Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 35: Q.8 - Chương 35: Ở trong bệnh viện tâm thần 11+12+13 (hoàn)




Ở trong bệnh viện tâm thần 11

Edit: Py

Beta: Sakura

“Tôi bảo này, nếu có một tối, thực sự xem thiên tượng lấy được truyền thừa, tôi nghĩ chắc là anh sẽ không tin.” Bách Hợp thuận miệng nói nhảm, lão Lưu ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy.” Cô ta vừa dứt lời, Dương Diệc Nho liền cau mày, lập tức đứng lên, sắc mặt lão Lưu hơi tái nhợt, bên khóe miệng trào ra một chút máu, theo bản năng giấu tay ra sau lưng.

Chỗ đó cô ta giấu không phải là đồ nguy hiểm như súng ngắn hay dao găm, mà là thuốc viên cô ta tự điều chế ra, giống như một loại chấp niệm, lão Lưu lấy từ đó ra một cái bình nhỏ, đổ toàn bộ thuốc viên có trong bình vào miệng, ném bình rỗng xuống đất, không lâu sau lại lấy ra một cái bình, lại nuốt như vừa nãy, lại vứt đi, lại lấy ra một cái bình khác… sau khi nuốt chỗ thuốc đó, sắc mặt cô ta mới tốt hơn một chút, Bách Hợp cố nén cơn xúc động muốn đi tới sờ xem ở sau lưng cô ta giấu bao nhiêu cái bình, đồng thời đạp lão Lưu sang một bên.

“Tránh sang một bên, Bổn vương muốn lên rồi.”

Nếu không nói câu “Bổn Vương”, sợ rằng lão Lưu sẽ không chịu tránh sang một bên, cô ta cực kỳ tin tưởng, cho rằng thân là một chiến sĩ của Thánh Chiến Đoàn thì phải có chết cũng không từ. Đừng trông mặt mà bắt hình dong, bình thường trông lão Lưu thông minh khôn khéo, lúc có thịt nướng để ăn thì sẽ dụ dỗ người khác cắt thịt cho cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là bệnh nhân, nếu quả thực tới thời điểm nào đó phải đổ máu, vứt bỏ tính mạng… đối với cô ta mà nói, sợ là sẽ không để ý giống như người ta. Cô ta có chấp niệm của cô ta, chỉ cần là chuyện lão Lưu nhận định, sợ là có chết cũng không lùi dù chỉ một bước. Chỉ dựa vào chuyện đám người này dám làm nổ tung bệnh viện để trốn viện tập thể là có thể nhận ra.

Bách Hợp không nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ đi tìm chết, cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, dưới tay không phải là không dính tới mạng người, nhất là lúc tiến vào nhiệm vụ Ỷ Thiên Đồ Long Ký, cô đã giết rất nhiều người trong Minh giáo, theo lý, lẽ ra cô đã sớm tâm lạnh như sắt. Nhưng không biết vì sao, khi đối diện với một quần thể nhỏ khiếm khuyết một phương diện nào đó, biết là bọn họ không sợ chết, nhưng cô vẫn có cảm giác không đành lòng. Ngay lúc nãy thôi, lúc thấy khóe miệng lão Lưu rỉ máu, trong lòng cô cảm thấy vô cùng không thoải mái, giống như thực sự coi đám bệnh nhân này thành thủ hạ của mình.

Bách Hợp thầm mắng mình bệnh không nhẹ, nếu như lòng dạ ác độc, nên để cho đám bệnh nhân này xông lên, bản thân mình thì đứng ở phía sau hưởng lợi, nhưng không biết dây thần kinh nào của cô bị chập mạch. Đóng vai anh hùng gì chứ, quả nhiên vào bệnh viên tâm thần là sai lầm rồi!

“Tiểu Hợp, hay là cô gia nhập vào đội của tôi, tôi sẽ thả cho một con đường sống, thế nào?” Dương Diệc Nho mỉm cười nhìn Bách Hợp đang hiên ngang lẫm liệt đứng giữa đám người trước mặt, bàn tay khẽ động, vừa có chút buồn bực gạt mấy sợi tóc rối vốn đang rủ trước trán ra sau ót, chỉ còn lại vài sợi tóc ngắn rũ trước trán, để lộ vầng trán cao ra ngoài, tăng thêm mấy phần ngang ngược bướng bỉnh, mang lại cảm giác tà mị, bớt đi mấy phần tao nhã trước đó. Gã tháo kính ra, để lộ đôi mắt đen trong suốt, đôi con ngươi sâu thăm thẳm, đẹp và có chút quỷ dị.

Hẳn là người nhà họ Dương chưa ai từng thấy bộ dáng này của Dương Diệc Nho, Dương Diệc Phong vừa muốn mở miệng nói chuyện, Dương Diệc Nho gõ gõ ngón tay, “bùm” một tiếng, đầu của Dương Diệc Phong như nở hoa, trên đỉnh đầu có một thứ chui ra, đầu hắn giống như màn sương máu, vị trí vốn là nơi Dương Diệc Phong đứng như vừa trải qua trận mưa máu, thi thể không đầu rơi xuống mặt đất, một con trùng trong suốt nhanh chóng thoát kén thành bướm, từ từ bay đến trên tay Dương Diệc Nho rồi ngừng lại.

“Cổ thuật? Cổ tơ hồng là do mày dạy Dương Tĩnh Dung?” Biến cố đột ngột xảy ra như vậy khiến cho người nhà họ Dương ngẩn người, không nói nên lời, từ lúc nhìn thấy cổ trùng này, Bách Hợp như chợt hiểu rõ, trừng to mắt, theo bản năng chỉ vào Dương Diệc Nho nói: “Mày học được từ đâu?”

Dường như Dương Diệc Nho còn bất ngờ hơn cả cô, sau đó không nhịn được mà cúi đầu cười khẽ: “Ha ha ha, lão già kia còn nói trên trời dưới đất chỉ có duy nhất cái này, không ngờ trên đời này cũng có chuyện lão đoán sai.” Dương Diệc Nho tự cười một mình cả buổi, giờ đây không có ai dám nói gì gã, còn thi thể của Dương Diệc Phong đang nằm trên mặt đất thì co giật theo phản xạ, mọi người nhìn thấy đều rét run trong bụng, thủ đoạn này quá đáng sợ, tận mắt nhìn thấy một người ở trước mặt mình nổ tung đầu, có người không chịu nổi hai chân run lẩy bẩy.

Vì chiếm đoạt tài sản của Dương Thiên Thành, sợ là sau khi lão chết thì mình hai bàn tay trắng, con nuôi của nhà họ Dương ở xa từ khắp nơi trên thế giới đều đồng loạt bay về đây, lúc này đang tập trung ở phòng khách, vừa khéo để cho Dương Diệc Nho có cơ hội một lưới bắt trọn. Bách Hợp nhìn thấy tình cảnh như vậy trong lòng cảm thấy rét run, đồng thời cũng có chút hả hê. Đám con nuôi này của nhà họ Dương thấy lợi quên nghĩa. Vốn không phải là con cháu của người nhà họ Dương, Dương Thiên Thành nhận nuôi bọn họ, những người này không biết ơn thì thôi, lại còn đẩy đứa con gái ruột thịt duy nhất của Dương Thiên Thành vào trong viện tâm thần, hiện nay ác nhân có ác nhân trị, thật đúng là báo ứng mà, không sai chút nào.

“Sao Tiểu Hợp cũng biết cổ thuật vậy?” Ban đầu Dương Diệc Nho không hạ độc nguyên chủ, thực tế là do cô không xứng được như vậy, cũng chỉ là một cô đại tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng mà thôi, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui đùa đến trường đọc sách. Gã không cần hạ độc Dương Bách Hợp bởi tự gã cũng có thể loại bỏ, nhưng không biết tại sao mà Dương Tĩnh Dung lại sống chết muốn dọa cô ta đến phát điên, lại nhắc đến Dương Tĩnh Dung, cái gọi là quan hệ hợp tác cũng chỉ là suy nghĩ một chiều từ phía ả ta mà thôi. Dương Tĩnh Dung muốn hợp tác với hắn để chiếm đoạt nhà họ Dương, mà thực ra thì Dương Diệc Nho không có để nhà họ Dương vào trong mắt.

Thực lực của gã đã đạt tới mức này, đối với gã mà nói, lực hấp dẫn của tiền tài quyền thế thế tục không đủ lớn, gã chỉ muốn nhìn người của nhà họ Dương đi tìm chết, dùng nó để an táng đoạn quá khứ không lấy gì làm vui vẻ của mình, Dương Tĩnh Dung cũng là một đoạn trong quá khứ mà gã không thích, thực tế là từ trước tới nay Dương Diệc Nho không hề để tâm đến ả ta, căn bản cũng không chừa cho ả một con đường sống. Cái gọi là quan hệ hợp tác, cũng chỉ là do ả tự xưng, thực ra ả không xứng!

Hiện giờ Dương Diệc Nho nhìn thấy thực lực của Bách Hợp, ngược lại có chút tò mò, một cô đại tiểu thư bình thường, là một bao cỏ chỉ biết quần lụa áo là cùng với trang sức này nọ, bị dọa tới mức bị thần kinh, sau khi đưa vào viện cô ta lại giống như đổi thành người khác, không chỉ thông minh hơn rất nhiều, còn học được rất nhiều thứ thú vị. Dương Diệc Nho nhớ lại, trước kia sểnh ra là cô cô này lại la hét luyện võ, lúc đó mọi người chỉ cho rằng cô ta bị điên nặng lắm rồi, gã tự nhận bản thân mình rất cẩn thận, vậy mà cũng bị cô qua mặt, hiện tại xem ra không phải là cô ta bị điên, mà là thực sự luyện võ.

Một thiên kim tiểu thư vậy mà lại không thầy tự tỏ, học xong võ công. Trước đây lúc mới biết đến cổ thuật, Dương Diệc Nho đã cảm thấy rất thần kỳ rồi, hiện giờ nhìn Bách Hợp gã lại cảm thấy thần kỳ hơn nữa, cũng là bởi vì sự cơ trí của Bách Hợp lúc trước khiến cho gã phải than thở.

“Dương Thiên Thành tự cho là mình thông minh cả đời, lại sinh ra một cô con gái thông minh như cô, vào viện tâm thần, thực ra là cô đã sắp xếp xong xuôi hết rồi đúng không? Quang minh chính đại khiến cho người ta tưởng là cô bị điên, thực ra là cô tu luyện võ công.” Dương Diệc Nho vừa nói, vừa vỗ tay cười: “Chỉ là tôi không hiểu, ở dưới mí mắt tôi, từ lúc nào cô nhận được truyền thừa kỳ diệu như vậy.”

“…” Uống thuốc bổ não cũng không được như vậy, vả lại lời này còn phát ra từ miệng Dương Diệc Nho, Bách Hợp cảm thấy chuyện này giống như truyện giả tưởng, thực ra cô vào bệnh viện tâm thần không phải là “cố ý giả điên” như Dương Diệc Nho nói, cũng không phải là tương kế tựu kế gì đó, sự thực là nguyên chủ bị dọa sắp phát điên, mà cô thì lợi dụng chuyện luyện võ để dời khỏi sự chú ý của đám người bác sĩ Vương, cũng không phải là tính toán thông minh gì.

Nhớ đến mấy y tá cường tráng ban đầu, và cả tình cảnh vì không muốn ăn mà phải giả điên, cũng chỉ có thể nói mình mèo mù vớ cá rán, vô tình đẩy mọi chuyện về một hướng khác, thật ra thì cô không có thông minh và nhiều tâm kế như Dương Diệc Nho nói, nếu như gã biết chỉ số thông minh của mình chỉ vừa đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường, chắc chắn gã sẽ không nói ra như vậy.

Nhưng Bách Hợp không muốn giải thích, không có ai ngại người ta khen mình thông minh cả, cô cố gắng ra vẻ thâm sâu khó lường, đứng thẳng lưng hùng hồn nói:

“Không sai! Tôi đã sớm biết âm mưu quỷ kế của anh. Dương Diệc Nho, có phải là anh rất hận bố tôi không?”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này cô lại đoán trúng thêm một lần nữa, trong mắt Dương Diệc Nho lộ ra vẻ âm tàn, nhếc miệng khẽ cười nói: “Tôi hận lão? Không, tôi không hận lão, chẳng qua để không thẹn với lương tâm, lão nhất định phải chết thôi. Để chọn đàn ông giúp đại tiểu thư nhà họ Dương, Dương Thiên Thành đã nghĩ rất nhiều cách để khiến cho rất nhiều trẻ mồ côi xuất hiện. Tiểu Hợp, có phải cô nghĩ trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, có mười đứa trẻ mồ côi có ngoại hình, gen di truyền đều không tầm thường được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng?” Dương Diệc Nho đưa tay vuốt trán, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại. “Dương Thiên Thành tưởng là tôi không nhớ được gì, thực ra vụ tai nạn xe cộ của cha mẹ ruột tôi là do con người gây ra, tôi trở thành một trong số những đứa trẻ mồ côi được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng, là một trong số những người được chọn để làm phò mã của Dương đại tiểu thư, chờ cô chọn lựa.”

Ký ức về cha mẹ trước khi mất vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương Diệc Nho từ nhiều năm qua, trước mặt Dương Thiên Thành, gã vẫn luôn phải ra vẻ như cái gì cũng không nhớ, thực ra Dương Diệc Nho trời sinh tính tình lạnh nhạt, nếu không phải gặp được lão già thần bí dạy gã võ công, cổ thuật, thì có lẽ tâm nguyện của gã chỉ là chiếm được nhà họ Dương, báo thù giúp cha mẹ, cùng nguyện vọng tầm thường như xưng bá trong thương trường thế giới. Tới lúc học xong võ công, học được cả cổ thuật, như có cánh cửa sổ được mở ra trước mặt mình, gã liền muốn thay đổi.

Nhà họ Dương đã không còn gì được gã để ở trong mắt, gã theo đuổi là ở đẳng cấp cao hơn, chỉ có điều từng hành động của Dương Thiên Thành như một ngọn núi lớn đè chặt trên người gã, ngăn cản bước chân của gã, dùng từ thông tục hơn, nó giống như đã trở thành tâm ma của gã, không diệt không được.

“Còn Dương Tĩnh Dung ấy à, khoảng hai năm rưỡi trước, ả hẹn gặp tôi, nói cái gì mà muốn hợp tác diệt trừ nhà họ Dương, nói ả biết bí mật gì đó của nhà họ Dương, ta cho ả ăn cổ trùng, khiến cho ả nói thật, hình như là trọng sinh gì đó.” Dương Diệc Nho hời hợt nói đến đây, cũng mặc kệ người nghe đang mồ hôi đầy đầu, “phì” cười một tiếng: “Bất kể là ả ta trọng sinh hay xuyên không, đồ chơi tới cửa sao lại không nghịch?”

Ở trong bệnh viện tâm thần 12

Có lẽ là coi toàn bộ những người trước mặt thành người chết, cho nên lúc nói chuyện Dương Diệc Nho cũng không có ý định giấu giếm gì, thực lực của gã vô cùng cường đại, từ trong lời đàm tiếu của Dương Diệc Phong liền bị gã giết chết, là có thể nhìn ra được trước kia hắn là thư ký bên người Dương Thiên Thành, chủ quản tất cả mọi chuyện liên quan đến đại trạch nhà họ Dương, ỷ vào công việc này, chắc gã đã hạ cổ tất cả mọi người trong nhà họ Dương, đối với gã mà nói, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, nói không chừng chỉ cần hắn búng ngón tay, người nhà họ Dương chết sạch sẽ đã đành, lại còn không cần tốn nhiều sức.

Ngoại trừ chuyện Bách Hợp cùng đám người tâm thần lão Lưu đột nhiên xuất hiện là việc ngoài ý muốn ra, kế hoạch của Dương Diệc Nho có thể nói là nước chảy không lọt.

Dùng cổ giết người quả thực là khiến cho cảnh sát hiện đại không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào, giết người xong gã còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Vậy mà Dương Thiên Thành lại có thể chọc vào nhân vật nguy hiểm như vậy. Bề ngoài Bách Hợp vẫn tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, nhưng trong lòng lại lệ rơi đầy mặt.

“Trọng sinh gì…” Nhiệm vụ lần này không chỉ có đối thủ biết dùng cổ độc, còn đột nhiên xuất hiện một người trọng sinh phá rối đội hình. Về chuyện sao Dương Tĩnh Dung lại trọng sinh, hay là sau khi trọng sinh ả có mục đích đích gì, cô cũng chẳng cần phải quan tâm, dù sao Dương Tĩnh Dung cũng đã chết ở dưới tay cô, nếu như Dương Tĩnh Dung đã chết rồi, bất kể ả đã từng làm gì, hoặc có ý định gì, trước kia bị ám hại như nào đều không liên quan đến mình nữa.

Dương Diệc Nho mỉm cười nhìn Bách Hợp, vẻ mặt quyến rũ: “Tiểu Hợp thấy thế nào? Cô có nguyện ý ở cùng tôi, mai táng nhà họ Dương, rồi cùng tiến vào kỷ nguyên mới không?”

Gã vừa dứt lời, lão Lưu mặt vẫn còn hơi tái nhợt đã không nhịn được mà cười phá lên:

“A ha ha ha, Thánh chủ. So với chúng ta, người này còn điên hơn kìa. Tới giờ uống thuốc rồi!” Cô ta vừa dứt lời, Dương Diệc Nho liền hừ lạnh một tiếng, thân hình cao gầy nhanh như tia chớp, mọi người chỉ vừa chớp mắt một cái đã thấy hắn xuất hiện ở bên cạnh lão Lưu: “Nói lại lần nữa?”

“Để giữ gìn hòa bình và thế giới, phần tử phản động như mày đều đáng chết!” Lão Lưu ưỡn ngực, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, chỉ là tay cô ta không ngừng lôi ra một đống chai lọ bình thuốc ở sau eo. Sau khi lấy được liền mở ra dốc vào trong miệng, từ hành động như vậy có thể thấy được lão Lưu có chút khẩn trương, trong lòng Bách Hợp căng thẳng, thầm mắng một tiếng “ngu ngốc”. Rõ ràng Dương Diệc Nho là một nhân vật nguy hiểm, lúc này lão Lưu lại đi chọc giận hắn, đang muốn mở miệng chửi, lão Lưu lại giơ tay lên nói:

“Thánh Chiến Đoàn…” Còn chưa dứt lời, Dương Diệc Nho đã áp lòng bàn tay hắn lên mu bàn tay của cô ta, một tiếng “bùm” nhỏ vang lên. Sắc mặt tái nhợt của lão Lưu trong nháy mắt như không còn chút máu nào, khóe miệng cô ta còn mang theo ý cười. Cả người ngã xuống đất, trong miệng còn một ít thuốc chưa kịp nhai nuốt cũng bị phun ra, rơi vãi bên khóe miệng cô ta, bên cạnh màu da trắng bệnh thoạt nhìn rất kỳ dị.

“Đứng dậy đi lão Lưu, đồ khốn nạn này.” Lão Tiền cười khan hai tiếng, đồng thời đưa chân muốn đá vào người lão Lưu, bọn họ cùng vào bệnh viện đã nhiều năm rồi, đám người bệnh này không có công việc, không có người yêu, người nhà bọn họ gần như đã bỏ rơi bọn họ, trong bệnh viện cũng không có gì thuộc về riêng họ, ánh mắt của y bác sĩ nhìn bọn họ đều mang theo sự e ngại cùng cảm giác qua loa, trại an dưỡng tư nhân mặc dù xa hoa nhưng một chút tình người cũng không có. Về sau, thứ bọn họ có được cũng chỉ là tình cảm chung sống với nhau sau nhiều năm mà thôi. Thường ngày tuy bọn họ cũng đánh nhau, mắng chửi ầm ỹ, nhưng bọn họ lại rất quan tâm tới đối phương.

Lúc Bách Hợp đang thầm nghĩ như vậy thì cô chợt thấy trên mặt Lão Tiền chảy ra hai hàng nước mắt, trong lòng cô đau xót, đang cảm kích định nói gì đó thì lão Tiền đã không nhịn được mà ngẩng đầu cười:

“Ha ha ha, Lão Lưu chết rồi! Từ nay về sau tao chính là Đại đội trưởng!”

“…” Lúc này Bách Hợp đang muốn đưa tay bóp chết lão, lão Tiền lại móc ra chiếc chìa khóa không biết nhặt được ở đâu, ném về phía Dương Diệc Nho, đồng thời cũng nhổ nước bọt về phía hắn. Lão cúi đầu muốn ôm thân thể lão Lưu, Dương Diệc Nho bắt được chiếc chìa khóa, lại giơ chân đạp ở trên lưng lão.

Lão Tiền ho hai tiếng, cúi đầu muốn gọi lão Lưu dậy, máu lại không ngừng tuôn ra từ khóe miệng lão, thay vì ôm lấy bộ ngực đã bị chấn thương nặng của lão, giọt máu kia rơi trên mặt lão Lưu, lão lại run rẩy đưa tay lau vết máu trên mặt lão Lưu.

“Dương Diệc Nho.” Ánh mắt Bách Hợp lập tức trầm xuống, người bệnh tâm thần không phải không có tình cảm, chẳng qua là trong đầu bọn họ như có một cánh cửa nào đấy vị khóa lại, chìa khóa lại mất nên không thể mở ra cánh cửa đó mà thôi, bọn họ là một người hoàn chỉnh, nhất là so với đám người vàng đỏ nhọ lòng son, bọn họ còn đáng yêu hơn nhiều! Bọn họ đáng yêu hơn một đám người gọi là anh em kết nghĩa của nhà họ Dương, quan trọng hơn, bọn họ đều xuống núi vì Bách Hợp. Giờ đây bởi vì công việc của cô mà lão Lưu lão Tiền liên tục xảy ra chuyện, trong lòng Bách Hợp xông lên cảm giác phẫn nộ, tuy biết mình không phải là đối thủ của Dương Diệc Nho, nhưng cô vẫn không kiềm được mà xông tới Dương Diệc Nho.

Quá vọng động rồi, trong lòng Bách Hợp hiểu rõ! Cơ thể nhẹ nhàng của cô bị Dương Diệc Nho đạp một cú bay đụng vào vách tường. Vừa rồi còn ôm thi thể Dương Tĩnh Dung khóc không ngừng, Dương Diệc Minh thấy cô bay tới liền không ngừng né tránh, cũng mặc kệ thi thể của Dương Tĩnh Dung. Đây chính là nhân tính, khách quan mà nói, sau khi lão Tiền bị thương còn sợ máu của mình làm bẩn khuôn mặt của lão Lưu, rõ ràng người có tâm tư đơn thuần còn sạch sẽ hơn nhiều.

Cô bò dậy, Dương Diệc Nho vừa sửa lại tóc tai vừa mỉm cười nói: “Rất tốt, mới có một năm rưỡi ngắn ngủi mà cô đã đạt đến trình độ như vậy, thật khiến cho người ta giật mình, nếu như cho cô mấy năm, rất có thể cô sẽ bỏ xa tôi.”

Ngực Bách Hợp truyền đến cơn đau kịch liệt, cô giãy dụa muốn đứng dậy, nụ cười trên mặt Dương Diệc Nho vẫn không thay đổi: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, lựa chọn thứ nhất, là vì sự sống chết của bố mình mà dạy tôi cái gọi là võ công từ xem trời sao buổi tối, sau đó cô lại đi tự sát. Hai ấy hả, cô cũng có thể lựa chọn không muốn, gia nhập với tôi, đích thân giết chết bọn họ!”

Lúc này Bách Hợp cảm thấy rất nặng nề, cô nhìn thấy lão Tiền đã không tự chủ được mà gục xuống bên cạnh lão Lưu, nhưng để tránh không đụng vào cô ta lão còn lăn sang một bên, đám người Sở Ngọc muốn tới bên cạnh lão Lưu nhưng lại ngại bầu không khí trong phòng, đi vô cùng chậm, cuối cùng là đứng phía sau cô. Cho dù cô không vì nhiệm vụ, không vì sự sống chết của Dương Thiên Thành, nhưng khi nhìn thấy đám người này, sao cô có thể nhẫn tâm để bọn họ đi tìm chết chứ?

“Nghĩ thông suốt chưa?” Dương Diệc Nho cho rằng Bách Hợp không thể nào đáp ứng đi tìm chết, bởi vì gã cũng đã trải nghiệm qua sự huyền diệu của võ công, loại cảm giác này thực sự khiến cho người ta cảm thấy bay bổng, ham muốn, phảng phất như toàn bộ thế giới đều được dẫm dưới chân mình. Vì một lão già gần đất xa trời, sao cô lại có thể nhượng lại chuyện tốt như vậy chứ?

Là người ai cũng ích kỷ, nghĩ tới điều kiện này, không biết tại sao, Dương Diệc Nho lại cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Gã không muốn chơi đùa nữa, hắn muốn sớm tiễn đưa toàn bộ người nhà họ Dương lên đường, sau đó sẽ đi theo lộ trình của mình. Ở đây lãng phí quá nhiều thời gian, gã đã hơi mất kiên nhẫn rồi.

Gã giơ tay lên, mọi người sợ nhất là cái tư thế nắm tay của gã, thậm chí Dương Diệc Minh còn bật khóc: “Tiểu Hợp, em vội vàng đồng ý với nó thật sao?! Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn anh chết đi sao?”

Nghĩ tới câu nói vừa rồi của Dương Diệc Nho, sau khi mình dạy cho hắn võ công, mình lại phải đi tìm chết, bây giờ Dương Diệc Minh lại bảo mình mau đồng ý, vốn tưởng rằng trái tim sẽ nhói đau một cách khó hiểu, cô nhíu mày, nào ngờ cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không xảy ra, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dương Diệc Minh một cái: “Anh yên tâm, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh đi tìm chết đâu.” Thấy trên mặt Dương Diệc Minh nở nụ cười rực rỡ như điên, Bách Hợp lạnh lùng nhếch môi: “Bởi vì tôi nhắm mắt lại!”

Nụ cười trên mặt Dương Diệc Minh lập tức cứng lại, hắn như không dám tin: “Tiểu Hợp, sao…sao em lại đối xử với anh như vậy? Em đã quên, đã quên tình cảm khi xưa của chúng ta rồi sao? Em đã quên hồi đó em yêu anh như thế nào rồi à? Em còn đồng ý là sẽ nói với bố nuôi, gả em cho anh, em đã quên tất cả rồi sao?”

“…Tôi đã quên hết rồi!” Thuốc mê chết tiệt, lúc này Bách Hợp lại thầm nguyền rủa loại thuốc mê kia làm cho cô tiếp nhận thiếu một đoạn nội dung vở kịch, nếu biết trước là sẽ như vậy, cô cũng sẽ không dẫn đám người kia xuống núi, nếu biết trước kết cục này, có chết cô cũng không đồng ý cho đám người lão Lưu hộ tống mình cùng đi vào bệnh viện, lúc này nghe được lời Dương Diệc Minh nói, ngoại trừ việc khiến cho cô nhớ ra mình từng bởi vì thuốc mê mà tiếp nhận thiếu một đoạn nội dung vở kịch ra, cũng chỉ còn dư lại hối hận cùng oán hận sâu sắc.

“Dương Diệc Minh, có phải là anh đã đưa tôi vào bệnh viện tâm thần không?” Bách Hợp quay đầu lại nhìn Dương Diệc Minh, lúc này trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi, nếu như trước đây nguyên chủ hẹn hò với Dương Diệc Minh, mà Dương Diệc Minh lại cặp kè với Dương Tĩnh Dung, vậy thì có thể hiểu được hận ý của nguyên chủ. Chẳng qua nội tình rốt cuộc là như thế nào thì cô lại nghĩ không ra, bởi vậy lúc này vẻ mặt lại có chút tàn khốc.

Thở dài một hơi, Dương Diệc Nho vừa nhét tay vào túi quần, khóe miệng lại hơi mỉm cười:

“Nếu là chuyện này thì để cho tôi nói cho cô biết, coi như là một ưu đãi nhỏ trước khi giao dịch của chúng ta thực hiện.” Lúc Dương Diệc Nho nói đến đây thì trừng mắt nhìn về phía Bách Hợp, trên mặt không có chút tàn nhẫn nào, nhưng chỉ cần gã hơi giơ tay nhấc chân là có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng của hai người lão Lưu và lão Tiền.

Lúc này Bách Hợp vừa hận gã lại vừa có chút kiêng kỵ, thấy gã hiếm khi muốn mở miệng giải đáp nghi hoặc trong lòng mình, cô liền cố nén lửa giận trong lòng, đồng thời cũng nhân cơ hội này mà điều tức nội lực đang rối loạn trong cơ thể mình, một phần khác thì chú ý tới lời nói của Dương Diệc Nho.

Thì ra là từ hơn ba năm trước, tuy Dương Diệc Minh còn trẻ tuổi, nhưng dưới sự giúp đỡ tiền tài quyền thế của nhà họ Dương mà tiến vào trung tâm chính trị của tỉnh thành. Tuổi trẻ mà lại tuấn mỹ đa tài, đã vậy chững chạc lại còn ôn nhu, lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt như chứa đầy tình cảm, thiếu nữ trẻ người non dạ sao có thể chịu được sự hấp dẫn như vậy? Đương nhiên là dưới sự quyến rũ của hắn, nhanh chóng thích hắn.

Ở trong bênh viện tâm thần 13

Hành động của hai người Dương Bách Hợp cũng lừa gạt những người khác, Dương Diệc Minh tự hiểu mình còn trẻ, lại vừa mới bước chân vào con đường làm quan, tuy muốn chiếm được trái tim của Bách Hợp, lại càng muốn có được toàn bộ nhà họ Dương, nhưng hắn lại sợ những anh em kết nghĩa khác đoàn kết lại công kích hắn.

Dù sao thì hắn cũng hiểu rất rõ đạo lý “súng bắn chim đầu đàn”, vì vậy vừa dụ dỗ Bách Hợp lặng lẽ qua lại với hắn, đồng thời cũng vừa ra vẻ ôn nhu lại vừa xa cách với Dương Bách Hợp. Thậm chí, để lừa bịp người khác, hắn còn chủ động quyến rũ người có lòng muốn tiếp cận hắn (Dương Tĩnh Dung) để làm bia đỡ đạn.

Ban đầu Dương Diệc Minh chỉ định gặp dịp thì chơi, nhưng sau khi Dương Tĩnh Dung sống lại, lại đặc biệt muốn tìm người nhà họ Dương báo thù. Kiếp trước ả cùng Dương Tĩnh Như tranh giành nửa đời người, cuối cùng lại biết lão già đó không coi cô là con gái, cho nên rơi vào kết cục giỏ trúc múc nước, xe công dã tràng. Đáng sợ hơn chính là kẻ vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối- Dương Diệc Nho. Cuối cùng người nhà họ Dương đều chết trong tay hắn. Sau khi sống lại, Dương Tĩnh Dung đã không muốn tới nhà họ Dương lần nữa rồi, nhưng ả lại không cam lòng vì kiếp trước đã chết thê lương, bởi vậy ả cũng chuẩn bị trả thù giống Dương Diệc Nho.

Tuy chết ở dưới tay Dương Diệc Nho, nhưng bởi vì gã đàn ông này quá mạnh mẽ, Dương Tĩnh Dung biết mình không phải là đối thủ của hắn, trước khi chết ả lại nhìn thấy thủ đoạn gọi cổ thần kỳ của gã, bởi vậy sau khi sống lại ả lại nghĩ cách hợp tác với gã đầu tiên, ả lợi dụng Dương Diệc Minh để tới gần gã, cũng là bởi vì biết kiếp trước Dương Diệc Minh là gã đàn ông mà Dương Bách Hợp thích nhất.

Chẳng phải Dương Thiên Thành thích con gái tâm can bảo bối của lão nhất sao, đã vậy ả sẽ phá hủy cô ta, để cho Dương Thiên Thành đau đến không muốn sống. Chẳng phải ở kiếp trước Dương Bách Hợp đã giành được sự yêu mến của anh Diệc Minh sao, lần này ả sẽ khiến cho Dương Bách Hợp phải nếm mùi vị bị Dương Diệc Minh phản bội.

Tất cả những chuyện này đều là Dương Diệc Nho dùng thủ đoạn hỏi ra được. Ngày đó Dương Tĩnh Dung không biết ả đã bị trúng cổ độc của Dương Diệc Nho, ả đã trút hết tất cả mọi bí mật sâu trong đáy lòng ả.

Mà dẫu sao Dương Tĩnh Dung cũng là con gái của Dương Thiên Thành. Ả lại lợi dụng sự tiện lợi của việc trọng sinh, biết Dương Diệc Minh thích loại phụ nữ như thế nào, sau lưng lại học tập không ít, dễ dàng quyến rũ Dương Diệc Minh, khiến gã quên mất Dương Bách Hợp, cũng yêu ả sâu sắc, thậm chí còn vì ả mà lợi dụng tình yêu của Dương Bách Hợp với gã, cho cô ăn uống đồ đã bị bỏ thuốc, để cho tình trạng nhìn thấy ảo giác của cô càng ngày càng nhiều, hàng đêm ngủ không yên giấc, ở trong phòng, đôi khi ả lại cho phát những đoạn ghi âm cổ quái âm trầm, lại phối hợp với cổ tơ hồng mà Dương Tĩnh Dung trộm được từ chỗ Dương Diệc Nho, hai người hợp mưu dùng Dương Thiên Thành dọa cho Dương Bách Hợp gần chết.

Cuối cùng mục đích của Dương Tĩnh Dung cũng đạt được, ả dọa Dương Bách Hợp sợ gần chết, thành công dọa Dương Bách Hợp sợ vỡ mật. Lúc Dương Bách Hợp cầu cứu Dương Diệc Minh, lúc cô nói với hắn sự sợ hãi trong lòng, lại không biết người đàn ông cô yêu và tin tưởng lại chính là hung thủ, cuối cùng cô bị Dương Diệc Minh dẫn dắt, khiến cô tưởng cô bị bệnh tâm thần thật. Một khi có lỗ thủng trong tư tưởng, giống như virus có cơ hội xâm lấn, Dương Bách Hợp vốn kiên định cho rằng mình là người bình thường, nhưng một khi sự hoài nghi và phủ định bản thân xuất hiện ở trong lòng, thì không thể nào lái đi được.

Mang theo sự chán ghét cùng với sự không tin tưởng bản thân, cô bắt đầu cảm thấy có khi nào cô đã bị bệnh rồi không, giống như Dương Diệc Minh đã nói, phải uống thuốc điều trị? Ngay từ lúc cô bắt đầu cho rằng mình đã bị bệnh, muốn quay lại đã không còn đơn giản nữa rồi. Cô bị đưa vào viện tâm thần, trước kia cô tin tưởng Dương Diệc Minh bao nhiêu thì bây giờ gã muốn hại cô lại dễ dàng bấy nhiêu. Sau khi cô vào viện tâm thần, kết cục là gì chính Dương Diệc Nho cũng không biết, dẫu sao kiếp trước của Dương Tĩnh Dung là kết cục bi thảm của ả, mà không phải là kiếp này sau khi trọng sinh lại thành công.

Nghe xong tiền căn hậu quả, Bách Hợp thấy vẻ mặt của Dương Diệc Nho càng ngày càng lãnh đạm, cô rất rõ, trong nhà tổng cộng có gần ba mươi người, trừ bỏ chín người cô mang đến, hiện tại anh em kết nghĩa nhà họ Dương còn chín người, trừ Dương Diệc Phong đã chết cùng Dương Thiên Thành phải chết không thể sống, còn có một luật sư lão tín nhiệm ra, còn lại tất cả đều là đám người vệ sĩ.

Hiện tại Bách Hợp đã không còn đường lui, thời gian của cô quá ngắn, thời gian không đợi người. Loại tình tiết có chí ắt thành công không thể xuất hiện ở đây, giờ đây nếu cô tiếp tục liều mạng, có khả năng chỉ liên lụy tới người khác mà thôi.

Người nhà họ Dương thì không tính, bọn họ chết hay sống cũng không liên quan đến cô, tuy rằng bọn họ không phải là hung thủ thực sự hại Bách Hợp vào bệnh viện tâm thần, nhưng lúc Dương Bách Hợp bị đưa vào viện, những người này có thể biết được chuyện này có gì đó không ổn, nhưng lại không có ai chịu giúp cô. Có lẽ là thấy tài sản của nhà họ Dương quá khổng lồ, đều sinh ra ý định muốn độc chiếm nó, cho nên Bách Hợp cũng sẽ không quản bọn họ sống hay chết, cô muốn quản, chỉ có đám người tâm thần đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà thôi.

Nhớ lại trước kia, đám người này có lúc khiến cho cô dở khóc dở cười, có lúc làm cho cô phát hỏa, hiện tại khi nhớ tới, cô lại chỉ cảm thấy đáng yêu và buồn cười mà thôi. Trong nhiệm vụ của cô, rất ít khi gặp được người tâm tư đơn thuần đến trắng tinh như này, bọn họ tin tưởng cô, sẵn lòng vì cô- vị Thánh chủ giả mạo nào đó- mà đi tìm chết, cô cũng có thể như vậy.

“Tôi đồng ý với anh, Dương Diệc Nho, nhưng trừ Dương Thiên Thành ra, anh nhất định phải bỏ bỏ qua đám người kia.” Lúc Bách Hợp nói đến đây, thì cô chỉ chỉ vào đám người đã hộ tống cô trốn viện ở phía sau. Cô vừa dứt lời, trên mặt Dương Diệc Nho lộ ra vẻ kinh ngạc, mà đám người nhà họ Dương đầu tiên là có chút vui mừng, sau đó lại có chút nghi hoặc:

“Sao lại chỉ bỏ qua cho đám người kia, bọn tôi là người thân của cô mà Bách Hợp.”

Ý cười trên mặt Dương Diệc Nho dần tắt, rồi lộ ra vẻ buồn bực: “Dương Bách Hợp, cô đừng vớ vẩn nữa, tiềm lực của cô là vô cùng, thân thủ lợi hại, lại còn có rất nhiều điều kiện để phát triển, vì một đám bệnh nhân mà đi tìm chết. Cô đừng làm trò cười nữa, cô cho rằng cô là ai, là hiệp sĩ cứu vớt địa cầu? Hay là thiên sứ bảo vệ hòa bình?”

Gã vừa dứt lời, Sở Ngọc liền dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn gã một cái, không phục nói: “Cô ấy là như vậy!” Loại tin tưởng này, không có một chút nghi ngờ và cũng không sợ bị chê cười, trái tim Bách Hợp mềm nhũn, không kìm được quay đầu lại trừng Sở Ngọc một cái, khẽ gắt: “Câm miệng!”

Trên mặt Sở Ngọc lộ ra vẻ uất ức, còn Dương Diệc Nho lại càng trầm xuống:

“Chỉ vì một đám phế vật như vậy mà cô tình nguyện đi tìm chết? Là diễn trò hay thực sự ngu xuẩn?” Dương Diệc Nho nói đến đây, lấy một cái điện thoại di động, ném tới: “Viết công pháp của cô vào đây. Cái chủy thủ đưa cho cô lúc trước, vừa lúc tự mình kết thúc đi.” Tới lúc này rồi gã vẫn còn không tin, giống như Bách Hợp đang đùa giỡn với gã. Bách Hợp đón lấy điện thoại, bắt đầu gõ chữ. Cô biết bản lãnh của Dương Diệc Nho, gã cũng là một cao thủ, tìm cách giấu hắn chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Bởi vậy Bách Hợp không hề có ý giấu giếm, lặng lẽ viết Cửu Âm Chân Kinh ra, chỉ là lúc viết đến chỗ quan trọng, cô nhớ một đoạn nhỏ trong nguyên tác, thực ra cô rất muốn nói theo Hoàng Dung khi đó, viết ngược lại võ công rồi giao cho Âu Dương Phong, chỉ là Hoàng Dung khi đó không có nhiều cố kị, mà cô thì có quá nhiều.

Dương Diệc Nho ngoan độc hơn Âu Dương Phong nhiều, gã muốn cô đi tìm chết, đối với một số người mà nói, chết là điều rất đáng sợ. Nhưng đối với Bách Hợp mà nói, đó chỉ là bắt đầu nhiệm vụ. Mặc dù cô có chút luyến tiếc Cửu Dương Chân Kinh. Nhưng mà làm người khó có khi lại xúc động như vậy, cô đã đem bí kíp võ công viết ra, về phần còn một chút gì đó thì đương nhiên cô cũng không viết ra.

Lúc nhận được điện thoại, sắc mặt của Dương Diệc Nho rất khó coi: “Còn cổ thuật nữa, sao cô biết nó?”

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, hơi hất cằm: “Làm người đừng quá tham lam, tôi tự học thành tài, có thể biết được cổ tơ hồng đã là giỏi lắm rồi, anh nghĩ tôi còn biết cái gì nữa?”

Nói đến đây, Bách Hợp hơi dừng một chút:

“Hiện tại tôi đã nói được làm được rồi, hy vọng anh cũng sẽ làm được như anh đã nói tôi chỉ cần đảm bảo Dương Thiên Thành cả đời không chết, anh cũng đừng làm khó đám người Sở Ngọc.” Cô nói xong lời này, không chút do dự lấy chủy thủ vừa rạch trán Dương Thiên Thành ra, không đợi Dương Diệc Nho kịp phản ứng, đã tự cứa vào cổ.

Máu tươi phun cực xa, ánh mắt Dương Diệc Nho có chút hoảng hốt, gã nhìn thấy cô gái trước mắt cực kỳ quyết đoán, hình như cảnh tượng này rất quen thuộc, đầu hắn có cảm giác đau đớn dữ dội, gã cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, cảm giác hoảng hốt trong lòng dâng lên, khiến cho gã vô thức đưa tay đón lấy dòng máu nóng kia.

Chỉ là máu rơi vào trong lòng bàn tay gã đã có chút nguội lạnh, gã không nắm bắt được gì, nó chảy từ ngón giữa chảy xuống.

Cô gái này lại kiên quyết như vậy, một chút do dự cô cũng không có, đi tìm chết ngay được, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ muốn sống vui vẻ hạnh phúc sao? Còn sống là việc tốt đẹp cỡ nào, sao cô không muốn sống? Cha mẹ gã trước khi chết còn muốn đấu tranh mong được sống, để gã ở trong xe, căn bản chẳng quan tâm đến gã. Hai năm qua Dương Thiên Thành bị trúng cổ độc cũng không cam lòng chết, Dương Tĩnh Dung thì sau khi chết còn muốn trọng sinh lại một kiếp, ai ai cũng không muốn chết, sao Bách Hợp lại không muốn sống?

Dương Diệc Nho cảm thấy rối loạn, có lẽ là bị hành động tự sát không chút do dự nào của Bách Hợp kích thích, gã nhớ lại nhiều năm trước, có rất nhiều chuyện gã đã quên, gã như nhìn thấy sau tai nạn xe cộ máu tươi văng tung tóe khắp trời đất, gã như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Dương Thiên Thành, hỏi gã muốn ai chết. Dưới khát vọng được sống, Dương Diệc Nho không chút do dự lựa chọn cha mẹ tử vong để đổi lại cho gã được sống, gã được cứu, nhưng gã vẫn cho rằng mình không sai, gã vẫn cho rằng gã hận cha mẹ, thậm chí theo bản năng còn chuyển nỗi hận này sang Dương Thiên Thành, cho rằng tất cả mọi chuyện là do lão làm hại.

Nhưng thực ra, Dương Diệc Nho lại không nhận ra gã là kẻ hèn yếu ích kỷ từ trong xương, gã không nghĩ gã trách móc sau lưng Dương Thiên Thành, thực ra cũng có thể là gã đang trốn tránh gì đó, tưởng rằng sự cố tai nạn giao thông nhiều năm trước không tạo thành thương tổn trong tâm hồn gã, thực tế thì ngược lại.

Hại chết cha mẹ gã, đương nhiên là có một phần do Dương Thiên Thành, nhưng khi đối diện với cái chết gã cũng đưa ra một lựa chọn ích kỷ. Nhiều năm trước Dương Diệc Nho cho rằng tuy cả thế giới nói cha mẹ là người đối xử với con cái không vụ lợi nhất, nhưng thực tế thì cha mẹ cũng không dành cho con cái thứ tốt nhất. Gã vẫn luôn nghĩ gã không tin vào tình cảm, gã cho rằng tình cảm của con người là thứ yếu ớt nhất. Cho nên gã giết người không chớp mắt, cho nên gã coi mạng người là trò chơi. Cho tới hôm nay, bị máu của Bách Hợp bắn vào người, không biết tại sao, khi nhìn thấy thần sắc kiên quyết của cô, gã lại nhớ tới chuyện của nhiều năm trước kia.

Nếu như khi đó, lúc chạy trốn, đôi vợ chồng kia không muốn bỏ hắn ở lại, mọi chuyện có phải là có kết quả khác không? Đến lúc này Dương Diệc Nho mới chịu thừa nhận, chuyện trước đây đã để lại bóng ma trong lòng gã, khát vọng trường sinh của gã càng dâng cao hơn, bởi bóng ma suýt mất mạng, gã sợ chết hơn bất cứ ai, so với người khác, khát vọng được sống của gã cũng lớn hơn nhiều. Nhưng thực ra trong lòng gã vẫn mơ hồ hâm mộ loại người có thể vì sự tồn tại của người khác mà hi sinh tính mạng của mình. Trước kia gã không tin, nhưng giờ đây có một kẻ đần làm minh chứng trước mặt, trong lúc nhất thời gã muốn cười, nhưng lại có chút oán hận.

Bởi vì gã không gặp được một người như vậy. Bởi vì gã là một kẻ máu lạnh ích kỷ. Lúc cần không nhận được sự ấm áp, liền hận không thể khiến cho sự ấm áp đó vĩnh viễn biến mất!

Bách Hợp chết cũng tốt, chết đi rồi trên thế giới sẽ thiếu một người như vậy, nếu mình không thể chiếm giữ người như thế làm của riêng, chẳng thà để cô chết đi cho thoải mái! Dương Diệc Nho cúi đầu, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm, thân thể của gã cứng đờ nhìn xác Bách Hợp rơi xuống, nặng nề nắm chặt tay.

“Nói lời… giữ lời…” Người sắp chết kia lại cong khóe môi lên cười cười, lúc này trông cô rất chật vật, trên cổ có một lỗ hổng cực lớn đang mở ra, khí quản đã bị cắt hở, không biết cô làm thế nào mà có thể mở miệng nói chuyện. Dương Diệc Nho cho rằng đó là sức mạnh ý chí. Vết thương trên cổ cô đủ để chứng minh, cô kiên quyết biết bao, vì một lão già gần đất xa trời và một đám thần kinh không bình thường, trước khi chết cô cũng không có ý định che miệng vết thương, ngược lại còn giãy giụa cố gắng nói sợ mình đổi ý.

Dương Diệc Nho có chút buồn cười, cảm giác muốn hủy diệt tất cả lại bùng cháy trong lồng ngực, chưa bao giờ có người nào có thể vì bảo vệ tính mạng của gã mà ngay cả mạng sống cũng không cần như vậy. Kẻ ngu ngốc này, kẻ ngu ngốc này… Rõ ràng cô có võ công, cô chỉ cần cố gắng sống thêm vài năm nữa, nói không chừng võ công sẽ vượt qua cả gã, nhưng cô lại muốn chết để đổi lại sự sống của đám phế vật này, những người này có gì tốt chứ, đáng giá để cô lưu tâm như vậy sao? Dương Diệc Nho có chút kinh miệt nhìn đám người ngu ngốc Sở Ngọc một cái, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhưng trong mắt lại có vẻ mờ mịt.

“Tôi sẽ đáp ứng.” Ma xui quỷ khiến gã nói câu này, rồi nhìn Bách Hợp lúc này mới nở nụ cười. Tình tiết chỉ có ở trên TV lại xuất hiện trước mắt gã, Dương Diệc Nho miễn cưỡng cong môi, thực ra gã nên cười, gã là người thắng đậm nhất. Tuy rằng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà bỏ qua mấy tên không dự định giết chết để đổi lấy một bộ võ công bí tịch tuyệt thế, hẳn là gã đã hời to. Nhưng lúc này Dương Diệc Nho lại không thấy vui vẻ chút nào, thậm chí cảm giác đau đớn lại bừng lên trong lòng, thực sự là quá lạ lẫm rồi. Khiến cho gã muốn cười, nhưng lại không khỏi cảm thấy chán ghét mình như vậy.

Khóe miệng gã lại rũ xuống, trên mặt lộ ra vài phần tà ác, cúi đầu nhìn Bách Hợp dần dần nhắm hai mắt lại, không khỏi nhắm nghiền mắt theo, cười lạnh.

Không thuộc về gã, thì cho đến phút cuối vẫn không thuộc về gã.

Lần này, cảm thụ trước khi chết của Bách Hợp không được tốt lắm. Không phải cô chỉ có kinh nghiệm bị cắt cổ 1 lần, có lần, trong nhiệm vụ Lam Dụ đã từng xoẹt qua cổ cô. Nhưng tự mình cắt cổ và bị người khác ra tay khác nhau hoàn toàn. Lúc này máu vẫn còn chảy ào ào ra bên ngoài, cô có thể cảm nhận được thân thể mình dần dần lạnh đi, nhưng cảm giác không thể thở khiến cho cô cực kỳ không thoải mái. Cô nhìn thấy Dương Diệc Nho hung ác bảo đám người Sở Ngọc cút, cũng hung ác ném bọn họ ra ngoài. Trong đầu chợt nổi lên một suy nghĩ, biết trước là gã không cần con tin, đã mặc kệ gã cho gã tự làm loạn một trận là xong. Bây giờ thật đúng là tiền mất tật mang.

Bách Hợp thấy Dương Diệc Nho giết sạch đám con nuôi của nhà họ Dương, giống như là phát tiết, Dương Tĩnh Như đã từng luôn kêu gào trước mặt Bách Hợp cũng không thể trốn thoát, chỉ còn lại một vị luật sư, không biết đã bị ép ăn cổ trùng gì, cuối cùng may mắn được giữ lại mạng, chuyện tiếp theo cô không biết nữa. Cô không biết sau khi cô chết, người ta đã kéo xác cô ra khỏi vũng máu, Dương Diệc Nho chế cô thành cổ sống mang theo bên người. Dương Thiên Thành cũng tỉnh lại, chỉ là lão cũng bị phế đi, cả đời lão chỉ có ba đứa con gái, giờ đây đã chết cả, đám con nuôi cũng chết, lão chỉ còn lại đống tài sản, mấy đời nhà họ Dương ở thành phố này biến mất tại thế hệ này.

Trở lại trong không gian, Bách Hợp vẫn còn thẫn thờ hồi lâu, cô che cổ họng, ho khan hai tiếng. Tới khi cô nhớ ra cô không cần phải làm thế, Lý Duyên Tỷ đã đứng bên cạnh cô tự bao giờ rồi.

Anh ta xuất hiện, trong không gian lập tức như có thêm vài tia sáng, trước đây nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, nói thực là trong lòng Bách Hợp thấy kính sợ, dẫu sao Lý Duyên Tỷ có quyền nắm giữ sự sống chết của cô, cô vừa kính vừa sợ, nhưng lần này bị lừa một cú, tuy Bách Hợp tự biết mình tay mỏng không thể vặn chân to như cột đình của người ta, trong lòng vẫn buồn bực khó tả, Lý Duyên Tỷ đưa cô bộ đồ, khiến cho cô suýt nữa thì phát điên, nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, vẻ mặt Bách Hợp thản nhiên, không giống như trước đây mở miệng hỏi thăm đầu tiên.

Lý Duyên Tỷ nhìn thấy vẻ mặt của cô là biết chắc chắn cô đang sốt ruột rồi, không khỏi khẽ mỉm cười, phất tay áo một cái, sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện một cái ghế, anh ta thoải mái ngồi lên trên, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôn hòa nói:

“Cô làm không tệ.”

Bách Hợp đáp lại một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình, thấy cô không cò kè mặc cả, anh ta cũng không hờn dỗi, bất mãn. Mặc dù Lý Duyên Tỷ thích cô thức thời, nhưng lúc này không khỏi thấy lúng túng khó xử, chẳng qua mình cũng chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành người khác, bởi vậy chỉ nhìn nhìn Bách Hợp, sau đó vô thanh vô tức biến ra một cái ghế khác: “Cô cũng ngồi xuống đi.”

“Không cần, tôi đứng là được rồi.” Bấy giờ Bách Hợp mới mở miệng nói chuyện với hắn, Lý Duyên Tỷ thầm thở phào một hơi, sau đó đưa mắt nhìn một cái, trong mắt hiện lên một chút u ám: “Tôi biết, nhiệm vụ lần này, tôi không nói rõ với cô là tôi sai, suýt nữa thì gây nguy hiểm cho cô, coi như là tôi có lỗi với cô.” Anh ta chủ động mở miệng nói xin lỗi, không có “chết cũng không thừa nhận”, ngược lại, lại khiến cho ấn tượng của Bách Hợp với anh ta tốt hơn một chút, cũng không tiếp tục bất mãn như lúc đầu nữa, nghĩ lại Lý Duyên Tỳ cũng đã giúp đỡ mình vài lần, cũng có chút ngượng ngùng, nói:

“Thật ra thì cũng không phải là lỗi của anh, đây vốn là việc tôi phải làm…” Bách Hợp nói xong, lại cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng là lúc đầu cô cảm thấy có chút hoảng sợ khi nghĩ lại, sao bây giờ lại trở thành cô giải thích nguyên nhân với Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp trầm mặc một lúc. Thực sự là cô không biết vốn dĩ anh ta đã là một người phúc hắc như vậy, chỉ là vừa rồi đã tự mình mở miệng nói như thế, cô cũng không phải thiếu nữ hai mươi tuổi kiêu ngạo, mà cho dù có phải, cô cũng không được chiều chuộng như vậy. Lúc này đã làm từng làm nhiều nhiệm vụ, lại sống bao nhiêu năm, giờ bảo cô đúng lý rồi không tha người, cô không làm được. Bách Hợp chỉ cảm thấy buồn bực muốn chết, cơn tức cứ quanh quẩn trong lòng.

Lý Duyên Tỷ thấy khuôn mặt cô xanh trắng đan xen, nín cười nói:

“Lần này do xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc đưa cô kịch bản thì xảy ra, mà cô cũng biết rồi đấy, không phải lần nào cũng có thể nhận đủ 100% nội dung, chỉ cần xuất hiện nhân tố không thể khống chế được, cho dù không phải là con người gây ra, cũng có thể khiến cho cô không thể tiếp nhận đầy đủ ký ức và nội dung kịch bản. Cho nên lần sau hãy cẩn thận một chút.” Nói xong, Bách Hợp nghĩ tới nhiệm vụ lần này, cũng buồn không nổi: “Vậy có thể thay đổi tình huống không?” Lúc này cô cũng không bày ra vẻ mặt buồn bực nữa, ngược lại hỏi chuyện quan trọng nhất: “Lần này không có kịch bản, tôi cũng không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ được không…”

“Đã hoàn thành, chúc mừng cô.” Nghe được câu khẳng định này, Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn nhiều chỗ không hiểu, Lý Duyên Tỷ như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, mỉm cười phất vạt áo, anh ta cúi đầu, trong nháy mắt ánh mắt hắn lãnh đạm, mang theo một loại tựa như xa hoa, lại như độc lập, cùng với thanh lãnh bên ngoài ồn ào, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của mình, đối với phụ nữ, quả thực là vô cùng có lực sát thương.

“Dương Bách Hợp bị người yêu bán đứng, hãm hại, nhốt vào bệnh viện tâm thần, cuối cùng bị điên mà chết, thực ra thì cô ta không thể sống quá 25 tuổi, lúc chết không đau đớn, nhưng đúng vào ngày Dương Thiên Thành chết nên cô ta không cam lòng. Tình hình thì cũng không khác Dương Diệc Nho nói là bao, là cô ta hận Dương Tĩnh Dung quyến rũ người yêu của mình, lại không cam lòng bị người mình yêu và tin tưởng sâu sắc bán đứng, lại thêm cảm giác có lỗi với Dương Thiên Thành. Điểm khó khăn nhất của nhiệm vụ lần này là lúc Bách Hợp vừa xuất hiện ở bệnh viện tâm thần, đến bệnh viện này sợ là không bằng ngồi tù, ít nhất thì khi ngồi tù còn được đi ra ngoài một ngày, nhưng sau khi trở thành bệnh nhân tâm thần, lại còn bị người ta hãm hại, không thể nào cho cô đi ra ngoài, thuốc an thần và ma túy liều lượng cao đủ khiến cho người ta phát điên, cho nên người thực hiện nhiệm vụ này rất dễ thất bại ở giai đoạn này.”

Lúc phát hiện không thấy đường đi, rất nhiều người lựa chọn bỏ qua, cũng chỉ có cô nương Bách Hợp ngốc mới có thể biết trên núi có hổ, lại vẫn kiên nhẫn đi lên, hơn nữa còn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lý Duyên Tỷ không muốn thấy Bách Hợp thất bại, nhưng khi thấy cô hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, trong lòng vẫn có rất nhiều cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.