Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 643: Q.13 - Chương 643: Tình đầu gặp nhau quá sớm 4




Bách Hợp còn chưa kịp trả lời, Phong Ninh nghe nói thế cảm thấy có vấn đề, chân mày cậu cau lại nắm tay Bách Hợp chặt hơn, thiếu niên cũng không ngốc, chắc cậu đã nhận ra cái gì đó, lòng bàn tay thấm ra ít mồ hôi, bàn tay hai người đan vào nhau không có kẽ hở, Bách Hợp muốn rút tay về thì cậu càng nắm chặt hơn: “Có lời gì cháu không thể nghe sao?”

“Dì à, cũng không cần kêu Phong Ninh rời đi đâu, cháu cũng đoán được mục đích của dì, chắc dì tới khuyên cháu chia tay với Phong Ninh phải không? Có phải nếu như cháu không chia tay với anh ấy, việc cha cháu đánh bạc thiếu nợ rất nhiều tiền các người cũng biết đi? Dì chuẩn bị sẽ cho ông ta tiền, lại yêu cầu ông ta quản giáo tốt con gái của mình, không để cho cháu dính líu gì đến Phong Ninh đúng không?” Có việc phát sinh Bách Hợp sẽ không tự gánh vác một mình, trước giờ nếu đã mang tiếng là bạn gái Phong Ninh, lúc có phiền phức đương nhiên Phong Ninh không thể ngồi yên được, cho dù lúc này cậu không nhất định có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng có thể tại mấy năm sau cậu có thể đảm đương trách nhiệm vì Trần Lạc Lạc, vậy thì lúc này không cần biết cậu có năng lực đó hay không, Bách Hợp đều yêu cầu bản thân phải được đãi ngộ như Trần Lạc Lạc.

Dì Vương nghe lời này của Bách Hợp thì hơi xấu hổ liếm liếm bờ môi. Vô thức nhìn thấy Phong Ninh liếc nhìn, bà không nghĩ đến Bách Hợp có thể bình tĩnh nói hết ra, Bách Hợp đang dựa vào sô pha, trong ngực ôm ba lô, thần sắc trên mặt thong thả, dì Vương chắc rằng lúc cô nhận được điện thoại đã liên tưởng đến, dù sao bà tỏ rõ mình là người nhà họ Phong, cần cô đến để nói chuyện của cô và Phong Ninh, cô gái ở độ tuổi này không có khả năng trầm ổn như vậy, lúc này Bách Hợp bình tĩnh khiến cho dì Vương không biết làm sao, lời cô vừa nói dứt còn dì Vương trầm mặt thật lâu, làm cho sắc mặt Phong Ninh càng ngày càng đen, trong lòng bà suy nghĩ một số biện pháp vừa không muốn kéo Phong phu nhân vào lại vừa muốn Phong Ninh không phát hỏa mà đồng ý chia tay với Bách Hợp.

“Bây giờ hai cháu đều là học sinh cấp 3, trường cấp 3 là không cho phép yêu đương sớm, mà cậu cả nhà chúng tôi sắp phải thi lên đại học rồi, nhất là gần đây thành tích kỳ thi thử không khả quan lắm…”

Nhìn thấy sắc mặt dì Vương có chút thận trọng, Bách Hợp rất muốn cười, thành tích của Phong Ninh không tốt bởi vì ba năm cấp 3 năm đầu thì bận đánh nhau tranh giành địa bàn thu đàn em, loại nào cũng trải qua rồi, thời kỳ thiếu niên sùng bái mấy đại ca như trên tivi, trong trường học này Phong Ninh chính là đại ca trong lòng rất nhiều người. năm thứ 2 cậu say mê nhạc Rock, lúc cậu quen biết với Tả Bách Hợp chính là nữa năm sau của năm 3 rồi, thành tích không tốt cũng không phải là một ngày một bữa, nhưng mà bất kể là trong kịch tình hay trong lúc này, người nhà họ Phong đều cho rằng nguyên nhân do cô nên thành tích Phong Ninh mới tệ như vậy, Bách Hợp bưng ly nước trước mặt mình nhấp một ngụm.

“Được rồi, dì muốn chúng cháu phải làm như thế nào? Vậy Phong Ninh, chúng ta chia tay đi, em không hy vọng người nhà họ Phong đi tìm cha em, cũng không muốn mấy người làm ra hành động không lý trí nào, nếu như cảm thấy tiền quá nhiều không có chỗ xài, cũng không cần quăng tiền cho cha em, trực tiếp đưa em là được, em cũng đang rất thiếu tiền đấy.” Bách Hợp rất nghiêm túc nói với dì Vương, nhẹ gật đầu vừa muốn đứng lên, lúc cô vừa nói ra lời chia tay trong đầu Phong Ninh giống như có gì đó bùng nổ, một khắc này cậu cảm thấy máu huyết toàn thân đều đóng băng, cả người phát lạnh từ chân ngược lên đầu làm cho toàn thân cậu run rẩy, mà sau một khắc trái tim kịch liệt nhảy lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa rồi hai cánh môi hồng thuận làm cậu muốn chạm tới lại dùng thái độ hời hợt mở miệng nói ra những lời này, Phong Ninh nắm chặc tay Bách Hợp rất sợ cô sẽ bỏ chạy, tựa như rằng lần này Bách Hợp bỏ đi sẽ không bao giờ tìm lại được, cậu duỗi đôi chân dài cản đường đi của Bách Hợp, một tay kéo lấy tay cô về chỗ ngồi: “Không chia tay!”

Trong mắt cậu là gương mặt lạnh nhạt của Bách Hợp mà Phong Ninh trong mắt cô thì khẩn trương hai cánh tay đều nắm chặc, gương mặt trắng bệch, hai tròng mắt dường như nhẹ nhành chuyển động, thế nên Bách Hợp nhìn thấy hình ảnh của chính mình từ trong suốt bắt đầu chuyển động thành một tầng hơi nước mỏng từ mắt cậu chảy ra. Cậu xuất thân từ gia đình quân nhân cho dù đánh nhau vừa đau vừa khó chịu như thế nào cũng chưa bao giờ chảy nước mắt, khi cậu và Bách Hợp ở bên nhau lời thường nói nhất là ‘Có anh Ninh ở đây, việc gì em cũng không cần sợ’ trên người cậu mang cảm giác tự tin của thiếu niên, cậu chưa bao giờ biết rõ cái gì là sợ hãi, thế nhưng lúc này bàn tay luôn ấm áp của cậu lại lạnh buốt run rẩy, hai tay cậu nâng mặt Bách Hợp, trừng lớn đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô:

“Không được nói chia tay, anh sẽ mua em về!”

Hai chân vì đưa ra ngăn cản Bách Hợp có chút run rẩy thậm chí đụng tới cái bàn kêu ‘ken két’, Bách Hợp nghe cậu nói lời này đột nhiên có chút đau đầu, lần chia tay này cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, thật tình mà nói tâm nguyện lúc này của Tả Bách Hợp chính là được yêu đương đến nơi đến chốn mà thôi, lúc bắt đầu giúp đỡ Tả Bách Hợp từ sớm đã nghĩ đến kết cục này, gọi Phong Ninh đến đây chỉ hy vọng cậu ta sẽ xử lý tốt người nhà họ Phong đừng để họ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô chỉ muốn bản thân hưởng thụ đãi ngộ giống như Trần Lạc lạc vậy, trong tình huống nếu cần Phong Ninh đứng ra gánh vác trách nhiệm thì để cho cậu đứng ra gánh lấy.

Cho dù hai người có chia tay, Tả Bách Hợp cũng không phải là người gây tổn thương cho Phong Ninh, nhưng Bách Hợp cũng không ngờ rằng Phong Ninh lại phản ứng mạnh như vậy, trong thời gian này cô đối với Phong Ninh cũng không mấy nhiệt tình, mỗi lần hai người hẹn hò đều là cô đọc sách còn Phong Ninh thì ngắm cô, khoảng thời gian trước Phong Ninh còn nghĩ cách lập kế hoạch hẹn hò, sau này hầu như cậu không còn thói quen đó, ngay cả nhạc Rock cũng không chơi nữa, cũng không giống như trong kịch tình thường xuyên mời nguyên chủ đi ngắm sao, nghe nhạc, học người lớn uống bia, thậm chí làm một số chuyện thân mật giữa tình nhân với nhau rồi lại ‘lau súng cướp cò’, Bách Hợp cho rằng cậu sẽ cảm thấy có chút chán rồi, tính cách thiếu niên của cậu thích hợp với các thiếu nữ có thể điên cùng cậu, vui đùa cùng cậu trải qua hết tuổi thanh xuân tươi đẹp, mãi đến khi cậu trưởng thành trở nên ổn trọng nội liễm, sau cùng khi gặp được Trần Lạc Lạc từ đây về sau toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy.

Bách Hợp chưa từng nghĩ qua người như Phong Ninh sẽ chịu nói lời chia tay, hiện tại chính cô mở miệng, vậy mà Phong Ninh lại không đồng ý.

“Vì sao không chịu chia tay?” Bách Hợp hỏi một câu, nghĩ nghĩ lại mở ba lô ra lấy cái điện thoại được cất giữ cẩn thận muốn trả lại cho Phong Ninh, sắc mặt Phong Ninh càng đen hơn, Bách Hợp trả cậu điện thoại cũng đòi cậu trả phí chia tay cho cô, cũng không dám làm gì quá đáng tổn thương đến lòng tự tôn của thiếu niên. Trước kia ở cùng nhau Bách Hợp thường hay nói đùa là khi chia tay cậu phải trả phí chia tay cho cô, thanh toán phí chia tay xong sẽ không còn liên quan nữa, tính cách Bách Hợp như vậy sẽ làm cho hình tượng Bách Hợp trong lòng Phong Ninh xấu đi, nếu cậu muốn nổi giận với Bách Hợp, thì Bách Hợp cũng không giống các cô gái mà anh em họ của mình hay kể, sẽ năn nỉ dỗ dành cậu. Phong Ninh hít sâu một hơi làm một việc mà trước giờ chính mình vẫn muốn làm mà không có gan làm, hai tay cậu bưng mặt Bách Hợp rồi ấn bờ môi của mình xuống.

Lúc hai bờ môi còn chưa chạm đến nhau, Bách Hợp cảm thấy trong nháy mắt linh hồn cô bị kéo ra khỏi thân thể, mãi một lúc sau khi gương mặt đỏ bừng nặn ra máu của Phong Ninh tách ra khỏi môi cô thì cô mới lần nữa khống chế khối thân thể này, bờ môi hơi đau đau, tuy Phong Ninh đã từng nhìn thấy qua người khác làm như thế nào nên cũng biết phải làm sao, nhưng thiếu niên hành động lỗ mãng cộng thêm sự bối rối sợ hãi mà cắn rách môi cô, lúc này cậu không dám nhìn vào mắt Bách Hợp, nhưng bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay cô không buông. Phía đối diện dì Vương sớm đã sợ ngây người, Phong Ninh cúi thấp đầu có vẻ hơi thẹn thùng, rất muốn cười ngây ngô lại cố nhịn biểu lộ trấn định: “Cháu không muốn chia tay, dì Vương, cháu sẽ trở về nói với cha mẹ, dì không được đi tìm ba của vợ cháu.”

Nói xong lời này Phong Ninh giành lấy ba lô của Bách Hợp ôm trong tay mình, cậu cũng không phải đột nhiên lại chu đáo như vậy, chỉ do vừa rồi cô muốn bỏ đi nên cậu cảm thấy phải giữ đồ vật gì đó trong tay thì an toàn hơn, nên mới giành lấy ba lô của cô ôm trong tay để cô không có biện pháp bỏ chạy nữa, có điều hành động như vậy khiến dì Vương kinh ngạc không thốt nên lời.

Tuy Phong Ninh đã nói không được để người nhà họ Phong đi tìm cha Bách Hợp, dĩ nhiên dì Vương bỏ đi ý niệm muốn ra tay từ phía cha Tả rồi, đợi đến khi hai người đi rồi, bà nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, mãi lâu sau mới đột nhiên tỉnh lại cuống quýt lấy điện thoại gọi đi.

Từ trong quán cà phê đi ra, trên lưng Phong Ninh đeo ba lô của Bách Hợp, một tay nắm tay cô bước đi, cậu cúi thấp đầu biểu tình cũng không có tự tin kêu ngạo như vừa rồi mà tiu nghỉu giống như gà trống bị đánh bại vậy, đầu thì cúi thấp, mũi chân dí dí trên mặt đất, bộ dạng thoạt nhìn có chút thiếu sức sống, cậu trầm mặt một hồi lâu, định mở miệng nói chuyện nhưng khi nhìn Bách Hợp thì cũng không biết nghĩ tới cái gì bên tai lại đỏ lên, khóe miệng từ từ cong lên, thật lâu sau mới lắp bắp nói:

“Dù sao em là của anh, việc của cha em cũng là việc của cha anh, không phải, việc của cha em là việc của anh, sau này không được nói chia tay nữa, em là cô gái của anh, anh nghe những lời đó sẽ cảm thấy rất khó chịu…” dường như cậu có chút bối rối, không biết phải biểu đạt như thế nào, một câu mà nói loạn hết cả lên, Bách Hợp sờ lên cánh môi bị cắn rách, liếc xéo cậu một cái: “Khó chịu như thế nào chứ, có khó chịu bằng môi của em không?”

Trong lòng Phong Ninh như nai nhảy loạn, lần đầu tiên thiếu niên nói yêu đương, còn chưa nếm qua hết mật ngọt của tình yêu thì đã gặp phải phiền phức mà đáng lý ra ở độ tuổi này không nên gặp phải, lúc này trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, vẫn còn chưa kịp biểu đạt với Bách Hợp, nói cả buổi luôn cảm thấy những lời trong lòng muốn nói cũng chưa nói được rõ ràng, chợt nghe Bách Hợp nhắc tới cánh môi bị cắn rách thân thể cậu cứng đờ, khuôn mặt trong nháy mắt trướng đến đỏ bừng giống như muốn nhỏ ra máu, cậu có chút thẹn quá hóa giận, liếc nhìn Bách Hợp có chút muốn bỏ chạy, nhưng cậu không thích cảm giác lâm trận bỏ chạy kia, bởi vậy bước chân vừa định nhúc nhích lại bị cậu kiềm chế lại, liếm liếm bờ môi, kiên trì lớn tiếng nói:

“Sau này kỹ thuật của anh sẽ tốt lên, em cố nhịn một chút không được sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.