Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 479: Q.13 - Chương 479: Nữ phụ vốn là nữ chính (7)




Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Con Zombie nằm xấp trên mặt đất, dịu dàng ngoan ngoãn không thấy nhúc nhích. Bách Hợp vốn cho rằng thứ nguy hiểm nhất lúc này lại phản ứng cũng không quá đáng sợ đấy. Sương mù phảng phất càng dày thêm chút ít, không biết có phải do mắt mình bị ảo giác hay không. Bách Hợp chậm rãi cau mày lại, trong sương mù, một người mặc một cái quần dài vàng nhạt thanh nhàn, chân mang giày da cùng màu, nửa người trên mặc áo sơ mi màu đen, bên ngoài chùm một kiện áo khoác màu xám bạc cổ áo lông hình chữ V, đeo kính mắt. Người đàn ông trong sương mù chậm dãi đi tới.

Trong sương mù dày đặc màu da của người đàn ông này không dễ làm người khác chú ý, mái tóc đen rủ xuống che hơn phân nửa cái trán, tư thái rất cao, cặp chân dài thập phần thu hút sự chú ý của người ngoài, dung mạo anh thanh tú trang nhã một bộ không dính khói lửa nhân gian. Khó có thể tưởng tượng cái từ “Ngu xuẩn” là xuất phát từ đôi môi mỏng tái nhợt không chút màu máu nói ra.

“Giết Zombie?” Người đàn ông vô cùng lịch sự gật đầu chào Bách Hợp, ngữ điệu kỳ ảo nhu hòa. Con mắt được che dấu dưới cặp kính không thấy rõ thần thái, khóe miệng anh hơi cong lên, hai tay để ở trong túi quần. Cái cằm tựa như được dao gọt vô cùng thanh nhọn khiến cho anh có một bộ mặt thanh tú mà vô hại, thậm chí mang theo vài phần giống nhân vật manga, giống như chỉ có mỗi anh mang lại vài phần cảm giác tuấn tú đáng yêu.

Về phần sau khi hỏi xong Bách Hợp thì anh cũng không có ý đợi Bách Hợp trả lời, trong miệng hát thầm, thanh âm du dương êm tai. Tại đây bên ngoài sân nhỏ nhà nông vô cùng yên tĩnh truyền được cực xa, lúc này Bách Hợp thấy được người đàn ông thì vô ý thức lùi về sau hai bước. Người đàn ông này trong trí nhớ nguyên chủ này là sự sợ hãi đã khắc sâu vào trong tiềm thức. Trong bốn căn cứ lớn thì căn cứ của anh không phải cường đại nhất nhưng cũng là Boss tuyệt đối bí mật nhất. Một kẻ biến thái tâm lý vặn vẹo kinh khủng nhất. Bị đám khoa học điên sùng bái xưng là ngài Hải Ninh. Làm sao anh xuất hiện ở chỗ này?

Bách Hợp nuốt nước miếng một cái, sợ hãi của nguyên chủ lúc này đã ảnh hưởng đến cô, lúc cô nghe thấy giọng nói của Hải Ninh thì không còn chút dũng khí nào dám chống lại. Cho dù cô có được trí nhớ của nguyên chủ biết rõ trong nội dung vở kịch Hải Ninh không có dị năng trong người, dường như anh cũng chưa từng học qua cái gì chiến đấu chi thuật. Thế nhưng lúc này cô lại không dám sinh ra lực lượng để chống lại hắn. Trong đầu chỉ còn một thanh âm: Trốn!

Thế nhưng phía sau cô là vách tường chống đỡ, lúc này một cỗ hàn ý lạnh thấu xương theo từ lưng đến tứ chi bách hài của cô truyền đến. Cả người cô bắt đầu run rẩy, nguyên nhân là do Hải Ninh ngay trước mắt, vậy mà hai chân cô không dám di chuyển để bước, Bách Hợp nở nụ cười khổ.

Lúc này cô đã có chút hối hận mình không nên ra khỏi tiểu viện nhà nông, sớm biết như vậy cô đã trốn trong sân, cô cũng không tin trước mặt một đám người như vậy, cái người nhìn cao lớn dị thường lại có khuôn mặt thư sinh văn nhược Hải Ninh này có bản lãnh để đối phó với cô. Bách Hợp bây giờ định đợi đến chút nữa khi Hải Ninh muốn tự mình ra tay thì bắt đầu hô lớn tiếng một chút. Khiến toàn bộ mọi người trong nội viện ngủ say tỉnh lại, để xua đổi người đàn ông này, thậm chí giết chết!

“…Đi về quê hương trên con đường nhỏ, có con trâu già là bạn của ta….” (Đây là lời bài hát ‘Con đường nông thôn’ editor chỉ dịch tạm, bạn nào biết bài hát này thì giúp đỡ nhé). Hải Ninh đi đến gần hai mắt hơi híp lại, một mặt trong miệng nhẹ phát ra hai câu ca này, nghe âm thanh vô cùng êm tai dễ nghe. Thế nhưng mà anh chỉ hát đi hát lại hai câu này. Zombie vừa mới nằm rạp trên đất giống như đã chết, lúc này một chút cử động cũng không động. Bách Hợp cố nén sợ hãi trong lòng, muốn lặng lẽ đá một cái lên người Zombie này hi vọng nó tranh thủ thời gian tỉnh lại.

Tuy nhiên không biết Zombie này có phải bị điên hay không, không phải bình thường nhìn thấy người sống là hưng phấn hay sao, mà giờ lại nằm sấp trên mặt đất. Thế nhưng lúc này Bách Hợp thầm mong nó đứng dậy tranh thủ hoạt động, cuối cùng xé Hải Ninh từng miếng ăn vào bụng. Cho dù cô sẽ có nguy cơ bị thương nhưng nếu như có thể loại bỏ phần tử nguy hiểm này, chính mình lại có cơ hội có được dị năng thì như vậy vẫn là trao đổi đáng giá đấy.

“Câu tiếp theo bài trong bài hát là gì nhỉ?” Hát đi hát lại nhiều lần Hải Ninh có chút buồn bực nhíu mày lại, môi anh mím thật chặt. Lúc đầu hai tay đang để trong túi quần đã rút ra, tay phải giơ lên lấy cặp kính có gọng vàng đang đeo trên mắt xuống, tay trái thì không kiên nhẫn bóp bóp sống mũi của mình. Bách Hợp có chút hoảng hốt chú ý tới ngón tay dài nhỏ của hắn. Làn da trắng gần như óng ánh, giống như ngày thường được tỉ mỉ bảo dưỡng. Lông mi anh rất dài, lúc mí mắt rủ xuống rất dày giống như một cái quạt, tạo thành một cái bóng hình cung phía dưới mắt.

“…” Bách Hợp có chút khẩn trương, cô thấy Hải Ninh tới gần khiến trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không nghĩ tới anh cái gì cũng không làm ngược lại hỏi mình mình một câu như vậy. Bách Hợp vô ý thức kéo khóe miệng ra đờ đẫn nói: “Trời xanh nhiễm ánh hoàng hôn.”

“Cảm ơn.” Hải Ninh nghe được câu trả lời của cô ưu nhã hướng cô thi lễ theo đúng tiêu chuẩn của một thân sĩ Châu Âu. Đôi mắt của anh không có kính che lấp hiện ra ngay ở trước mắt Bách Hợp. Anh có một đôi mắt xếch nhỏ dài khóe mắt cong cong nhọn lên, thoạt nhìn như là một thanh niên thanh tú hiểu lễ phép, hoàn toàn không như trong nội dung câu truyện Bách Hợp từng gặp chính là bộ dáng Hải Ninh đạm mạc tàn nhẫn. Nếu không phải tướng mạo hai người này giống nhau như đúc, chỉ sợ cô không dám xác định người thanh niên tao nhã trước mắt này có phải là kẻ mang Dương Bách Hợp làm công cụ thí nghiệm trong nội dung câu truyện hay không, phụ trách nghiên cứu thí nhiệm những dị năng giả.

“Để cảm ơn lời nhắc của cô, loại sinh vật này nên giết như thế này.” Hải Ninh nói xong mỉm cười về phía Bách Hợp, lộ ra hàm răng trắng noãn hiện ra hàn quang lành lạnh. Anh lui về phía bên trái Bách Hợp ba bước, bỗ tay một cái, ‘Bộp’ Zombie đang nằm yên ngoan ngoãn trên mặt đất đến một cử động, một tiếng rên cũng không có đã bỗng nhiên tự nổ tung. Cái óc cùng máu đen nổ tung ra bắn trên người Bách Hợp, mùi tanh hôi của máu và xen lẫn cả màu xám của não có vải mảnh bắn lên mặt Bách Hợp, lạnh buốt và làm cho cả người buồn nôn, Bách Hợp thò tay lau mặt, hai chân có chút run rẩy.

Hải Ninh vừa mới động tay như thế nào mà cô hoàn toàn không thấy, loại chỉ cần búng tay là đầu Zombie tự nổ tung này được chuẩn bị từ lúc nào hoàn toàn không có chút manh mối gì. Cho dù trong nội dung vở kịch người có thực lực được cả thế giới gọi là Vương – Đông Phương Li có lẽ cũng không thể làm được đến trình độ như vậy, lại còn thần không biết quỷ không hay nữa chứ. Trừ khi hắn đã trang bị sẵn trong đầu Zombie hệ thống âm thanh làm cho tự bạo nổ tung. Công việc như vậy chỉ sợ người khác không làm được, nhưng đối với Hải Ninh mà nói thì tất cả đều có khả năng. Bách Hợp cảm giác được trong lòng bàn tay dính phải thứ buồn nôn, vô ý thức giơ tay lên cọ vào tường vây. Đứng cạnh cô cách đó không xa Hải Ninh thấy tất cả hành động của cô đều xem ở trong mắt, không khỏi nở nụ cười. Vừa rồi anh tính toán rất tỉ mỉ, bởi vậy lúc Zombie nổ tung không có bị dính một chút gì trên người, tất cả đều được Bách Hợp ngăn cản lại hết, một giọt cũng không lọt qua. Trên người hắn trước sau khô thoáng sạch sẽ, giống như thanh niên không nhiễm khói lửa nhân gian.

Cảm giác sợ hãi đến từ chỗ sâu nhất bên trong cỗ thên thể của Dương Bách Hợp bị Bách Hợp miễn cướng đè xuống, cô cứng nhắc gật nhẹ đầu với Hải Ninh: “Cảm ơn.” Bách Hợp vừa nói xong liền đưa mắt tìm kiếm xung quanh, muốn tìm lại cái liềm vừa mới cắm ở trên lưng Zombie. Dù lúc lúc này với một cái liềm thì cũng không có khả năng để chống cự lại Hải Ninh trước mặt này. Người này thoạt nhìn hào hoa phong nhã hoàn toàn khác biệt, không giống với hình ảnh thanh niên bạo lực trong trí nhớ của nguyên chủ, là người được sùng bái trong mắt các nhà khoa học, anh được thần thánh hóa. Mà ở trong mắt loại người như Đông Phương Li thì anh là tay trói gà không chặt. Dù anh không có một thứ vũ khí trên tay nhưng vẫn rất nguy hiểm. Người này từ đầu đến chân, từ xương thịt đến tóc đều lộ ra khí chất làm cho mọi người có cảm giác sợ hãi.

Chuôi liềm sau khi Zombie bị nổ tung liền không thấy bóng dáng đâu, đến một mảnh vỡ cũng không thấy. Mặc dù biết khả năng có thêm cái liềm cũng không thể bảo vệ mình, nhưng tay không tấc sắt lại để Bách Hợp cảm thấy như lúc đầu, không khỏi cảm thấy có chút nguy hiểm. Cô dán vào tường lui về phía sau vài bước, thấy Hải Ninh lạnh nhạt cũng không có phản ứng gì, Bách Hợp lúc này mới cứng nhắc mà cười cười, đột nhiên cô co chân bắt đầu chạy. Cô chỉ cần chạy trở về trong tiểu viện, sau đó khóa cửa sân lại, chỉ cần có bản lãnh có thể ngăn trở người này một lát, cô sẽ gọi bọn người Lưu Hạo dậy, Lưu Hạo dù gì cũng là người biến dị hệ lực lượng, trong đội xe người đông thế mạnh cô cũng không tin không đối phó được một mình Hải Ninh.

Lúc này Bách Hợp cố dồn sức của bản thân, ngay cả khi cô đang bị bệnh nên hai chân có chút cảm giác loạng choạng, nhưng vào lúc này bởi vì đã có mục đích và ý tưởng đã cảm thấy tăng lên được mười phần sức mạnh. Mắt thấy cửa tiểu viện của nhà nông đã ngay ở trước mặt mình, trong lòng Bách Hợp đã kích động nói không lên lời. Lúc nãy cô đi ra chỉ khép hờ cửa viện, nên lúc này chỉ cần cô giơ tay đẩy nhẹ là có thể đẩy cánh cửa ra. Trong lòng Bách Hợp có chút kích động giơ tay lên nhưng đột nhiên da đầu cô thoáng cái liền đau buốt, cô đang chạy về phía trước nhưng do tóc bị kéo mà phải lùi lại hai bước. Nếu như Bách Hợp không phải kịp thời ổn định lại thân thể thì chỉ sợ lúc này cô đã ngã ngồi trên mặt đất.

Một cái tay thon dài sạch sẽ cầm lấy một cái khăn vuông được gấp chỉnh tề ngay ngắn che bên miệng cô, trên cái khăn mang theo mùi hương thanh nhã, giống như mùi của hoa lan. Cô không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không kịp phục hồi lại tinh thần, Bách Hợp thoáng cái liền bất tỉnh nhân sự.

Trước đó Bách Hợp tìm không thấy cái liềm, chẳng biết lúc nào nó đã nằm ở trên tay Hải Ninh. Lúc này anh tự tay ôm lấy Bách Hợp, cái liềm thì vứt sang một bên. Chân dài đi rất nhanh dễ dàng kéo thân thể Bách Hợp vào trong ngực, dưới cặp kính che dấu cảm giác hứng thú trong mắt. Mặc kệ Bách Hợp dựa đầu vào ngực của mình, không có chút nào thèm quan tâm mái tóc bẩn của cô sẽ làm bẩn quần áo của anh. Anh một tay ôm lấy Bách Hợp, lại để cho cô dựa vào sát trên người mình, dùng thân thể làm điểm tựa đem cô đứng thẳng ổn định. Một tay cầm khăn xoa xoa khuôn mặt muôn màu muôn sắc của cô. Trên mặt cô dính máu thịt cùng óc của Zombie, thoạt nhìn có chút buồn nôn. Đem khăn lau hơn nửa các vết bẩn trên mặt cô, hiện ra khuôn mặt thật của cô trước mắt Hải Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.