Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Nhưng trước mắt tên đàn ông ở cùng một chỗ với Bách Hợp này nhìn có vẻ dịu dàng, thanh tú, mặc dù sau khi biết bô mặt thật của Hải Ninh thì Đường Ân Nhã không dám nói anh dịu dàng nữa, nhưng nhìn dáng vẻ Hải Ninh có lẽ cao mét 9, hơn nữa anh không mặc đồ màu đen, thậm chí anh còn ăn mặc thanh nhã phù hợp, căn bản không phải người đàn ông tuấn khốc dị thường trong tiểu thuyết, hơn nữa diện mạo anh không giống Đường Phi Phi. Đông Phương Li trong tiểu thuyết lúc nhìn thấy Đường Ân Nhã, biết cô ta vì mình mà sinh một đứa con trai, ánh mắt cảm động, Hải Ninh từng ra tay với Đường Phi Phi, vì thế anh tuyệt đối không phải nam chính.
Đường Ân Nhã không biết vì sao tiểu thuyết êm đẹp lại xuất hiện nhân vật đáng sợ như vậy, mà cô ta còn trốn không thoát. Nghĩ đến sau này cô ta sẽ rơi vào tay người đáng sợ như vậy, tim Đường Ân Nhã lập tức nguội lạnh, chịu sỉ nhục một ngày một đêm khiến cô ta không cách nào nhịn được, ngay từ đầu do Đường Ân Nhã đọc một quyển tiểu thuyết, hơn nữa cô ta có lòng tin với không gian, cho nên mặc dù lúc bắt đầu cô ta có chút sợ Zombie, nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn đối với việc cô ta tiến vào cái thế giới này. Trước khi xuyên không cô ta chỉ là cô gái bình thường, lúc này đầu tiên là vụ nổ, tiếp theo bảo bối không gian cô ta coi như sinh mạng bị mất, hôm nay bị Bách Hợp tát, còn bị người đàn ông này đuổi xuống kéo xe, Đường Ân Nhã căn bản chịu không nổi, cô ta bắt đầu hoài nghi có phải do cô ta lúc trước muốn cải biến kịch tình cho nên đưa đến hậu quả lúc này.
“Dương Bách Hợp, sao cô lại như vậy? Cô vẫn ghi hận lúc trước tôi đánh cô, cô cũng đánh tôi rồi, cô có biết buổi chiều lúc cô vừa ngủ chúng tôi đã bị bắt kéo xe, cô biết cái này xe nặng bao nhiêu không? Chúng tôi cũng là người, chúng tôi không phải súc sinh! Mặc dù bây giờ là tận thế nhưng chúng tôi vẫn có nhân tính. Cô dựa vào cái gì mà không xem chúng tôi như người?”
Theo xã hội pháp trị hòa bình xuyên không đến tận thế, lúc bắt đầu Đường Ân Nhã sở hữu dị năng, lại có không gian, hơn nữa cô ta tiến vào tiểu thuyết mà cô ta đã biết rõ, bởi vậy cô ta cảm thấy cực kì phấn khích, khi cô ta có được năng lực bắt nạt người khác, đặt biệt là khi nhìn vị nữ chính được thần hóa trong tiểu thuyết ở trước mặt mình hèn mọn như con sâu cái kiến, tùy ý để cô ta đánh, Đường Ân Nhã thực sự cảm thấy hưng phấn. Nguyên bản thân phận của cô ta là nữ phụ, nhưng đến ngày cô ta có thể tùy ý đánh mắng nữ chính, vào giây phút đó cô ta liền cảm thấy mình chính là nữ chính rồi.
Lúc xuyên vào cuốn tiểu thuyết này Đường Ân Nhã cũng không cảm thấy bộ tiểu thuyết này có gì đáng sợ, biết rõ hướng đi của tiểu thuyết trong tương lai, biết rõ nữ chính sẽ làm gì với mình, chính mình lại có một vương bài Đường Phi Phi, có thể cùng người thực lực siêu việt nam chính Đông Phương Li tạo nên quan hệ. Cô ta còn có được một không gian tùy thân, trước tận thế cô ta cũng đã chuẩn bị hạt giống, bên trong trồng đủ loại hoa quả linh dược. Trong tận thế lúc người khác không có cơm ăn, cô ta lại có hoa quả ăn không ngừng. người ta xấu xi bẩn thỉu, một vài phụ nữ vì miếng ăn mà bán thân, cô ta có thể thường xuyên dùng nước mà mọi người cảm thấy qúy báu tắm rửa, cô ta có thể xa xỉ ăn hoa quả tươi mới trong không gian.
Có thể nói Đường Ân Nhã luôn cảm thấy cô ta có ưu thế, cô ta dường như luôn dùng loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn chằm chằm vào mọi người trong thế giới này, cô ta coi thường những nhân vật trong câu chuyện, cô ta cảm thấy hành trình xuyên không này như một trò chơi, người nơi này đều là trò chơi NPC biết nói chuyện mà thôi, mà những Zombie coi như quái vật.
Nhưng từ tối hôm qua, niềm tin từ trước đến nay của Đường Ân Nhã sụp đổ, cô ta vẫn cho là đây là một trò chơi, không đem nhân vật trong câu chuyện này để vào mắt, nhưng tối hôm qua lúc gặp phải Hải Ninh, cô ta đã bị nhân vật bên trong kịch tình tính toán đến suýt mất mạng. Lúc thấy nhà mẫu trong ánh lửa văng khắp nơi, Đường Ân Nhã cực kì sợ hãi, cô ta nhìn thấy Zombie có sợ hãi, nhưng cô ta biết đây là quá trình buộc phải trải qua trong tận thế, cô ta biết rõ có thể đánh bại Zombie, nhưng cô ta lần lần đầu thấy tình cảnh dây điện đường ngắn, thấy hai người đàn ông bị tuyến điện cao thế giật cho cháy khét lẹt mà mình cũng suýt chết, Đường Ân Nhã chính thức bị dọa.
Trước đây cô ta coi thường những nhân vật trong câu chuyện này sở hữu năng lực chân chính có thể giết cô ta. Thế giới ở nơi này thực sự tồn tại, hơn nữa không phải là trò chơi mà cô ta vẽ ra, sau khi cô ta chết ở đây thì có khả năng không trở về được nữa.
Nhân vật trong câu chuyện này không chỉ nhục nhã cô ta, thậm chí hôm nay còn bắt cô ta kéo xe, trong xã hội hòa bình hiện tại làm sao lại có người dám càn quấy như vậy? Nhưng ở đây không có pháp luật, người có thực lực lớn mạnh muốn thế nào thì là thế ấy. Lúc trước nếu như Đường Ân Nhã cảm thấy dựa vào thực lực có thể tùy ý đối phó với nguyên chủ Bách Hợp mà thấy sảng khoái, hiện tại lúc cô ta bị người khác tùy ý đối đãi liền bắt đầu cảm thấy khổ sở rồi.
Bách Hợp quay đầu nhìn Đường Ân Nhã một cái, chân mày cau lại. Quy tắc xã hội chính là mạnh được yếu thua, ở tận thế còn nói nhân quyền cái gì? Nắm tay người nào lớn chính là đạo lý, lúc đầu Đường Ân Nhã không phải ỷ vào thực lực cô ta hơn Bách Hợp, vì thế sau khi đánh nhầm Bách Hợp còn không thèm xin lỗi, bộ dạng thiên kinh địa nghĩa. Hiện nay thực lực của Hải Ninh mạnh hơn cô ta, đương nhiên Hải Ninh muốn thế nào thì thế đó, chỉ là cô ta từ nhân vật tùy ý làm bậy mà trở về nhân vật ban đầu mà thôi. Lúc này nghe được cô ta kêu oan, Bách Hợp vừa thấy dở khóc dở cười, vừa cảm thấy có chút chán ghét.
Cô đi về phía Hải Ninh, Hải Ninh mỉm cười đem tay cô nhét vào trong tay mình rồi quay đầu nói với Đường Ân Nhã một câu: “Câm miệng”
Lúc ra ngoài anh không mang nhiều đồ vật, nếu không đã sớm cho Đường Ân Nhã dùng thuốc rồi. Lúc trước Đường Ân Nhã vẫn còn bộ mặt kích động sau khi nghe thấy câu nói của Hải Ninh cũng không dám lên tiếng, lộ ra ánh mắt vừa sợ vừa hận.
Cởi dây cho mấy người kéo xe, Hải Ninh tỏ ý muốn Bách Hợp kéo mấy sợi dây trong lòng bàn tay, hai người đi về hướng trạm xăng.
Sau tận thế thời tiết vô cùng khác thường, buổi sang trời còn âm u, buổi chiều lại có mặt trời, vừa rồi trời còn hơi tối, nhưng không đến một phút, trời liền tối sầm lại, thận chí bắt đầu có mưa, nhiệt độ giảm xuống, mấy người đi phía sau mặc dù là dị năng giả có tố chất thân thể mạnh mẽ, nhưng đã kéo xe cả buổi chiều, lúc này mệt mỏi không chịu nổi, toàn thân vốn đã ướt sũng mồ hôi, một trận gió thổi qua, dù mọi người thể lực khỏe như trâu cũng đã bắt đầu run rẩy.
Hải Ninh cẩn thận từng li từng tí choàng áo cho Bách Hợp. Lúc đến trạm xăng, bốn phía đã tối đen, vốn cho rằng tại nơi hoang vu như này sẽ không có người đến, nhưng trạm xăng dầu lúc này lại lóe lên ánh lửa, hiển nhiên bên trong có người.
Trong tận thế người còn đáng sợ hơn Zombie, Bách Hợp lúc này không có dị năng, dù thế nào cũng phải tỉnh táo, cô không dám hy vọng trong lúc nguy cấp Hải Ninh sẽ bảo vệ mình, bởi vậy sau khi thấy ánh lửa thì thân thể có chút căng thẳng, đêm tối xuất hiện ở ngoại ô, lại dám đốt lửa, trừ phi là có thực lực hơn người, hoặc là loại ngu dốt tự đại, nhưng trong tận thế người ngu dốt tự đại đều không thể sống lâu.
Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, những người trong phòng lại không dập lửa, một mùi thịt thơm từ cửa sổ bay ra. Lúc Hải Ninh thấy có người chiếm lĩnh địa bàn mình nhìn trúng, trong mắt hiện lên vài phần không vui, nhìn thấy có người liền tránh không phải phong cách của anh, anh kéo Bách Hợp đi về phía cửa chính, trực tiếp đẩy cửa.
“Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!” Anh ôn hòa gật đầu lên tiếng chào, lúc này sợi tóc vẫn còn nhỏ xuống bọt nước màu xám, sau tận thế nước mưa có tác dụng ăn mòn, nước mưa có màu xám đen, không thể uống, nếu như bị ướt mưa trong thời gian dài, làn da sẽ xuất hiện chút vấn đề. Lúc này Hải Ninh lấy từ túi áo ra một túi khăn tay, sau khi anh chào hỏi thì rút khăn giấy thay Bách Hợp lau nước mưa trên trán, cuối cùng mới lau cho mình.
Nguyên bản bên trong vốn là một phòng làm việc, nhưng lúc này cái bàn sớm đã bị người ta bổ ra thành củi, năm người áo đen ngồi giữa gian phòng, vài người đàn ông đốt lửa, trên ngọn lửa bày một cái nồi sắt, nấu một nồi nước, trong nồi là cháo và thịt, vung nồi đã mở, mấy người đàn ông đang bưng chén uống, mùi thịt Bách Hợp vừa mới ngửi được là trong nồi bay ra. Đoán chừng không ngờ Hải Ninh sẽ trực tiếp xông vào, mấy người đều sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Ngồi giữa năm người đàn ông là một đầu tóc dài, dung mạo mang theo vài phần tuấn mỹ, người này vẻ mặt lạnh lùng, ngũ quan như đao gọt búa khắc, vô cùng rõ ràng, hai đầu lông mày không giận tự uy, tóc dài không tạo ra vẻ âm nhu, ngược lại vì dáng người cao lớn cùng khí lực cường tráng, mà hiện ra khí thế cuồng ngạo.
Lúc Bách Hợp nhìn thấy người này, không khỏi nở nụ cười, đúng là Đạp phá thiết hài vô mịch xử Đắc lai toàn bất phí công phu. *(cần một cái gì đó với rất nhiều nỗ lực để tìm kiếm, nhưng lại vô tình nhận được), không cần mất công tìm, tiến vào nhiệm vụ ngắn ngủn nửa tháng, vậy mà cô đã gặp hết tất cả mọi người trong nhiệm vụ này rồi.
Trong câu chuyện Dương Bách Hợp cầu mà không được, cuối cùng lại yêu tha thiết Đường Ân Nhã, cha ruột Đường Phi Phi, được người đời gọi là vua mặt lạnh Đông Phương Li, vậy mà lại gặp tại trạm xăng dầu cũ nát!
Bốn thủ hạ bên cạnh hắn ta đúng là mấy tên đùa giỡn Bách Hợp trong câu chuyện lúc trước, mấy tên này thực lực vô cùng mạnh, hơn nữa là gia thần của nhà Đông Phương, trung thành tận tâm đối với Đông Phương Li. Bản thân Đông Phương Li thực lực hơn người, hơn nữa lại có những thủ hạ trung thành thực lực cường đại, bởi vậy mới khiến cho căn cứ mà sau này Đông Phương Li thành lập hô phong hoán vũ, cuối cùng độc chiếm một phương, trở thành bá chủ.
Hải Ninh tuy nói sau khi vào cửa hướng mấy người kia hỏi thăm, nhưng ánh mắt của anh từ đầu tới cuối luôn rơi trên người Bách Hợp, lúc này thấy Bách Hợp nhìn mấy người đàn ông trong phòng cười, đột nhiên thần sắc Hải Ninh trở nên lạnh lùng, anh không thích Bách Hợp nhìn người khác, hơn nữa còn cười, cô còn chưa cười với anh đâu, trong lòng Hải Ninh bộc phát sát ý, con mắt lập tức híp lại.
“Đi ra ngoài!” Người ngồi bên phải Đông Phương Li chân mày cau lại, chỉ vào cửa ra nhàn nhạt phân phó một câu, một tay hắn để xuống đường đao dắt cạnh eo, nhà Đông Phương là một gia tộc cổ võ khổng lồ, trước tận thế vẫn là gia tộc lánh đời, gia tộc như vậy còn bảo trì rất nhiều truyền thống, ví dụ đàn ông tu luyện võ thuật, thích mặc cổ bào đeo trường đao. Tên kêu Hải Ninh đi ra ngoài là thủ hạ lợi hại nhất của Đông Phương Li, tên là Yêu Đao, người này tính tình lạnh nhạt, ngoại trừ trung thành tận tâm với Đông Phương Li thì ngày thường cũng không nói nhiều, đao thuật của hắn xuất thần nhập hóa. Dương Bách Hợp từng xem qua hắn đối chiến dị năng giả cấp bốn, lúc dị năng giả còn chưa kịp ra chiêu, đường đao của hắn đã có thể trực tiếp cắt đầu dị năng giả. Động tác cực kì nhanh hơn nữa hắn có thể phá một ít dị năng công kích. Ngoại trừ trong câu chuyện hệ Lôi của Dương Bách Hợp hắn không cách nào ngăn trở, hắn có thể chém công kích hệ Băng thành hai nửa.
Về sau nghe nói Yêu Đao có dị năng nào đó, thực lực như hổ thêm cánh, người này chính là cao thủ vô cùng lợi hại, lúc trước cơ hồ là đánh khắp thiên hạ ít có địch thủ, là người đáng chú ý nhất trong số thủ hạ của Đông Phương Li, vì Đông Phương Li lập không ít công lao.
“Đói không?” Yêu Đao vẻ mặt lạnh lùng kêu Hải Ninh đi ra, nhưng Hải Ninh lại như không có nghe thấy, ngược lại hỏi Bách Hợp có đói bụng không. Tính cách của anh trước giờ đều như thế, cho dù thoạt nhìn nho nhã lễ độ, nhưng kỳ thật so Đông Phương Li còn cao ngạo hơn, chỉ là có thực lực hơn người thì thôi, Bách Hợp không nghĩ tới dưới tình huống rõ ràng người ta người đông thế mạnh anh còn muốn phản nghịch, trong lúc nhất thời có chút không biết nói sao.
“Cút ra ngoài cho tao!” Dù là người có tính nhẫn nại thấy bộ dáng của Hải Ninh như vậy cũng sẽ tức giận, thực tế bộ dạng không để ai vào mắt của Hải Ninh càng làm cho Yêu Đao không vui, hắn vốn cũng không phải là người có tính tình tốt. Lúc này thấy Hải Ninh không nghe lời hắn, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Muốn chết!”
Hắn đặt bát trong tay xuống đầt, liếc về phía Đông Phương Li, Đông Phương Li khẽ gật đầu, thân ảnh hắn lóe lên, đợi đến lúc xuất hiện lần nữa đã đứng ở chỗ cách Hải Ninh không xa, âm thanh trường đao rút ra khỏi vỏ rất nhỏ vang lên, Bách Hợp cảm thấy cổ phát lạnh, vô thức cúi đầu, Hải Ninh đã sớm giơ cổ tay lên, anh mỉm cười đưa tay, mặt ngoài đồng hồ đeo trên cổ tay chiết xạ ra ánh sang chói mắt, vừa vặn trốn được thân ảnh vừa mới xuất hiện trước mặt hai người.
Bị tia sáng này chiếu đến mắt, Yêu Đao vô thức híp mắt. Hải Ninh một tay kéo Bách Hợp vào trong ngực, thân hình cao lớn linh động né mũi đao, động tác của anh so với Yêu Đao cũng không chậm, chỉ bước một bước, dường như vừa đúng chỗ, chẳng biết lúc nào anh móc ra một cây châm, đâm xuống cổ Yêu Đao. Lực lượng cơ bắp lúc Yêu Đao đứng dậy, mạch đập thể trọng đều đã được Hải Ninh tính toán, anh có thể phân tích vị trí Yêu Đao xuất chiêu, thậm chí có thể tính toán ra mỗi bước đi của Yêu Đao. Trước mặt Hải Ninh tốc độ của Yêu Đao không thể chiếm ưu thế, anh chỉ cần chuẩn bị tốt đợi Yêu Đao đưa tới cửa, đứng tại vị trí thích hợp. Tốc độ và cơ bắp vĩnh viễn kém trí tuệ nhiều.
“Tôi ghét nhất bạo lực!” Hải Ninh thở dài, Yêu Đao lúc này thẳng tắp té xuống, hẳn trên cây kim đã bôi thêm gì đó, vào trong máu người luyện võ so với người bình thường, hiệu quả rất tốt.
“… Mày đã làm gì Nhị ca tao!” mấy người đàn ông ngồi trong phòng vốn cho rằng Yêu Đao giải quyết được hai người Hải Ninh, trong tận thế chết vài người là chuyện thường, bọn họ vốn không có đem tính mạng hai người để vào mắt. Không nghĩ đến Yêu Đao không giết được người, ngược lại bị người ta chế trụ còn hôn mê bất tỉnh.
“…” Bách Hợp cảm thấy tình tiết trong câu chuyện quá không đáng tin rồi. Người mà trong câu chuyện Dương Bách Hợp hết sức e ngại, lúc này trước mặt một người đàn ông không có dị năng lại không đến một chiêu đã bị đánh ngã.
“Thêm một tí thuốc cho hắn không cuồng bạo nữa, hơn nữa thêm một ít virus cst.” Hải Ninh có chút hăng hái nhìn chằm chằm người đang bất tỉnh trên mặt đất, một mặt đem châm trả về cổ áo Bách Hợp. Động tác anh vừa sờ châm, Bách Hợp căn bản không cảm giác được, lúc này cảm giác được anh lại đem châm giấu trong cổ áo cô, vậy mà cô lại không biết, ngay cả lúc nào giấu vào cô cũng không biết, sau lưng Bách Hợp thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, trợn mắt nhìn Hải Ninh:
“Đây là vật gì?”
Nếu như lời này là mấy người áo đen kia hỏi, Hải Ninh đoán chừng sẽ xem tâm trạng có muốn nói hay không, nhưng là Bách Hợp mở miệng hỏi, trên mặt Hải Ninh lộ ra vài phần khó xử: “Kim tiêm.”
Cô biết là kim tiêm, nhưng Bách Hợp muốn hỏi là kim tiêm ở đâu, lúc nào giấu vào cổ áo cô, hơn nữa cái gọi là thuốc cùng bệnh độc gì đó rốt cuộc là gì, cô căn bản không biết.
“Tôi biết là kim tiêm, nhưng từ đâu có được?”
“Lần trước em phát sốt, lúc anh thay em tìm đồ vật, tùy tiện tìm được đấy, còn thừa.” Hải Ninh hướng Bách Hợp cười cười, vô ý thức làm một tư thế đẩy kính mắt, nhưng trên sống mũi anh lúc này trống rỗng, khiến cho tay anh tự nhiên rơi xuống khoảng không. Anh thở dài hạ tay xuống. Có chút phiền não nhíu mày, như một thiếu niên sạch sẽ thanh tú mang theo vài phần u buồn thẹn thùng.
“Anh bỏ vào cổ áo tôi lúc nào, hơn nữa bệnh độc gì đó là cái gì?” Bách Hợp sờ cổ áo mình, sợ hãi cô có thể không cẩn thận sờ đến cây kim đó, vẻ mặt khẩn trương.
“Thuốc là anh tự chế, có thể khiến người ta ngủ một ngày, về phần virus cst? Sau khi loài người bị lây thì thị lực giảm, hành động chậm chạp. Dây thanh rút lui, đại não đã bị ăn mòn…” Anh nói một câu, lại dùng một loại ánh mắt rèn thép không thành sắt nhìn Bách Hợp, sắc mặt Bách Hợp càng ngày càng khó coi, đồng dạng sắc mặt khó coi còn có mấy người mặt đồ đen ngồi trong phòng, sau khi nghe đến khi mọi người mặt đen như đáy nồi, Bách Hợp nhịn không được cắt đứt Hải Ninh hỏi: “Vậy sẽ biến thành cái dạng gì?”
“Không có sinh mạng, đại não não tử vong, nhưng thân thể có chút cơ năng còn đang…” Bách Hợp khóe miệng co quắp rút, thở sâu thở ra một hơi: “Nói đơn giản thôi.”
“Xác không hồn. Cũng chính là Zombie theo như lời mọi người nói.” Hải Ninh cố gắng nhẫn nại trả lời Bách Hợp, ánh mắt lại rơi xuống người trên mặt đất: “Thân cao tỉ lệ rất tốt. Quanh năm luyện võ sức chịu đựng tốt, thật đúng là tài liệu thí nghiệm tốt nhất, nếu như lây virus không có xảy ra việc gì, như vậy chứng minh hai loại hóa học vật chất cùng một chỗ cũng không sinh ra độc tố trí mạng, hoặc là có thể thăng cấp…” Anh lúc này hoàn toàn đã quên trong phòng còn có người, nói về người đàn ông không may trở thành vật thí nghiệm còn có chút hưng phấn suy tư.
Lúc nghe được Yêu Đao lây nhiễm virus Zombie, mấy người đàn ông trong phòng trên mặt lộ ra không dám tin hoặc là thần sắc bi thương, trên mặt Đông Phương Li lộ ra vài phần nghiêm túc, chau mày nhìn chằm chằm vào Hải Ninh.
“Sao anh lại đem vật này đặt ở cổ áo tôi!” Bách Hợp muốn nhổ ra một búng máu, cô thò tay bẻ thử cổ áo, cô muốn nếm thử lây Zombie virus, nhưng không có nghĩa là cô muốn trúng độc đồng thời ngất đi, dù sao sau khi nhiễm virus Zombie là một quá trình cùng virus chiến đấu, nếu như tỉnh lại thì cơ hội sở hữu dị năng rất lớn, nhưng nếu như ngất đi, thì sẽ thành zombie. Bách Hợp muốn có dị năng, không phải muốn biến thành Zombie.
“Không nên tức giận.” Lông mày Hải Ninh vặn lên, lần thứ nhất thấy Bách Hợp giận anh, dường như cảm giác có chút mới lạ, lại có chút hoang mang không hiểu vì sao cô tức giận: “Em không thích, chúng ta đổi địa phương khác thả là được.”
“Khốn nạn!” một người ngồi trong phòng lập tức đứng lên, tức giận vỗ đùi, sắc mặt vô cùng kinh sợ. Hải Ninh vừa đến đã đánh ngã người bên cạnh mình, lúc này còn nghe nói anh muốn thả virus Zombie vào, sợ đến hai hàng nước mắt suýt nữa rơi xuống.
“Không được kích động.” Đông Phương Li luôn im lặng bỗng nhiên đứng lên, lúc này hiển nhiên cũng vô cùng tức giận. Dương Bách Hợp từng ở bên cạnh hắn một thời gian ngắn, đối với hắn là thật tâm ưa thích, bởi vậy quan sát Đông Phương Li vô cùng tỉ mỉ, cô biết rõ Đông Phương Li nhếch môi là lúc tâm tình vô cùng khó chịu. Lúc này hắn tỏ vẻ như lãnh đạm nhưng Bách Hợp nhìn ra được hắn lúc này đã sinh ra sát ý, nhưng không biết vì sao vẫn chưa có động thủ.
“Anh là người nhà họ Hải, Hải Ninh mà chú Hải thường nhắc đến?” Đông Phương Li bỗng ngay lúc đó nói danh tự Hải Ninh ra, cái tên này khiến mấy người trong phòng trên mặt vốn lộ ra phẫn nộ cùng vẻ oán hận đều ngây ngốc. Đồng dạng ngây người, còn Đường Ân Nhã bị Hải Ninh trói tại bên ngoài, trong lòng bi thương phẫn nộ, lúc cô ta nghe được cái tên Hải Ninh này, bỗng nhiên mắt trừng lớn, chặt chẽ cắn môi, trên mặt lộ ra dáng vẻ như khóc mà không khóc, lại như sợ hãi, thần sắc có chút bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe được tên của mình bị người khác nói ra, Hải Ninh nở nụ cười lạnh: “Muốn cùng tôi lôi kéo quan hệ cũng không có cửa đâu, tôi muốn các người chết, các người phải chết.” Anh dường như trở nên có chút táo bạo, chỉ là lập tức lại nở nụ cười: “Có điều thân thể thí nghiệm tốt nhất cũng không dễ tìm, một đường khó mà tìm được hai cái hữu dụng.”