Nguồn lực lượng thần bí bàng bạc bắt đầu thức tỉnh như một con dã thú, tuôn trào cuồn cuộn trong gân mạch của Bách Hợp. Sắc mặt Bách Hợp chợt xanh rồi đỏ, khí lạnh trong xương cốt của cô tuôn ra, đau đớn cùng khó chịu ập đến muốn phá tung mọi thứ. Thân thể Bách Hợp giống như là một lồng giam nguồn lực lượng này lại, máu dồn ứ như muốn làm thân thể cô nứt vỡ. Lực lượng thần bí di chuyển càng lúc càng nhanh trong cơ thể Bách Hợp, một mặt đem tinh thần lực cắn nuốt, mặt khác đồng thời cắn nuốt linh lực. Tuy nói tinh thần lực ngoại lai bị cắn nuốt khiến Bách Hợp giảm được phần nào áp lực, nhưng khi linh lực bị cắn nuốt tương tự làm cho Bách Hợp cảm thấy đáng sợ. Cô cố gắng khống chế lực lượng này, nhưng lực lượng không biết tên này ùn ùn kéo tới lại mang theo khí lạnh khiến sắc mặt Bách Hợp trắng bệch như một tờ giấy, thân thể cũng vì khí lạnh lẽo bất chợt mà run rẩy.. Gân mạch bị khí lạnh kích thích, co rút lại gây ra đau đớn, khiến Bách Hợp lạnh run rẩy. Lực lượng thần bí to lớn di chuyển khiến cho các mạch máu gãy đứt, máu trào ra ngoài làm cho Bách Hợp có vẻ dữ tợn đến mức đáng sợ. Bách Hợp nảy sinh sát ý trong lòng. Thay đổi trong thân thể làm cho cô cảm thấy gấp gáp, mà hết thảy điều này là do những kẻ trước mặt mang tới. Chạy trốn làm cái gì? Chạy trốn không có ích lợi gì cả. Lần này chạy trốn, rồi lần sau sẽ gặp lại; không thể khác. Mà có một kẻ địch như vậy tồn tại giống như là thiên địch của cô. Hắn muốn cô chết? Được! Bách Hợp cô sẽ khiến cho hắn ta chết sớm hơn cô. Bách Hợp tiến thoái lưỡng nan, một khi cô khống chế được lực lượng mạnh mẽ này, liền nghênh đón một đám đàn ông xông tới. Người đàn ông kia không ngờ Bách Hợp đã trúng dấu ấn tinh thần lại còn có khả năng đánh trả lại, liền chạy nhanh tới. Khi phát hiện Bách Hợp đã đứng đó không giống muốn chạy trốn, hắn ta đã cảm giác có điều gì không đúng, nhưng quán tính khiến hắn ta không dừng lại được, huống chi tốc độ của Bách Hợp không hề chậm nữa, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người đàn ông này. Tay Bách Hợp nhắm tới cổ hắn ta, khiến hắn căn bản không thể phản ứng, đôi tay còn nắm thành đấm muốn công kích trên người Bách Hợp. Bách Hợp giơ tay giữ lấy đầu người đàn ông, dường như rất nhẹ nhàng đè ép một chút. Chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ “rắc”, mà người đàn ông bị Bách Hợp giữ lấy đầu giống như bị cái gì đó đè nặng lấy, giống như đang ép một trái dưa chuột, da không rách, nhưng xương cốt lại nứt vỡ. Người đàn ông nọ trong nháy mắt liền nuốt một hơi khí, trên mặt anh ta tái xanh. Đó là vì xương sọ sau khi bị linh lực đập vỡ nát nhưng lớp da lại còn nguyên, máu chảy trong đầu tuôn ra theo đường mắt mũi, rất nhiều. Trước khi chết hắn ta vẫn còn giữ tư thế giơ nắm đấm, chỉ vì Bách Hợp trong nháy mắt đã chụp lấy đầu hắn ta, nên bắp thịt trên tay vẫn còn căng cứng nhưng người đã không còn sống nữa, một đấm vào người Bách Hợp đã không còn lực. Một đấm này trước đây đấm bay Bách Hợp, ngược lại giờ đây phản lực lại. Người đàn ông ngửa mặt lên trời ngã xuống “ầm” một cái, khuôn mặt vặn vẹo đầy sợ hãi. Bụi đất tung mù mịt.
Bách Hợp vài phút trước không còn sức đánh trả, trước mặt đại thủ lĩnh nhóm người nhếch nhác chạy trốn; một vài phút sau lại giãy dụa thoát khỏi được dấu ấn tinh thần, giơ một tay lên là đập chết một người đàn ông. Người đàn ông kia là thể thuật giả cấp năm, ở ngoài bộ liên bang hệ ngân hà cũng được coi là cao thủ hạng nhất, nhưng trước mặt Bách Hợp lại không chịu nổi một đòn. Hơn nữa còn ở tình trạng Bách Hợp trúng tinh thần lực công kích. Nếu hôm nay không có người đàn ông cao gầy kia xuất hiện công kích tinh thần Bách Hợp, thì đám đàn ông luyện thể thuật này cho dù là cao thủ vây đánh Bách Hợp căn bản không thể đánh nổi. Cách đó không xa, người đàn ông cao gầy đã nhìn thấy Bách Hợp bị tinh thần lực trói buộc còn có thể có sức chiến đấu mạnh như thế, sắc mặt hắn ta nghiêm túc hẳn, nắm tay lại rồi nhanh chóng làm một thủ ấn: “Phong! Trói như kén tằm!”
Lời nói vừa tới, Bách Hợp cảm thấy một luồng tinh thần lực khổng lồ từ bốn phương tám hướng xông tới, bước chân mềm mại nhẹ nhàng đột nhiên bị kiềm hãm, ngăn cản. Tinh thần lực bó buộc không phải bó buộc thân thể cô, mà là bó buộc thần kinh cùng gân mạch giữa dòng linh lực chuyển động, một tầng lại một tầng trói buộc lấy cô. Luồng tinh thần lực này dường như chặt đứt mối liên kết giữa Bách Hợp cùng linh lực đất trời, gắt gao trói buộc cô trong chính cơ thể này, ngăn cách cô với dòng linh lựcmạnh mẽ kia. Mất đi linh lực, hai chân Bách Hợp mềm nhũn, thân thể vừa bị đánh gãy xương không có linh lực kiềm chế bảo bọc liền ngay lập tức đau buốt. Cảm giác đau thấu tận cùng các đốt ngón tay ngón chân, rõ ràng không bị thứ gì trói lấy mà Bách Hợp có cảm giác cô đang bị một con mãng xà khổng lồ quấn gắt gao đến nghẹt thở, lồng ngực đau đớn kịch liệt. Một phút sau đó Bách Hợp nghe thấy người đàn ông cao gầy nọ rít lên: “Giết cô ta!”
Hai lần công kích tinh thần thất bại, người đàn ông cao gầy đó vốn muốn bắt lấy Bách Hợp. Dù sao ở trên hành tinh này phụ nữ đã rất hiếm có vì ở đây không phải là nơi người yếu đuối có thể sống sót; phụ nữ trời sinh thể năng yếu hơn đàn ông, cho nên người đàn ông cao gầy nọ muốm bắt lấy Bách Hợp, khống chế cô để hắn ta sử dụng, độc chiếm cho một mình hắn ta. Nhưng hiện tại xem ra mới chỉ có mấy năm, bản thân hắn tự mình ra tay bắt Bách Hợp còn suýt nữa thất bại, nếu giờ để cô gái này chạy trốn trong khi hai người đã kết thành tử thù, chỉ cần trải qua ba tới năm năm, đẳng cấp thể thuật của cô gái này càng ngày càng tăng, lại cao hơn so với tinh thần lực của mình thì chẳng phải mình sẽ bị cô gái này khống chế?
Tuy cảm thấy giết chết một người con gái có thực lực như thế thật đáng tiếc, nhưng người đàn ông này không chút do dự hạ lệnh giết.
Phải chết ở đây ư? Bách Hợp thầm nghĩ, đồng thời cảm thấy tinh thần lực vô cùng lớn mạnh xâm nhập thần kinh cùng gân mạch của cô, nỗi đau đớn kịch liệt cùng hơi thở tử vong lờ mờ vảng vất quanh người làm cho Bách Hợp mồ hôi rớt như mưa. Cô cắn răng, cực lực giãy giụa, muốn liên kết với linh lực tinh tú ngoài kia, vì cô – không cam lòng chết ở đây. Cô nhìn thấy người đàn ông cao gầy đang dùng tinh thần lực công kích cô cũng không khá hơn, khuôn mặt hắt ta trắng bệch, hiển nhiên so ra tình hình của hắn ta với cô cũng chẳng mạnh hơn là bao. Trong mắt Bách Hợp tràn đầy sát ý, cô rất muốn giơ tay lên.
Bách Hợp nhìn thấy có vài người đàn ông mặt hầm hầm sát ý vọt tới phía mình, cách cô càng ngày càng gần. “Thình thịch thình thịch” – tiếng tim đập dồn dập, linh lực cùng tinh thần lực lấy chính cơ thể cô làm chiến trường, bạo phát chiến tranh; gân mạch không chịu được sự giằng co này bắt đầu co giãn kịch liệt. Luồng năng lượng thần bí giấu trong cơ thể Bách Hợp bị sự cộng hưởng của hai luồng lực bắt đầu kích động xuất hiện. Sắc mặt Bách Hợp càng ngày càng khó coi, tinh thần lực kia càng ngày càng quấn chặt lấy cô, khiến cho cô có cảm giác đau đớn toàn thân không thể chịu nổi.
“Thình thịch!” – Bách Hợp quỳ rạp đầu gối trên mặt đất vì không chịu nổi cơn đau này. Sau khi bị luồng công kích tinh thần vô cùng to lớn tấn công, thứ năng lượng thần bí trong thân thể này bắt đầu cộng hưởng lần nữa; không những vậy còn càng lúc càng hiện ra rõ ràng.
Giống như cơn lũ bất ngờ bạo phát, luồng năng lượng bình thường Bách Hợp vẫn muốn dẫn dụ ra mà không thể được, lúc này theo cốt tủy gân mạch hòa vào dòng máu trong cơ thể bột phát ra, giống như khối thân thể này là một cái lồng giam nhưng đã không còn chịu nổi sự đè ép của vật bị giam, liền bị cưỡng chế phá tan không còn một mảnh. Cỗ lực lượng hung hiểm này đi tới đâu, gân mạch Bách Hợp đau đớn thấu xương cùng lạnh lẽo tới đó, hơn nữa khi nó chảy tới nơi nào, thì tinh thần lực vốn đang trói buộc o bế kềm kẹp Bách Hợp liền bị nó cắn nuốt tan biến. Trong chớp mắt, vốn dĩ Bách Hợp không thể cử động nổi lại có thể khôi phục nguyên dạng.
Bách Hợp cảm thấy đầy nghi vấn, nhưng lúc này nào phải thời gian nghiên cứu tìm tòi? Mấy người đàn ông kia muốn giết cô, đã xông tới trước mặt, Bách Hợp chế trụ không kịp chỉ còn cách đảo hướng xoay người lăn một vòng, tay chống trên đất tựa như đón một cơn gió phiêu đãng bình thường. Đôi chân quét ngang một vòng trúng mắt cá chân mấy người đàn ông đang đà lao tới, nhanh chóng quét ngã bọn họ xuống đất. Mấy người đàn ông này thân thủ không tệ, nhưng khó đối phó nhất có lẽ vẫn là người đàn ông cao gầy có lực công kích tinh thần đáng sợ kia. Bắt giặc phải bắt vua, mặc dù chẳng biết vì sao trong thời gian ngắn mình lại khôi phục được hành động, nhưng Bách Hợp biết cô phải khôi phục quyền chủ động, trong nháy mắt phải giết được kẻ kia. Nếu như vẫn để mấy kẻ này quấn lấy tay chân, chỉ cần người đàn ông cao gầy kia còn sống thì Bách Hợp cô không có ngày an toàn.
Giờ khắc này ý nghĩ của Bách Hợp không hẹn mà đồng thuận với suy nghĩ của người đàn ông kia. Cô thừa dịp mấy người thuộc hạ bị quét ngã lăn trên đất mà trong nháy mắt xông tới trước mặt người đàn ông cao gầy nọ. Cho tới bây giờ, người đàn ông này vẫn không nghĩ tới việc cô gái trước mắt còn sức đánh trả. Nguyên bản để khống chế được Bách Hợp đã tiêu hao không ít tinh thần lực của hắn ta, không ngờ trong nháy mắt chính mình phóng tinh thần lực ra lại như đá chìm đáy biển, người đàn ông cao gầy lộ vẻ hoảng sợ: “Cô….”
Lời còn chưa nói dứt, Bách Hợp đã nhảy lên tung một đá vào ngực hắn ta.
Người đàn ông cao gầy mặc dù tinh thần lực mạnh mẽ nhưng tay chân không linh hoạt như đám thuộc hạ, một đá này làm hắn ta gãy mấy cái xương sườn, khiến hắn ta phun ra rất nhiều máu rồi bay ra ngoài. Chỉ là hắn ta cũng chưa chết, mới bị nằm bò xuống đất đang cố gắng gượng bò dậy. Bách Hợp xông tới chuẩn bị giơ chân đá vào đầu hắn ta, muốn đánh nhanh thăng nhanh còn tìm chỗ dưỡng thương nhân tiện nghiên cứu dị năng của mình. Chân nào đã kịp giơ, thì người đàn ông kia đột nhiên cầm gì đó xoay người lại, mặt tràn đầy máu đen, ánh mắt âm tàn: “Tìm chết đi!”
Trên tay hắn ta là một vũ khí hạt nhân ánh sáng, lúc này đã bị hắn ta tháo chốt.
Hai người đứng gần như vậy, căn bản tránh cũng chẳng tránh kịp. Ánh sáng kia khiến Bách Hợp vô thức nhắm mắt lại. Với chuyện sống hết cận kề, Bách Hợp thật sự muốn chửi một câu thống khoái: “Con mẹ nó!”
Sau khi tiếp thu tình tiết, hành tinh Camilla vốn không có bất cứ thành tựu nổi bật nào về khoa học kỹ thuật, thiếu thức ăn cùng nước uống, không vũ khí không gundam, chính vì thế nên Bách Hợp nghĩ mình chỉ cẩn thận chút ít là có thể sống sót tại nơi này. Ai nói cho cô biết, vì cái lông gì mà trên tay thằng cha kia lại có vũ khí hạt nhân ánh sáng? Hả?
Bách Hợp không cam lòng chết đi, nhưng mà hai người đứng gần nhau vậy, chùm tia sáng kia chắc chắn sẽ oanh tạc tới cô. Cái liềm của tử thần đã lướt tới, trốn cũng không trốn kịp, Bách Hợp không cam lòng chết, vô thức giơ tay ra trước che lấy cơ thể mình, cả người chếch đi một hướng, lại âm thầm vận linh lực tinh tú đất trời bảo hộ cho cơ thể của mình.