Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1: Q.3 - Chương 1: Tâm nguyện của Phan Kim Liên (1)




Khi Bách Hợp trở lại không gian, tuy rằng đau đớn trên người đã không còn, nhưng nghĩ đến tình cảnh lần này bị chết thê lương, cả người cô lại trực tiếp nổi da gà lên.

Người con trai trong không gian trầm lặng nửa ngày đột nhiên mở miệng: “Nhiệm vụ lần này nàng hoàn thành không tồi, kí chủ(1) hết sức hài lòng.” Cuối cùng Lam Dụ ôm xác chết của cô du lịch các núi lớn sông lớn, lẻ loi hiu quạnh, sau cùng suýt nữa phát điên, chắc đã khiến cho tâm nguyện của nguyên chủ Bách Hợp được hoàn thành, cho nên lúc này mới khiến cho người con trai tuấn mỹ thần bí đặc biệt khen nàng, có điều bị phụ nữ thích suy cho cùng cũng không phải chuyện tốt lành gì, Bách Hợp cũng không có cho rằng đây là ý nghĩ quang vinh gì, không chừng cả đời này của Lam Dụ non nửa phần trước cuộc sống hạnh phúc bình yên, phần còn lại là bị đám người An Quốc công đột ngột phá hoại, cô ấy nhìn thấy tình cảnh mẹ và chị em mình bị đàn ông làm nhục cho đến chết, nhưng cô ấy lại lấy chính thân mình hầu hổ, dùng thân thể làm lợi khí, mặc dù là vì báo thù, nhưng trong lòng cô ấy rất oán hận đàn ông.

Chỉ người mà mà Bách Hợp kí sinh sống trên đó

Đây mới chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô ấy yêu Bách Hợp, lúc này Bách Hợp trở lại không gian đã có thể tỉnh táo lại, tự nhiên liền nghĩ thông, chẳng qua nghĩ thông là một chuyện, sau nhớ đến việc Lam Dụ yêu đến mức có phần điên cuồng cố chấp lại nổi dà gà như trước, may mắn sau đó cô đã chết, nếu không dựa theo loại tính tình này của Lam Dụ, hai người không dây dưa quỷ dị cả đời một đời mới là lạ.

“Cảm ơn.” Bách Hợp cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, sau nửa ngày mới nói một tiếng cảm ơn, giữa Tinh Không bóng ảnh của người con trai đó lại xuất hiện, dung mạo vẫn như lúc trước, không thay đổi, trong ánh mắt giống như kết hơi sương ý lạnh bức người, may mắn Bách Hợp đã quen nhìn thấy anh như vậy, trong lòng ngược lại cũng không cảm thấy bộ dáng này của anh ta có gì đáng sợ, ngược lại im lặng đứng ở một bên, giữa không trung lại xuất hiện tư liệu của cô:

Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 55 (max 100 điểm)

Dung mạo: 60 (max 100 điểm)

Thể lực: 58 (max 100 điểm)

Võ lực: 12 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật

Sở trường: Không

Mị lực: 23 (max 100 điểm)

Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ

Nhiệm vụ lần này trừ việc ở trên Võ lực cộng thêm một chút, thì ngoài ra còn có Mị lực thế nhưng đã tăng thêm một điểm. Lần này Mị lực tăng Bách Hợp có thể lý giải. Dù sao bị con gái thích, đây quả thực là vượt qua tình yêu khác giới. Mình có thể hấp dẫn được con gái, tăng thêm một điểm mị lực Bách Hợp ngược lại cảm thấy không có gì. Chỉ là Võ lực lần này thế nhưng cũng mạc danh kỳ diệu cộng thêm một điểm, cô nhỏ giọng hỏi:

“Xin hỏi, Võ lực của tôi tăng thêm, là bởi vì. . . . . .”

“Cô chăm học không lười biếng, tục ngữ nói cần cù bù thông minh, thiên tư(2) cho dù kém chút, nhưng bù lại cô cố gắng.” Người con trai vận cẩm bào tuấn mỹ cực kỳ lạnh lùng nói một câu, mặc dù anh ta đang khen cô, nhưng Bách Hợp không biết tại sao. Nghe xong trong lòng một điểm cao hứng cũng không dâng lên nổi, cô đã nhìn thấy người con trai này mấy lần, nhưng tính ra còn chưa thật sự nói chuyện với anh ta, lúc này tuy rằng vẻ mặt của anh ta lạnh nhạt, nhưng Bách Hợp đã chỉ từ trong lời nói anh ta nghe ra được ý nghĩ bản thân mình ngu dốt cùng với thiên tư không cao.

Năng lực, năng khiếu bẩm sinh, trời cho

“Tôi biết tôi hơi ngu, thế nhưng không nghĩ tới cũng tăng điểm Võ lực.” Cô do dự nửa ngày, vẫn vui rạo rực nhìn con số giá trị Võ lực kia của mình, con ngươi xoay xoay, trong lòng tính toán còn chưa tỉnh lại. Người con trai đã lạnh lùng nói:

“Nhiều nhất thêm năm lần, chăm chỉ tuy rằng có thể mang đến thu hoạch cho cô, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhìn thiên tư, cô quả thật hơi ngu.” Người con trai nói xong lời này. Thấy bộ dạng hơi sững sờ của Bách Hợp, trực tiếp vung tay lên:

“Nhiệm vụ hoàn thành không tồi, lần này vẫn thưởng như cũ. Cô muốn thêm ở đâu đây?”

Vừa mới nãy còn nói bản thân cô ngu, đương nhiên là thêm vào trên chỉ số thông minh. Bách Hợp cũng không dám, trong lòng thầm mắng. Thành thành thật thật chỉ chỉ Trí lực:

“Tôi muốn thêm ở trên Trí lực.”

Ánh sao giữa Tinh Không nhẹ nhàng dao động, như nước gợn sóng lay động thoáng qua ở phía trên. Tư liệu liền biến thành:

Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 56 (max 100 điểm)

Dung mạo: 60 (max 100 điểm)

Thể lực: 58 (max 100 điểm)

Võ lực: 12 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật

Sở trường: Không

Mị lực: 23 (max 100 điểm)

Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ

Nhìn thấy chỉ số thông minh đã tăng lên rõ rệt, tuy rằng hơi chậm, nhưng Bách Hợp vẫn có phần hơi đắc ý, mới vừa cùng người con trai nói hai câu, khi cô nhìn thấy cột cất giữ kia, suýt nữa đã quên hỏi:

“Tôi còn thừa ra cái Chúc phúc của Thánh nữ?”

Người con trai chậm rãi gật gật đầu, nhìn vẻ mặt anh ta lạnh như băng, nhưng khi cùng Bách Hợp nói chuyện thì không có chút xíu không kiên nhẫn nào cả, giải thích: “Chúc phúc của Thánh nữ, có thể khiến cô về sau khi ở trong nhiệm vụ nếu lại gặp Thánh nữ, thì cơ hội Thánh nữ phải lòng cô sẽ nâng cao hơn phân nửa!”

Anh ta vừa nói lời này ra khỏi miệng, cằm Bách Hợp đã rơi xuống, cô dám cực kỳ khẳng định, giọng nói người con trai này tuy rằng lãnh đạm, nhưng trong mắt anh ta tuyệt đối lộ ra ý cười ẩn nhẫn, Bách Hợp không nghĩ tới Chúc phúc của Thánh nữ vậy mà lại là một thứ như vậy, ở sau lưng da gà đã xẹp xuống hơn phân nửa lại nổi lên: “Ý là nói. . . . . .”

“Nghĩ chuẩn rồi, ý là nói, sau này khi cô nhìn thấy Thánh nữ, nếu không liên quan đến nhiệm vụ của cô thì chạy xa một chút.” Chàng trai lúc này thật sự nở nụ cười, khóe miệng anh ta nhếch lên, trong đôi mắt phượng dài nhỏ lấp lánh tinh quang, mí mắt Bách Hợp giật giật, khóe miệng hơi run run, trầm lặng đến độ rốt cuộc nói không lên lời.

“Muốn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ không?” Đang nhẹ nhàng nở nụ cười, trong nháy mắt người con trai lại thu hồi tươi cười, biến thành bộ dạng khuôn mặt không chút thay đổi ở phía trước, Bách Hợp nghĩ đến cái chúc phúc kia, trong lòng cũng có phần xấu hổ, vội vã gật đầu không ngừng: “Tôi muốn tiến hành Chúc phúc.” Cô nói xong lời này, vô ý nhìn thấy ý cười không kiềm chế được trên gương mặt người con trai, vội than hai tiếng: “A ôi, tôi muốn tiến hành nhiệm vụ.”

“Được.” Tiếng cười từ trong miệng anh ta truyền ra, Bách Hợp không dám nhìn mặt của anh ta nữa, chỉ thấy tay áo anh ta vung lên, thân thể Bách Hợp không khỏi tự do nhẹ nhàng bay lên theo, sau một cơn đầu nặng chân nhẹ, trong lòng ghê tởm đến độ muốn ọe, bên cạnh âm thanh của một người nam nhân còn đang khóc lóc kêu gào: “Kim Liên, cố chịu chút nữa, cầu xin nàng cố chịu thêm chút nữa đi, ta sai rồi.”

Bách Hợp vừa nghe thấy tiếng nói này, cũng không biết là chịu ảnh hưởng bản năng của thân thể hay vẫn là bởi do truyền tống của nhiệm vụ, trong lòng nàng phản xạ trào ra một trận ghê tởm với buồn nôn, chưa kịp nhìn nội dung vở kịch truyền đến trong đầu, đã một tay đem đôi tay trước mặt đẩy ra, chỉ nghe thấy một tiếng ‘choang’, tiếng bát rơi xuống đất thanh thúy vang lên, nam nhân vừa mới khóc lóc cầu xin kia liền rên lên một tiếng, nàng vừa mở mắt ra, còn chưa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đầu một người nam nhân, thì trong lòng đã dời núi lấp biển, ‘ụa’ một tiếng liền nôn ra.

Vừa nôn ra liền giống tín hiệu, không thể kiềm chế được, thẳng đến khi đem mọi thứ trong dạ dày ói ra sạch sẽ, thêm cả mật cũng muốn ói ra, sau cùng miệng cũng có vị đắng của mật, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút. Trong lòng tuy rằng thoải mái, nhưng người lại choáng váng cực kỳ, nam nhân kia leo lên trên giường, cố hết sức vươn hai cái cánh tay gầy gò đem nàng vịn dậy, khiến cho nàng nằm thoải mái hơn, mới lấy tay áo giúp nàng lau lau cái trán, nhỏ giọng cười xòa hỏi: “Kim Liên, nàng đã đỡ hơn chưa?”

Bách Hợp vừa nghe thấy hai chữ Kim Liên, đã nhịn không được muốn cười: “Kim Liên? Ta còn họ Phan đấy.” Nàng không thấy rõ diện mạo chính xác của người nam nhân trước mắt này, chỉ phản xạ trả lời, mỗi khi nói một câu liền thở dốc vài tiếng, trong miệng một cơn mùi vị chua thối, khiến nàng cảm thấy thật sự rất là khó chịu, suýt nữa lại muốn nôn ra, nam nhân kia cũng không để ý, hình như thấy nàng khó chịu cực kỳ, vội giúp nàng lau miệng, lại run run cầu xin: “Ta giúp nàng lấy ít nước để súc miệng, Kim Liên, nàng đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu nàng thật sự không muốn vì ta sinh con trai, thì không cần sinh nữa.”

Hắn nói xong, liền thất hồn lạc phách đi ra ngoài. Trong phòng im lặng lại, trong đầu Bách Hợp lại từng đợt đau nhức, nội dung vở kịch lại tràn vào, khối thân thể này của nàng hình như hơi yếu ớt, lúc này lại cảm thấy có người đem đầu của nàng nâng lên, đút nước cho nàng, nhìn thấy bộ dạng không mở miệng của nàng, cũng không biết dùng cách gì, trong miệng của nàng đã cảm thấy một trận sảng khoái, nhưng lại khó chịu cực kỳ, theo phản xạ lại ói nước ra, khiến quần áo đều ướt hết, người nọ hình như thấy nàng có phần không thoải mái, lại lấy cái khăn giúp nàng lau quần áo, tay khó tránh khỏi chạm phải ngực, Bách Hợp phản xạ quay cơ thể đi.

“Được, được, không chạm vào nàng.” Nàng phát cáu, nam nhân kia cũng không so đo với nàng, ngược lại chắp tay lấy lòng, tuy rằng trong miệng nói không chạm vào nàng, nhưng vẫn di chuyển nàng đến vị trí thoải mái khiến nàng ngủ ngon hơn, lúc này mới ngồi ở bên cạnh phát ngốc.

Sau khi tiếp nhận hết trí nhớ trong đầu, Bách Hợp không nhịn được muốn chửi mẹ nó chứ.

Nàng lúc này đã chẳng quan tâm đầu của mình có đau hay không nữa, lệ rơi đầy mặt quay đầu gọi một tiếng: “Đại lang?”

“A, Kim Liên, nàng gọi ta ư?” Ánh mắt nam nhân ngồi ở bên cạnh nàng kia sáng lên, vội đứng lên, chẳng qua hắn đứng cũng không cao hơn so với ngồi bao nhiêu, Bách Hợp quay lưng về phía hắn, ngay cả bóng của hắn cũng chưa đổ đến trên tường, nhất thời không nhịn được nước mắt lại muốn chảy ra.

Cũng không biết có phải đã đắc tội với nam nhân trong Tinh Không hay không, ngay cả đạo sĩ nàng đều đã làm, lần trước gặp được nữ nhân thích mình, lần này ngược lại, trực tiếp biến thành Phan Kim Liên, cái nàng Phan Kim Liên nổi tiếng dâm phụ đệ nhất bị người phỉ nhổ bị người chửi rủa kia trong Anh hùng Lương Sơn, gả cho Võ Đại Lang, trượng phu là một người thân hình ngũ đoản(3), cuối cùng bởi vì phong lưu khoái hoạt mà hại chết trượng phu, lại bị Võ Tòng em trai của chồng có thể đánh chết con hổ già giết chết, đang sống sờ sờ thì bị moi tim!

Nguời và chân tay đều ngắn

Nội dung vở kịch này e rằng chỉ cần là người trong nước, thì không có chuyện không biết, trong mắt Bách Hợp hàm chứa lệ nóng, thử thăm dò gọi Võ Đại Lang một câu, sau khi nghe hắn trả lời xong, chỉ cảm thấy trước mắt tối thui.

Trong trí nhớ nguyên chủ truyền đến chỉ toàn không cam lòng, có không cam lòng Võ Tòng vắng vẻ mình, chướng mắt mình, cuối cùng còn oán hận giết mình, cũng có bực bội và căm hận bởi vì dung mạo của mình xinh đẹp như thế, cuối cùng lại gả cho Võ Đại Lang, cũng có oán hận cùng một loại tình cảm ỷ lại bệnh hoạn sau khi qua lại với Tây Môn đại quan nhân, Bách Hợp trong lúc nhất thời ngực buồn phiền đến nói không lên lời, cứ thở dài không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.