Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 22: Q.6 - Chương 22: Tận thế: Oán hận của mẹ kế 9+10




Tận Thế: Oán hận của mẹ kế 9

Edit: Thảo ufo

Beta: Sakura

“Anh Dật, anh có ý gì?” Lâm Huân vừa nghe thấy lời của Long Dật, sắc mặt liền khó coi: “Anh biết rõ cô ta là kẻ thù của em”.

Long Dật nhìn cô ta không thoải mái nhưng cố nén trong lòng, gượng gạo trấn an nói: “Em đừng ầm ĩ, Lâm Tuyết có dị năng, hơn nữa đối với chúng ta có tác dụng lớn, anh lưu cô ta lại là có dụng ý, chẳng lẽ em ghen?”

Theo sự cao ngạo của Lâm Huân thì đương nhiên không thể nào thừa nhận mình ăn dấm chua của Lâm Tuyết, chỉ là nghĩ đến Lâm Tuyết có dị năng thì trong lòng cô ta nổi lên sóng gió lớn, trong miệng cảnh cáo nói:

“Anh cũng biết cô ta là loại mặt hàng gì, đã sớm bị người khác hủy rồi.” Trong mắt của Lâm Huân, Lâm Tuyết đã bị người khác luân phiên làm nhục lại hút thuốc phiện, cô ta biết tính cách kiêu ngạo của Long Dật vì vậy cảnh cáo anh ta một câu. Thái độ trong lòng Long Dật rất bất mãn cô ta, sau khi tận thế thì một người tôn quý như anh cũng cần phải tự tay làm mọi việc, cuộc sống đương nhiên không thể tiêu sái như trước, món đồ chơi yêu thích này tự nhiên lúc ngay cả mạng cũng không thể gánh vác nổi lại vùng dậy, Lâm Huân luôn luôn tỉnh táo cũng bắt đầu tranh đoạt tình nhân, điều này không khỏi khiến cho Long Dật cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, chỉ là suy nghĩ một chút thấy Lâm Tuyết quả thật cũng không phải là tấm thân hoàn bích, trên mặt hắn liền lộ ra vài phần do dự.

Long Dật có thể vì lời nói của mình mà dừng lại, nhưng theo thực lực cường đại mà Lâm Tuyết và Bách Hợp bày ra, Long Dật vẫn động tâm, không có một người đàn ông nào trong tận thế nhịn được lòng dã tâm, anh cũng như vậy, nếu như anh có hai người cường đại như vậy giúp đỡ, từ nay về sau khai sáng căn cứ, trở thành bá chủ một phương tự nhiên không phải là nằm mơ. Mà Lâm Huân trước kia nhìn như có khả năng giờ đã không giúp được anh, anh dùng một khoản tiền lớn mua lương thực đã bị cô ta khóa lại trong không gian, bây giờ không gian của Lâm Huân cũng không thể mở ra, sự bất mãn của Long Dật đối với cô ta tự nhiên cũng lên cao. Sau khi một lần nữa Lâm Huân thử mở không gian không được, Long Dật hoàn toàn nổi giận:

“Lương thực đâu? Bây giờ mọi người đều đang há miệng chờ, mau lấy đồ ăn ra.” Vào lúc này, mọi người đang đậu sát ở ven đường hạ trại, đồ đều đã chuẩn bị xong, may mà những thứ đồ ngày thường vẫn dùng không có thu vào trong không gian của Lâm Huân, nếu không vào lúc này mọi người chỉ có vây quanh rừng ngủ ngồi cả đêm. Đống lửa cũng đã sớm nhóm lên, trên đường nhặt được một cái nồi lớn do người có dị năng thủy hệ đổ đầy nước, vào lúc này nước đã đun sôi, tất cả chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ có gạo. Thế nhưng chỗ Lâm Huân hết lần này tới lần khác gặp rắc rối, Long Dật không thể nhịn được, nghiêm nghị quát cô ta: “Ban đầu cô nói cô có không gian dị năng nhưng bây giờ tại sao lại không mở được? Mọi người đều đang há miệng chờ ăn cơm.”

Tận thế không có nước, không có lương thực, Long Dật cũng không duy trì được phong độ của quý công tử, trở nên vô cùng chật vật. Anh trước kia cũng đã hưởng qua nước trong không gian của Lâm Huân, thấy cô ta ở trong không trung lấy ra một số đồ, bởi vì trong lòng thích cô ta cho nên đối với điều này rất tin tưởng, không hề nghi ngờ, không nghĩ tới bây giờ Lâm Huân đùa bỡn khiến cho lúc này tính khí của anh ta có tốt hơn nữa cũng không nhịn được.

Bí mật lớn nhất của mình lại bị Long Dật trách mắng lộ ra như vậy. Sau khi trải qua chuyện kiếp trước bị vị hôn phu giết người đoạt vật quý, Lâm Huân đặc biệt sợ chỗ dựa lớn nhất của mình là không gian bị người ta phát hiện. Cô ta phải nói cho Long Dật điều bí mật này cũng là vạn bất đắc dĩ, cô ta muốn hợp tác cùng Long Dật kiếm một lượng lớn vũ khí cho nên lúc đó mới dùng không gian để lấy tín nhiệm của hắn. Ai ngờ bây giờ không gian không mở được, sau khi mình nói với Long Dật chuyện không gian giờ hắn lại lớn tiếng nói lên, trong nháy mắt Lâm Huân chỉ cảm thấy mình thật giống như bị người ta bóc trần đẩy ra dưới ánh mặt trời. Cô ta cảnh giác nhìn hai người Bách Hợp và Lâm Tuyết đứng bên cạnh một cái, trợn mắt nhìn Long Dật, trong mắt là một mảnh lạnh như băng.

“Nhìn tôi làm gì?” Long Dật lúc này phân phó người đi tìm thức ăn, một bên kéo Lâm Huân vào trong lều vải, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Huân, anh sai rồi, anh cũng chỉ là quá gấp.”

Lâm Huân mím môi không nói lời nào, trong quá khứ cô ta lãnh đạm cùng cao ngạo thường khiến cho Long Dật chịu thua, hai người chiến tranh lạnh nhiều lần nhưng mỗi lần đều là Long Dật chủ động cầu xin tha thứ. Nhưng vào lúc này tình huống không giống nhau, Lâm Huân bây giờ đã không có thực lực còn bày ra loại tư thái này, huống hồ người làm chuyện sai căn bản không phải là mình, Long Dật không nhịn được có chút tức giận, cười lạnh bắt đầu táy máy tay chân với Lâm Huân.

“Anh muốn làm gì?” Lâm Huân kinh hãi. Cô ta quen biết Long Dật nhiều năm nhưng vẫn luôn tự giữ mình thật tốt, chính vì vậy cô ta không có bị Long Dật ăn vào trong miệng, không có được vĩnh viễn là tốt nhất, tình cảm của Long Dật đối với cô ta càng ngày càng sâu, trong lòng cũng càng ngày càng tôn kính cô ta, không nghĩ tới vào lúc này lại sẽ táy máy chân tay đối với mình. Lâm Huân vẫn không vào được không gian, dị năng của cô ta căn bản không phải là đối thủ của Long Dật, bây giờ cô ta cùng lắm mới chỉ là dị năng cấp một mà Long Dật với sự giúp đỡ của thuộc hạ đã là cấp hai. Cô ta bị Long Dật tùy tiện chế phục, lệ nóng trong mắt cuồn cuộn chảy xuống, miệng vốn còn muốn tức giận mắng nhưng rất nhanh liền không thốt ra được.

Sau khi trong tai Bách Hợp nghe được trong lều trướng truyền tới tiếng thở, không khỏi cười lên. Cô đã làm qua nhiều nhiệm vụ như vậy, nghe được loại chuyện này coi như còn cảm thấy có chút không thoải mái nhưng cũng không đến nỗi khiến cô khó chịu phải xoay người chạy. Không nghĩ tới Lâm Huân cả đời ngông cuồng tự cao tự đại trong nội dung câu chuyện lại chỉ bởi vì ngủ mê man mấy tháng liền rơi vào kết cục như vậy. Cô tính toán để cho Lâm Tuyết bị người khác luân phiên làm nhục, hôm nay cô ta cao ngạo như vậy nhưng cũng giống như thế bị Long Dật coi như là cưỡng ép lấy được, điều này đối với Lâm Huân có thể nói là một đả kích lớn, nhất là sau khi cô ta sống lại, có thể tưởng tượng trong lòng cô ta khó chịu thế nào.

Không nghĩ tới vòng trả thù thứ nhất lại là Long Dật trong nội dung câu chuyện yêu Lâm Huân sâu đậm làm ra, thật sự là khiến cho người ta có chút bất ngờ đồng thời lại cảm thấy hết sức sảng khoái.

Long Dật ở trong lều bạt hơn một giờ. Trước giờ anh vẫn không có được Lâm Huân, không thể miễn cưỡng cô ta cũng thích nhìn thần sắc kiêu ngạo của cô ta. Nhưng tận thế tới một cái thì áp lực đè nén cũng lớn hơn, hơn nữa anh đã mấy tháng không gần nữ sắc, Lâm Huân ở trước mặt mình thấy mà không ăn được nên trong lòng anh tự nhiên có một cây đuốc. Huống hồ thực lực bây giờ của Lâm Huân đã không bằng trước kia, không gian cũng không biết lúc nào mới có thể mở được, cô gái nhỏ này trước kia có không gian nên luôn là lúc hắn muốn đụng liền chạy vào không gian, hôm nay có thể coi như là hắn đã nắm được cơ hội.

Mùi vị của cô gái này còn trúc trắc cũng không tệ lắm, hơn nữa trước đây cũng là nữ thần mà mình cầu không được, Long Dật cũng nhanh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi xong chuyện, anh mặc quần áo, dụ dỗ Lâm Huân ngủ thêm một lúc nữa còn mình thì đi ra ngoài lều bạt.

Anh không biết là sau khi anh ra khỏi lều bạt, ánh mắt oán hận của Lâm Huân đã sớm đem lưng anh bắn thủng! Ở nơi này, dưới kích thích cường đại, không gian của cô ta một mực bị tinh thần lực của Bách Hợp phong khóa lại giờ đột nhiên lại có dấu hiệu liên lạc lại với cô ta. Trong lúc cô ta ngập trời oán hận thì liên kết với không gian càng ngày càng mạnh, Lâm Huân một trận kích động mừng rỡ, cả bóng người vặn vẹo sau đó biến mất ở trong lều bạt.

Ngồi ở bên cạnh đống lửa bên ngoài, Bách Hợp nhạy bén quay mặt về hướng lều bạt. Cô mới vừa nhận ra được nơi đó có một chút tinh thần chập chờn. Từ sau khi xuất hiện dị năng tinh thần lực, thật đúng là khiến cho cô sảng khoái, một chút tinh thần nhỏ chập chờn cô cũng có thể cảm giác được. Nếu như nói trước kia sau khi luyện tập võ công nội lực tăng lên khiến cho năm giác quan của cô nhạy cảm hơn rất nhiều thì bây giờ mở ra tinh thần lực thật giống như là hổ thêm cánh, ngoại trừ nội lực, võ công có thể công kích thân thể người thì tinh thần lực còn có thể tấn công linh hồn người khác không tồi.

“Làm sao?” Mới vừa đi ra từ lều bạt Long Dật có chút không tự nhiên khi thấy Bách Hợp vừa mới nhìn chằm chằm nơi mình vừa cùng với Lâm Huân làm việc, cho dù anh có da mặt dày đi nữa thì lúc này cũng có chút lúng túng. Mới vừa hỏi một câu, Bách Hợp liền cảm giác được trong lều thiếu đi khí tức của một người: “Không thấy Lâm Huân nữa”

“Cái gì?”Lúc mình vừa mới đi ra rõ ràng đã để Lâm Huân ở lại trong lều bạt, làm sao giờ cô ta đã không thấy tăm hơi? Sắc mặt Long Dật có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhưng cùng trải qua cuộc sống với Bách Hợp trên đoạn đường này anh thấy người phụ nữ này thực lực cường đại, cũng không dám khinh thường giống như trước đây nữa, vội vàng sửa lại thắt lưng da vọt vào trong lều, quả nhiên không thấy Lâm Huân.

“Chẳng lẽ cô ta mở ra không gian?” Lâm Tuyết hỏi một câu, con ngươi Long Dật liền lập tức thu lại.

Trước kia anh thích Lâm Huân cho nên mang phần lớn tài sản đổi thành lương thực đặt trong không gian của Lâm Huân nhưng hôm nay hai người trở thành như vậy, y theo tính cách có thù tất báo của người đàn bà kia mà thấy thì vốn cô ta đã không dễ dàng tin tưởng người khác, một khi bây giờ mình làm tổn thương cô ta thì sợ rằng đã trở thành kẻ thù ở trong tâm khảm cô ta rồi, nhất định cô ta sẽ muốn báo thù.

Nghĩ tới đây, trong mắt Long Dật không tự chủ được thoáng qua một tia sát ý thâm độc. Anh vốn chính là một nhân vật trong hắc đạo, trở mặt còn nhanh hơn lật sách là chuyện bình thường. Bây giờ nếu như Lâm Huân thực sự lần nữa mở ra không gian hoặc là trước kia cô ta giả vờ không mở không gian được, hoặc chính cô ta bây giờ không biết chịu kích thích gì mà lại mở ra được không gian nhưng từ nay về sau ngoại trừ muốn giết chết mẹ con Bách Hợp ra thì nhất định cô ta sẽ tới tìm mình báo thù. Mà giả thiết Lâm Huân giả vờ không mở được không gian rất nhanh đã bị Long Dật loại bỏ. Hắn hiểu cách làm người của Lâm Huân, nếu cô ta có thể mở ra không gian, trước kia cô ta nhất định trốn tránh. Như vậy là vì một nguyên nhân nhất định mà cô ta không mở ra không gian cho nên bây giờ sau khi mở ra nhất định sẽ hận mình thấu xương!

“Dì Lý, tôi muốn hợp tác cùng hai người.” Long Dật nghĩ tới đây trong lòng không khỏi khẽ động. Anh quen Lâm Huân nhiều năm, biết rõ chỗ thân bí của cái không gian kia của cô ta, có thể tùy ý ra vào không nói, hơn nữa còn giết người vô hình, mấu chốt là súng còn không đối phó được cô ta. Một kẻ thù xuất quỷ nhập thần như vậy quá khó chịu, giống như cản ở cổ họng người khác. Long Dật nghĩ đến cảnh tượng lúc lần trước mình muốn giết Bách Hợp, lúc ấy mình cho rằng thân thủ của bà ta chính là dị năng nhưng lúc này nghĩ một chút liền biết là sai rồi. Hắn nghĩ đến trận đau đầu kịch liệt kia của mình cùng với việc Lâm Huân ngủ mê man một cách khó hiểu ba tháng liền, toét miệng cười lên: “Cùng nhau đối phó Lâm Huân!”

Lâm Tuyết tuổi tác còn nhỏ, nghe nói như vậy liền lập tức trợn tròn mắt nhìn. Cô cũng luyện võ công nên tự nhiên biết được lúc trước trong lều bạt xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới vào lúc này Long Dật liền muốn trở mặt giết người, dưới sự khiếp sợ trong lòng, ánh mắt nhìn Long Dật cũng thay đổi.

Nếu là lúc này Long Dật còn nói tình cảm gì đó sợ rằng Bách Hợp sẽ coi thường hắn nhưng không nghĩ tới người này ngược lại đã nhanh chóng quyết định, vừa nghe thấy Lâm Huân mở ra không gian liền biết nên làm thế nào, trong lòng Bách Hợp đối với anh ta cũng coi trọng thêm chút. Ở trong tận thế, người như vậy thật ra lại là người có thể sống lâu nhất bởi vì hắn có thể chớp được thời cơ cũng như tìm ra biện pháp sống tiếp rất nhanh, đây chính là một người lãnh tụ trời sinh.

Tận thế: Oán hận của mẹ kế 10

“Cậu muốn hợp tác như thế nào?” Bách Hợp nhìn đống lửa bên cạnh Vương Bái Chi một cái, Lâm Kiến Á lúc này đang cuốn lấy bà ta đến mức sắp phát điên rồi, hai người cũng không có chú ý đến chuyện bên này, Bách Hợp vừa cười một tiếng, Long Dật mới u ám nói:

“Không gian của Lâm Huân mở ra, cô ấy đã tiến vào rồi. Tôi nghĩ chuyện lúc trước cô ta ngủ mê man dì Lý không thể thoát khỏi quan hệ đúng không? Dì hẳn là người có dị năng tinh thần lực.” Lúc Long Dật tự mình nói đến lời này trong lòng cũng không khỏi phát rét. Nếu quả thật là như vậy, Bách Hợp không biết tại sao có thân thủ cường đại, nhà họ Long mình đặc biệt nuôi những binh lính kia mười mấy năm, chỉ hai ba động tác đã bị bà ta cướp súng tự động, bà ta dù sao cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi, trước kia Lâm Huân còn tưởng rằng bà ta là một người đàn bà chỉ biết ham muốn hư vinh, đoán chừng đã nhìn nhầm, không chỉ là võ lực mạnh mẽ còn có dị năng bên người, nếu Lâm Huân muốn báo thù, lúc này thật đúng là khó khăn.

Bách Hợp nghe Long Dật nói như vậy, cũng không phủ nhận: “Vậy thì thế nào? Cậu muốn báo thù thay cô ta?”

Tinh thần Long Dật chấn động, lắc đầu một cái, muốn ngồi lại gần Bách Hợp một chút nhưng Lâm Tuyết nhặt một cành cây quất hắn hai cái: “Ngồi xa ra một chút.”

“Dì Lý chỉ cần tiếp tục cấm chế không gian của cô ta, để cho cô ta không thể đi vào nữa là được rồi.” Long Dật cười với Lâm Tuyết một tiếng, lúc này mới lại tiếp tục thương lượng với Bách Hợp: “Chỉ cần cô ta không có không gian, cô ta chính là một tên phế vật, dị năng chỉ cấp một mà thôi, vài phút có thể giết chết cô ta. Còn nếu cô ta có không gian thì rất phiền toái, xuất quỷ nhập thần thì mọi người đều lo lắng.”

Vào lúc này Lâm Huân đã tiến vào trong không gian, Bách Hợp không đối phó được cô ta, nghe được lời này của Long Dật thì gật đầu một cái: “Tôi quả thật có thể cấm chỉ cô ta tiến vào trong không gian nhưng nếu ngay như vậy đã giết chết cô ta thì không thoải mái rồi. Cô ta đối phó với mẹ con chúng tôi như vậy, tôi còn chưa nghĩ ra đối phó với cô ta như thế nào đâu.”

Long Dật nghe nói như vậy có chút khó hiểu, đoán chừng là trước kia Lâm Huân tự nhận là phải bí mật đối phó Bách Hợp cũng không biết tại sao bị Bách Hợp biết được. Lâm Huân cho là chính cô ta ở trong bóng tối trả thù nhưng không ngờ lại bị bà ấy tính toán giống như cũng đã sớm theo dõi cô ta rồi. Long Dật có chút buồn cười nhưng cố nhịn lại, đột nhiên hỏi: “Dì Lý vừa nói như vậy, thế thì lúc Lâm Tuyết mười lăm tuổi…”

Da mặt của anh ta cũng thật dày, Bách Hợp cười như không cười nhìn hắn một cái:

“Mộc Giai thay thế.”

“Thật là thủ đoạn.” Long Dật vỗ tay tán thưởng, tâm tư muốn kết minh cùng hai mẹ con Bách Hợp càng kiên định hơn. Lúc này xem ra Lâm Huân rốt cuộc vẫn quá non nớt, trước kia không có được liền thôi, cho là cô ta như thế có vẻ thần bí động lòng người, bây giờ một khi lấy được cô ta rồi, lại cùng cô ta kết thù oán, cô ta có không gian không phải chuyện tốt, người có địa vị cao hơn nữa thì cũng sợ chết, đương nhiên Long Dật cũng sợ. Trước kia đối với Lâm Huân anh vô cùng yêu thích nhưng bây giờ khi dưới tình huống sinh mạng bị uy hiếp thì điều nhất định hắn phải làm chính là diệt trừ uy hiếp mà thôi.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, Long Dật rất sợ Lâm Huân đột nhiên xuất hiện giết hắn ngay lập tức. Tuy hắn có người bảo vệ, cũng có dị năng nhưng không gian của Lâm Huân thật sự là quá kỳ diệu, anh cũng sợ chết vì thế mặt dày mày dạn đòi ở cùng một chỗ với hai mẹ con Bách Hợp. Lúc Bách Hợp trầm mặt xuống anh ta liền canh giữ ở bên ngoài xe, dù sao chỉ cần không thấy mặt anh ta là được. Bách Hợp biết anh ta sợ chết, lúc này cũng đang tạm thời cần dùng anh ta vì vậy cũng mặc kệ.

Ngược lại, Vương Bái Chi và Lâm Kiến Á lại không phát hiện ra điều kỳ quái ở đây. Sang ngày thứ hai, lúc trời sáng lên, mọi người vừa mới thu dọn đồ đạc lên xe chở hàng, lúc này Long Dật cũng không dám núp trong xe nữa, chuẩn bị dọn ghế băng để ngồi cùng với hai mẹ con Bách Hợp phía sau xe chở hàng, mọi người chuẩn bị lên đường thì Lâm Huân cả người ẩm ướt mới xuất hiện. Từ trên xuống dưới người cô ta giống như bao phủ một tầng hắc khí, tóc có chút ướt át, hiển nhiên là vừa mới gội đầu. Vương Bái Chi thấy con gái ánh mắt không khỏi sáng lên:

“Huân Nhi, đứa nhỏ này, sao lúc này mới xuất hiện?” Vương Bái Chi cũng sớm biết chuyện Lâm Huân có không gian, cũng biết con gái thỉnh thoảng sẽ biến mất một chút, chẳng qua là đêm qua thời gian Lâm Huân biến mất quá dài. Cô ta mới lấy được không gian liền vội vã muốn ở lại trong không gian không muốn đi ra, nhất là lấy được không gian sau khi suýt nữa mất đi một cách không giải thích được. Cô ta ở bên ngoài bị tổn thương liền một mực muốn trốn trong không gian, chỉ là sợ những người này bỏ đi để lại mình, mẹ mình còn ở cùng một chỗ với súc sinh Long Dật, kẻ thù của mình còn sống, Lâm Huân liền ép buộc mình đi ra, một đôi mắt âm lãnh liền nhìn chằm chằm Long Dật cùng Bách Hợp, Lâm Tuyết:

“Mẹ yên tâm, con không sao. Kẻ thù cũng còn chưa chết, sao con có thể cam lòng chết đi?” Cô ta nói xong liền cười âm độc.

Dấu vết hôm qua Long Dật để lại trên người cô ta vào lúc này đã biến mất không thấy. Qua thời gian một đêm, làn da vàng vọt của cô ta cũng không thấy đâu, ngược lại da thịt trở nên bóng loáng, mềm mịn. Sự biến hóa rõ ràng như vậy mẹ con Bách Hợp và Long Dật đều thấy được nhưng những người còn lại có dáng vẻ giống như không hề phát hiện ra. Mấy người không khỏi trao đổi với nhau một chút thần sắc quỷ dị. Lúc xe chở hàng chuẩn bị mở, trừ Long Dật ra, Lâm Huân lại sống chết cũng không chịu ngồi ở đầu trước, cô ta đứng bên người Long Dật làm lông măng cả người Long Dật dựng đứng lên.

Còn gần một tháng đi đường nữa là đến thủ đô, đường đi còn phải trải qua một tỉnh thành. Tỉnh thành này vốn cũng hết sức rộng lớn cho nên Zombie bên trong cũng nhiều lạ thường. Lâm Huân không lấy thức ăn trong không gian ra nên mọi người cũng cần phải vào trong thành phố tìm thức ăn. Ban đầu Lâm Huân cương quyết muốn đi đường này để đến thủ đô, lúc đó Long Dật đương nhiên là cô ta nói gì thì nghe vậy, bây giờ hai người rạn nứt như vậy nhưng đã đi đến nơi này, Long Dật lại để cha hội họp với mình ở thủ đô nên cũng đành nhắm mắt đi tiếp.

Trước kia là một thành phố náo nhiệt vậy mà vào bên trong lại chỉ là cảnh tượng tĩnh mịch, tựa như la to một tiếng còn có tiếng vang vậy. Tiếng vang của xe hơi đã kinh động Zombie phân tán ở khắp nơi, dần dân phía sau xe chở hàng đã có Zombie đi theo, từ lúc bắt đầu mới chỉ bốn, năm tên bị binh lính cầm súng giết chết, sau đó số lượng càng ngày càng nhiều. Bên khóe miệng Lâm Huân lộ ra nụ cười có vẻ dữ tợn. Sau khi xe chở hàng đi vào thành phố, phía sau có một đoàn Zombie đuổi theo. Tận thế đã bắt đầu được gần năm tháng, rất nhiều Zombie cũng đã bắt đầu thăng cấp, giữa đám Zombie cũng đã xuất hiện một số Zombie biến dị, lực đạo lớn đến kinh người lại có tốc độ nhanh vô cùng. Đột nhiên, Lâm Huân biến mất trong không gian.

Đang lúc mọi người ngạc nhiên, nghi ngờ thì cô ta đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Tuyết và Bách Hợp.

Sáng sớm nay, lúc cô ta tiến vào trong không gian Bách Hợp cũng đã có lòng đề phòng cô ta rồi, lúc này thấy cô ta đi ra, đang muốn động thủ lại thấy Lâm Huân bắt lấy tay của mình, đẩy mình về hướng đám Zombie:

“Đi chết đi Lý Bách Hợp, bà cũng nên chết trong miệng của Zombie!”

Long Dật nhìn thấy tình cản này trong lòng vừa giận vừa sợ. Bây giờ Bách Hợp là tấm bùa hộ mạng của anh, không cần Bách Hợp lên tiếng anh cũng biết cần phải bảo vệ Bách Hợp thật tốt bởi nếu theo như tính cách của Lâm Huân thì cô ta sau khi giết chết Bách Hợp sẽ giết ngay mình và Lâm Tuyết. Đang lúc Long Dật sốt ruột vạn phần lại thấy bên khóe miệng Lâm Tuyết lộ ra nụ cười, không khỏi sửng sốt một chút, sấm sét trong hai lòng bàn tay lại biến mất, sau đó thấy thân thể Bách Hợp nhẹ bỗng rơi trên mặt đất, bà ta lộn vòng trên không rồi vững vàng đáp xuống mặt đất.

Ngoài dự liệu của mọi người là những Zombie kia thấy Bách Hợp rơi xuống lại như những con ruồi không đầu vậy, “Oanh” môt tiếng toàn bộ liền nhanh chóng tránh ra tựa như nhìn thấy khắc tinh đáng sợ nào đó vậy. Loại tình cảnh này giống như một Zombie rơi vào đám người, đám người nổi điên chạy trốn vậy, chẳng qua là tình huống lúc này lại ngược lại khiến cho người ta có một loại cảm giác vui mừng vô hình.

“Đây là chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Huân thật sự muốn phát điên. Nếu như không phải tận mắt cô ta trông thấy thì người khác nói như vậy với cô nhất định cô ta sẽ không tin. Ai có thể tin được là Zombie ăn thịt người lại còn sợ người được? Vào lúc này, Bách Hợp đi tới chỗ nào thì Zombie chỗ đó dường như phát điên trốn tránh, lúc không tránh được lại chui xuống gầm xe, Bách Hợp cố ý đi tới bên cạnh một Zombie có năng lực, bởi vì Zombie kia thức tỉnh là năng lực chứ không phải khí lực cho nên cũng chạy không nhanh nhưng trên gương mặt xám xanh cũng lộ ra vẻ sợ hãi giống con người, thấy Bách Hợp như là thấy được vật gì đáng sợ vậy.

“Như thế nào? Chơi đủ chưa?” Bách Hợp hỏi Lâm Huân một câu, Lâm Huân có chút không dám tin nhìn tình cảnh như vậy, lắc đầu một cái: “Không thể nào!”

Đang trong lúc nói chuyện, trong tay cô ta bất chợt xuất hiện một con dao găm. Cô ta cắt cổ tay mình, mùi máu khiến cho mấy Zombie vừa mới chạy trốn lại có chút rục rịch thèm muốn, chẳng qua là vào lúc này sợ Bách Hợp, không dám tới mà thôi.

“Bà đi chết đi!” Trong tay Lâm Huân lại đột nhiên xuất hiện một cái túi nilon, nhịn đau hứng lấy máu của mình sau đó ném tới hướng Bách Hợp. Túi máu kia đúng lúc bị Bách Hợp tiếp lấy, túi nilon mà Lâm Huân dùng là loại túi cực mỏng, vừa nắm như vậy một cái liền vỡ ra, một tay Bách Hợp chảy đầy máu. Zombie ngửi thấy mùi máu lại chảy nước miếng, Bách Hợp đi về hướng Zombie gần mình nhất nhưng Zombie kia thấy cô, ngay cả đồ ngon cũng không cần, xoay người một đường chạy trốn.

Bách Hợp nhịn cười, thân thể vừa đề khí nhẹ bỗng lại sử dụng khinh công một lần nữa bay trở về trong xe, vẫy vẫy tay, Long Dật liền chân chó cầm một chai nước suối đưa tới cho Bách Hợp:

“Dì Lý rửa tay đi.” Thấy được một màn Zombie lại sợ Bách Hợp kia, trong lòng mọi người đều bị rung động thật lớn. Ánh mắt Lâm Kiến Á nhìn Bách Hợp thật giống như sắp phát ra ánh sáng đến vạn dặm vậy. Ông ta nhìn chằm chằm Bách Hợp không rời mắt, trong lúc nhất thời thật giống như có chút không dám tiến lên vậy.

Long Dật liền đổ nước ra rửa tay, vào tận thế, nước suối là thứ vô cùng trân quý, có người có thể mang một mạng sống đi đổi lấy một chai nước. Nhưng vừa mới thấy được sự mạnh mẽ của Bách Hợp, bất kể là chuyện Zombie sợ cô hay cảnh cô phi thân lên xe đều để lại ấn tượng vô cùng mạnh mẽ, rung động trong lòng rất nhiều người cho nên không ai đi trách cứ việc cô dùng nước rửa tay, tựa như đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên vậy.

“Lâm Huân, đã chơi đủ chưa? Tiếp theo nên đến lượt tôi rồi.” Bách Hợp rửa tay xong, vẫy vẫy bàn tay ướt nhẹp, cảm giác bàn tay vừa mới dính đầy máu tanh khiến cho cô hết sức không thoải mái. Vào lúc này nhìn gương mặt Lâm Huân phờ phạc, cô ta theo bản năng gặp chuyện thì phải tránh. Đối với Lâm Huân mà nói, tận thế cũng không phải là võ đài để cho cô ta thi triển quyền cước, bóng ma của kiếp trước đã ám ảnh trong đầu cô ta, trở thành một nơi khiến cô ta cảm thấy hết sức đáng sợ, mỗi khi gặp thất bại cô ta theo bản năng liền muốn trốn vào không gian, chỉ có không gian không có người mới sẽ không làm tổn thương đến cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.