Người đàn ông tóc xanh thấy quang não của chính mình không chịu sự khống chế của bản thân thì sắc mặt vô cùng khó coi, không biết nghĩ tới điều gì liền cắn răng bò dậy. Thủ vệ ngoài cửa nhìn thấy tình cảnh này liền cuống quýt tới kéo hắn ta dậy. Sau khi phi thuyền bị công kích vẫn còn rung lên bần bật, người đàn ông này kéo quang não ở cổ tay xuống vất đi, áo không mặc chỉ xỏ quần rồi phân phó xong bèn cấp tốc ra cửa. Thân ảnh biến mất đằng sau cánh cửa, rất nhanh sau đó Bách Hợp đã nghe thấy tiếng động cơ của máy bay siêu tốc. Tiếng bước chân của người đàn ông kia cũng không còn nghe thấy nữa. Vòng tay quang não vừa bị ném xuống đất còn tản ra ánh sáng xanh yếu ớt, hình bóng bé nhỏ còn đang dùng giọng máy móc đếm đếm” Một, hai, năm, …”
Bách Hợp cuống quýt bò xuống giường, vội vã mở cửa phòng xông ra ngoài. Ở bên ngoài là một hành lang dài rất dài, không biết phòng khách mà đối phương yêu cầu tập hợp là ở đâu. Người đàn ông khống chế quang não là một người không nói chữ tín, cũng không biết người này làm gì nhưng Bách Hợp có cảm giác nếu như cô chậm vài bước thì hậu quả tuyệt đối vô cùng kinh dị. Bách Hợp lảo đảo chạy dọc hành lang, chẳng biết phòng khách ở đâu. Trước đó không biết bị người ta hạ thuốc gì, lúc này đầu nặng bước nhẹ, mỗi bước chạy giống như bị người ta cầm kim châm vào đầu, cảm giác buồn nôn cùng uất nghẹn ở ngực dẫn đến cảm giác buồn nôn. Mỗi một bước chân đều mắt hoa đầu choáng muốn chết nhưng mà Bách Hợp không dám chậm trễ dừng lại. Vòng tay quang não bị ném trong phòng đang hô tới “bảy, tám” mà số chín còn chưa hô thành lời thì đột nhiên có tiếng động ầm ầm. Cả phi thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội, Bách Hợp bị áp lực này đánh bay ra ngoài, thân thuyền bắt đầu nghiêng ngả. Bách Hợp đang rơi trên mặt đất bị lực quán tính đập bay trượt trên hành lang, khóe mắt còn kịp nhìn thấy gian phòng mình vừa ngồi đờ ra bùng lên một ngon lửa màu xanh, gian phòng bị lửa thiêu phát ra ánh sáng đỏ. Chẳng biết vật liệu dựng phòng là gì nhưng lúc này vẫn chưa bị tan chảy. Nếu có người sống trong phòng đó chỉ sợ lúc này cũng bị tươi sống nướng chín. Bách Hợp đếm số không ngừng trong lòng, căn bản là chưa từng đếm tới mười. Hiển nhiên người xâm nhập phi thuyền cho khoảng thời gian mười giây căn bản chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Cô vừa bị trượt thêm một cú nữa, đánh bậy đánh bạ thế nào lại ngã lăn vào trong đại sảnh. Trong sảnh bố trí như một quầy bar có một người mặc một bộ đồ bảo vệ màu trắng tinh, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Một thân hình cao gầy đang ngồi ở bên một cây đàn dương cầm cổ kính màu trắng, mười ngón tay dài nhỏ trắng nõn giống như đang khiêu vũ trên phím đàn. Những nốt nhạc dễ nghe vang lên vọng khắp cả phòng khách, trong sảnh ước chừng gần trăm người đang thành thật quỳ ngồi dưới sàn, bộ dáng không dám thở mạnh. Cả phòng yên tĩnh đến quái dị, giống như một đám người yên tĩnh nghe diễn tấu dương cầm. Khi Bách Hợp bị trượt lăn vào sảnh thì bài diễn tấu đột nghiên ngừng lại, trong sảnh gần trăm người đều tự dưng run rẩy. Không cần nói Bách Hợp liền biết người xâm nhập vào phi thuyền là ai, nhưng cô thực sự không nghĩ đến trong phi thuyền nhiều người như vậy lại bị một người khống chế, mà bộ dạng mỗi người đều vô cùng thành thật.
“Cô gái! Có ai dạy cô rằng, cần phải gõ cửa trước, sau đó tôi nói “mời vào” thì cô mới có thể vào?” – Người đánh đàn thở dài quay nửa đầu. Mái tóc quá dài rũ xuống qua mắt, mái tóc đen đang phát ánh sáng xanh, khuôn mặt chỉ thấy từng mảng bóng mờ, khuôn mặt hẹp dài mơ hồ qua mái tóc che khuất có thể nhìn thấy một màu mắt nhạt nhòa, cùng với đường cong hàm dưới duyên dáng. Đôi môi màu sắc nhạt tới mức gần như trong suốt đang mím lại. Hình như tất cả mọi người ở đây đều sợ anh ta, vì anh ta vừa mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại thấy rất nhiều người cúi đầu xuống hận không thể che hết cả tai. Tiếc là cô chưa thu thập tình tiết nên chẳng biết người trước mắt là thần thánh phương nào cả.
Ánh mắt của anh ta còn chưa nhìn thẳng vào Bách Hợp nhưng đã có một luồng áp lực vô hình đã ép cô không thể bò dậy nổi. Bách Hợp đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, cô có dự cảm rằng nếu cô không nói câu nào thì hôm nay kẻ xui xẻo là cô, còn nếu như nói ra thì có thể người đàn ông này sẽ bỏ qua cho cô.
“Xin lỗi! Tôi hi vọng có thể đường hoàng tới đây, nhưng nghe tới lời triệu tập của ngài thì tôi không dám dừng bước lại, đành dùng bộ dạng này gặp ngài!” – Bách Hợp hạ giọng điệu thấp bản thân, người thiếu niên vừa nghe thấy cô nói vậy liền tỏ vẻ u buồn: “Nghệ thuật đang đẹp đẽ là vậy, lại bị người cắt ngang”
Anh ta thở dài, khóe miệng nhếch lên: “Vậy đi! Cô gái, giờ tôi cho cô cơ hội, nếu cô nói được tên khúc nhạc mà tôi vừa đánh, tôi sẽ tạm thời suy nghĩ tới việc tha cho cô một mạng. Nếu như không thể…” – Anh ta nói tới đây thì dừng một chút, vẻ mặt cổ quái hát lên một câu ca: “Sẽ có người vì nghệ thuật mà hiến thân!”
Tiếng hát trong sảnh lại vang lên, làm cho lông tơ toàn thân mỗi người trong phòng dựng đứng. Xét ra, người thiếu niên này không biết đang hát bài gì, nhưng tiếng hát vô cùng dễ nghe, cảm giác sạch sẽ tinh khiến không lẫn một tia tạp chất. Chỉ cần hát lung tung vài câu cũng làm cho người trong khoang thuyền buông lỏng cảm giác. Nhưng mà trong bầu không khí cổ quái này thì mọi người đều sợ hãi anh ta, thế nên anh ta hát lên cũng đồng nghĩa khiến cho một đám người chảy mồ hôi lạnh tới ướt đẫm cả trang phục. Bách Hợp tập trung suy nghĩ về một vài nốt nhạc mình nghe thấy, nhưng làn điệu mà anh ta ngâm nga lại vang lên trong đầu cô, mồ hôi trán chảy thành dòng, chảy dọc xuống khóe mắt khiến cho Bách Hợp có cảm giác vừa đau vừa khó chịu, mà cô lại không dám lau đi. Khúc dương cầm kia vô cùng quen tai, nhưng mà làn điệu cô nghe được không nhiều, mà hình như có đoạn anh ta đàn sai rồi…Bách Hợp nào có gan sửa cho anh ta, chỉ nơm nớp lo sợ mà suy đoán: “Có phải gọi là Ballade pour Adeline?”
Cô cũng không biết có trả lời đúng hay không, chỉ nuốt nước miếng một cái chờ câu trả lời từ người thiếu niên kia. Giọng hát của người thiếu niên đột nhiên ngừng, có chút giật mình xoay người lại nhìn Bách Hợp. Người vừa quay đầu lại thì Bách Hợp đã nhìn ra rằng tuổi thực của anh ta so với mình tưởng tượng thì nhỏ hơn, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt tái nhợt, khí chất lạnh lùng âm nhu. Bộ trang phục bảo vệ kia ôm trọn lấy thân hình thiếu niên, cũng không biết bộ đồ này làm từ vật liệu gì, nhưng rất mềm mại ôm lấy người anh ta không một kẽ hở. Mặt mày người thiếu niên lạnh lùng, khuôn mặt giống như một bức tranh thủy mặc vô cùng tuấn tú, nhưng điều làm người ta cảm thấy kinh diễm cũng không phải là khuôn mặt thanh tú kia, mà là khí chất thanh đạm giống như khe suối trong núi, nước dưới đầm sâu. Nghe thấy lời Bách Hợp nói, trên má vốn tái nhợt lại xuất hiện màu đỏ, người thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô nói: “Ồ, hóa ra gọi là Bllade pour Adeline?”
Hóa ra anh ta cũng chẳng biết khúc nhạc này tên là cái gì, trong nháy mắt Bách Hợp lại thấy đầu đau hơn chút nữa, cũng không biết người ta sẽ xử lý mình thế nào đành im lặng không lên tiếng. Bách Hợp ngồi dậy, cẩn thận từng li từng tí bò tiến vào giữa trăm người, cố gắng không muốn biến mình trở nên đặc biệt chọc người chú ý. Người thiếu niên kia thờ ơ lạnh nhạt cũng không lên tiếng ngăn cản. Bách Hợp bò tới gần ven đám người quỳ im lặng ở đó, chỉ tiếc là tới muộn nên không chen vào giữa được, bằng không thì đã an toàn hơn một chút. Chỉ là sau mười lăm phút ý niệm của Bách Hợp bị cử động của người thiếu niên nọ phá vỡ. Người thiếu niên nhìn cô bò vào giữa đám người, cũng chỉ nghiêng đầu nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên phất tay gọi một người trong đám đó: “Ra đây!”
Người anh ta chỉ chính là một cô gái quỳ giữa đám người trên tàu, nhìn trang phục có thể là người phục vụ trên phi thuyền. Cô gái này bị điểm danh sợ đến mức chân mềm nhũn, căn bản không cử động nổi. Người chung quanh thấy cô ta bị điểm danh thì vô thức bò cách xa cô ta một chút, khiến xung quanh cô gái này là một khoảng trống rỗng, còn bản thân cô gái bị cô lập ở chính rữa, thân hình cô ta run rẩy đến lợi hại. Người ta nghe thấy được cả tiếng răng va lập cập vào nhau, mà không kêu được nửa tiếng nào.
Người thiếu niên một tay chống lên phím đàn, tay kia nâng cằm. Phím đàn bị đè xuống phát ra tiếng chói tai vô cùng.
“Một cộng một bằng mấy?”
Mọi người còn tưởng anh ta muốn hỏi gì, không ngờ câu hỏi lại đơn giản tới vậy. Bách Hợp cứng người lại cảm thấy có chút gì đấy không thích hợp ở đây.
Người con gái vừa bị điểm danh nghe thấy anh ta hỏi vấn đề như vậy, trên mặt lộ ra sự vui mừng nhưng lại suy tính rằng hình như mình không hiểu ý của anh ta, cảm thấy thiếu niên này tấn công phi thuyền thì không có khả năng chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy. Vì thế mà cô ta do dự chần chừ không dám nói ra đáp án, rất sợ việc mình nói sai sẽ có kết cục bi thảm. Trong sảnh yên lặng một lúc lâu, đột nhiên người thiếu niên chỉ tay một cái, người con gái này thậm chí chẳng kịp hét chói tai tiếng nào thì một chùm tia sáng màu xanh lam đã vụt qua, chỉ nghe xoẹt một tiếng thì khuôn mặt thanh tú của cô gái này đã bị chùm sáng màu xanh lam này quét qua. Chỉ sau một giây, thi thể không đầu của cô gái ngã bịch xuống sàn, da nơi cổ đã khô vàng hiển nhiên là bị đốt cháy, làm cho máu không thể chảy ra nữa. Còn đầu của cô gái bị chùm sáng màu xanh lam quét qua thì biết hư không, một sợi tóc nhỏ cũng chẳng còn. Chùm sáng xanh chiếu qua khiến cái đầu biến mất, Bách Hợp cảm thấy sợ hãi vì người kia ra tay thế nào cô còn không rõ thì cô gái nọ đã chết.
“Tới cô” – Thiếu niên lại tùy hứng chỉ tay, một cô gái khác bị chỉ tới cũng khóc không ra tiếng mà bò ra khỏi hàng. Anh ta nghiêng đầu hỏi một câu dịu dàng:
“Một cộng một bằng mấy?”
“Bằng, bằng Hai”
Cô gái vừa nãy cơ hội trả lời cũng không có liền bị giết chết, lần này người bị điểm danh nghe câu hỏi liền cuống quýt trả lời, thiếu niên nhíu đôi mắt híp, nhếch miệng lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, lại khiến Bách Hợp cảm thấy nguy hiểm vô cùng. Giọng thiếu niên lười nhác vang lên: “Ồ! Mi biết quá nhiều!”
Lời edit: Câu chuyện mèo và chuột hay là công thức một cộng một bằng mấy huyền thoại đã xuất hiện T_T Nước mắt lưng tròng óa óa.