Lúc này, Bách Hợp đã có chủ ý mới trong lòng, cho nên cô không để bụng về biểu cảm khinh thị của người đàn bà trung niên kia làm gì. Thấy bà ta đã ngầm đồng ý lời thỉnh cầu của mình, cô liền cầm lấy thùng dụng cụ đi mở thang máy xuống lòng đất. Lúc cô tiến vào thang máy, máy scanner liền quét khắp người cô một lượt, ngay lúc này, một lượng lớn linh lực trong thân thể Bách Hợp tràn ra, bao bọc kín kẽ những thứ che dấu sau lớp quần áo, máy scanner không quét ra được kết quả gì, phán đoán rằng hết thảy đều bình thường, lúc này cô mới mỉm cười cúi đầu chui vào thang máy.
Tầng ngầm lúc nào cũng an tĩnh, mỗi người đến làm ở đây đều phụ trách những khu vực không giống nhau, rời khỏi khu vực theo dõi, Bách Hợp trực tiếp đi tới chỗ nguồn điện. Vốn cô định thong thả chuẩn bị, cho nên kế hoạch ban đầu là đem tuyến đường chi tiết của nguồn điện vẽ lại thành bản vẽ rồi sau đó mới chậm rãi bố trí lại đường dây, thực ra bố trí ra cạm bẫy ở trong này với cô không khó, nhất là với điều kiện cô được cấp quyền ra vào nơi này, chuyện khó nhất trong nhiệm vụ lần này là tìm cách đưa được Lâm Vân Chân và chiến sĩ Thần Cơ Doanh đến Đế Quốc đúng thời điểm, sau đó thần không biết, quỷ không hay tiêu diệt tất cả trong một lần ra tay. Bách Hợp vốn cho rằng quỹ thời gian của mình dư dả, cho nên tự nhiên là tiến hành chậm rãi theo chất lượng, không để xuất hiện sơ hở.
Nhưng bây giờ sự tình đã có biến hoá, vì nhà họ Lâm mời giáo hoàng tới Đế Đô làm khách, Đế Quốc liền tiến vào tình trạng cảnh giới phòng bị toàn diện, giờ không cần cô nghĩ biện pháp dẫn dụ Thần Cơ Doanh tới đây, e rằng cũng đã có sẵn mệnh lệnh từ Đế Quốc điều nhân thủ của Thần Cơ Doanh tới Đế Đô bảo vệ trị an, mà quan trọng nhất là, Lâm Vân Chân thân là Doanh Chủ Thần Cơ Doanh, lại là người nhà họ Lâm, lần này nhà họ Lâm thay mặt Đế Quốc mời tới một nhân vật cực kì quan trọng như giáo hoàng, hắn không những là người thừa kế của nhà họ Lâm mà còn là nhân vật tiêu biểu trong giới quan chức quân đội, nhất định sẽ sớm quay về Đế Đô.
Giáo hoàng Y Lan tinh vì đề phòng ám sát nên che dấu hành tung rất kỹ. Lúc Bách Hợp chưa bị bắt vào cục bảo an, thông tin trên mạng liên hành tinh nói rằng, trong vòng mười ngày đức ngài sẽ đến Đế Đô, đến giờ phải trừ ra hai ngày cô bị giam, nhưng thông tin chính thức trên truyền thông đa phương tiện quốc gia lại cho một thời hạn là vào khoảng mười lăm ngày sau. Từ đó Bách Hợp dự đoán, có khả năng là trong vòng mười ngày nữa, giáo hoàng đã đặt chân đến Đế Quốc, nhưng sau mười ba ngày nữa mới chính thức lộ diện.
Trước đó, Lâm Vân Chân nhất định sẽ suất lĩnh chiến sĩ Thần Cơ Doanh trở lại Đế Quốc, mà nói không chừng vào thời điểm này, hắn ta cũng đã trở về, vậy nên thời gian của cô cũng không còn bao nhiêu, đã vậy hiện giờ cô còn đắc tội Tô Thiện Thiện, nếu ngay tại thời điểm mấu chốt này, lại có người kết tội cô đã bôi đen Đế Quốc để yêu cầu trục xuất cô khỏi cảnh nội Đế Quốc, vậy thì lần xâm nhập này của cô coi như là toi công.
Với đủ loại nguyên nhân âm kém dương sai như vậy, Bách Hợp tự nhiên không thể tiếp tục từ từ mà tính như dự định lúc trước. Tuy nói đây là nguy cơ của cô, nhưng cũng là chuyển cơ của cô.
Sơ đồ ống dẫn và đường đi dưới lòng đất đã sớm được Bách Hợp nhớ nằm lòng, giờ cô chỉ cần nhắm mắt cũng có thể hồi tưởng lại chính xác những tuyến đường rắc rối phức tạp. Từ ngày tiếp nhận công việc này, cô cũng đã tranh thủ lợi dụng đặc thù nghề nghiệp để lấy được tập tranh ảnh tư liệu về đường cống ngầm của Đế Quốc, lưu tất cả tư liệu kể trên vào máy tính cá nhân của mình, sau đó cưỡng ép chính mình ghi nhớ toàn bộ. Lúc này, Bách Hợp trước tiên tìm đến khu vực một nguồn điện cỡ lớn mà cô từng phụ trách, cẩn thận đem hộp kỹ thuật mở ra.
Con chip ở đây không phải dạng trí tuệ nhân tạo có thể tự tạo thành phán đoán, nó chỉ đọc tình trạng của nguồn điện rồi tạo thành xung tín hiệu thích hợp báo cáo trực tiếp với máy tính trung ương, một khi tín hiệu của nó xảy ra vấn đề, máy tính trung ương của Đế Quốc sẽ trực tiếp gửi mệnh lệnh tới xử trí, Bách Hợp không dám ngắt mạch, bởi vì mạch vừa ngắt, máy tính trung ương sẽ mau chóng phát hiện ra sự cố bất thường và đưa ra phán đoán. Tuy nhiên, cô đã có chuẩn bị trước, lúc này chỉ việc móc ra những tài liệu đã chuẩn bị và giấu dưới quần áo, sau đó mô phỏng theo hình thái phát xung của nguồn điện, làm ra một con chip kiểm soát nguồn điện giả, cài đặt để nó phát ra tín hiệu thích hợp, sau đó nhanh tay chuyển quyền kiểm soát khống chế của máy tính trung ương sang cho món hàng giả của mình. Đèn tín hiệu vì sự chuyển đổi đột ngột này nháy lên hai cái, sau đó tất cả lại khôi phục bình thường.
Biện pháp đánh tráo này Bách Hợp đã thử làm ở nhà, sau khi thành công mới dám đem tới chỗ này áp dụng, giờ lại vừa thử thêm lần này ở đây, thấy quả nhiên có hiệu quả cô mới âm thầm thở ra nhẹ nhõm. Sau khi chuyển được sự theo dõi của máy tính trung ương đi, Bách Hợp mới dám ra tay cải tạo bảng mạch của nguồn điện, cô điều chỉnh lại đường dây bằng rất nhiều thay đổi nhỏ nhặt, lại trang bị nó thành một thiết kế có thể nhận tín hiệu điều khiển từ chỗ mình, sau đó khoá hộp điện lại như cũ, chuyển đổi sang khu vực khác.
Chỉ cần đèn tín hiệu bên ngoài hộp kỹ thuật sáng bình thường, phía máy tính trung ương cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, vậy thì những người làm công tác dưới đường cống ngầm cũng không tự dưng đi mở hộp kỹ thuật ra để kiểm tra làm gì, cô chỉ cần tranh thủ mấy ngày này đem những công việc cần làm đều bố trí thoả đáng, như vậy thì kế hoạch thay nguyên chủ báo thù coi như đã hoàn thành được phân nửa.
Trong thân thể của cô lúc này linh khí rất sung túc, động tác lại nhanh nhẹn, cải tạo lại nguồn điện cũng không phải việc nặng nhọc, thể lực của cô theo được, xong một địa điểm, cô lại vận khởi linh lực trong người như cái bóng mờ lướt đến một địa điểm khác, trong vòng hai ngày, Bách Hợp đã lợi dụng thân phận nghề nghiệp của mình trang bị lại hoàn toàn mấy địa điểm chính yếu của khu vực trung tâm Đế Đô và bốn hướng chính.
Hiện giờ cô không cần đếm giờ công lĩnh tiền, cho nên hai ngày này liền thuận thế lưu lại dưới đường cống ngầm thời gian càng dài. Người giám sát trên mặt đất thực ra có phát hiện điểm này, tuy rằng cũng có chút thắc mắc vì sao lúc người khác đều đã ra về rồi, Bách Hợp còn cần mẫn loay hoay dưới đường cống ngầm làm cái gì, nhưng nhớ lại những lời Bách Hợp từng nói, đại ý là muốn dùng thành ý làm việc để tỏ ý chuộc lỗi, khuôn mặt bọn họ liền lộ ra vẻ chế nhạo lẫn với khinh thường.
Trong mắt những người này, bất kể bây giờ Bách Hợp có làm gì thì sự thật vẫn cứ là cô đã tổn thương Tô Thiện Thiện, chuyện cô đã bôi đen hình ảnh Đế Quốc cũng sẽ không vì cô chăm chỉ làm việc mà xí xoá được. Việc cô nỗ lực làm việc không cần tiền lương lúc này trong mắt công dân Đế Đô chính là hành vi của kẻ đang diễn kịch để thu thập sự đồng tình, trong vòng hai ngày này, số lượng người bỏ phiếu yêu cầu đuổi cô khỏi cảnh nội Đế Quốc vẫn dần dần tăng thêm, từ sáu mươi bảy phần trăm đã lên thành bảy mươi lăm phần trăm, chỉ cần chờ thêm một lượng người bỏ phiếu thuận nữa thôi là cô sẽ phải đối mặt với án trục xuất.
Gần đây dân cư mạng liên hành tinh cảm thấy vô cùng hưng phấn đối với việc này, trong lòng bọn họ cảm giác như thể mình đang góp phần xua đuổi đi một thứ côn trùng có hại vậy, biết Bách Hợp hiện tại vẫn còn làm việc, có không ít bình luận cười nhạo, chế nhạo cô được tung lên mạng, người ta nhìn cô như nhìn một vai hề, không ít người thậm chí chửi mắng cô bằng những lời ác độc. Tiếc là Bách Hợp lại không có rảnh mà lên mạng xem mấy người có thể cả ngày lặn ngụp trên mạng chỉ để nhạo báng cô, đem cô nói thành một thứ phế vật rách nát đáng thương xứng đáng bị đối xử như người chết. Nói chung, cô không biết gì về việc người ta lăng nhục, chửi rủa mình trên mạng, mà dù có biết thì cô cũng chẳng quan tâm, cô đang rất bận, bận cực kì, bận đến độ thời gian để ăn miếng cơm còn chả có.
Từ lúc vừa đặt chân đến Đế Quốc, cô đã thông qua nhiều con đường cả công khai cả mờ ám để thu mua rất nhiều dây điện, nguồn điện đủ kiểu đủ loại. Thời gian còn lại của cô càng lúc càng rút ngắn, theo thời điểm giáo hoàng chính thức ghé thăm Đế Quốc tới gần, hoạt động của lực lượng phòng hộ của Đế Quốc hiện tại so với trước đây nghiêm ngặt hơn rất nhiều, cho nên cô càng phải tăng tốc cho các động tác của mình. Tất cả các hộp kỹ thuật của nguồn điện trong đường dẫn nước thải cô đều đã cải tạo lại một lượt, chỗ nào bị cấm đụng chạm cô đều đã đụng vào cả, khu lọc nước cô cũng nghĩ được biện pháp trà trộn vào, mai phục ở đó vài món đồ cô tự tay chế tác. Về chuyện này còn phải cảm ơn Diêu Bách Hợp trước kia ở trong quân nhiều năm đã học được không ít tri thức mà người bình thường không có cơ hội học đến.
Mấy ngày gần đây nhất, cô đã tra được trên mạng thông tin về trạm biến áp lớn nhất của Đế Đô, cũng trong mấy ngày này, cô lẩn khuất ở khắp nơi, động tay động chân với đám thiết bị tự động hoá không biết mệt, bây giờ đã sắp đại công cáo thành, chỉ còn thiếu một trình tự cuối cùng nữa, bố cục của cô liền hoàn công.
Ngày hôm nay, Bách Hợp đi kiểm tra lại trong các đường cống ngầm một lượt, xác định là các cạm bẫy mình đã bài bố không hề bị ai đụng chạm tới, cô đeo ba lô rời khỏi thang máy, khuôn mặt lộ ra một nét cười. Hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, quần áo bảo hộ lao động của công nhân đường cống ngầm đã được thay ra để đem trả lại cho quản lý. Người quản lý hôm nay vẫn là người đàn bà trung niên Bách Hợp đã gặp lần trước, lúc này nhận lại đồng phục của cô, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cô đáng ra nên đi sớm hơn.”
Lúc đường cống ngầm thiếu người làm, bà ta vớ được một lao động miễn phí là mình thì không thấy bà ta nói câu này. Giờ mình đã hoàn thành phần việc vì Đế Quốc phục vụ không lương kia rồi, lại được xem cảnh người ta chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng Bách Hợp không tranh biện với bà ta, dù sao nếu hôm nay kế hoạch của cô tiến hành thuận lợi, vậy thì cái Đế Đô này cùng hết thảy những thứ có mặt trong nó đều không còn tồn tại nữa, cô cần gì phải đi đấu khẩu, tranh hơn thua với một người sắp chết.
“Bà nói đúng, thưa bà.” Bách Hợp mỉm cười gật đầu với bà ta, kéo lại quai đeo ba lô, ý vị thâm trường nhìn bà ta và nói: “Mong rằng sau này bà thay đổi sang một hoàn cảnh mới, có thể sống cuộc sống vui vẻ.”
Người đàn bà trung niên kia nheo mắt, một bộ không thèm để ý đến Bách Hợp, cô lại liếc nhìn xung quanh một cái, sau đó mới mau chóng xoay người bỏ đi.
Lúc này trời đang nhập nhoạng tối, nhưng trên đường vẫn là một mảnh náo nhiệt, ánh sáng của đèn xe bay lơ lửng trong không trung từ phía xa trông như những con đom đóm lớn lớn, nhỏ nhỏ. Toà kiến trúc biểu tượng Đế Quốc đặt ở trung tâm quảng trường Đế Đô lúc này đang dùng máy phát đặt trên đỉnh chiếu ra hình chiếu laser lập thể tựa như yên hoa, khắp nơi là bầu không khí lễ hội, không thiếu người ngồi trên xe bay nhìn ngắm cảnh đẹp bên ngoài, khắp nơi là một mảnh phồn hoa. Bách Hợp rẽ vào một tiệm bánh ngọt nằm cạnh ngã tư đường, trong ánh mắt khó chịu của nhân viên bán hàng lấy ra tiền Liên Minh để mua một túi lớn bánh mì nhét vào ba lô. Hôm nay cô bận hết một ngày, vội vàng đến mức không kịp ăn thứ gì vào bụng, lúc này bụng cô rỗng tuếch, trống không. Mua xong bánh mì, cô rời khỏi tiệm bánh ngọt liền nhắm về phương hướng trạm biến áp lớn nhất Đế Đô mà đi tới.
Phố đông người nhiều chật chội, mỗi bước chân của Bách Hợp đều đưa cô tiến xa về phía trước, chỉ là ánh mắt dòng người trên đường đều tập trung vào hình chiếu yên hoa phát từ trên đỉnh tầng lầu cao nhất của toà nhà biểu tượng Đế Quốc, cho nên không có ai phát hiện ra sự bất thường của cô. Cô đi lên mấy bước lại biến ảo ra một hình dạng, lúc cao gầy, lúc béo lùn, dù trên đường có người máy quét hình chụp được hình ảnh của cô, cũng chỉ ghi nhận vào bộ nhớ như những nhân vật khác nhau không có liên quan.