anh ta vừa gặp đã yêu Đường Ân Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.