Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 601: Q.13 - Chương 601: Stars: Đào phạm báo thù 13




Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Sau khi thuê người máy thông minh đến trang hoàng lại phòng ốc sơ sơ, Bách Hợp liền dọn vào ở, cũng trong thời gian này, cô tìm được công việc là chịu trách nhiệm kiểm tra cống thoát nước. Ở thời đại này, hầu hết các loại hình công việc lao động tay chân nặng nhọc đều đã giao cho máy móc đảm nhiệm, chỉ còn loại công việc kiểm tra, sửa chữa, thông tắc cống nước là vẫn dùng đến sức người, loại công việc này đòi hỏi phải thường xuyên qua lại trong môi trường ẩm ướt, thậm chí phải ngâm mình trong dòng nước, rất bất lợi cho duy trì tuổi thọ của máy móc, nhất là những linh kiện máy móc có con chip điện tử và sử dụng dòng điện vận hành. Từng do tỷ suất báo hỏng của máy móc quá cao khiến chính phủ phải đem vấn đề ra cân nhắc, cuối cùng từ nghị viện quyết định, ở trong những trường hợp đặc thù, vẫn giao cho con người đảm nhiệm công việc chủ chốt, máy móc chỉ đóng vai trò hỗ trợ.

Nhưng việc kiểm tra thông tắc cống thoát nước so với các hình thức công việc khác thì không có gì là vẻ vang, cho nên đa phần người ta đều không muốn làm, đã vậy tiền lương cũng không quá cao, lại ngày ngày cùng rác giao tiếp. Một người khoẻ mạnh bình thường chẳng thà tòng quân chứ không muốn đi ôm loại công việc như vậy, từ đó dẫn tới việc thì luôn cần người, mà người muốn làm thì rất ít ỏi. Người đảm nhiệm phỏng vấn tuyển dụng tuy trong lòng cũng thấy nghi ngờ vì một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp như Bách Hợp lại muốn chạy tới xin loại công việc thiên hạ tránh còn không kịp này, nhưng trước tình hình khan hiếm lao động, lại xác nhận thân phận lai lịch của cô không có vấn đề, tổ tông mấy đời không tiền án, tiền sự, vẫn cho cô thuận lợi trúng tuyển.

Công việc không trả lương cao không thành vấn đề, Bách Hợp tới Đế Quốc cũng không phải để kiếm tiền, vì vậy cô hoà nhập vào trong nhóm người vừa tiếp nhận cùng công việc này, bắt đầu thong thả làm quen với các sinh hoạt tại cơ quan mới. Mỗi ngày cô phụ trách kiểm tra tình hình của đường cống ngầm dưới mặt đất, nếu thấy có vấn đề thì lập tức báo lên, ngoài ra nếu phát hiện trong đường ống có xuất hiện sai sót gì thì cô cũng là người phụ trách sửa chữa.

Trong thời gian làm công việc này, Bách Hợp đã tìm hiểu rõ ràng về tình huống của đoạn cống mà mình phụ trách, hơn nữa cô cũng tích luỹ một khối lượng lớn kiến thức về cách xử lý nước thải. Đường cống ngầm này tập trung hầu hết nước thải lẫn với rác rưởi của toàn bộ Đế Đô. Ở độ sâu chừng năm trăm thước so với mặt đất, có một ao lọc nước khổng lồ, mỗi ngày, công nhân và người máy sẽ thao tác để đưa nước thải qua hệ thống lọc, làm sạch, sau đó nước đã được lọc sạch lại được dẫn ra ngoài. Hoạt động này giúp tái sử dụng nguồn nước đồng thời ngăn chặn rác rưởi trôi nổi tràn lan.

Sau khi nước thải được xử lý và đưa đi, rác rưởi được lọc ra lại tiếp tục được phân loại, một vài thứ được xếp vào dạng nguồn năng lượng tái sinh cũng được tách riêng và đem đi, những thứ phế phẩm còn lại được coi là rác của hành tinh, loại nào có thể xử lý lại tách riêng đưa đi xử lý, những thứ không thể xử lý thì tích trữ thành từng đống lớn, chuẩn bị chở đi vứt ở tinh cầu khác. Công việc mỗi ngày của Bách Hợp ngoài việc kiểm tra sửa chữa đường ống, máy móc, còn cần tham gia quy trình xử lý rác rưởi, lọc sạch nước thải. Cô đã thừa dịp này đem tình huống của ống dẫn và con chip khống chế đều ghi nhớ nằm lòng, không đến nửa tháng thì đã lập xong bản đồ có thông tin về tình hình chi tiết của toàn bộ hệ thống đường cống ngầm của Đế Đô.

Địa điểm bố trí chip điện tử, những khu vực có người máy trông coi cô đều nắm chắc trong tay, tuyến đường nào, giấu cái gì cô đều hiểu rõ trong lòng. Đế Quốc đã thành lập hơn ngàn năm. Hoạt động của hệ thống cống ngầm đã sớm thành nề nếp, thói quen, các chốt canh gác bên trong vẫn có, nhưng không sát sao nghiêm khắc. Những ngày Bách Hợp trực ban, nếu cô muốn cô có thể theo đường cống ngầm đi hết một lượt toàn bộ các thành thị của Đế Quốc mà không gặp trở ngại.

Thời gian làm việc mỗi ngày là năm tiếng đồng hồ. Sáng hôm đó Bách Hợp đang ở trong một đường cống dẫn nước, mở tấm phủ cầu dao điện của một ống dẫn ra, đang dùng bút chép lại cấu tạo mạch điện vào máy tính đeo trên cổ tay thì máy tính đột ngột sáng lên, trên giao diện hiển thị dòng chữ “204578”, con số này là địa điểm xảy ra sự cố. Theo phân cấp xử lý tình huống của đường cống ngầm ở đây, khi sự cố xuất hiện, nhân viên ở vị trí gần nhất sẽ được điều đến giải quyết, do Bách Hợp chính là nhân vật gần nhất này nên chip điện tử liền gửi thông báo cho cô. Cô liếc nhìn qua số liệu còn chưa sao chép xong kia, lại trùng trình ở lại hoàn thành việc sao chép này, máy tính trên cổ tay lại sốt ruột nháy thêm mấy cái thúc giục, lúc này cô mới thu bút tải ra bản đồ phương hướng rồi phóng thật nhanh đến toạ độ của sự cố.

Tình huống lần này tương đối nghiêm trọng, do vậy nên phải trì hoãn mất nhiều thời gian, chờ đến khi mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi thì trời đã về chiều, vượt khá xa giờ tan tầm bình thường của Bách Hợp. Cô bèn không về trung tâm tắm rửa thay quần áo tan tầm mà quyết định về thẳng nhà đem phần mạch điện hôm nay sao chép được bổ sung vào bản đồ rồi mới tính tiếp. Khi ngồi thang máy lên đến mặt đất, không ngờ lại thấy Đế Đô lúc này đang ngập trong tiếng hoan hô, bốn phía vang lừng tiếng nhạc, trong đại sảnh đang mở màn ảnh rộng, truyền đi một đoạn hình ảnh duyệt binh của quân đội Đế Quốc. Không ít công nhân lúc này đã rửa mặt xong, đang đứng xem hào hứng, nghe được tiếng thang máy báo lên tới mặt đất, còn không buồn ngoái đầu nhìn một cái.

Bách Hợp thấy vậy hơi chau mày, sau đó mở máy tính đeo tay để kiểm tra tin tức hôm nay. Tình huống khác thường như vậy, nhất định là bên ngoài phải có sự kiện lớn. Kế hoạch của cô đã soạn tốt, không thể để phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì vậy cô vừa rời đại sảnh, vừa lên mạng liên hành tinh, lúc này mới biết tin tức tiêu điểm của ngày hôm nay là: Giáo Hoàng của hành tinh Y Lan nhận lời mời của nhà họ Lâm đại diện cho Liên Minh Đế Quốc sắp sửa lên đường tới Đế Đô thị sát, dùng danh nghĩa là đôi bên xúc tiến giao lưu giữa các hành tinh trong Liên Minh để tiến tới quan hệ hợp tác.

Cứ mười năm Đế Quốc lại cử hành một lần tổng tuyển cử tổng thống. Nhà họ Lâm trong chính trường đã có truyền thừa mấy trăm năm, nhưng cho dù cứ mười năm lại có cơ hội tranh cử một lần thì nhà họ Lâm vẫn chưa từng có cơ hội đặt chân vào vòng tròn của giới cầm quyền. Nguyên nhân đầu tiên là thời vận không đủ, thứ hai là thời thế không chiều lòng người. Tính ngược về mười mấy năm trước, con trai trưởng của nhà họ Lâm đặt chân vào giới quân sự, một đường thăng tiến như diều gặp gió, cuối cùng nhờ biểu hiện và đóng góp xuất chúng mà thăng nhiệm làm Doanh Chủ Thần Cơ Doanh, từ đó nhà họ Lâm mới chuyển biến từ tình cảnh chỉ có sức ảnh hưởng trong chính giới mà không có thế lực quân đội hậu thuẫn sang một cục diện mới. Xem đến đây, Bách Hợp đã rõ ràng chuyện mà nguyên chủ nghĩ mãi không hiểu khi xưa, Lâm Vân Chân rõ ràng là con trai trưởng một nhân vật nguyên lão trên chính trường, vì cớ gì lại vứt bỏ sinh hoạt an nhàn ở nhà họ Lâm tình nguyện tòng quân. Xem ra dã tâm của hắn ta không nhỏ, cũng không hề chướng mắt thế lực chính trị của nhà họ Lâm mà ý định chân chính là muốn gồm thâu trong tay cả tài nguyên nhân mạch của nhà họ Lâm lẫn thế lực trong quân.

Bắt đầu từ hai năm trước, nhà họ Lâm đã mấy lần phái người bí mật đi bàn bạc, hy vọng có thể nghênh đón giáo hoàng của hành tinh Y Lan đến Đế Quốc giao lưu. Nếu đem Y Lan tinh so sánh với các hành tinh khác trong thời đại Stars thì nó chỉ là một hành tinh vô cùng nhỏ bé, nhưng sức ảnh hưởng của nó thì lại lớn vô cùng. Mỗi hệ mặt trời trong ngân hà này nếu có hành tinh phù hợp cho con người sinh sống thì ở đó đều có tín đồ của giáo hoàng. Một khi đức ngài nhận lời mời tới Đế Quốc làm khách, vậy thì ưu đãi ngày sau cùng thanh danh của nhà họ Lâm sẽ tăng trưởng không giới hạn.

Vì thân phận đặc thù của giáo hoàng, khi đức ngài đã nhận lời mời đến Đế Quốc làm khách, trị an của Đế Quốc liền được gia tăng cấp bậc, ngày hôm nay mỗi lần có tin tức được thông báo ra, lại thấy lực lượng canh gác trên phố nhiều hơn mấy phần, trên trời bay tới bay lui rất nhiều xe tuần tra, thật nhiều người máy cầm súng, mắt điện tử đỏ rực, mặt mũi lạnh băng nhìn chòng chọc người qua đường.

“… Chuyến thăm viếng lần này của đức giáo hoàng được Đế Quốc cực kì coi trọng. Các chiến sĩ Thần Cơ Doanh vốn luôn rất thần bí trong tâm tưởng của nhân dân ta, vào mấy ngày trước đã bay tới hệ mặt trời của chúng ta, Đế Đô của chúng ta, dưới sự bảo vệ của những vị vệ sĩ này, sẽ vững chắc như tường đồng vách sắt.” Trong số các mẩu tin, mẩu tin này thu hút sự chú ý của Bách Hợp nhiều nhất. Cô vốn dự định đem nhà họ Lâm và Đế Đô ra giải quyết hết một lần trước, sau đó mới lại tìm cơ hội trả thù Thần Cơ Doanh, nhưng thật không ngờ, chính dã tâm của nhà họ Lâm ngược lại giúp đỡ cô một phen, nếu chiến sĩ Thần Cơ Doanh mấy ngày nữa đều đổ bộ tới hành tinh này, như vậy cô liền bớt được bao nhiêu việc, chỉ cần một lần là hoàn thành tất cả mọi tâm nguyện của Diêu Bách Hợp, diệt trừ hết những người cô ấy muốn diệt trừ.

Xem xong tin tức, tinh thần Bách Hợp vừa out khỏi mạng liên hành tinh thì bất thình lình cái chân đang bước lên phía trước của cô bỗng dẫm phải cái gì đó mềm mềm, cô còn chưa kịp nhấc chân lên nhìn xem thì lại có thứ gì đó tròn xoe lăn đến chỗ chân mình, bên tai truyền đến tiếng la hét và tiếng khóc, vừa thu hồi tinh thần lực, cô còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh trước mắt thì đã có một bàn tay mềm mại trắng nõn đẩy mạnh vào ngực cô một cái, theo bản năng, linh lực trong người cô muốn đẩy bắn bàn tay này và chủ nhân của nó ra xa, nhưng cô vẫn kịp thời ghìm lại, đây là thời điểm mấu chốt, không thể khiến người ta chú ý, cho nên cô cũng thuận thế mà lùi lại mấy bước, trông như thể suýt bị người ta đẩy ngã sấp mặt. Người phụ nữ mặc chiếc váy liền áo màu xanh nước đứng trước mặt cô lúc này đang dỗ dành đứa bé trai đang mếu miệng khóc, mái tóc dài của cô ta theo động tác cúi đầu nên rũ xuống che khuất một phần khuôn mặt, từ tầm mắt của Bách Hợp nhìn qua, chỉ nhìn thấy được cái chóp mũi thanh tú cùng hàng mi cong lên.

“Ngoan, đừng khóc!” Một giọng nói dịu dàng nghe rất quen tai vang lên, trong lòng Bách Hợp có một luồng xúc cảm cuồng bạo không cách nào nhẫn chịu nổi bùng phát, tay cô nắm chặt thành quả đấm, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khớp xương của mình đang ma sát kêu lên lạch cạch.

“Thưa cô, thân là một công dân của Đế Quốc cần biết, vào thời điểm đức giáo hoàng sắp đến thăm, mỗi một công dân cần phải biểu hiện được phẩm chất đạo đức tốt đẹp nhất!” Nói xong mấy lời này, người phụ nữ mặc váy liền áo màu xanh nước kia lại nhẹ giọng dỗ dành cậu bé thêm mấy câu, đưa tay ôm nó lên, lúc này Bách Hợp đã nhận ra vật thể mềm mềm ở chỗ mà cô vừa đặt chân lên khi nãy là một con chuột nằm thoi thóp sắp tắt thở. Còn đứa bé được người phụ nữ kia ôm trong ngực lúc này đang chỉ tay vào con chuột sắp chết ấy, mắt rưng rưng ngấn lệ.

Những người đứng xung quanh nhanh chóng cẩn thận dè dặt bắt lấy con chuột khoé miệng rỉ máu nọ, trên thân thể nó còn rõ rành rành một dấu giày, Bách Hợp nhạy cảm cảm thấy, hình như từ xung quanh đang có thiết bị chụp ảnh trộm, con mắt cô khẽ đảo đảo, nhìn thấy mấy bảo vệ trên xe bay và mấy người máy cảnh vệ đã chú ý đến động tĩnh của nơi này rất nhanh chóng cầm súng laser bay tới.

Còn người phụ nữ đang nghiêm túc nhìn chằm chằm Bách Hợp kia, lại khiến cô không kìm được phải khép nhanh hai mắt. Thật là chạy mòn gót sắt tìm không được, đến khi có được chẳng tốn công. Khó trách vừa rồi chỉ nghe giọng nói thôi cô đã cảm thấy thân thể này đang sôi máu. Tô Thiện Thiện, không ngờ lại là Tô Thiện Thiện mà nguyên chủ đã vài lần gặp mặt, thật không ngờ lại gặp được cô ta, vào lúc này, tại nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.