Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1292: Q.13 - Chương 1292: Thanh mai trúc mã 17




Edit: Jolly

Beta: Sakura

Tình hình như vậy kẻ ngốc cũng hiểu, cô ta có tình ý với Lý Duyên Tỷ. Lúc gần tết chuẩn bị về nhà, giữa tối mùa đông, cô ta sẽ thường xuyên chạy đến nhà Lý Duyên Tỷ, từ dưới lầu nhìn lên phòng cậu, ngẩn ngơ đến hơn nửa đêm.

Lý Duyên Tỷ cố nén tình huống như vậy một năm, qua năm hai, hành động của cô ả càng ngày càng lộ liễu, có khi gửi tin tức, có khi sẽ chụp ảnh gửi cậu hỏi bộ quần áo này có đẹp không? Nghiễm nhiên một bộ dạng muốn nhờ bạn trai xem chọn đồ giúp.

Đến kỳ nghỉ hè năm hai, Lý Duyên Tỷ về tới nhà, cha mẹ Bách Hợp trong hai năm này đầu tư bất động sản nước ngoài, dự tính đến kỳ nghĩ cả nhà có thể qua nghỉ ngơi du lịch, lúc nghỉ hè mỗi lần đi là hơn nửa tháng. Phần lớn thời gian Bách Hợp sẽ ở trong nhà Lý Duyên Tỷ.

Giữa đêm hè, thời tiết rất nóng, cả hai đều không muốn ra ngoài trốn trong nhà xem phim ma. Tiếng động rùng rợn trong phim làm căn phòng như lạnh hơn mấy độ, điện thoại Lý Duyên Tỷ vang lên, Bách Hợp thuận tay lấy lên xem, tay cậu khoát lên vai cô, nhìn thấy động tác của cô chỉ mỉm cười, không ngăn cản.

Tin nhắn là Phương Khởi Chuyển gửi đến, cô ta nói: “Đêm hè rất đẹp, có những vì sao, có con dế nhỏ, có em, có…” cô ta chưa nói hết, không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa liên tục, tiếng Phương Khởi Chuyển vang lên: “Em không nhịn nữa, cũng không muốn nhịn! Lý Duyên Tỷ, chúng ta hẹn hò đi!”

Bách Hợp cười như không cười nhìn chằm chằm vào Lý Duyên Tỷ, cậu lại không tí bối rối, ôm Bách Hợp càng chặt hơn: “Tối đa một tháng, cô ta sẽ không còn cơ hội quấy rầy chúng ta nữa.”

Cậu mở cửa bước ra, Phương Khởi Chuyển cột hai bím tóc nhỏ, đứng ngoài cửa nhìn thấy cậu liền vẫy tay, một bộ dáng dí dỏm đáng yêu.

Đang nhìn liền thấy Bách Hợp đi phía sau, sắc mặt cô ta biến đổi, nhưng rất nhanh liền mỉm cười: “Lý Duyên Tỷ, em thích anh, chúng ta hẹn hò đi, em biết anh có bạn gái, nhưng em tốt hơn cô ấy nhiều, cái nào cũng hơn, anh chọn em đi!”

Lý Duyên tỷ cau mày: “Đừng tới đây nữa, tôi đã có bạn gái, không thể nào rời cô ấy…”

Lời còn chưa nói xong, Phương Khởi Chuyển liền đánh gãy lời: “Chỉ cần còn chưa kết hôn, em sẽ có cơ hội!” nói xong còn liếc qua Bách Hợp: “Cô chờ xem.”

Vừa hạ chiến thư, người liền bỏ chạy.

Từ ngày đó về sau, mỗi ngày ra khỏi cửa Lý Duyên Tỷ đều nhận được bức thư, Lý Duyên Tỷ nhìn cũng không nhìn trực tiếp liền quăng thùng rác.

Trừ việc này ra, mỗi ngày cô ta canh giữ ngoài cửa nhà Lý Duyên Tỷ, chỉ cần cậu ra khỏi cửa, hoặc là hẹn Bách Hợp dạo phố, cô ta luôn làm cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hai người, hai người quay đầu nhìn, cô ta liền bày ra bộ dạng vô tình gặp.

Ngẫu nhiên nhìn thấy Lý Duyên Tỷ nắm tay Bách Hợp, cô ta sẽ dùng đủ loại lý do tách hai người ra. Cô ta thỉnh thoảng tặng một ít đồ ăn mình làm, mãi đến khi Lý Duyên Tỷ không nhịn được nữa, nhắn tin trả lời: “Về sau đừng làm phiền tôi, tình cảm của tôi với bạn gái rất ổn định, dự tính cầu hôn với cô ấy, không có khả năng ở chung với cô, cô chết tâm đi!”

Đầu kia tin nhắn Phương Khởi Chuyển liền trả lời:

“Anh chuẩn bị cầu hôn như thế nào?”

Lúc Lý Duyên Tỷ nhìn thấy tin nhắn trả lời của cô ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Chúng tôi đều thích thiên nhiên núi rừng, tươi mát đơn giản, tôi chuẩn bị đến đó cầu hôn cô ấy, cho nên tôi thật lòng với cô ấy, sau này cô đừng liên hệ với tôi nữa!”

Phương Khởi Chuyển không trả lời, mãi đến hai ngày sau, cô ta nhắn tin đến:

“Em đang trong Nam Sơn, anh mau đến đây. Anh cầu hôn cô ấy, em cầu hôn anh, đến cùng ai thích anh nhất, anh sẽ hiểu rõ.”

Trong tin nhắn kèm theo tấm hình chụp ở Nam Sơn, cô ta sắp một đống nến thành hình trái tim, ánh nến lung linh phía sau là rừng cây nhìn thấy rõ.

Chỉ là Phương Khởi Chuyển đợi đến hơn một giờ đêm cũng không thấy Lý Duyên Tỷ xuất hiện.

Trên núi muỗi đặc biệt nhiều, nhất là mùa hè, cô ta rốt cục cũng không chịu đựng nỗi, bơ phờ rời đi.

Nến trên mặt đất còn chưa tắt hết, một ngọn lửa nhỏ đủ để bén lan ra cả đồng cỏ, đợi đến khi nhân viên quản lý rừng phát hiện ra cũng là hơn nữa tiếng sau.

Do ban đêm, đường lại khó đi, nên công tác dập lửa chậm đi nhiều. Sự việc báo lên cảnh sát, cùng ngày hôm ấy Phương Khởi Chuyển đem rất nhiều nến lên núi, còn thuê người khác khuân hộ, sau khi điều tra liền bị cảnh sát bắt giữ.

Lần này cũng không phải tội trộm cắp thông thường, mà là phạm tội hình sự làm tổn hại nghiêm trọng đến tài sản quốc gia, cô ta bị phán 13 năm tù, do tính chất nghiêm trọng, không thể giảm hình phạt.

Ngày bị phán tội, Lý Duyên Tỷ còn đặc biệt xin phép nghỉ về nhìn thử, do tính chất nghiêm trọng, bị bắt điển hình, ngoài người của việm kiểm soát, còn có phóng viên cũng đến, Lý Duyên Tỷ chen lẫn trong đám người này, nhìn thấy vẻ mặt Phương Khởi Chuyển khóc không ra nước mắt, cười lạnh một tiếng.

Năm nay cô ta 19 tuổi, ngồi tù ngây ngốc 13 năm, được thả ra cũng ngoài 30. Đồ quỷ đáng ghét này rốt cục cũng thoát khỏi.

Trong trường Bách Hợp cũng nhìn thấy tin tức, vụ án của Phương Khởi Chuyển náo động lớn như vậy, không chỉ trong tỉnh, cả nước cũng oanh động. Quốc gia vừa mở một lớp tuyên truyền bảo vệ rừng, bảo vệ màu xanh môi trường, đến bây giờ, cô nghĩ lại ngày đó Lý Duyên Tỷ từng nói nhiều nhất là một tháng Phương Khởi Chuyển sẽ không phiền bọn họ nữa.

Một năm trở lại đây, cậu đối với Phương Khởi Chuyển không giống trước kia dùng lời lẽ sắc bén, cô cho rằng Lý Duyên Tỷ giống như trong kịch tình, đối với Phương Khởi Chuyển sinh ra tâm tư thương tiếc, bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc trước Phương Khởi Chuyển lén vào nhà Lý Duyên Tỷ, khi ấy cậu tra tư liệu nếu phán tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp bất quá chỉ ngồi tù 3 năm, sắc mặt liền khó coi, bây giờ Phương Khởi Chuyển ngồi tù ngồi đủ 13 năm.

Cô đột nhiên nhớ đến sự tình trong kịch tình, khi đó nguyên chủ nghe thấy Lý Duyên Tỷ qua lại với cô gái khác, cô gái kia mặt dày mày dạn vào ở trong nhà cậu, khi đó nguyên chủ chỉ biết cậu thích Phương Khởi Chuyển, bây giờ nghĩ lại thái độ một năm gần đây của Lý Duyên Tỷ đối với Phương Khởi Chuyển giống trong kịch tình.

Khi đó cô từng hỏi Lý Duyên Tỷ có thích bạn gái giống như Phương Khởi Chuyển không, cậu dứt khoát trả lời không thích, cậu nói không thích, chính là thật sự không thích.

Nếu như Bách Hợp không đoán sai, lúc đó nguyên chủ cho rằng cậu thích Phương Khởi Chuyển, chỉ sợ giống như bây giờ cậu bày mưu để thoát khỏi cô ta, nhưng nguyên chủ hiểu lầm di dân ra nước ngoài với cha mẹ, cũng học đại học, cũng cho rằng Lý Duyên Tỷ đã thích người khác, đau lòng không trở về nữa, những việc về sau cũng không hề biết.

Mãi đến sau này Lý Duyên Tỷ cuốn vào đấu tranh bang phái, bị người chém chết ngoài đường. Hoặc là cậu đã giải quyết Phương Khởi Chuyển xong, hoặc là mãi đến Lý Duyên Tỷ chết đi trong kịch tình cũng chưa kịp giải quyết được Phương Khởi Chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.