Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 651: Q.13 - Chương 651: Tình đầu gặp nhau quá sớm 12




Lúc này Trần Lạc Lạc cảm thấy Bách Hợp đeo chiếc nhẫn kia có chút chướng mắt, không biết là tại sao, cô cố đè nén ý niệm phức tạp trong lòng hướng Bách Hợp hỏi một câu, Bách Hợp quay sang nhìn cô ta, Trần Lạc Lạc cũng không phải là cô gái mới lớn, sâu trong lòng cô ta cũng không yên ổn nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiết, nhìn thấy Bách Hợp quay sang nhìn mình, thậm chí cô ta còn trưng ra bộ mặt tươi cười thân thiện.

Bách Hợp cười không có lên tiếng, chỉ đặt điện thoại lên cái tủ nhỏ ngay đầu giường, lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Một đêm này trong phòng ngoại trừ Bách Hợp ra thì cả ba người kia đều không ngủ được, Trần Lạc Lạc nhớ đến lúc chiều gặp Phong Ninh, trong lòng cứ thấy khó chịu, cô ở kiếp trước toàn gặp người không ra gì, đầu tiên là vị hôn phu thanh mai trúc mã lén lút với tiện nhân kia, tiếp theo là những người đàn ông ai cũng xem cô như món đồ chơi, hoặc chỉ muốn đạt được thân thể cô hoặc đơn giản chỉ để phát tiết, cô rất hâm mộ Bách Hợp có người bạn trai như vậy, quả thực khiến cô rất ghen ghét.

Lần này sau khi Phong Ninh về trường quân đội cả nửa năm cũng không có tin tức truyền đến, điện thoại của Bách Hợp ngẫu nhiên sẽ quên sạc pin, nhưng lúc nhớ đến thì mới lấy đi sạc, Trần Lạc Lạc còn quan tâm việc sạc pin điện thoại hơn cả Bách Hợp, thỉnh thoảng lại nhắc nhở cô. Trong trường một đám nam sinh nhàm chán sau khi khai giảng liền bầu chọn hoa khôi của khoa, đương nhiên Trần Lạc Lạc có tên trong danh sách, nhưng ngoài ý muốn là Bách Hợp bình thường không quá thân thiện với các bạn cùng lớp vậy mà cũng được bầu chọn, chẳng qua không thể so sánh với Trần Lạc Lạc, bởi vì Trần Lạc Lạc xuất thân giàu có người lại quá ưu tú cho nên rất nhiều nam sinh đều yêu thích cô ta, cũng không dám thực sự theo đuổi, thậm chí trong khoa còn đồn đãi Trần Lạc Lạc đã có bạn trai rồi, vì vậy làm cho đa số người không dám theo đuổi. Ngoài ra trong ký túc xá Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều xinh xắn khả ái cũng được rất nhiều người yêu thích theo đuổi.

Tuy một số nam sinh cũng chú ý đến Bách Hợp nhưng tính cách cô lãnh đạm, ngày đó lúc Phong Ninh tới trường đón cô cũng có nhiều người nhìn thấy, cho nên có một ít muốn lấy lòng cô nhưng Bách Hợp chẳng thèm quan tâm đương nhiên không để vào mắt, ngược lại hai người Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên được nhiều người tranh giành. Sau nửa năm này hai cô gái từ cách ăn mặt đến trang điểm đều đẹp hơn lúc mới nhập học rất nhiều, cuối cùng Dương Lỵ cũng yêu đương với một vị đàn anh năm ba, hai người chuẩn bị từ ký túc xá chuyển ra ngoài sống chung.

Dựa theo luật bất thành văn trong ký túc xá, trước lúc Dương Lỵ và bạn trai cô ấy dọn đi phải mời ba cô gái cùng ăn một bữa cơm, Bách Hợp cũng là người được mời, thời gian là tối thứ sáu, năm nhất chương trình học không nặng lắm, tối thứ sáu ăn cơm xong mọi người còn có thể đi hát tiếp. Vốn Bách Hợp không hứng thú lắm với các cuộc vui như vầy, cô không phải cô gái chưa từng trải sự đời nên không thích những nơi náo nhiệt, nhưng vì thịnh tình của Dương Lỵ nên cô mới đi.

Từ lúc biết Bách Hợp có người bạn trai như Phong Ninh, tình huống cô lập bài xích trước kia trong ký túc xá đã không còn nữa, các cô gái ngoài mặt thân cận hơn trước kia rất nhiều, duỗi tay không đánh mặt người tươi cười, Dương Lỵ nói muốn mời ăn cơm, lại còn tươi cười nịnh nọt Bách Hợp, đến cuối cùng Bách Hợp cũng không thể từ chối rồi.

Lúc gần ra cửa, Bách Hợp chọn bộ quần áo đơn giản mặc vào, Dương Lỵ nhíu mày: “Tiểu Hợp, sao bạn lại mặc quần áo nhạt màu như vậy? Hỏi mượn Trần Lạc Lạc một cái áo bông đi, ngay cả bộ váy liền bạn đều không có, bạn cũng không làm tóc, vốn lớn lên xinh đẹp nhưng đáng tiếc lại không chịu trang điểm.”

Bây giờ trường đại học cũng không quản lý nghiêm khắc như lúc cấp 3, tóc của hai người Dương Lỵ cùng Vu Tiểu Thiên đều uốn xoăn, mái tóc dài đang đen nhánh lại nhuộm thành màu hạt dẻ hoặc màu vàng, thoạt nhìn moden hơn nhiều, Bách Hợp ăn mặc mộc mạc nhất, nửa năm rồi ngoại trừ mấy bộ quần áo kia cũng chưa từng nhìn thấy cô mua qua quần áo mới! Hiện giờ thời tiết chỉ hơi lạnh tí nên các cô gái đều mặc quần sort váy ngắn lại khoát thêm cái áo lông ngắn nhẹ nhàng, khi kết hợp thì rất hợp thời trang, nhưng còn Bách Hợp lại ăn mặc áo bông vải quần jean, trên chân cũng không phải giày bốt, mà chỉ là đôi giày da màu đen. Nếu như không phải bộ dáng xinh đẹp cộng thêm khí chất không tệ, nếu không với bộ dạng này thì không ai để ý đến cô.

“Trang điểm để làm gì? Hôm nay bạn mới là nhân vật chính chứ có phải mình đâu!” Bách Hợp mỉm cười, một đầu tóc dài xõa ra, cũng không phải cô muốn mình xấu, đơn giản vì cỗ thân thể này không có luyện võ công, bởi vậy mùa đông đều sợ lạnh, xõa tóc ra chỉ muốn ấm hơn một chút. Nghe được lời Bách Hợp, Dương Lỵ như mở cờ trong bụng, người giống như Bách Hợp vậy bình thường cũng không chịu lấy lòng ai, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng kẻ khác, bởi vậy khó có được từ trong miệng cô nói ra những lời như vậy, trong lòng Dương Lỵ rất vui vẻ, ngẫm lại cũng không khuyên nữa.

Mọi người chuẩn bị xong, Dương Lỵ lại mượn nước hoa của Trần Lạc Lạc xịt lên người, lúc này mới chịu cùng mọi người đi ra cửa. Bạn trai của Dương Lỵ hẹn đợi trước cổng trường, địa điểm ăn cơm là một quán ăn bên ngoài trường tên “Tiệm Cơm Đức Nguyên”, giá cả cũng không cao lắm, nhưng đối với các bạn sinh viên mà nói đã là sang trọng rồi, lúc mọi người đi ra thì bạn trai của Dương Lỵ còn chưa tới, Dương Lỵ gọi điện liên tục cho anh ta, đầu dây bên kia không biết nói gì đó sắc mặt Dương Lỵ liền khó coi, Bách Hợp dựa cây cột bên cạnh yên tĩnh đứng đợi, thỉnh thoảng chân bị tê giẫm mạnh xuống, Trần Lạc Lạc đút hai tay trong túi quần thỉnh thoảng liếc nhìn về cô, trong một lát điện thoại trong túi Trần Lạc Lạc vang lên, Trần Lạc Lạc lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua sắc mặt liền thay đổi, cô bấm tắt điện thoại, khoảng chừng hai phút sau điện thoại lại vang lên cô lại đưa tay bấm tắt tiếp. Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, bạn trai của Dương Lỵ còn chưa tới, bỗng mọi người nghe thấy tiếng gọi ôn tồn của nam giới truyền tới.

“Lạc Lạc!”

Mọi người nghe thấy tiếng họi liền quay đầu lại, nhìn thấy bên kia đường một chiếc BMW đang đậu, một cậu thanh niên mặc áo khoác màu da bò, ước chừng 20 tuổi đang đứng phía đối diện hướng Trần Lạc Lạc vẫy vẫy tay.

Biểu tình Trần Lạc Lạc thoáng cái nghiêm túc, nhưng rất nhanh cô liền lộ ra miễn cưỡng tươi cười, người thanh niên đợi đèn xanh mới bước qua đường, lúc này bạn trai của Dương Lỵ cũng vừa đi tới.

“Lỵ Lỵ, thực xin lỗi anh tới trễ, mấy anh bạn cùng phòng đều biết chúng ta sắp dọn ra ngoài sống, đều nói muốn theo chia tay…” Bạn trai của Dương Lỵ dáng người trung đẳng, tướng mạo cũng không xuất chúng nhưng lại là người thủ đô, trong nhà có mấy căn hộ xem như điều kiện không tệ. Anh ta mới giải thích là các bạn cùng phòng muốn theo chia tay, nhưng người sáng suốt cũng biết anh ta đang muốn làm ông mai, mấy anh bạn năm ba này vừa đến ánh mắt liền rơi trên người Bách Hợp, Vu Tiểu Thiên lén lén cười, sắc mặt Trần Lạc Lạc không tốt lắm nhưng lúc nhìn qua lại gượng gạo chịu đựng.

Xuất thân của cô không tệ, sau này có lập gia đình thì đối tượng tuyệt đối không phải là những người này, bạn trai của Dương Lỵ muốn nhân cơ hội này giới thiệu mấy anh bạn cùng phòng này cho mình, tính toán nhỏ nhặt này sao Trần Lạc Lạc không nhìn ra được chứ, cô thở hắt ra một hơi, lông mày có chút nhíu: “Thực xin lỗi, bạn của mình tới tìm, hôm nay chắc không thể ăn cơm cùng mọi người được.”

Lời vừa nói ra Dương Lỵ liếc bạn trai mình một cái, có chút lúng túng nhìn mấy đàn anh kia, nét mặt có chút khó coi.

Bách Hợp thấy tình hình này cũng không muốn đi, vừa định tìm cớ từ chối, phía đối diện có tiếng thắng gấp truyền tới, âm thanh lốp xe ô tô ma sát trên mặt đường làm Bách Hợp nhíu mày, người thanh niên vừa rồi gọi Trần Lạc Lạc đang đi về phía này, đột nhiên bị tiếng xe thắng gấp đột ngột vang lên theo phản xạ liền dừng bước, chiếc xe kia suýt chút nữa đụng vào người anh ta trong gang tấc kịp thời ngừng lại, nhìn thấy tình cảnh như vậy nhóm nam sinh biết người này là người quen của Trần Lạc Lạc liền đi về phía đó, người thanh niên kia bị dọa mặt mày biến sắc, lúc này vô cùng phẫn nộ gõ cửa kính xe đối phương:

“Lái xe kiểu gì vậy? Trong khuôn viên trường có kiểu lái xe như anh sao?”

“Có vấn đề sao?” Kính xe sậm màu từ ngoài nhìn vào không nhìn thấy rõ người bên trong, nhưng bên trong nhìn ra thì vô cùng rõ ràng. Người bạn của Trần lạc Lạc gõ cửa xe xong, thoáng cái người bên trong xe liền mở cửa, một cái chân dài mạnh mẽ mang đôi giày bốt quân đội bước xuống trước, ngay sau đó nửa người trên cũng chui ra khỏi xe, biểu tình Phong Ninh có chút lạnh lùng nhìn thoáng qua chung quanh, lúc nhìn thấy Bách Hợp đứng sau lưng Trần Lạc Lạc thì hai mắt liền phát sáng.

“Vợ yêu!”

“Anh trở về khi nào?” Lần này Bách Hợp có chút giật mình, cô không nghĩ tới Phong Ninh sẽ đột ngột quay về thủ đô, qua vài ngày nữa trường học sẽ nghĩ hè rồi, cô đã sớm tìm được việc làm thêm, cũng báo với mẹ Tả không trở về, còn tưởng rằng trường quân đội của Phong Ninh quản lý nghiêm khắc, không ngờ rằng cậu lại xuất hiện ở đây.

Phong Ninh nhìn thấy Bách Hợp liền sải bước đi về phía cô, trong mắt cậu không hề tồn tại bọn người Trần Lạc Lạc, một khi nhìn thấy Bách Hợp thì trong mắt trong tim cậu chỉ có mình cô, lúc nhìn thấy Bách Hợp một phút một giây cũng không thể lãng phí, gọn gàng tìm con đường ngắn nhất nhanh chóng đi về phía Bách Hợp, nhưng cũng không muốn đi vòng qua những người này, Trần Lạc Lạc lúc nhìn thấy Phong Ninh thì ngẩn ngơ, thấy cậu hướng phía mình bước tới, biết rõ người cậu đang nhìn không phải là mình, nhưng Trần Lạc Lạc vẫn đứng tại chỗ không tránh ra, mãi đến khi Phong Ninh đâm vào người cô làm cô ta lảo đảo lui về sau vài bước đến trước mặt Bách Hợp:

“Cái người này sao lại vậy chứ?”

Người thanh niên vừa rồi suýt bị Phong Ninh đâm trúng lúc này không còn nho nhã phong độ nữa, nhìn thấy Trần Lạc Lạc bị đâm lảo đảo suýt té ngã mà Phong Ninh ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói, sắc mặt người thanh niên này càng đen hơn, chỉ trích Phong Ninh vài câu, nhưng Phong Ninh là dạng người không sợ trời không sợ đất, vào trong quân sinh hoạt gần một năm không mài dũa bớt đi tính tự cao ngang tàn của cậu, cậu đối với người thanh niên kia mắt điếc tai ngơ, trực tiếp ôm Bách Hợp trong ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi:

“Anh Ninh nhớ em chết đi được, cuối cùng cũng ôm được vợ rồi!” Cậu ôm chặt Bách Hợp không buông, so với một năm trước lúc cậu ôm Bách Hợp thì thân thể còn cứng ngắc run rẩy, Phong Ninh bây giờ ôm Bách Hợp đã trầm ổn hơn rất nhiều, dường như cậu cao lớn hơn, Bách Hợp kiễng mũi chân chỉ mới đứng tới vai cậu, cậu vòng tay quanh eo Bách Hợp giống như con chó nhỏ cọ cọ trên người cô, mãi đến khi Bách Hợp vỗ một cái trên mặt cậu thì cậu mới cười hì hì nói: “Vỗ lại một cái, xem anh có phải đang nằm mơ hay không.”

Bách Hợp nghe nói thế không chút do dự vỗ tiếp một cái bên gò má bên kia, Phong Ninh liền phá lên cười, ôm lấy Bách Hợp dùng sức hôn ‘Moa’ một cái trên môi cô: “Nằm mơ cũng muốn dán em trên người, dù có bị đánh anh cũng rất vui!”

Trên mặt cậu đã không còn nét lạnh lùng như lúc nãy, ngược lại là nét mặt ngây ngô, Bách Hợp trừng mắt liếc cậu:

“Sao đột nhiên anh lại trở về? Trước lúc về sao không nhắn tin cho em.” Điện thoại cô hai ngày trước đã sạc pin rồi lúc này vẫn còn đang mở đấy, Phong Ninh cẩn thận lồng tay cô vào trong tay mình, nhìn thấy ngón tay cô đeo nhẫn bạc, chiếc nhẫn kia chất lượng cũng không phải tốt lắm, lúc này đã có chút bạc màu nhưng ngón tay cô dài nhỏ như cọng hành dù chiếc nhẫn có chút bạc màu đeo lên tay cô vẫn xinh đẹp, Phong Ninh nở nụ cười, sau một hồi mới trả lời:

“Muốn cho em một ngạc nhiên, có vui không?” Cậu toe toét cười lộ ra hàm răng trắng nõn, Bách Hợp ngẫm nghĩ thành thật lắc đầu, ngạc nhiên thì có vui mừng thì không nhiều, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, Phong Ninh đưa tay che môi cô lại, kéo cô đi qua xe.

Bọn người Dương Lỵ nhìn thấy tình cảnh như vậy, cuống quýt muốn tiến lên ngăn đón: “Anh rể chớ đi, khó được gặp mặt một lần, mọi người cùng nhau ăn môt bữa cơm đi.”

Mấy cô gái đã sớm hiếu kỳ về Phong Ninh, không nghĩ tới bây giờ được gặp, thậm chí ánh mắt sắc bén của Dương Lỵ đã phát hiện Phong Ninh đã đổi xe mới rồi, bảng số xe này khác với chiếc xe Jeep trước kia, hôm nay là ngày cô muốn dọn ra ký túc xá sống chung với bạn trai, vốn đã muốn mời khách, kết quả bạn Trần Lạc Lạc tới nên không đi được, nếu như Bách Hợp cũng không đi nữa thì chỉ còn lại Vu Tiểu Thiên thôi, cô muốn ngăn cản điều đó, Phong Ninh không thèm nhìn cô ta, kéo Bách Hợp ra xe mở cửa ghế phụ vừa ôm vừa kéo cô ngồi vào, vừa đóng cửa xe lại tự mình vòng qua ghế tài, Dương Lỵ muốn ngăn cản nhưng lại bị cậu mạnh mẽ xông tới, cũng không có vì Dương Lỵ là con gái mà nhường nhịn, nhớ đến tình cảnh vừa rồi Trần Lạc Lạc bị đụng trúng suýt chút nữa té ngã, Dương Lỵ hết cách đành tránh sang một bên.

Khi Phong Ninh lên xe, Bách Hợp nhoài người qua ghế lái, vỗ vỗ cậu, chòm qua đầu vai cậu nói với Dương Lỵ:

“Dương Lỵ, hôm nay các bạn đi ăn đi, mình không đi được, bạn trai mình về rồi.”

Theo tính cách của Phong Ninh bây giờ không có khả năng để cô đi ăn với mấy người kia, thay vì đợi Phong Ninh kiêu ngạo đắc tội hết mọi người chẳng thà rằng để cô nói một tiếng với họ.

Trước giờ Bách Hợp rất ít khi chủ động dựa sát cậu như vậy, cô dựa vào đầu vai của Phong Ninh cơ thể mềm mại giống như rắn, dường như chỉ cần một tay cũng có thể xiết đứt vòng eo cô, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của con gái chỉ hơi dùng chút sức sẽ lập tức bị thương vậy.

Phong Ninh chỉ cảm thấy một cổ nhiệt khí từ cổ lan đến bên tai, cái cảm giác tim đập thình thịch lại tới nữa, trong nhất thời thân thể trở nên cứng ngắc vẫn duy trì động tác vịn cửa không nhúc nhích, rất sợ nếu mình động thì Bách Hợp lại rụt về, cậu có chút vui vẻ, mái tóc dài đen mượt rơi vào cổ áo cậu, sợi tóc cọ cọ làm ngứa ngứa, dường như cái ngứa từ thân thể trực tiếp tiến vào trong tim.

Cậu vừa xoay đầu qua liền chạm tới mặt cô, lúc nói chuyện hơi thở của Bách Hợp phả vào lỗ tai cậu làm cậu dấy lên mồi lửa, tổng cứ muốn làm cái gì đó, nhưng lại không có can đảm, cổ cậu dường như cứng ngắc, Phong Ninh muốn xoay qua chỉ cần nhẹ nhàng xoay đầu qua đụng phải bờ môi cô, bình thường thân thể Phong Ninh linh hoạt nhưng lúc này ngay cả động tác nuốt nước bọt cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Nghe Bách Hợp nói mình là bạn trai của cô, Phong Ninh vô thức nở nụ cười si ngốc, cậu xưng hộ ‘Vợ’ đã hơn một năm rồi nhưng Bách Hợp chưa từng nói qua cậu là bạn trai cô, lúc này nghe cô chính thức nói ra Phong Ninh hận không thể ghi âm lưu lại, nghĩ đến đây như bị kích động phục hồi thần trí, trước liền xoay đầu qua nhanh chóng hôn một cái lên môi cô, tốc độ nhanh đến nỗi Bách Hợp chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu một tay ôm vào trong ngực, một tay lấy cái ví trên xe ra, kiểm tra ví từ bên trong lấy ra một sấp tiền cũng không thèm nhìn đã đưa qua: “Tôi mời khách.”

Nói xong lời này Phong Ninh trực tiếp đóng cửa xe lại. Dương Lỵ nhận lấy tiền biểu tình có chút ngốc trệ, lại nghe cái ‘Ầm’ tiếng cửa xe đóng lại.

“Vợ à, anh nhớ em chết được, anh Ninh của em nằm mơ cũng nhớ đến em, nhẫn nại không gọi điện thoại cho em, muốn cho em một ngạc nhiên, bảo bối nhỏ vô tâm vậy mà còn chuẩn bị đi ăn cơm với người khác, bên ngoài đàn ông mặt dày nhiều vô số, lỡ như nhớ nhung em thì sao, cũng không biết cẩn thận!” Cậu thân mật cọ cọ trán mình vào trán Bách Hợp, cọ cọ vài cái cho dù tư thế cúi đầu lâu quá không quen nhưng cậu lại luyến tiếc không muốn ngẩn lên.

Cậu giúp Bách Hợp cài dây an toàn trong miệng còn liên tục cằn nhằn, cánh tay đang cài dây an toàn hơi run run, khuôn mặt tự dưng đỏ lên, nếu không phải Bách Hợp kề sát Phong Ninh thì khó nhận ra cậu đang thẹn thùng, cậu vất vả mới cài xong dây an toàn cũng không có ý định rời đi, ngược lại nhìn chăm chú vào Bách Hợp, ánh mắt có chút ngượng ngùng lại có chút nguy hiểm, hơn một năm qua Phong Ninh đã thay đổi rất nhiều, Bách Hợp không dám thở, cánh tay cô lúc này che trước ngực, lúc hít thở bộ ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt Phong Ninh nguy hiểm như một con sói, nếu cô có tí xíu động tác nào thì cậu sẽ lập tức nhào tới.

“Không phải nói là nhớ em sao, còn có thể nhẫn nại không gọi điện thoại?” Bách Hợp hỏi một câu Phong Ninh ngay vừa rồi còn nguy hiểm nhìn chằm chằm vào môi Bách Hợp nghe nói như vậy khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt liền đỏ lên, cậu ‘Hắc hắc’ cười khan hai tiếng, từ trên xe lấy điện thoại di động ra, một bên lôi kéo cánh tay Bách Hợp, mở khóa di động, màn hình nền di động là tấm hình chụp bàn tay đeo nhẫn của Bách Hợp, Bách Hợp không ngờ rằng cậu dùng tấm hình này làm hình nền, nhìn cậu một cái Phong Ninh lập tức có chút đắc ý:

“Mấy anh em trong đơn vị rất hâm mộ anh, chỉ nhìn thấy cánh tay liền biết vợ anh xinh đẹp rồi! Anh thông minh, không để hình của em cho người khác thấy.” Trong lòng cậu ghen tuông đến như vậy, hình của Bách Hợp bị người khác nhìn thấy cho dù người ta khoa trương khen vài câu thì cậu cũng cảm thấy khó chịu, bởi vậy cậu chỉ để tấm hình bàn tay Bách Hợp làm hình nền, lúc nhớ cô chỉ cần mở điện thoại ra nhìn vài cái cho đỡ thèm, có khi người khác nhìn thấy được cậu cũng không sợ, tuy Phong Ninh thấy ấm ức nhưng nghĩ đi nghĩ lại người khác chỉ nhìn thấy tay vợ so với khuôn mặt bị nhìn thấy thì tốt hơn nhiều.

Bách Hợp nghe nói như thế ngẩn đầu híp mắt lại nhìn cậu nghi ngờ hỏi: “Là anh không có ảnh chụp của em phải không?”

Lời vừa nói ra vẻ mặt Phong Ninh hơi khó coi rồi lại không thể yếu thế nói: “Dù có cũng không để bọn họ xem, vậy lát nữa em đi theo anh chụp vài tấm, phải chụp chung đấy!”

Lần trước trở về chỉ lo nhìn ngắm Bách Hợp, luôn cảm thấy thời gian hai người ở chung không nhiều, sau khi nhìn thấy Bách Hợp trong đầu cậu không nghĩ ngợi được gì ngoài cô, căn bản không nghĩ tới chuyện chụp hình chung, đến sau này nhớ tới tức muốn bể phổi, nhưng Phong Ninh chết cũng không thừa nhận, bây giờ lại bị Bách Hợp vạch trần, Phong Ninh có chút thẹn quá hóa giận, nắm tay Bách Hợp đưa đến bên miệng, muốn cắn nhưng không nỡ cuối cùng chỉ hôn nhẹ hai cái, Bách Hợp bị nhột rút tay về.

“Em nghe xem.” Phong Ninh giống như hiến bảo vật, đem ghi âm của nửa năm trước phát lên, giọng nói của Bách Hợp vang lên: “Lái xe cẩn thận.”

Cậu bật đi bật lại nhiều lần, trên mặt lộ nét tươi cười hạnh phúc, giọng điệu như vậy có gì là quý đây, cậu lại thận trọng mở thêm hai lần nữa cuối cùng si ngốc nở nụ cười, Bách Hợp không nhịn được vỗ vỗ vào mặt cậu, lúc này cậu mới hồi phục tinh thần, đột nhiên cúi đầu cọ cọ vào mặt Bách Hợp: “Lúc nhớ em anh lại mở ra nghe, nhớ em lại mở ra nghe, anh rất rất nhớ em!”

Đột nhiên tim Bách Hợp đập có chút nhanh và loạn nhịp, Phong Ninh cẩn thận nghe đoạn ghi âm thêm một lần nữa, dường như rất sợ đoạn ghi âm này bị xóa đi, thoát ra màn hình chính lại dùng sức hôn một cái lên màn hình điện thoại, sau đó đột nhiên bừng tỉnh: “Hắc hắc, quên mất người thật đang ngồi cạnh anh.” Vừa nói xong bờ môi cong lên hôn lên mặt Bách Hợp vài cái.

Hành động này làm cho trái tim Bách Hợp có chút cảm động, hoàn toàn có thể nhìn ra được bình thường cậu rất nhớ mình, không nghĩ tới lúc trước bị cậu nài nỉ nói ‘Lái xe cẩn thận’ trong nửa năm này sẽ trở thành thói quen nghe giọng nói mình, tay cậu vuốt ve màn hình rồi cất điện thoại đi, nhìn qua Bách Hợp mỉm cười, Bách Hợp cười đáp trả cậu liền ngẩn ngơ, mãi đến khi Bách Hợp quay đi Phong Ninh mới cười hề hề thắt dây an toàn cho mình lái xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.