Thiếu soái phản diện độc ác (5)
Edit: Sakura
“Có bãn lĩnh đấy, đã chạy thoát mà còn chạy được tới tận đây.” Làn môi mỏng của y cử động, cong lên thành nụ cười nhẹ, trong mắt lóe ra tia sáng hung ác: “Đúng là lũ vô dụng!”
Lúc Mã Dung thấy anh ta thì sắc mặt trắng bệch, nhưng khi nhận ra anh chỉ có một mình, không biết có phải là kinh ngạc vui sướng đến phát điên không mà cô ta bật cười: “Anh chỉ tới có một mình sao? Anh thật sự chỉ tới một mình? Quả nhiên người phụ nữ này vô cùng quan trọng với anh, vì cô ta mà anh dám một mình tới đây …” Giọng nói của cô ta vừa oán hận vừa phức tạp, thậm chí Bách Hợp còn nhận ra có mấy phần không cam lòng. Nhìn vẻ điên cuồng của cô ta, cô đoán rằng có lẽ trong quá trình báo thù, e rằng Mã Dung cũng có lúc kịch giả tình thật.
Tuy tính cách Diệp Xung Cẩn u ám, hỉ nộ bất định, hở một tí là trở mặt giết người, nhưng vẻ ngoài của anh ta lại vô cùng đẹp trai, vì xuất thân cao quý nên trên người anh luôn có một loại khí chất mà người khác không cách nào tả rõ, một thằng nhóc nghèo kiết xác chỉ biết trộm cắp lừa đảo như Lưu Hiến Lâm làm sao có thể so sánh được. Nhất là từ nhỏ tới lớn anh đều ở trong quân đội, có hương vị rắn rỏi, còn có vẻ tà khí, lực sát thương với phụ nữ tăng lên gấp đôi. Nếu không thì sao nguyên chủ Đường Bách Hợp có thể vừa gặp y đã không thể chứa thêm ai khác trong lòng chứ. Dù biết Mã Dung câu dẫn anh nhưng cô ấy vẫn nén giận, nguyện ý cùng hầu một chồng với Mã Dung.
“Quả thật là rất quan trọng. Đúng là cô đã tìm được điểm yếu của tôi rồi, uy hiếp Tiểu Hợp của tôi còn có tác dụng hơn là uy hiếp cha mẹ tôi đấy.” Diệp Xung Cẩn bày ra vẻ hao tâm tổn trí, dường như vô cùng buồn rầu. Bao đựng súng ở trên eo y trống không, Mã Dung nhìn thấy rất rõ, anh lại làm như không phát hiện trên tay Mã Dung có súng, cứ thế đi tới chỗ Bách Hợp: “Tiểu Hợp của anh, bị dọa sợ rồi hả?”
Sắc mặt Mã Dung cau có, cắn chặt răng, thét lên: “Anh không được tới đây!”
Diệp Xung Cẩn không để ý tới cô ta, chỉ thấy Bách Hợp đang cố tỏ ra bình tĩnh, lập tức tới cạnh giường, không cởi giầy đã ngồi xuống, một tay kéo thân thể đang run rẩy của Bách Hợp vì nhìn thấy súng vào lòng, con ngươi trở trên âm trầm: “Cô hù dọa cô ấy, cô đáng chết!” Giọng nói của anh đột nhiên lạnh lẽo, sát ý âm u phóng từ trên người ra, đồng tử của Mã Dung co rụt lại, lập tức giơ súng bắn về phía y. Ở cự ly gần như vậy, phát súng này Bách Hợp không thể tránh được, thế nhưng cái gã Diêp Xung Cẩn âm ngoan độc ác này lại đẩy cô xuống giường, dùng thân thể mình che cho cô.
“Bụp” một tiếng, tiếng viên đạn xuyên vào trong thịt vang lên, Bách Hợp ngã nhào trên giường, thấy Diệp Xung Cẩn đang nằm trên mình khẽ nhăn lồng mày, cô ngửa đầu nhìn anh. Khuôn mặt hắn và cô đối diện nhau, trong đồng tử có thể thấy rõ ràng hình ảnh hoảng loạn, gương mặt tái nhợt của cô. Đến lúc này mà khóe môi anh vẫn mang ý cười: “Ngã đau không?”
“Ha ha ha, Diệp Xung Cẩn, không ngờ anh cũng là người, anh cũng sẽ bị thương. Anh đã thích cô ta như vậy thì các người cùng chết đi.” Tiếng cười điên cuồng của Mã Dung truyền tới, Bách Hợp nhìn Diệp Xung Cẩn vẫn đang nằm trên giường, cô cắn môi, vội vàng nói: “Anh mau tránh ra.”
Diệp Xung Cẩn nghe xong thì nhếch miệng cười với cô. Gương mặt mê người lộ ra chút xấu xa, sau đó đôi mắt trở nên lạnh lẽo, cơ thể vụt đi như một tia chớp, không đợi Mã Dung bắn đến phát súng thứ hai, tay hắn đã kẹp lấy cổ cô ta như một gọng kìm: “Chơi vui chứ?”
Từ nhỏ anh đã ở trong quân đội, vô cùng am hiểu kiểu đánh giáp là cà. Mã Dung đứng ở gần đúng là dễ dàng đả thương anh, nhưng cũng cho Diệp Xung Cẩn cơ hội khống chế cô ta. Lúc này, tay Diệp Xung Cẩn còn đang bóp cổ cô ta, mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Muốn giết người mà còn nói nhảm, còn đòi báo thù sao? Nếu người Mã gia đều là loại tính cách này thì chết cũng không oan.”
Bách Hợp nghe vậy, lông mày lập tức nhíu lại. Diệp Xung Cẩn đã biết Mã Dung là ai, hơn nữa còn hiểu rõ cô ta vào Diệp gia để làm gì. Thế nhưng anh lại im lặng chơi với cô ta lâu như vậy, quan trọng là trong lúc biết cô ta bị kích động mà anh còn cố đổ thêm dầu vào lửa để kích thích Mã Dung. Tuy cổ cô ta bị anh bóp nhưng trong tay cô ta vẫn có súng đấy.
Quả nhiên, Mã Dung nghe Diệp Xung Cẩn nói thế thì đôi mắt đỏ bừng, miệng thở hổn hển, gương mặt trước đây còn coi như xinh đẹp đã biến thành màu gan heo, cô ta run rẩy cầm súng nhắm vào Diệp Xung Cẩn.
Nhưng trước mặt Diệp Xung Cẩn thì hành động của Mã Dung sao có thể thành công, anh chỉ dùng cánh tay bị thương của mình đã dễ dàng đoạt lại khẩu súng, nhìn một chút rồi ném lên giường: “Đúng là đồ vô dụng, để súng lục cho cô dùng đúng là lãng phí, có cho cũng chẳng giết được người. Cô muốn báo thù à? Đáng tiếc, trừ dụ dỗ đàn ông ra, hình như cô cũng chẳng còn cách nào khác.”
Lời này càng khiến Mã Dung nổi giận, không biết cô ta lấy đâu ra sức lực mà giãy dụa kịch liệt, đập vào cánh tay bị thương của Diệp Xung Cẩn. Gò má y căng lên, lại càng giữ cô ta chặt hơn. Mã Dung trợn mắt, thở gấp, nói: “Anh biết việc của Đường Bách Hợp sao?” Cô ta cố công nói ra câu này còn có tác dụng hơn là đánh vào vết thương của Diệp Xung Cẩn. Diệp Xung Cẩn buông lỏng tay ra, Mã Dung lập tức vùi đầu vào lồng ngực hắn, còn vòng tay ôm eo hắn.
Bách Hợp thấy rõ hành động của Mã Dung, không hiểu gì mà ngây người. Cô thậm chí không dám tin vào mắt mình, tuy lúc này không nhìn rõ mặt Mã Dung nhưng gương mặt cô ta nhất định rất phức tạp. Vốn dĩ Bách Hợp cho rằng Mã Dung hận Diệp Xung Cẩn, giờ cô lại nghi mình đoán sai. Diệp Xung Cẩn chán ghét đẩy Mã Dung ra, khiến cô ta va mạnh vào chân giường.
Mã Dung đứng lên, vừa lau miệng vừa cười khẽ:
“Cho dù anh là kẻ không ai đọ nổi thì thế nào, chẳng phải tôi vẫn chạy thoát sao?” Vừa rồi cô ta cố ý lấy lùi để tiến. Cô ta biết Diệp Xung Cẩn không thích chạm vào người phụ nữ khác, biết anh có bệnh sạch sẽ, lúc này thử một lần quả nhiên là thật. Nhưng đáng buồn là cô ta muốn thoát được cũng phải do Diệp Xung Cẩn tự đẩy cô ta ra. Cứ nghĩ tới trước đây mình khoe khoang trước mặt anh ta, không những chẳng để lại ấn tượng gì trong đầu gã đàn ông lạnh lùng này, có khi chỉ khiến anh ta chán ghét thêm. Nghĩ như thế Mã Dung chẳng thể cười được nữa.
Mọi chuyện xảy ra làm Bách Hợp kinh ngạc đến ngây người. Cô thấy động tác của Diệp Xung Cẩn nên đương nhiên hiểu được ý tứ của Mã Dung. Khi cô còn đang đoán xem có phải Mã Dung yêu thầm Diệp Xung Cẩn không thì Mã Dung đã thông minh lợi dụng sự chán ghét của Diệp Xung Cẩn với cô ta để thoát thân. Quả nhiên, so với những người thông minh thì chỉ số thông minh của cô không đủ. Bách Hợp còn đang đờ đẫn thì những chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến cô ngây ngẩn.
Sau khi Mã Dung nói xong, Diệp Xung Cẩn đã tỉnh táo lại, lập tức tát cô ta một cái rất mạnh khiến cô ta ngã lăn xuống đất, lần này anh không dùng tay bắt cô ta nữa. Cái tát này làm Mã Dung nổ đom đóm mắt, không đứng vững nổi, làm sao còn chạy được.
“Thật lắm mồm!” Diệp Xung Cẩn đánh Mã Dung rồi cười lạnh một tiếng, Bách Hợp thấy rõ nếu lúc nãy Mã Dung nhân cơ hội bỏ chạy thì còn có thể, giờ miệng cô ta mím lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Diệp Xung Cẩn gọi người tới thu dọn, Mã Dung không cam lòng muốn ngồi dậy liền bị anh đá một cú đến hôn mê. Hắn đi ủng quân nhân, đá vào đầu Mã Dung thì e là cô ta không chết cũng bị thương nặng. Diệp Xung Cẩn hoàn toàn không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Anh đi tới chỗ Bách Hợp.
“Có sợ không?” Dường như anh đã biến thành người khác, vô cùng dịu dàng hỏi Bách Hợp. Đúng là Bách Hợp vừa bị sợ hãi, nhất là khi Mã Dung cầm súng xuất hiện, cô gần như đã cho rằng mình sẽ chết, có lẽ nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành. Nhưng Diệp Xung Cẩn lại xuất hiện, sau đó anh bị thương, có điều mọi việc đã phát triển nằm ngoài dự đoán của Bách Hợp. Lúc này nhìn Mã Dung đang thoi thóp nằm trên mặt đất, nghĩ tới những lời lạnh lùng của Diệp Xung Cẩn, không hiểu sao Bách Hợp lại thấy vui sướng. Nghe thấy anh hỏi lần nữa, cô lắc đầu, đôi môi hơi cong lên.
Xem biểu tình cổ quái của cô, Diệp Xung Cẩn cũng cười theo, xoay người bế cô lên. Thấy cô đang cố nín cười, anh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô. Bách Hợp định né tránh nhưng không được, mùi máu tanh đập vào mặt, cô còn chưa kip tỏ ra khó chịu thì Diệp Xung Cẩn đã đứng thẳng người, cả người cô treo lơ lửng, kinh ngạc hét lên rồi vội vã vươn tay ôm lấy cổ anh.
Có lẽ vì dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Diệp Xung Cẩn thấy thích thú, anh ta hoàn toàn không còn dáng vẻ độc ác lúc nãy, vừa cười vừa ném cô.
“A…” Khi Bách Hợp thét chói tai thì anh lại cười lớn, bị ném vài lần làm Bách Hợp sợ hãi, ôm chặt cổ anh không dám lên tiếng.
Lúc này, Diệp Xung Cẩn cười rất sảng khoái như ánh mặt trời, không có lệ khí, cũng không có cảm giác lạnh lẽo, dường như anh rất vui vẻ, giống như một đứa bé ngây thơ. Nhiệm vụ lần này đúng là có phần kì quặc, Bách Hợp cẩn thận dựa vào ngực Diệp Xung Cẩn, khẽ nhíu lông mày.
Đám người thu dọn tàn cuộc nhanh chóng kéo Mã Dung đi, Diệp Xung Cẩn ôm Bách Hợp đi xuống tầng, ra ngoài trời mưa to, đi về phía tòa biệt thự. Cận vệ của anh ta nhanh chóng cầm ô đi tới. Anh cúi đầu nhìn Bách Hợp đang ngoan ngoãn nằm trong ngực mình, đứng vào dưới ô. Tới chỗ hàng ngày Diệp Xung Cẩn làm việc nghỉ ngơi, anh sai người đi chuẩn bị nước tắm, sau đó tự mình ôm Bách Hợp lên tầng.
Thiếu soái phản diện độc ác (6)
Diệp Xung Cẩn bắt đầu cởi quần áo của mình, Bách Hợp sửng sốt: “Anh định tắm à?”
Động tác cởi áo của Diệp Xung Cẩn dừng một chút, không hề khách sáo kéo áo ra, lộ ra cánh tay bị đạn bắn: “Bị thương rồi, em rửa cho anh.”
Miệng vết thương đã khô lại, bị nước mưa rửa trôi nên chỉ còn thoang thoảng mùi máu, phần thịt xung quanh trở nên trắng bệch, mặt anh không có chút đau đớn nào. Bách Hợp do dự một lúc, anh ta mím môi lại, cứ thế cởi tiếp quần.
“Đại nhân…” Trong lòng cô bắt đầu liều mạng kêu gọi người đàn ông tuấn mỹ trong không gian. Tình huống này khiến cô không biết phải làm thế nào. Bách Hợp không thông minh, cô chỉ có sự kiên nhẫn mà thôi, một khi gặp phải loại chuyện này, nhất là lúc thực lực còn chưa bằng người ta thì khả năng cô bị ăn sạch sành sanh là rất lớn.
Gọi vài lần, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia mới vang lên, vẫn lãnh đạm như cũ: “Bình thường cô đều gọi tôi như vậy à?”
Mặt Bách Hợp hơi đỏ lên, đang định nói chuyện thì người kia đã lạnh lùng nói: “Tôi là Lý Duyên Tỷ.”
Không ngờ mình làm nhiều nhiệm vụ như thế mà còn chưa biết tên của anh ta. Bách Hợp ngừng một chút, nghĩ tới lần trước mình làm vợ của Vạn Chử, cô cũng nhờ Lý Duyên Tỷ giúp, anh ta từng nói chỉ giúp cô một lần đấy thôi. Cô hơi do dự, vẫn cứng đầu nhờ cậy không biết Lý Duyên Tỷ có đồng ý không. Anh ta thở dài một tiếng, sau đó mở miệng: “Lần cuối cùng đấy.” Sau đó, Bách Hợp cảm thấy linh hồn mình nhẹ như lông vũ bay lên. Diệp Xung Cẩn cởi quần áo xong, thấy cô vẫn ngơ ngẩn, gọi vài lần mà cô không lên tiếng. Có lẽ hắn đã quyết định từ trước là sẽ không buông tha cô, lập tức ôm cô vào phòng tắm.
Kết quả không khác gì dự đoán của Bách Hợp, hình như Diệp Xung Cẩn đã nhịn lâu rồi nên rất cứng rắn chiếm đoạt thân thể Đường Bách Hợp.
Ngày tiếp theo, Bách Hợp không biết mình trở lại thân thể khi nào, may mà cô từng luyện Cửu Dương Chân Kinh nên đã bồi bổ lại thân thể bị tổn thương của nguyên chủ khi đẻ non. Hơn nữa đã hơn một tháng, nếu không thì làm tình như hôm qua có thể ảnh hưởng tới cơ thể này. Diệp Xung Cẩn không ở bên cạnh, cả người cô đều trần truồng. Ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ khiến người ta không thể nghĩ rằng đêm qua lại âm u tới vậy.
Cô vừa ngồi dậy thì người hầu đã chờ rất lâu bên ngoài liền chuẩn bị bữa sáng. Cô cố gắng mặc quần áo xong đã có người mang đồ ăn lên luôn.
“Thiếu soái đâu?” Vốn dĩ Bách Hợp cũng đói bụng, tiện thể đỡ lấy món ăn người hầu bê lên. Người hầu cung kính trả lời: “Hôm nay thiếu gia đi từ sớm, ra lệnh rằng nếu thiếu phu nhân tỉnh thì xem thiếu phu nhân muốn ăn gì rồi báo với nhà bếp, thiếu phu nhân muốn làm gì thì không được cản trở.” Diệp Xung Cẩn đối xử với Đường Bách Hợp đúng là không có chỗ nào để chê. Đường Bách Hợp thân là phu nhân thiếu soái, tuyệt đối không thể có người dưới nào dám mặt nặng mày nhẹ với cô, cô muốn đi đâu thì nào có ai dám cản? Tại đất Nam Hoa này, khá nhiều người có thể bị ám sát, nhưng riêng phủ Diệp đại soái thì dù người ra cửa là toàn thân châu ngọc cũng không ai dám cướp.
Đường Bách Hợp muốn ăn gì đương nhiên không cần anh ta phải căn dặn, nhưng với tính cách của anh mà lại nói như thế chứng tỏ trong lòng anh vô cùng để ý. Lúc này Bách Hợp không biết nên nói gì cho phải, bê bát ngơ ngẩn một lúc, đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì mới đặt bát xuống rồi nói.
“Phòng của tôi?” Bách Hợp vừa hỏi thì người hầu đã vội nói: “Thiếu gia đã ra lệnh cho người dọn dẹp tốt rồi, nhưng ngài ấy hi vọng từ nay về sau thiếu phu nhân sẽ ở bên này.” Bách Hợp không lên tiếng, người hầu nói xong rồi nhanh chóng dọn đồ ăn thừa xuống.
Suốt ngày không có việc gì làm chỉ ở trong phòng luyện võ công, cảm giác khó chịu trên người mới tiêu bớt. Buổi tối, Diệp Xung Cẩn mặc quân phục đi vào, ném đồ trang bị trên người cho cận vệ, thân thể cao lớn đứng ở ngưỡng cửa chắn tất cả mọi hình ảnh trong phòng, đôi mắt như chim ưng quan sát người phụ nữ đang bất an ngồi trên giường.
Anh cởi quân trang xong, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đi tới chỗ Bách Hợp.
“Nghe nói cả ngày em không ra cửa? Sao lại ngoan đến mức khiến người ta đau lòng vậy?” Giọng anh nhẹ nhàng, vươn tay muốn ôm Bách Hợp. Bách Hợp định né tránh nhưng tốc độ của anh quá nhanh, lập tức đã tóm được eo cô rồi đặt cô lên chân mình, cúi đầu, vùi mặt lên cổ cô chà một lúc. Râu lún phún trên cằm và gò má đâm vào làm Bách Hợp hơi ngứa, cô giãy dụa một chút, anh cười nhẹ hai tiếng rồi ngả đầu lên vai cô.
“Em ra cửa cũng chẳng có gì vui cả.” Bách Hợp nghĩ hiện giờ cô không cần mua thứ gì. Hơn nữa dù có nhiều đồ quý báu tới đâu thì cô cũng chỉ là khách qua đường, không mang đi được, cũng chẳng giữ được, thà rằng không cần thứ gì.
Trong mắt Diệp Xung Cẩn lóe lên một tia sáng kì lạ, khẽ mỉm cười. Ngón tay thon dài có vết chai vuốt ve thành thạo trên eo cô. Ngày hôm qua, đối mặt với Mã Dung, dù tâm ngoan thủ lạt như anh nhưng mới bị cô ta ôm một chút đã muốn nôn mửa. Đáng lẽ với tính cách dữ tợn của mình thì không thể hành xử theo kiểu bất lợi cho mình như thế, nhưng anh vẫn làm.
Bách Hợp đã làm nhiều nhiệm vụ, thời gian sống rất dài, cũng gặp đủ kiểu người, nhưng lần đầu cô gặp phải kiểu đàn ông như Diệp Xung Cẩn . Tâm ngoan thủ lạt, có điều dường như đáy lòng anh ta lại có một khối dịu dàng sạch sẽ, rất khó để kết luận về anh ta, chỉ có thể nói là một kẻ vô cùng mâu thuẫn.
Cứ tưởng rằng như tính cách của Diệp Xung Cẩn thì sẽ không dễ dàng gì khi sống cùng, nhưng thật ra anh ta rất bận. Thân là thiếu soái vùng Nam Hoa, anh không hề giống như trong nội dung câu chuyện miêu tả là suốt ngày phong hoa tuyết nguyệt với phụ nữ. Sự thật là anh rất tốt với Đường Bách Hợp nhưng cũng không có thời gian để ở bên cô, càng đừng nói là triển khai chuyện nóng bỏng với Mã Dung như trong câu chuyện.
Mà từ sau ngày đó, Bách Hợp đã không thấy Mã Dung nữa. Cứ ba, năm hôm thì Diệp Xung Cẩn lại về một lần. Có lúc trên người anh lại có thêm vết thương mới, nhưng anh cũng chẳng quan tâm lắm vết thương của mình, giống như lang vương cao ngạo, chỉ duy nhất Bách Hợp có thể xử lý vết thương cho anh. Mỗi lúc như thế, anh thường dùng ánh mắt không rõ ràng nhìn cô chăm chú, dường như có chút mất mát, có chút bi thương, còn pha lẫn chút quật cường và do dự. Biểu cảm phức tạp khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nửa năm nhanh chóng trôi qua, Bách Hợp vẫn tập võ công những lúc Diệp Xung Cẩn vắng mặt. Diệp Xung Cẩn cũng rất yên tâm về cô, không hề hạn chế những nơi cô có thể đi. Lúc Bách Hợp quên mất đám người Mã Dung, cứ tưởng là nhiệm vụ lần này sẽ dễ dàng hoàn thành thì cô lại mang thai.
Tuy Diệp Xung Cẩn ít về nhà nhưng mỗi lần về đều chạm vào cơ thể này, chuyện mang thai cũng không làm Bách Hợp bất ngờ. Cô đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, đây đâu phải lần đầu mang thai, thế nên không hề kích động, chờ tới khi người hầu nói đại phu đã chắc chắn tin này thì chuyện cô có thai cũng truyền khắp Diệp gia.
Diệp Khai Lương chỉ có duy nhất một người con trai là Diệp Xung Cẩn. Bách Hợp mang thai người cầm quyền đời thứ ba của Diệp gia thì đương nhiên là chuyện đáng chú ý. Khi tin này truyền khắp Nam Hoa thì sự việc phù hợp với nội dung câu chuyện cũng bắt đầu phát triển.
Vợ chồng Diệp Khai Lương vốn bí mật rời khỏi Nam Hoa đang chuẩn bị trở về.
Diệp Khai Lương là người cầm quyền ở Nam Hoa. Hơn một năm trước, chính phủ hoàng thất chỉ còn trên danh nghĩa triệu tập các thế lực quân phiệt vào Thủ đô. Chính phủ cũ không thể quản lý được quân phiệt các nơi, giống như thời cổ thiên tử nhà Chu chịu đựng các nước chư hầu cắt cứ, Hoàng thất chỉ là trên danh nghĩa cuối cùng đành hiệu triệu người cầm quyền các nơi. Diệp Khai Lương nắm trong tay binh quyền khổng lồ, nhưng ông ta cũng chỉ là kẻ tự phong Thổ hoàng đế, thiếu một cái danh hiệu quang minh chính đại.
Tự phong vương nhưng danh bất chính ngôn bất thuận thế nên Diệp Khai Lương cần triều đính cấp cho mình thanh danh, có thể cho ông ta xưng vương gia. Cho dù biết rõ cái danh này chẳng thể ăn uống, thậm chí ở Nam Hoa, cái tên Diệp Khai Lương của ông ta đã trấn áp tất cả rồi, nhưng ông ta vẫn muốn có hư danh kia. Triều đính nắm được khuyết điểm này nên một năm mới ép được các ‘chư hầu’ vào kinh, có thể là vì muốn bàn bạc việc phân chia đất đai.
Một năm trước, Diệp Khai Lương dẫn theo vợ mình là Lâm Ngọc Trân vào kinh, thời gian trôi qua, loạn lạc bốn phía, bọn họ trốn tránh mãi, trải qua bao nhiêu lần ám sát mới có thể trở về Nam Hoa.
Diệp Xung Cẩn không ở nhà, người duy nhất có quyền là Bách Hợp. Tin tức về hai vợ chồng Diệp Khai Lương đương nhiên là người ngoài không biết được, thậm chí khá nhiều người trong nhà họ Diệp cũng không biết. Tuy một năm qua cũng từng có người nghi ngờ, nhưng vì sợ tính cách hung ác của Diệp Xung Cẩn nên không ai dám hỏi, dù Diệp Khai Lương có chết thì vẫn còn Diệp Xung Cẩn ở đây. Ai dám chọc vào tên ma vương này chứ?
Thời buổi loạn lạc khó bảo toàn tính mạng nên rất nhiều người vờ như không thấy, về sau Bách Hợp trong lúc vô tình Diệp Xung Cẩn nói cho cô biết.