Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Lâm Vân Chân tức đến độ trán nổi gân xanh, giậm chân giận dữ, trước kia điều hắn thích ở Tô Thiện Thiện chính là dáng vẻ dịu dàng, khôn khéo, dí dỏm pha trộn với mấy phần thông minh vặt của ả, lúc này mới biết, xem ra ả quả thực chỉ là dạng khôn vặt không hơn, chờ thực sự gặp phải chuyện lớn, liền cư xử ngu không ai bằng. Vào thời khắc phát hiện ra Bách Hợp, ả không kịp thời đúng lúc thông báo với mình thì thôi, ngược lại tự có chủ trương, lại còn vì thế mà dương dương tự đắc. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy hoài nghi mắt nhìn người của bản thân, cho nên chỉ lạnh lùng nhìn Tô Thiện Thiện, miệng lại bắt đầu nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh:
“Kết nối với cục di dân.”
“Cô ta không thể là Diêu Bách Hợp được, thân phận tư liệu đều không giống mà!” Bị chồng mắng, trong lòng Tô Thiện Thiện càng thêm hận Diêu Bách Hợp mấy phần, nhưng vẫn mở miệng nhỏ nhẹ giải thích: “Em có tra qua lai lịch bối cảnh cô ta…”
“Nếu anh muốn làm một phần lý lịch giả, còn không cần tốn đến mười lăm phút.” Lâm Vân Chân đang phát mệnh lệnh thì lại nghe được Tô Thiện Thiện cố công giải thích, hắn không tự chủ được quay qua nhìn ả một cái, dùng biểu tình nghiêm khắc chặn ngang lời ả. Đây chính là vấn đề giới hạn tầm nhìn, hiểu biết. Diêu Bách Hợp muốn làm ra một phần lý lịch giả kín kẽ hoàn mỹ cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng trong thế giới quan của Tô Thiện Thiện thì làm giấy tờ giả là chuyện khó như lên trời, điều hắn còn chưa hiểu được chỉ là, làm cách nào mà Bách Hợp có thể tìm được thủ đoạn tránh thoát được quét hình an ninh của cảng hàng không Đế Đô mà thôi. Tất cả mọi chuyện đều khiến Lâm Vân Chân thấy trong lòng gấp đến bốc hoả.
“Vân Chân, xảy ra chuyện gì vậy? Không đến nửa giờ nữa là phi thuyền của giáo hoàng sẽ đến nơi rồi, lúc này tuyệt không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!” Cha của Lâm Vân Chân nghe đối thoại giữa hai vợ chồng không nhịn được cau mày hỏi một câu. Cùng lúc này, máy tính đã kết nối được với người của cục di dân, cuộc trò chuyện được chuyển tiếp vào máy của Lâm Vân Chân, máy tính đeo tay của hắn bắn ra một chùm sáng phục chế thành hình ảnh 3D của một người đàn ông anh tuấn mặc đồng phục chuyên ngành: “Báo cáo trưởng quan, không tìm được Bách Hợp, việc tống xuất thất bại.”
Vào thời khắc cuộc bỏ phiếu trên mạng đạt con số 80%, người của cục di dân đã lập tức đi tróc nã Bách Hợp, chuẩn bị cưỡng chế tống xuất cô khỏi hành tinh, nhưng khi bọn họ ngồi phi thuyền bay tới địa chỉ thường trú Bách Hợp đăng kí lại không tìm thấy người.
Nghe được những lời này, sắc mặt Lâm Vân Chân đại biến, hắn đang muốn phát hoả thì đột nhiên, những chùm pháo hoa lập thể 3D rực rỡ, xinh đẹp vốn đang không ngừng tuôn ra, nở rộ trên không trung từ chỗ đỉnh nóc toà kiến trúc biểu tượng Đế Quốc đột ngột dừng lại.
Thế này là thế nào? Không ít người đã nhận ra biến cố mà giật nảy mình, người nhà họ Lâm đều quay qua nhìn nhau hoang mang. Cảnh pháo hoa này được trình chiếu là vì đặc biệt tỏ ý cung nghênh đức giáo hoàng sắp tới. Theo đúng chương trình đã cài đặt, thiết lập, nó sẽ phát trọn đêm nay để giúp cho toàn bộ Đế Đô đều ngập trong bầu không khí lễ hội, thế nhưng sự thật sờ sờ là nó đã đột ngột dừng lại, là lập trình bị lỗi chăng? Nhưng nếu có lỗi chương trình thì trí tuệ nhân tạo trung ương phải lập tức sửa đúng mới phải, mà cho dù máy chủ trí tuệ nhân tạo xảy ra trục trặc, trong Toà nhà biểu tượng Đế Quốc phải có người trực để xử lý sự cố mới đúng.
Dự cảm không lành của Lâm Vân Chân dâng trào, hắn nghiến chặt hàm răng, theo bản năng lập tức hướng về bãi đỗ Gundam, mấy chiến sĩ Thần Cơ Doanh lập tức theo sau lưng hắn.
“Chúc các vị một buổi tối tốt lành!” Sau khi hình chiếu pháo hoa phóng ra từ nóc toà kiến trúc biểu tượng Đế Quốc vụt tắt, tất cả mọi người còn đang bận hoang mang với giật mình không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì phòng đặt máy chiếu trên đỉnh toà kiến trúc lại loé loé rồi lần nữa sáng lên, chỉ là lần này nó không phóng ra hình chiếu pháo hoa, mà phóng ra trước mắt toàn dân Đế Đô hình ảnh một người phụ nữ ăn mặc thường thường, tay ôm ba lô đang ngồi bắt chéo chân, chính là Bách Hợp.
“A, chính là cô ta! Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?” Tô Thiện Thiện vừa nhìn thấy Bách Hợp thì không nhịn được kêu thét lên. Sắc mặt Lâm Vân Chân xanh mét, hắn bất thần dừng bước ngẩng đầu nhìn lên trời. Người đàn bà tên là Bách Hợp đã bị hình chiếu lập thể phóng đại lên cả ngàn lần kia quả thực không giống với Diêu Bách Hợp trong kí ức của hắn. Thiết bị chiếu laser lập thể này là sản phẩm đặc chế, có thể đem vật được nó quay chiếu phóng đại hình ảnh lên cả ngàn lần, mỗi lần phóng chiếu thì toàn bộ Đế Đô đều có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch, hơn nữa, nhờ công nghệ hiện đại nên hình ảnh phóng đại của Bách Hợp lúc này có thể nhìn thấy rất rõ ràng, sắc nét, từ từng sợi lông tơ li ti trên mặt cho tới khoé miệng ẩn tàng một nụ cười như có như không.
Giọng nói của cô cũng được truyền phát lại hết sức rõ ràng, trong giọng điệu khi nói câu buổi tối tốt lành còn lộ ra một chút nhanh vội. Nắm tay của Lâm Vân Chân siết chặt đến độ khớp tay cọ vào nhau thành tiếng. Tô Thiện Thiện vẫn đang tiếp tục la hét: “Sao cô ta lại có thể xuất hiện ở đó cơ chứ?”
Nơi đó được mệnh danh là trái tim của Đế Đô, người bình thường căn bản là không được phép xuất nhập. Tô Thiện Thiện gả cho Lâm Vân Chân nhiều năm như vậy, thậm chí đã sinh cho hắn một đứa con trai, hiện ả đang sống trong nhà chính của nhà họ Lâm trong khu vực trung tâm của Đế Đô, nhưng bản thân ả còn chưa từng được phép bước vào toà kiến trúc biểu tượng Đế Quốc kia lấy một lần. Người có địa vị cao như ả còn chưa từng được phép tiến vào toà nhà đó, vậy thì tại sao người đàn bà tên là Bách Hợp kia, kẻ bị người dân cả hành tinh chỉ trích, lên án, thậm chí bỏ phiếu yêu cầu lưu đày khỏi hành tinh lại có thể xuất hiện ở trong đó? Tại sao hình chiếu của cô ta lại có thể xuất hiện từ trên tầng thượng của toà nhà biểu tượng Đế Quốc?
“Đây là Diêu Bách Hợp.” Lâm Vân Chân cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên trên. Tuy rằng người đàn bà trước mắt kia, từ ngoại hình cho tới giọng nói đều không giống với Diêu Bách Hợp trong kí ức của hắn, thậm chí hắn cũng không hiểu được tại sao Diêu Bách Hợp lại có khả năng biến thành một người có ngoại hình hoàn toàn khác, thế nhưng chỉ cần chứng kiến loại bản lãnh có thể xâm nhập vào Toà nhà biểu tượng Đế Quốc kia, hắn dám lập tức khẳng định thân phận của cô ta.
Người có bản lĩnh đào thoát khỏi phòng giam làm bằng cương vi tinh vậy thì hẳn là cũng có loại bản lĩnh đột nhập vào được trái tim của Đế Quốc. Đụng phải một đối thủ đáng sợ như vậy, Lâm Vân Chân cảm thấy da gà trên cánh tay hắn đang nổi lên từng lớp. Thời khắc này đức giáo hoàng sắp tới Đế Đô, vậy mà Liên Minh Đế Quốc lại gặp phải phiền toái lớn như vậy, hắn không rõ trong vòng nửa giờ có kịp giải quyết Bách Hợp hay không, thậm chí, nếu giải quyết được người xong thì hậu quả để lại là gì, lúc này Lâm Vân Chân không dám nghĩ tiếp.
Lúc này, hắn cũng không còn muốn trách Tô Thiện Thiện việc không báo sớm cho hắn khi vừa gặp được Bách Hợp, có lẽ hắn vẫn là nên tự trách chính mình, lúc trước không nên trêu chọc ra một đối thủ khó chơi như vậy. Nếu hắn sớm biết Diêu Bách Hợp khi phát điên lên lại trở thành đáng sợ như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không chọn cô ta làm đá kê chân. Thật không ngờ một người đàn bà nhìn nhu nhược dễ bắt nạt như cô ta, khi cứng rắn lên lại rắn đến mức chính mình cũng đâm ra kiêng kị.
“Thế này là thế nào?” Cha của Lâm Vân Chân vừa hỏi một câu mà không nhận được hồi đáp nên lại hỏi thêm câu nữa, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Bách Hợp, Lâm Vân Chân đã hoảng hồn, giờ thấy mình đã nói mà cha mình không những không chịu nhúc nhích, lại còn muốn hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra, hắn mất khống chế trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, hướng cha mình thét lớn: “Đi nhanh!”
Trong lúc người nhà họ Lâm đang rối loạn thì dân chúng đang ở bên ngoài lúc này cũng rối loạn, nhiều người vốn đang ở bên ngoài thưởng thức hình chiếu pháo hoa, cũng không thể ngờ bỗng nhiên pháo hoa chẳng thấy đâu, lại thay vào thành hình chiếu Bách Hợp.
Mấy ngày gần đây, Bách Hợp cũng có thể coi như đã thành nhân vật thuộc hàng danh nhân nổi tiếng của Đế Quốc, một công nhân nhỏ nhoi làm việc cho đường cống ngầm, lại đắc tội Tô Thiện Thiện cao cao tại thượng, trong mắt công dân Đế Quốc, sự hèn mọn và thấp kém của Bách Hợp càng làm nổi bật vẻ cao quý, lương thiện của Tô Thiện Thiện. Cái ngày mà hai người sinh hiềm khích, hình ảnh của vụ xung đột đã bị người ta quay chụp đẩy lên mạng liên hành tinh. Người dân Đế Quốc tuyệt đối thiên vị Tô Thiện Thiện, thậm chí còn nổi lên phong trào toàn dân bỏ phiếu xua đuổi Bách Hợp khỏi Đế Quốc, phải nhắc lại, tỷ lệ bỏ phiếu đã đạt tới con số trên 80%.
Vậy nên khoảnh khắc Bách Hợp xuất hiện, nhiều người lập tức nhận ra cô, có người còn vội vàng lên mạng kiểm tra, rõ ràng tỷ lệ bỏ phiếu yêu cầu trục xuất Bách Hợp đã lên trên 80%, vậy tại sao cô ta còn có thể xuất hiện ở đây? Không ít người lại bắt đầu nâng máy tính đeo tay lên chụp ảnh, trong nháy mắt trên mạng xuất hiện rất nhiều phán đoán kiểu, hôm nay là ngày cá tháng tư.
Khá nhiều người còn đang hoang mang không hiểu, vì cái gì một người lẽ đã đã bị trục xuất lại có thể xuất hiện trên tầng thượng của biểu tượng Đế Quốc, có người không nhịn được đánh điện thoại tới cục di dân kháng nghị, chỉ là hình ảnh trên đỉnh đầu họ chỉ loé lên được một lúc lại tắt mất tiêu. Có người đầu đầy dấu chấm hỏi, có người nhịn không được chửi ầm lên mắng nhà chức trách là đám toi cơm, lúc này ánh sáng laser trên đỉnh đầu chợt loé lên, hình ảnh Bách Hợp lại xuất hiện.
Tay cô lúc này vẫn ôm ba lô, nhưng ba lô lúc này đã bị mở ra, cô lấy túi bánh mì trong ba lô ra, ăn ngấu nghiến.
“Thứ lỗi cho, vừa rồi tôi đây sử dụng máy chiếu còn chưa đủ thành thạo, cho nên có xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn.” Bách Hợp đem bánh mì trong miệng nuốt xuống. Cả ngày hôm nay cô còn chưa kịp ăn cơm, thật vất vả một ngày, giờ mới tính là đã làm xong công tác chuẩn bị, có thể nghỉ ngơi một chút. Cô lại lấy từ trong túi xách ra một bình nước, uống một hớp nước rồi nhanh chóng đặt cái ấm qua bên, lúc này mới quay mặt nhìn tới, nhìn thẳng vào camera của máy chiếu, mỉm cười: “Chúc các vị một buổi tối tốt lành. Hy vọng hôm nay các vị đã có một ngày vô cùng vui vẻ, bởi vì sự việc sắp phát sinh kế tiếp đây, có lẽ có chút không được vui cho lắm.”
Lúc này cô nhìn qua thiết bị hình chiếu 3D, thấy được rất nhiều khuôn mặt dân chúng đang đứng bên ngoài toà Toà nhà biểu tượng Đế Quốc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và bất mãn.
“Tôi được biết các vị muốn trục xuất tôi ra khỏi hành tinh này, loại trừ khỏi đội ngũ của các vị một con sâu làm rầu nồi canh, vậy nhưng tôi lại nghĩ, cái gì mình cũng chưa kịp làm đã phải gánh vác cái thanh danh ác độc như vậy, trong lòng cảm thấy oan uổng vô cùng, nếu mà không làm gì đó quả thực là, không thể cam tâm.” Bách Hợp cứ thế vừa ăn bánh mì vừa nói chuyện, bên ngoài Toà nhà biểu tượng Đế Quốc lúc này đã có không ít xe bay gấp gáp tụ lại, thế nhưng trong khu vực nội thành dân cư đông đúc này, dù lực lượng quân sự của Đế Quốc có lớn mạnh cường đại đến mấy, cũng vướng vào tình huống ném chuột sợ vỡ đồ, không dám dùng vũ khí có khả năng sát thương trên quy mô lớn.