Trường học cấp 3 là trường trọng điểm của thủ đô, nhưng vì Bách Hợp thi đậu vào trường đại học Đệ Nhất của quốc gia nên trường học vô cùng vui mừng, do đó Bách Hợp sẽ nhận được một phần thưởng, học phí năm đầu tiên đại học của Bách Hợp vậy là không cần lo lắng rồi.
Đã gần một năm Bách Hợp không quay về nhà họ Tả, cô định sau khi thi xong đại học sẽ quay về nhà một chuyến, toàn bộ thị trấn bởi vì Bách Hợp đã đậu đại học Đệ Nhất mà vô cùng náo nhiệt, Bách Hợp trở thành niềm kêu ngạo của cả thị trấn, trong thị trấn làm tấm áp phích đón mừng, sắp xếp công việc nhẹ nhàng hơn cho mẹ Tả, đã không có cha Tả gây phiền phức hiện giờ nhà họ Tả tốt hơn rất nhiều, mãi đến khi còn 10 ngày nữa là bắt đầu năm nhất đại học thì Bách Hợp mới chuẩn bị quay về trường.
Nhận được thông báo của trường đại học, Bách Hợp dọn tới ký túc xá, ký túc xá trong trường đại học tốt hơn trường cấp 3 một chút, mỗi gian phòng trong ký túc xá đều có điều hòa riêng, bốn người ở một phòng, lúc Bách Hợp dọn vào ký túc xá thì trong phòng đã có hai bạn khác đã tới trước rồi, lúc này đang ngượng ngùng ngồi nói chuyện phiếm, cha mẹ thay các cô thu xếp giường ngủ, lúc nhìn thấy Bách Hợp đi vào hai cô gái lần lượt giới thiệu tên, một người tên là Dương Lỵ một người tên là Vu Tiểu Thiên, hai người này do tới sớm ngồi nói chuyện với nhau được một hồi cho nên quan hệ thân thiết hơn chút, không chỉ chọn giường gần nhau còn hẹn ăn cơm chung nữa.
“Bách Hợp, lát nữa chị em chùng ta đi ăn cơm chung nhé.” Các cô gái vốn trước đó chưa quen biết nhau, xưng hô chị em là phương thức thân cận nhanh nhất, Dương Lỵ là cô gái có gương mặt baby, bộ dáng hơi tròn rất đáng yêu, cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trong ký túc xá dọn vào ba người nhưng chỉ có mình Bách Hợp là không có người nhà đi cùng, lúc Dương Lỵ mở miệng mời Bách Hợp thì người phụ nữ trung niên đang giúp cô ấy thu dọn quần áo cũng không lên tiếng, chỉ ngước nhìn qua đánh giá Bách Hợp một lượt, Bách Hợp đang thu dọn đồ đạc đặt vào trong tủ thuộc về mình, ngoài cửa đã có thêm một cô gái kéo vali tới.
Cô gái này mặc một bộ váy liền bằng tơ lụa màu xanh nước biển, trên cổ tay đeo một vòng trang sức hạt thủy tinh, một đầu tóc dài thẳng buột đuôi ngựa phía sau, mấy người nghe được tiếng bánh xe vali kéo trên mặt đất đều vô thức quay đầu lại nhìn, Bách Hợp cũng quay đầu qua xem, cô gái kia cao thấp đánh giá phòng ký túc xá vài lượt, nhìn thấy gương mắt tất cả mọi người trong phòng liền tháo kính râm nở nụ cười:
“Hình như mình đến trễ nhất rồi, mình gọi là Trần Lạc Lạc.” cô ta vừa giới thiệu tên mình xong, Bách Hợp liền nhìn thêm cô ta vài lần, động tác đang trải ga giường ngừng trong chốc lát.
Trần Lạc Lạc năm nay 17 tuổi, nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi, đáng lẽ lúc này cô ta đang học cấp 3, nhưng giờ lại lên thẳng năm nhất đại học, Bách Hợp suy đoán có thể do cô ta trọng sinh trở về trực tiếp nhảy qua một cấp. Tuy nói tiếp thu đại khái kịch tình, trong trí nhớ của Tả Bách Hợp cũng nhớ rõ nhiều năm sau này đã từng gặp mặt Trần Lạc Lạc, có điều lúc ấy nhìn từ xa, lần này Bách Hợp mới chính thức trực diện đánh giá Trần Lạc Lạc, cô nghĩ tới mình lại gặp chân mệnh thiên nữ sau này của Phong Ninh, hơn nữa hai người không những cùng học chung một khoa mà còn ở chung một phòng ký túc xá.
Nhìn ra được Trần Lạc Lạc xuất thân từ gia đình giàu có, tuy quần áo cô mặt trên người không phô trương nói cho mọi người biết đây là hàng hiệu gì, thế nhưng trên người cô toát ra khí chất phú quý được cưng chìu từ bé, cô ta cũng là người đi một mình không có người nhà hay cha mẹ đi theo tới ký túc xá, với gia thế của nhà họ Trần vốn nên mua nhà riêng ở gần trường, nhưng Trần Lạc Lạc lại trộn lẫn vào ký túc xá, cô ấy vừa vào phòng liền lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt phân phát cho hai cô gái kia, rất nhanh liền nắm được tâm của hai thiếu nữ, hơn nữa thái độ của hai phụ huynh đang giúp hai cô gái thu dọn đồ đạc đối với Trần Lạc Lạc tốt hơn rất nhiều, có thể thấy Trần Lạc Lạc rất biết làm người.
“Về sau mọi người sẽ ở chung bốn năm với nhau, xem như là duyên phận, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay mình mới khách!” Trần Lạc Lạc sắp xếp đồ của mình xong, do vừa rồi đã nếm qua đồ ăn vặt của cô ta, hai cô gái đều qua giường của cô ta thay cô ta sửa sang lại đồ đạc, nói đến cùng nhau ăn cơm, hai cô gái kia đều rất có hứng thú, tuy Bách Hợp không muốn có liên quan gì đến Trần Lạc Lạc nhưng cô cũng không muốn cô lập, dù sao cô phải ở lại ký túc xá này đến bốn năm, bởi vậy lúc Trần Lạc Lạc mở miệng mời nên cô đồng ý đi cùng.
Ăn cơm là chọn một tiệm bên ngoài trường học, lúc này còn chưa chính thức nhập học hơn nữa trường đại học cũng không quản lý nghiêm khắc như lúc cấp 3, hơn nữa đây là trường đại học Đệ Nhất cấp quốc gia, bởi vậy cửa hàng chung quanh trường học sầm uất hơn trường cấp 3 nhiều lắm. Trong bữa cơm các cô gái thay nhau giới thiệu, Bách Hợp cũng cơ bản giới thiệu vài câu về Tả Bách Hợp, đột nhiên trong lúc đó Trần Lạc Lạc quay đầu nhìn cô nở nụ cười.
“Bách Hợp bạn thật xinh đẹp, không biết…bạn có bạn trai chưa? Nếu như chưa có sau này mình sẽ giới thiệu đối tượng cho bạn nha.”
Tuy trên mặt cô mang theo nét cười thậm chí ngụy trang rất khá, nhưng Bách Hợp vẫn như cũ nhìn thấy được vẻ lãnh đạm dấu sau nụ cười vui vẻ của Trần Lạc Lạc, lúc Trần Lạc Lạc vừa hỏi ra những lời này thì vừa vặn trúng vào điểm hiếu kỳ của các cô gái, Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên hiếu kỳ nhìn về phía Bách Hợp vẻ mặt hưng phấn, còn phụ huynh của hai cô thì hơi sửng sốt một chút nhưng chỉ bưng nước lên uống không lên tiếng.
Đã hơn một năm không có liên hệ, Bách Hợp nhớ tới lúc Phong Ninh rời đi vẫn dặn dò ‘Vợ yêu chờ anh về’ nhưng trong lòng Bách Hợp xem như hai người đã chia tay rồi, thế nhưng lúc này nghe Trần Lạc Lạc nói muốn giới thiệu đối tượng cho mình, cô cũng không quá chú trọng ngoại hình của mình, nhưng Tả Bách Hợp lớn lên cũng rất xinh xắn, hơn nữa hơn một năm qua cô luôn rèn luyện thân thể với Tinh thần luyện thể thuật nên vóc dáng vô cùng xinh đẹp, khí chất trên người cô khác hoàn toàn thiếu nữ ngây thơ hoạt bát, bởi vậy trong những tân sinh viên cô được xem như mỹ nhân, lúc tiến hành thủ tục nhập học rất nhiều đàn anh lớp trên đều ân cần đối với cô, vì đoạn tuyệt với những phiền toái không cần thiết, Bách Hợp nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói:
“Có bạn trai rồi.”
Lời này vừa thốt ra không chỉ có Trần Lạc Lạc mà hai cô gái kia cũng lắp bắp kinh hãi, trên mặt hai người này lộ ra thần sắc kích động, đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, phụ huynh Dương Lỵ liền kéo cánh tay con gái một phát, hiển nhiên Trần Lạc Lạc không nghĩ rằng sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cô cắn cắn bờ môi, cố gắng đè xuống cảm giác kỳ dị trong lòng, giống như đồ vật gì của mình bị người khác đoạt đi, Trần Lạc Lạc lại nói:
“Vậy sao hôm nay nhập học mà bạn trai bạn lại không đưa đến? Đây đúng là không được rồi, trừ điểm, cậu ấy đang làm gì, hai người làm sao quen nhau vậy?”
Tiểu Thiên và Dương Lỵ khi nghe hỏi như vậy, đều gật gật đầu, lúc này hai người ngay cả cơm cũng không buồn ăn, nhìn chăm chăm vào Bách Hợp.
“Chỉ là bộ đội thôi, có thể nội quy nghiêm khắc không ra được, trước kia chúng mình là học chung trường cấp 3.” Bách Hợp nói đơn giản vài câu, trong lòng Trần Lạc Lạc lý giải rằng Bách Hợp và bạn trai cô ấy quen biết lúc học cấp 3, nhưng có khả năng vì yêu đương nên thành tích không tốt cho nên vứt bỏ việc học tham gia quân đội, Bách Hợp vừa rồi có nói hoàn cảnh gia đình mình trong nhà vô cùng nghèo khó có lẽ bạn trai cô ấy sau khi tốt nghiệp trung học thì không tiếp tục học mà đi nhập ngũ, có lẽ gia thế cũng không cao đến đâu, tuy nhiên hiện tại Trần Lạc Lạc không muốn mắt chó nhìn người thấp, nhưng dù sao cha Trần cũng là thương nhân kinh doanh châu báu nổi danh, như vậy bạn trai của Bách Hợp sẽ không có khả năng dính dáng gì đến mình rồi, khẳng định cảm giác vừa rồi của cô chỉ là ảo giác.
Nghĩ như vậy thì giọng điệu của Trần Lạc Lạc thoải mái hơn, tươi cười nói: “Thì ra là như vậy.”
Trên bàn cơm chủ đề chuyển sang hướng khác, phụ huynh của Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên nhìn Bách Hợp không vừa ý lắm, trong lòng bọn họ nghĩ Bách Hợp là con nhà nghèo lại yêu sớm, không muốn cho con gái của họ lui tới với cô, rất sợ bị cô dạy hư, trên bàn cơm đôi lúc hai người Dương Lỵ, Vu Tiểu Thiên muốn hỏi thêm về tình cảnh bạn trai Bách Hợp, nhưng bị hai phụ huynh đem chủ đề chuyển sang hướng khác, rõ ràng bắt đầu có chút bài xích Bách Hợp rồi. Ăn cơm xong lúc Trần Lạc Lạc đi tính tiền lại đề nghị đi hát karaoke, lúc hỏi Bách Hợp có đi không, hai cô gái nhỏ vẻ mặt thì bình tĩnh nhưng phụ huynh nhà các cô lại nhíu chặt mày vô cùng ghét bỏ, còn dùng ánh mắt đánh giá Bách Hợp vài lần, nhưng bởi vì người mời khách trả tiền không phải bọn họ cho nên cũng không lên tiếng.
“Không đi đâu, mọi người đi thôi, mình còn nhiều thứ chưa sắp xếp lại, muốn về ký túc xá trước.” Bách Hợp tự nhiên nhìn ra được biểu lộ ghét bỏ của hai vị phụ huynh kia, cười cười cự tuyệt lời mời của Trần Lạc Lạc, ăn cơm của người ta có ngày phải mời lại, bây giờ trong tay cô cũng không có nhiều tiền, tuy rằng sau khi lên đại học trường học có thưởng một phần, nhưng tiền sinh hoạt ăn uống một năm này cũng không đủ Bách Hợp xài, huống chi cô còn phải tích góp cho năm học sau, bởi vậy cô càng muốn tìm việc làm thêm hơn, nếu như không cần nợ nhân tình của người khác thì cô tận lực không muốn nợ.