Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 662: Q.13 - Chương 662: Tình đầu gặp nhau quá sớm 23




Edit: Jolly

Beta: Sakura

Phong Ninh sửng sốt một chút, tùy ý Bách Hợp kéo tay cậu ra, Trần Lạc Lạc vẫn duy trì tư thế gục xuống bàn, toàn thân run rẩy.

“Cô à, cô có sao không? Cần báo cảnh sát không?” Vừa rồi tình cảnh Bách Hợp tát Trần Lạc Lạc, mọi người trong tiệm cà phê đều nhìn thấy, nhưng do Phong Ninh dáng người cao to nên không ai dám tới mà thôi, lúc này hai người vừa đi, nhân viên phục vụ trong tiệm mới chạy tới, cẩn thận dìu Trần Lạc Lạc ngồi dậy, đôi má xinh đẹp hiện lên năm dấu ngón tay, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đồng tình thương hại.

Nhưng lúc này Trần Lạc Lạc ghét nhất chính là vẻ đồng tình thương hại của người khác.

Kiếp trước trong sinh nhật cô ngày hôm đó lúc bị đưa những tấm ảnh bất nhã kia ra, người ta nhìn cô cũng là biểu tình như vậy, giật mình bất ngờ cùng với một số người hiếu kỳ đồng tình xem chuyện vui, tình cảnh bây giờ giống y chang lúc đó. Làm cho Trần Lạc Lạc không nhịn được suýt nữa hét lên, cô cắn chặt môi, gò má nóng rát, kiếp trước bị người đánh vào mặt, cô từng thề qua, cả đời này không để cho người khác đánh mặt của mình, nhưng vừa rồi một khắc bị Bách Hợp đánh kia, cô căn bản vô lực đánh trả, Phong Ninh trực tiếp đứng bên phía Bách Hợp, đem mình chế ngự thậm chí làm cho mình không thể nào đánh trả được.

Nếu như trước kia bên người cô cũng có một kỵ sĩ như vậy, phải chăng lúc ấy sẽ cô không chịu nhiều oan ức như vậy?

“Không cần.” giọng nói Trần Lạc Lạc nhu hòa, rõ ràng sâu trong lòng cô thề không để người khác đánh mặt mình, nhưng sự thật chứng minh cô không có biện pháp làm được, chuyện vừa mới phát sinh Trần Lạc Lạc không có biện pháp đánh trả. Cô tự tiện sửa lại kích cỡ chiếc nhẫn Phpng Ninh đặt, mục đích gần giống như phỏng đoán của Bách Hợp, hoặc là lợi dụng cơ hội này câu dẫn Phong Ninh, câu được ngoại lực cường đại giúp mình, hơn nữa có được một người đàn ông si tình chân thành, nếu là thất bại chọc giận Phong Ninh sẽ đối phó với Trần thị.

Chuyện này do cô ta đuối lý, càng náo thì cô cũng sẽ không có chỗ tốt, đến lúc đó cũng là bêu xấu mà thôi, Trần Lạc Lạc nhìn lên ngón tay vừa mới bị Bách Hợp đeo chiếc nhẫn lên, nghĩ đến ảo tưởng của chính mình lúc nhận được chiếc nhẫn, lại nhìn chiếc hộp bị vứt trên bàn, bàn tay cô nắm chặt lại.

Bên này lúc Bách Hợp kéo Phong Ninh ra khỏi tiệm cà phê, Phong Ninh vẫn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh như nước, dịu dàng đến đáng sợ. Lúc đầu Bách Hợp còn không chú ý, đến lúc đi được một đoạn, dưới ánh mắt chăm chú của Phong Ninh thì cô không thể nào xem như không nhìn thấy được, cô ngửa đầu híp mắt nhìn cậu

“Nhìn em làm gì?”

“Anh rất vui vẻ. Vợ à, thật sự.” Anh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú của cô. Giữa lông mày mang theo dạng trầm ổn không thuộc về lứa tuổi thiếu nữ này, biểu hiện từng trải cẩn thận nhưng Phong Ninh càng nhìn càng thích, cậu chỉ mỉm cười nhìn Bách Hợp, lúc đầu cô còn trấn định, càng về sau đôi má lỗ tai bắt đầu đỏ lên. Ánh mắt cố nén không dời, biểu tình giống như càng ngày càng tỉnh táo. Cũng không biết như thế nào, Phong Ninh cảm thấy cô trong mắt mình vô cùng đáng yêu.

Trước tiệm cà phê người đến người đi. Phong Ninh nắm lấy tay Bách Hợp để trên ngực mình: “Vợ, anh Ninh của em thực sự rất vui, em sờ tim anh đập này, đập rất là nhanh!” Cậu kết giao với Bách Hợp vài năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hung dữ này của cô, trước đây hai người ở bên nhau, cho dù là sau khi thân mật, Phong Ninh có lúc dám làm, làm xong tâm tình đều ngượng ngùng kích động, nhưng mỗi lần Bách Hợp đều lạnh nhạt như nhau. Trong trí nhớ của Phong Ninh, trước giờ chưa từng nhìn thấy Bách Hợp kích động thành cái dạng này, năm đó hai người lúc học cấp 3, dù là nhà họ Phong phái dì Vương tới muốn tách hai người ra thì cô vẫn tỉnh táo tự kiềm chế, nhưng vừa rồi bởi vì chiếc nhẫn lại đưa tay đánh Trần Lạc Lạc kia.

Nếu nói lúc đầu Phong Ninh nổi giận vì chiếc nhẫn kia xảy ra sai sót, dù sao chiếc nhẫn phát sinh sai lầm, không đơn giản là phá hủy tâm tình của cậu, mà điểm mấu chốt là phá hủy mộng tưởng ôm ấp đã năm năm của cậu, cậu rất hận Trần Lạc Lạc, cũng hận không thể đánh ả. Trong lòng Phong Ninh ngoại trừ Bách Hợp ra, Trần Lạc Lạc không là gì cả, chọc giận cậu mặc kệ nam hay nữ, cậu đều đánh không tha

Sau khi ra khỏi tiệm tâm tình bình ổn lại, nhớ đến hành động vừa rồi của Bách Hợp, Phong Ninh không nhịn được cười, tâm tình bay bổng, hận không thể vui mừng hét lớn lên, lần đầu tiên nhìn thấy Bách Hợp kích động như vậy, hơn nữa còn bởi vì cậu, Phong Ninh kích động nói không ra lời, chỉ nắm tay Bách Hợp, ra hiệu cô sờ lồng ngực của mình, không thể chờ muốn cho cô nghe nhip đập trái tim mình, bộ dáng này làm Bách Hợp đá cậu một cước, ra hiệu cậu buông mình ra.

“Vui vẻ gì chứ? Chỉ dạy cho cô ta bài học.” Sự nhiệt tình của Phong Ninh ngoài ý liệu của cô, cô bình tĩnh nói ra lời này, làm Phong Ninh ‘Ha ha’ cười to, cũng không để ý lúc này đang trên đường lớn, ôm cô lên xoay một vòng, dẫn tới chú ý của người chung quanh: “Anh cứ vui vẻ đấy, vợ anh đánh người rồi!” biểu tình có chút cao ngạo, khóe mắt nhướng lên: “Chỉ tiếc đánh ả quá nhẹ rồi, nên đánh thêm vài cái nữa!”

“Chỉ đánh một bạt tai có tác dụng gì? Làm ả đau nhất thời.” Bách Hợp sửa sang tóc, đưa tay quàng qua cánh tay Phong Ninh: “Em muốn cho ả hối hận cả đời đây này!” Trần Lạc Lạc cho rằng sau khi trọng sinh biết rõ chuyện của kiếp trước, thoải mái tính toán người khác, chỉ tiếc trọng sinh không có nghĩa là chỉ số thông minh gia tăng, chỉ sợ cái đó là chủ ý cô ta nghĩ ra được, cũng chưa từng nghĩ đến hậu quả.

Nếu như cô ta không tính toán lên đầu mình thì cô ta muốn đấu với chị em cùng cha khác mẹ đến người sống ta chết Bách Hợp cũng mặc kệ, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta lại đánh chủ ý lên Phong Ninh và mình, làm cho Bách Hợp rất không thoải mái.

“Cô ta có một người chị em cùng cha khác mẹ, là con tư sinh của cha cô ta, hai người đấu đá rất dữ.” lời này vừa nói ra, Phong Ninh đưa tay sờ sờ càm: “Làm sao em biết?” Cậu đối với các việc như thế này cũng không thấy lạ, dù sao xuất thân Phong Ninh không đơn giản, càng là người giống như cậu vậy, thấy càng nhiều, ngoài mặt che dấu rất kỹ nhưng bản chất dơ bẩn không chịu nỗi, Phong Ninh không hứng thú với chuyện cũ của nhà họ Trần, nhưng cậu lại thích nghe giọng Bách Hợp kể, bình thường trước mặt cậu luôn là bộ dạng ít nói, không nghĩ tới cô cũng như các cô gái khác nghe ngóng chuyện bát quái, Phong Ninh cười cười, nắm tay Bách Hợp kéo qua một bên, hai người dứt khoát đứng bên ngoài tiệm cà phê, tìm nơi râm mát hẻo lánh thảo luận sự tình nhà họ Trần.

“Lần trước không phải sinh nhật Trần Lạc Lạc sao? Em đoán chừng cha cô ta muốn nhân dịp này giới thiệu cô gái kia với mọi người, nhưng lúc đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn.” Đem sự việc ngày hôm đó đơn giản nói cho Phong Ninh nghe, Phong Ninh nghe nói như thế, trên mặt vốn vui vẻ từ từ nhạt dần, cậu đã từng gặp không ít việc, nhưng sự tình nhà họ Trần náo khó coi như vậy đúng là hiếm thấy, Bách Hợp đem suy đoán trong lòng mình nói ra:

“…Chắc có mục đích khác, nhưng mục đích chính là muốn cho anh giận chó đánh mèo nhà họ Trần, giúp cô ta hả giận.” Bách Hợp nói xong mới phát hiện Phong Ninh không nói lời nào, Bách Hợp quay đầu qua nhìn, chỉ là mặt vừa mới xoay qua đã bị Phong Ninh ôm vào trong ngực kéo qua góc:

“Em, vợ à, em, em vậy mà…” Phong Ninh lúc này không còn bộ dạng lạnh lùng nhứ trước đó, ngược lại dường như trên mặt có thể nhỏ ra máu, tay cậu ôm Bách Hợp đều run lên, lúc nói chuyện còn một bộ dạng thấp thỏm không yên quay đầu nhìn chung quanh, biểu tình có chút hổn hển: “Anh đã sớm nói với em rồi, không cho phép em qua lại với ả!”

Lúc nói chuyện ngữ điệu đều run rẩy, lúc mới đầu Bách Hợp còn tưởng rằng cậu đang nói tới việc mình đang bát quái chuyện của nhà họ Trần cậu không thích nghe, hai tay Phong Ninh nâng mặt cô, Bách Hợp quẩy người muốn giãy dụa thoát khỏi bàn tay của cậu, cậu lại dùng sức thêm tí nữa, trong cặp mắt phản chiếu gương mặt đỏ bừng, Phong Ninh nhìn cô, lại cuối đầu xuống, sau một hồi mới cố gắng trấn định ngẩng đầu lên, Bách Hợp đưa tay lay lay cánh tay cậu:

“Sau này không lui tới nữa, em cũng không bát quái chuyện nhà họ nữa…”

“Anh nói là cái này sao?” Phong Ninh không nhịn được hô ra tiếng, gân cổ ‘Thình thịch’ nhảy liên hồi, cậu nói xong mới ý thức được mình to tiếng, gương mặt vốn đỏ lúc này dường như muốn nhỏ ra máu, cậu cắn răng cúi đầu kéo Bách Hợp lại gần thêm nữa, nhỏ giọng nói: “Sao em có thể xem ảnh chụp của người khác, sao em có thể nhìn người ta chứ! Anh cũng chưa từng để em nhìn mà!” Cậu nói chuyện nghiến răng nghiến lợi, có chút xấu hổ, lại giống như bị oan ức: “Thế mà em lại nhìn thân thể của người khác trước, chưa từng nhìn anh, anh cũng chưa cho em nhìn mà…”

Phong Ninh thật sự bị kích thích, trong lòng chua sót tức giận cái gì cũng có, cậu qua lại với Bách Hợp hơn năm năm, trong năm năm này cậu đều xem qua sờ qua thân thể cô hết, ngoại trừ phòng tuyến cuối cùng chưa đột phá, toàn thân cao thấp của cô đều có dấu vết của cậu, sợ trong lúc nhất thời không khống chế nổi bản thân, kỳ thực là muốn để lần đầu của hai người đến đêm tân hôn, bởi vậy mỗi lần xúc động đều đem chăn mền quấn chặt vợ lại, căn bản không dám để cô nhìn mình, Phong Ninh sợ hãi định lực không đủ, thật không ngờ rằng bây giờ Bách Hợp lại nhìn người đàn ông khác khỏa thân trước, hơn nữa theo như lời cô kể lúc Trần Lạc Lạc hãm hại chị em cùng cha khác mẹ của mình, cũng không phải chỉ một người đàn ông!

Phong Ninh cảm giác muốn khóc đều có, không nỡ giáo huấn Bách Hợp, chỉ có giận chó đánh mèo lên người Trần Lạc Lạc, hận không thể xông vào quán cà phê bóp chết ả ta, trong lòng cậu phiền muộn không nói ra lời, chỉ phải oán hận đưa tay Bách Hợp đưa vào trong miệng, cuối cùng cũng không đành lòng cắn, vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cô, đoán chừng là ngứa, cô cố muốn rụt tay về, Phong Ninh lôi kéo không để cho cô thực hiện, lòng bàn tay thịt nhiều hơn những chỗ khác, dùng một ít sức liếm cắn nhẹ nhàng cũng không làm đau cô, hàm răng Phong Ninh cạ cạ hai cái, nhìn thấy cô giống như con sâu uốn qua uốn lại, ôm người lại xong rồi mới dạy dỗ:

“Có cái gì đáng xem đâu, người ta có cái gì đẹp đâu, em cũng chưa nhìn thân thể anh!” Cậu càng nghĩ càng phiền muộn. Bách Hợp giờ mới hiểu trong lòng của cậu đang giận cái gì, cô có chút không biết nên khóc hay cười, giãy dụa rút tay về: “ Vậy người đầu tiên anh nhìn là em à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.