Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 629: Q.13 - Chương 629: Tình cảm mẹ chồng nàng dâu (1)




Edit: Yennguyenhoang

Beta: Sakura

Lúc trở lại trong tinh không, Bách Hợp nhớ tới lúc trước Lý Duyên Tỷ vẫn luôn che giấu chuyện của Lý Yến Tu còn có chút khúc mắc, tuy nói ở trong nhiệm vụ cô cũng từng nghĩ, lúc ấy Lý Duyên Tỷ tiến vào nhiệm vụ xác thực là vì trợ giúp cô, lúc ấy hai người không thân chẳng quen, nếu anh không có lựa chọn nói với mình tình hình thực tế, cũng là về tình có thể tha thứ, Lý Duyên Tỷ đã trợ giúp cô là tình hình thực tế, Bách Hợp rõ ràng điểm này, thế nhưng mà sau đó Lý Duyên Tỷ cũng không có nói với mình chuyện này, lại làm cho Bách Hợp nghĩ tới có chút buồn bực, lúc cô còn khó chịu vì Lý Yến Tu kia đã từng trợ giúp mình mà chết ở trước mặt mình, không nghĩ tới người cô vẫn luôn khát vọng thay đổi nội dung câu chuyện, vãn hồi lại lần nữa ấy lại vẫn đang ở bên cạnh mình.

Lúc trước khi câu truyện trong Star đó, Bách Hợp còn từng nghĩ tới sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ tiến vào tình tiết câu chuyện Đại Hải để cứu Lý Yến Tu trở về, xoa dịu tiếc nuối khi đó của mình rồi mới chung đụng với Lý Duyên Tỷ thật tốt, thật không nghĩ đến tiếc nuối trong lòng cô, cuối cùng vậy mà chính là Lý Duyên Tỷ, sau khi Bách Hợp nghĩ thông suốt cũng không phải là trách hắn, chỉ là có chút không biết nên đối mặt với Lý Duyên Tỷ như thế nào.

“Nhiệm vụ hoàn thành.” Lý Duyên Tỷ kéo tay cô, Bách Hợp không có cự tuyệt, nhưng cũng không có lên tiếng, hiển nhiên lần trước cô tức giận, lúc này sau khi nghĩ thông suốt nhưng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

Ánh mắt Lý Duyên Tỷ lóe lóe, tư liệu của Bách Hợp hiện ra trong tinh không:

Giới tính: nữ (có thể biến đổi giới tính)

Họ tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 87 (max 100điểm)

Dung mạo: 91 (max 100điểm)

Thể lực: 77 (max 100 điểm)

Vũ lực: 67 (max 100điểm)

Tinh thần: 82 (max 100điểm)

Danh vọng: 35 (max 100điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu m Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Tinh Thần Luyện Thể Thuật

Năng khiếu: kỹ thuật nấu nướng cao cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái (hơi có đọc lướt qua)

Mị lực: 65 (max 100điểm)

Ấn ký: khí tức Chân Long hoàng tộc

Nhiệm vụ lần này không giống trong nhiệm vụ star lúc trước, trị số tư liệu thuộc tính lên xuống thay đổi nhiều, Bách Hợp cảm giác được ánh mắt Lý Duyên Tỷ vẫn luôn rơi vào trên người cô. Cuối cùng thở dài: “Tôi đưa em tiến vào trong nhiệm vụ trước đã.” Anh không có giải thích những lời nói ra trong tinh không lần trước, cũng không có bởi vì che giấu Lý Yến Tu là anh và bảo Bách Hợp đừng tức giận, nhưng anh càng bình tĩnh như vậy, trong lòng Bách Hợp trái lại dần dần sinh ra hối hận. Cô đang giật giật đôi môi, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Lý Duyên Tỷ đã xoa xoa đầu cô, Bách Hợp trong hỗn loạn thấy anh nhẹ nhàng cúi đầu khẽ chạm vào thái dương của cô. Cuối cùng không còn có tri giác nữa.

Bóng dáng của cô vừa mới biến mất từ trong tinh không, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lý Duyên Tỷ lộ ra nụ cười mỉm như ẩn như hiện.

“Mẫu thân, mẫu thân, cầu ngài đừng giết Cửu ca…” Một giọng nữ đau khổ vang lên bên tai Bách Hợp, không biết tại sao, lúc nghe được giọng nói này, do nguyên nhân Bách Hợp vừa mới tiến vào thân thể nguyên chủ, cô chỉ cảm thấy mình phảng phất có chút không thể khống chế. Oán hận, tức giận và đau thương cùng với đau lòng….đủ loại tình cảm phức tạp xông lên đầu, cô đã giơ tay lên theo bản năng, một tiếng gió của tay áo phiêu đãng vang lên, thân thể mềm mại ấm áp phảng phất nhào tới bên cạnh cô, một đôi tay bắt được ống tay áo của cô, trong miệng hô thê lương: “Mẫu thân… Tú Châu van xin ngài…”

“Buông tay!” Bách Hợp không tự chủ được lên tiếng quát tháo, người tự xưng Tú Châu kia không chịu buông tay. Ngược lại ôm cô chặt hơn nữa, một lát thời gian không nhiều lắm, Bách Hợp chỉ cảm thấy có giọt nước ấm áp nhỏ lên vạt áo mình, làm cho quần áo cô nhanh chóng tản ra một bãi nước đọng. Bách Hợp cố nén sự khó chịu mới tỉnh lại từ trong nhiệm vụ, vừa mở mắt, cô đứng ở trước một cái hương án dài mảnh, xung quanh mùi hương nến vô cùng đầm đặc, bốn phía bài trí vô cùng đơn giản, lúc này một cô nương tuổi chừng mười tám, tóc tai bù xù đang ôm chân của cô. Chôn mặt vào trong váy cô khóc nức nở.

Nha hoàn bà tử đang đứng hai bên lúc này ngay cả âm thanh cũng không dám phát ra. Bốn phía chỉ có thể nghe được tiếng khóc yếu ớt dè dặt của cô gái đó, không khỏi lại làm cho Bách Hợp phiền chán trong lòng.

“Dẫn nàng ta đi, trông coi thật kỹ!” Bách Hợp nhịn lửa giận trong lòng, đá thiếu nữ một phát. Thân thể thiếu nữ kia bị đá lảo đảo một cái, ngửa thẳng ra sau. Nghe thấy lời này của Bách Hợp, không nhịn được cao giọng khóc rống lên.

Người xung quanh nghe được mệnh lệnh của Bách Hợp, lên tiếng, cuống quít kéo thiếu nữ dậy, nàng ta khóc một hồi, giãy dụa muốn hất đám nha hoàn bà tử này ra: “Mẫu thân, tha cho Cửu ca, thả cho chàng một con đường sống đi, Tú Châu van xin ngài, Tú Châu từ nhỏ đến lớn đều chưa từng cầu xin ngài bất kỳ chuyện gì, chỉ cầu mẫu thân tha cho Cửu ca…”

“Cút!” Bách Hợp nghe nói như thế, càng cảm thấy trong lòng biệt khuất không rõ nguyên nhân, cô quát chói tai một tiếng, nô bộc trong nhà nhìn cô nổi giận, cũng không dám mặc cho thiếu nữ tiếp tục khóc lóc kể lể nữa, nhanh chóng lôi nàng ta ra khỏi đại sảnh gian phòng này.

Người hầu còn lại trong phòng lúc này chịu đựng như ve sầu, trong bát nhang trên hương án vừa thắp hương lên, lúc này khói mù chậm rãi bay lên, bên trên bày mười mấy cái bài vị lộ ra hơi u ám, phần lớn cũng đã lâu năm, nhưng trong đó một cái linh vị có chút mới tinh, trong lòng cơn đau đớn khó chịu ấy lại dâng lên, Bách Hợp vừa mới tiếp nhận thân thể này, lúc này căn bản không khống chế nổi cảm xúc, càng nhìn đến tấm bảng này, hốc mắt lại càng nóng lên.

“Phu nhân đừng đau buồn, nếu tiểu lang quân dưới suối vàng có linh, biết phu nhân vì cậu ấy mà đau lòng như vậy, cũng nhất định sẽ khó chịu không thôi.” Một bà tử thở dài, tiến lên, đưa cho Bách Hợp một cái khăn, cô lắc đầu: “Trong lòng ta biết rõ, đỡ ta trở về nghỉ ngơi một chút.” Bách Hợp thở sâu hai hơi, ánh hưởng của thân thể nguyên chủ đối với cô dần dần đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng cô còn chưa tiếp thu nội dung câu chuyện, không biết lúc này phòng của nguyên chủ ở nơi nào, bởi vậy chỉ đành phải làm ra bộ dáng cố nén đau khổ, bà tử kia đáp tiếng, quả nhiên tiến lên đỡ tay cô, ra khỏi đại sảnh này trở về hành lang đi xuống, rẽ trái quẹo phải, đã đưa Bách Hợp đến trong sương phòng.

Lấy cớ mình muốn một mình yên tĩnh một lát, Bách Hợp đuổi đám nha đầu bà tử hầu hạ ra ngoài cửa, lúc bản thân nằm ở trên giường, đầu tiên là suy nghĩ một chút vẻ mặt của Lý Duyên Tỷ lúc mình tiến vào nhiệm vụ, cô loáng thoáng có chút hối hận lúc mình trở lại trong tinh không không có nói chuyện với Lý Duyên Tỷ, chỉ là lúc này đã tiến vào trong nhiệm vụ, cho dù là muốn xin lỗi anh, cũng chỉ có chờ lần sau trở lại tinh không rồi hẵng nói, đè suy nghĩ lung tung trong lòng xuống, Bách Hợp nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện của nhiệm vụ lần này.

Lúc vừa mới nhìn thấy có cô gái trẻ tuổi gọi mình là mẫu thân, trong lòng Bách Hợp cũng đã có nắm chắc tuổi thân thể của nhiệm vụ lần này của mình có lẽ đã không nhỏ rồi, quả nhiên cũng không có ngoài suy đoán của cô.

Nguyên chủ xuất thân từ trong gia đình một hộ võ tướng họ Cam dưới vương triều Đại Chu Vương Triêu, lúc này năm nước thế chân vạc, giữa các nước liên tục chinh chiến không ngớt, bốn phía loạn phỉ đồng thời nổi lên, quốc gia trọng võ khinh văn, cha của Cam Bách Hợp vốn là một viên mãnh tướng dưới trướng Định Uy hậu Đại Chu, hồi còn trẻ đã từng cứu Định Uy hậu một mạng, sau đó hai nhà kết thành sâu xa, sau phụ thân Cam Bách Hợp nhiều lần lập chiến công, được nâng lên đẩy đến vị trí tướng quân Tam phẩm.

Cam phụ sống trong thảo mãng, lấy vợ cả Tần thị, sinh hai nữ, sau khi phát đạt mặc dù cũng có người khuyên hắn bỏ vợ lấy người khác, nhưng bởi vì năm xưa Cam phụ cùng với thê tử cùng nhau vượt qua khó khăn, Tần thị theo ông nam chinh bắc chiến chịu đã đủ đau khổ, hôm nay người đến trung niên mặc dù nói không có lưu hậu cho Cam gia, nhưng Cam phụ lại không đành lòng vứt bỏ thê tử, chỉ đành phải nạp mấy phòng tiểu thiếp khác, nhưng không biết có phải bởi vì nguyên nhân trong mệnh ông đã định trước không có con trai hay không, cuối cùng đám tiểu thiếp này cũng không có một người sinh được con trai cho ông.

Nguyên gia Định Uy hậu thì là không giống, Nguyên gia cũng là võ tướng thế gia, lúc Đại Chu dựng nước tổ tiên Định Uy hậu từng lập chiến công, sau khi Đại Chu dựng nước ấn theo công ban thưởng, Nguyên gia được phong làm Định Uy hậu, cha truyền con nối không thay đổi, truyền thừa cho tới bây giờ đã ba đời có thừa, phú quý vô cùng, khác với tình huống Cam phụ dưới gối không có con trai, con nối dòng của Nguyên gia tràn đầy, từng bởi vì tranh giành vị trí Thế tử này, con cháu đấu đá tàn nhẫn. Năm xưa Cam phụ đã từng cứu Định Uy hậu một mạng, bởi vậy hai người kết làm quan hệ tâm đầu ý hợp, lúc thấy Cam phụ vì con trai kế vị mà phát sầu, Định Uy hậu bèn nói đùa nói: “Nguyện lấy con trai đổi một cô con gái của Cam huynh.”

Con nối dòng của Nguyên gia rất nhiều, con gái lại luôn rất ít, con trai người khác hiếm lạ Định Uy hậu không hề thiếu, tiếc nuối của ông chính là không có con gái. Cam phụ mặc dù trông cao lớn thô kệch, nhưng trừ con gái thiếp thất sinh không phóng khoáng không lên nổi mặt bàn ra, hai cô con gái chính thất Tần thị sinh ra lại là một cô xinh đẹp hơn một cô, con gái lớn Cam Bách Liên dịu dàng xinh đẹp, tri thư đạt lễ, con gái nhỏ Cam Bách Hợp lại càng từ nhỏ cưỡi ngựa bắn cung võ công loại nào cũng luyện được không hề kém cạnh nam nhi, đáng tiếc thân là thân nữ nhi.

Mới đầu Định Uy hậu thuận miệng nói như vậy vốn chỉ là nói đùa, nhưng không nghĩ đến trở về ông cùng phu nhân bàn bạc một chút, hai phu thê lại ngày càng động tâm, hai đứa con gái của Cam gia biết gốc biết rễ, đứa nào cũng tốt, quan trọng nhất là xứng tuổi với Thế tử Nguyên gia, tuy nói Cam phụ xuất thân hơi kém, nhưng từ xưa đến nay nhà quyền quý chính là cưới dâu thấp gả nữ cao, võ tướng thế gia quy củ lại không nhiều như người khác, lấy nàng dâu biết gốc rễ như vậy về, cũng tốt hơn tùy ý tìm nữ nhân bên ngoài về, con trai không thích.

Chỉ một câu nói đùa như vậy, Đại Cam thị vào năm mười lăm tuổi ấy được đưa vào Nguyên gia, đã trở thành Thế tử phi. Sau lễ cưới hai phu thê ân ái vô cùng, Định Uy hậu trong một lần chinh chiến nào đó bất hạnh gặp nạn bỏ mình, Thế tử kế vị vi Hậu gia, thay cha xuất chinh, mà Đại Cam thị chịu đựng ba năm vất vả lắm lúc mười tám mang thai, lúc vốn cho là hết thảy tình hình đều đang dần dần chuyển biến tốt đẹp lúc, lúc Đại Cam thị sinh lại bị tổn thương thân thể, rong huyết khó qua khỏi.

Trước khi chết nàng phái người gọi muội muội Cam Bách Hợp vào trong phủ, nàng là người sắp chết, trong lòng Đại Cam thị hiểu rõ, nhưng nàng vừa sinh hạ con gái, trượng phu lớn hơn nàng hai tuổi, bây giờ vừa mới hai mươi, đang tuổi nhược quán, sau này nhất định là sẽ lấy vợ sinh con, con gái đáng thương của nàng nếu như không có mẹ ruột ở bên, sau này Định Uy hậu trẻ tuổi lại sẽ xuất chinh ở bên ngoài, nếu mẹ kế mới cưới không hiền, con gái của nàng chỉ sợ không sống được.

Bé gái lấy tên là Tú Châu này là mạng của Đại Cam thị, sao nàng có thể trơ mắt nhìn con gái rơi vào kết cục như vậy, bởi vậy Đại Cam thị cầu khẩn Cam Bách Hợp thay nàng gả vào phủ Định Uy hậu, trở thành kế thất, chăm sóc con gái cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.