Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1206: Q.13 - Chương 1206: Tình duyên internet 46




Nói xong, Medusha không biết lấy sức từ chỗ nào, kéo lấy thân thể chồng chất vết thương thả người nhảy lên, đâm thẳng vào pho tượng nữ thần.

Vang lên một tiếng bộp thật lớn, pho tượng Nữ Thần bị đâm trượt sang bên cạnh, tiếng đá vụn rơi xuống càng nahnh, cả người Medusha vô lực dựa trên pho tượng Nữ Thần, tế đàn lay động càng mạnh, mấy người Bách Hợp đang miễn cưỡng đứng vững, nhưng sau cú va của Medusha làm sao còn có thể đứng vững được nữa?

Ly Viên ôm Liễu Thanh Khê trọng thương, hai người đồng thanh hét lên cùng lăn vào trong hố to không đáy kia. Bách Hợp bị ôm trong ngực Thanh Qua cùng lăn xuống dưới, bên tai truyền đến trong tiếng gió, lờ mờ còn mang theo tiếng Ly Viên nguyền rủa: “Tao x mẹ mày, mình chết còn muốn kéo mấy cái đệm lưng, đây tuyệt đối là trả thù! Ah ah ah ah ah ah…”

Cũng không biết rớt xuống bao lâu, cánh tay ôm Bách Hợp của Thanh Qua đều cứng lại, hai người liền bộp một tiếng rơi xuống mặt đất, may lúc rớt xuống có đệm thịt là Thanh Qua giảm xóc nên Bách Hợp tuy suýt nữa thổ huyết, đầu óc choáng váng, nhưng cô chỉ cần nuốt mấy viên thuốc chữa thương vào bụng thì khỏe.

Chung quanh im ắng, hai người Ly Viên và Liễu Thanh Khê không biết sống hay chết, không phát ra tiếng nào, Bách Hợp thò tay đẩy Thanh Qua không động đậy trên mặt đất: “Thanh Qua, Thanh Qua, anh còn sống không?”

Bốn phía chỉ nghe được giọng nói của cô truyền đến, nơi này không biết có phải do thuộc về địa bàn quỷ tộc hay không, rất u ám, lời nói của cô đều hiện ra vài phần âm trầm quỷ dị, u oán vô cùng.

Thanh Qua không trả lời, Bách Hợp có chút sốt ruột. Tại đây không liên thông với ngoại giới, không biết chết ở bên trong có thoát khỏi trò chơi được hay không,cô giơ tay đi sờ mũi Thanh Qua, không biết có phải do bị gió lạnh thổi cả buổi nên người Thanh Qua lạnh như băng, nếu chết trong trò chơi, mà trong hiện thực còn sống, thì thân thể của anh phải biến mất ở trong trò chơi mới đúng, Bách Hợp lại sờ lên ngực anh, hắn mặc khôi giáp Chiến Sĩ dày cộm không sờ thấy tim đập.

Cô không nhịn được giơ tay đi cởi khôi giáp của anh, tay với vào trên ngực anh, vừa đụng vào da thịt ấm áp của anh, Bách Hợp còn chưa kịp mừng lồng ngực của anh còn ấm thì đột nhiên cánh tay đang đặt trên hông cô liền dùng sức một cái, cả người cô không hề phòng bị ngã lên trên người Thanh Qua. Môi cô sượt qua mặt anh, anh dùng tay nâng mặt cô lên, áp đôi môi lạnh như băng vào môi Bách Hợp. Đầu lưỡi gấp gáp dò xét tiến vào, nuốt hết hô hấp cùng với tiếng thét chói tai của cô.

Tay anh cố định mặt cô, đầu lưỡi có chút vội vàng đảo quanh miệng cô, răng cô được anh nhẹ nhàng liếm láp, mang theo từng cơn rung động cùng điên cuồng. Đầu lưỡi mềm mại quấn lấy lưỡ Bách Hợp, nụ hôn của anh giống hệt như tính cách của anh cường thế mà bá đạo, Bách Hợp khó hô hấp, trong lòng lại xấu hổ, từ trên cao ngã xuống như vậy dù da dày thịt thô, cũng không có khả năng một chút vết thương đều không có. Hai người hiện tại không biết ở địa phương nào, Thứ Khách và Liễu Thanh Khê không biết còn sống hay không thế mà anh đã chiếm tiện nghi người khác rồi.

“Vẫn ngốc như thế.” Thanh Qua cảm giác được cô dốc sức liều mạng giãy dụa, sắp không thở nổi nữa rồi, lúc này mới buông cô ra. Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh hôn môi, nhưng đụng một cái đến môi cô, liền theo bản năng làm rất thành thục kiểu như anh làm việc này rất nhiều lần rồi vậy, lúc anh nói ra lời này, không chỉ là Thanh Qua dừng một chút mà ngay cả Bách Hợp cũng sửng sốt. Cô cô gắng giãy dụa quay đầu trừng anh: “…”

“Khục, khục khục khục.” Thanh Qua ho hai tiếng, Bách Hợp dịch người sang để mình không đè lên anh: “Bị thương chỗ nào?”

Anh buông tay đang ôm Bách Hợp ra, đưa tay sờ sờ người của mình: “Chắc là xương sườn bị gãy.”

Trên thực tế lúc trước khi rơi xuống anh đã sớm dự phòng ngậm mấy viên thuốc chữa thương ở trong miệng, rơi xuống đất nuốt vào ngay, nếu không lúc này không có khả năng chỉ bị như vậy mà thôi, nói không chừng đến mệnh cũng mất.

Bốn phía u ám, đen xì, Bách Hợp từ trong bọc móc ra hai viên thuốc chữa thương cực phẩm nhét vào trong miệng Thanh Qua, anh nuốt lấy, hàm răng nhẹ nhàng cắn ngón tay Bách Hợp, đầu lưỡi còn không thành thật liếm liếm một chút. Bách Hợp quay đầu lại trừng anh, nhưng mà trong bóng tối hai bên còn không nhìn rõ mặt thì ánh mắt của cô không có chút uy hiếp nào, ngược lại sau khi Thanh Qua uống thuốc chữa thương thì cầm tay kéo cô vào trong ngực nặng nề hôn một cái.

“Hai người …” Giọng nói của Ly Viên vang lên trong bóng tối, “Đừng tình cảm như thế được chứ?.”

Lúc trước Bách Hợp tưởng hai người Ly Viên và Liễu Thanh Khê đã xảy ra chuyện rồi, vừa rồi lúc rơi xuống đất cũng không có nghe được tiếng của hai người, giờ nghe Ly Viên nói, từ nơi tiếng nói truyền đến,ước chừng cách hai người khoảng hơn mười mét, cô đứng dậy muốn đi đến thì bị Thanh Qua kéo lại nên không thể động đậy, Bách Hợp đành mở miệng hỏi: “Ly Viên, cậu có ổn không?”

“Đại khái có thể, nhưng Thanh Khê, Thanh Qua, chắc anh ấy chết ở trong trò chơ rồi.” Bên kia truyền đến tiếng ừng ực, chắc cậu ta đang uống thuốc chữa thương, nói chuyện không còn vô lực như vừa rồi nữa: “Thanh Qua, chúng ta tiến vào trò chơi, chết ở Vùng đất Thất Lạc, là bị bắn ra trò chơi sao?” Chắc cậu ta lo lắng cho an nguy của hai người Thứ Khách và Liễu Thanh Khê, Thanh Qua trầm mặc một lúc rồi nói: “Nhanh chóng xoát phó bản, đi ra ngoài mới biết.”

Đang ở trong phó bản không có biện pháp liên lạc với ngoại giới, ngoại trừ thông tin của nhân viên liên lạc viên trong phó bản ra thì chỉ còn có ba người nói chuyện với nhau, muốn truyền tin ra ngoài cũng không được, muốn rời khỏi trò chơi cũng không được. Thanh Qua cũng không nói dối để Ly Viên bớt lo lắng, nhưng lúc này lời nói anh lại làm cho Ly Viên tin tưởng, dù đội ngũ tổng có năm người, hôm nay chỉ còn ba người, nhưng đối mặt với phó bản không biết này thì cậu vẫn tự tin như trước.

Nơi này là địa bàn của Quỷ tộc, thuộc tính giá trị của Ly Viên rất hợp nơi đây, bởi vậy sau khi uống thuốc chữa thương thì cậu ta đã khỏi hẳn, Bách Hợp cũng uống thuốc chữa thương vào, cảm giác thân thể thoải mái rất nhiều, con người đều quen sinh hoạt trong ánh sáng nên đột nhiên bốn phía tối đen sẽ không quen, Bách Hợp lấy ra trang bị ngày thường ít dùng đến, nhưng không biết có phải do nơi này rất quỷ dị hay không nên không thể đốt lửa lên được.

Cũng may Ly Viên bản thân là Quỷ tộc, thích ứng nhanh hơn Thanh Qua nhiều, trên thực tế sau khi đến nơi này thì Bách Hợp cũng mơ hồ cảm thấy thực lực của mình tăng lên, xem ra có liên quan tới U Minh lực rồi. Ở chỗ này không có một chút ánh sáng, cũng không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi từng bước từng bước, đi thêm vài phút đồng hồ, chung quanh rất im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của mấy người.

Đi hai bước, đột nhiên Bách Hợp cảm thấy mũi chân giống như đá phải cái gì đó, lảo đảo một cái suýt nữa té ngã trên đất. May mắn Thanh Qua lanh tay lẹ mắt, cảm giác được nên giơ tay đỡ lấy cô nói: “Cẩn thận một chút.” Anh lên tiếng nhắc nhở, Bách Hợp nhẹ gật đầu, đang muốn nói chuyện, thì đột nhiên cảm thấy thứ mình đá vào như sống lại một bàn tay túm lấy chân cô.

Một cỗ sức lực lớn truyền đến, túm lấy chân cô kéo mạnh xuống,giống như có thứ gì đó bắt đầu bò lên chân cô, linh lực trong cơ thể Bách Hợp bắt đầu khởi động, một đạo Thiểm Điện lăng không xuất hiện, oanh một tiếng chiếu sáng xung quanh, một bộ xương khô ôm lấy chân Bách Hợp, một cái tay toàn xương trắng giơ lên, mục tiêu là vị trí trái tim của cô.

Lúc lôi điện đánh xuống, thoáng cái đánh trúng vào trên người khô lâu, tiếng ‘Rầm Ào Ào’ vang lên, thân thể khô lâu bị lôi điện đập một cái lắc lư, ngã trên mặt đất.

Bách Hợp liên tiếp lại triệu ra hai tia sét, cộng thêm Ly Viên và Thanh Qua hiệp trợ liên tục công kích vào cái khô lâu phía dưới, hệ thống nhắc nhở nói:

“Chúc mừng ngài giết chết bạch cốt khô lâu, lấy được điểm kinh nghiệm giá trị 436 điểm.”

Mượn thiểm điện Bách Hợp vừa phóng ra, mấy người nhìn rõ ràng tình huống dưới mặt đất. Bốn phía rơi lả tả không ít bạch cốt, lúc này có lẽ cảm giác được hơi thở của người sống,mà bắt đầu đứng dậy. Lúc đầu còn không có động tĩnh gì, ngay sau đó ngày càng nhiều, lúc này cho thấy chỗ tốt khi Bách Hợp quần công rồi, chỉ hơn 10′ sau, mấy người điểm kinh nghiệm EXP từ từ dâng lên.

Trong ba người đã không còn người luôn nhớ địa đồ là Thứ Khách nữa, Bách Hợp đề nghị mọi người hướng một cái phương hướng đi, đi bảy tám ngày, tuy bốn phía vẫn là Hắc Ám, nhưng chung quanh quái vật thay đổi. từ bạch cốt khô lâu lúc đầu biến thành cương thi, tuy nói hệ số nguy hiểm cao hơn rất nhiều, nhưng điểm kinh nghiệm EXP cũng cao lên rất nhiều.

Trong lòng đất ngây người hơn một tháng, mấy người cũng dần dần quen với bóng tối xung quanh, mấy ngày nay cũng không biết đã giết bao nhiêu khô lâu cương thi rồi, sau khi Bách Hợp đến cấp 6 1điểm kinh nghiệm EXP cũng đã bắt đầu tăng lên, lúc thể lực mọi người còn ít thì dừng lại nghỉ ngơi, mệt nhọc thì thay phiên trực đêm để nghỉ ngơi, cứ như vậy đi hơn nửa tháng, tuy bốn phía vẫn không có ánh sáng, nhưng Bách Hợp lại nghe đến cách đó không xa truyền đến tiếng nước sông lưu động.

“Các anh có nghe được tiếng nước không?”

Mọi người ngốc trong lòng đất thời gian lâu như vậy, nói thật ở lâu trong bóng tối tạo cho người ta áp lực rất lớn, nếu không phải tố chất tâm lý của mấy người cao thì chỉ sợ lúc này cũng sớm không chịu được. Mỗi ngày bên tai ngoại trừ nghe được tiếng hệ thống thông báo và tiếng nói chuyện của mấy người ra, cũng không còn tiếng động nào khác, nên Bách Hợp mới lên tiếng, Thanh Qua nói: “Đi xem!”

Mấy người đi tới chỗ phát ra tiếng động, càng đi đến gần tiếng nước chảy càng lớn, thậm chí không biết có phải do ảo giác của mọi người hay không có rất nhiều cương thi gào thét vây tới, mấy người hợp lực giải quyết những quái vật này, tiến lên nơi có ánh sáng thì thấy cách đó không xa một dòng sông rộng lớn vô cùng, đối diện là một biểm hoa đỏ tươi đẹp, diêm dúa lẳng lơ gần như quỷ dị, ánh sáng mà lúc trước mấy người thấy có lẽ phát ra từ đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.