Edit: Yume
Beta: Sakura
Khi về đầu tóc ướt nhẹp, trên người mặc một bộ y phục màu trắng không biết lấy từ đâu, lúc này đang dính sát trên người cô ta, hiển thị rõ từng đường cong trên thân thể. Loại y phục màu trắng này sau khi bị thấm ướt, ngay cả cái yếm màu đỏ cô mặc bên trong cũng đều như ẩn như hiện. Nàng ta chen vào đoàn người, lúc nhìn thấy trong cửa tiệm nhà cô có nhiều người như vậy, đầu tiên thấy kinh hãi, sau lại thấy mấy vị đại hán đang đứng giữ cửa ở ngay cửa tiệm, nên thiếu kiên nhẫn gọi: “Tránh ra chút! Làm chó giữ cửa canh giữ nhà ta làm gì!”
Vừa mở miệng thốt ra những lời này, mấy vị đại hán kia nắm đấm đều nắm lại, nếu không phải người của Hoa Xuân phường trong nhà chưa lên tiếng, sợ lúc này đã muốn đấm chết cô ta rồi.
Đoàn Quế Lan chen vào bên trong, đầu tiên ánh mắt nàng rơi xuống trên người Bách Hợp, không biết sao, lập tức liền nhớ tới Thẩm Đằng Văn, ánh mắt lúc nhìn Bách Hợp, có chút chột dạ cùng oán hận.
“Nương……” Đoàn Quế Lan vừa mở miệng, trên gương mặt người của Hoa Xuân phường lộ ra mấy phần dữ tợn, đưa tay ra bắt lấy nàng ta, lớn tiếng quát: “Được, tiện nha đầu này, bị ta bắt được!”
Nghe nói như thế, lúc này Đoàn Quế Lan mới tỉnh táo lại, cô ta không lo được lại quay qua xem Lưu thị, quay đầu nhìn lại vẻ mặt người kia có phần hung ác, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó có chút chột dạ: “Thả ra.”
Thấy nha đầu đầu này còn có thái độ hung hăng như vậy, nghĩ đến tại họa mà Hoa Xuân phường gặp phải, lập tức không chút nghĩ ngợi, đưa tay tát vào mặt nàng ta!
Suốt thời gian mười lăm năm, tính cách Đoàn Quế Lan ngây thơ lỗ mãng, thường ngày trêu chọc gây nên tai họa, được Lưu thị trước sau cưng chìu. Đoàn Quế Lan bị nói, chung quy cũng chỉ tranh luận, ngoại trừ mấy ngày trước nàng ta phải chịu đựng bị Bách Hợp đánh, cuộc đời Đoàn Quế Lan cho tới bây giờ chưa bao giờ bị người ta bạt tai. Khi bắt đầu nàng ta giật mình, không kịp phòng bị, nhưng lúc này một tiếng ‘chát’ vang lên, nàng ta bị đánh đến đầu nghiêng lệch qua một bên, Đoàn Quế Lan nhanh chóng hồi phục tinh thần. Tính cách nàng ta đều luôn luôn không sợ trời không sợ đất, có họa sẽ xông vào giải quyết, cho tới khi trời sập. Luôn có mẹ chống đỡ, cho đến mười lăm tuổi, đã xông pha gây nên bao nhiêu tai họa chứ không phải yên lành.
Nàng ta không chút nghĩ ngợi liền đưa tay sờ lên trên mặt, căn bản không đề phòng cô sẽ đánh trả. Bởi vậy một cái bạt tai này giáng thẳng xuống Đoàn Quế Lan!
“Ngươi dám đánh ta? Ngươi xem ta như cỏ rác? Nương ta từ nhỏ cũng chưa đánh ta một lần. Ngươi lại dám đánh ta?” Lúc này Đoàn Quế Lan nổi cơn tam bành. Một mặt nắm lấy đầu bà ta nhấn xuống, liên tiếp giáng xuống bốn năm cái bạt tai, những tiếng ‘chát, chát’ liên tiếp vang lên trên gương mặt, khiến mặt nhanh chóng sưng lên, khóe miệng cũng bị rách.
Bắt đầu do Đoàn Quế Lan gây sự, tóm lại bất luận như thế nào cũng thấy chột dạ, nhưng lại không nghĩ tới Đoàn Quế Lan đã gây họa lớn mà còn dám hung hăng như vậy.
Nếu Đoàn Quế Lan là hậu nhân của danh môn, hoặc là tiểu thư quan phủ, thiệt thòi ngày hôm nay ả ta sẽ cố nuốt, nhưng Đoàn Quế Lan lại chẳng là cái thá gì, phá hủy đi nửa cuộc đời ả, dựa vào cái gì mà còn dám hung hãn như vậy? Thường ngày ả cũng là một chủ nhân lòng dạ độc ác, làm nghề này, nếu tâm địa không cứng rắn, làm sao có thể bức người lương thiện làm kỹ nữ? Lúc này bị đánh, sau khi đau đớn bị Đoàn Quế Lan đẩy ra, còn bị đạp thêm một cước, ả cũng không hé răng, mãi đến khi lồm cồm bò dậy đứng lên đường hoàng, ả mới ngồi xuống chỉ thẳng vào Đoàn Quế Lan hét:
“Bắt lấy nha đầu đó cho ta!” Lời này vừa nói ra, trước đó mấy vị đại hán bị Đoàn Quế Lan mắng là chó giữ cửa sớm đã không nhịn được, mệnh lệnh vừa hạ, tất cả đều nhào tới Đoàn Quế Lan.
Đầu tiên Lưu thị bị đánh, trong lòng còn hận không làm gì được, thấy con gái út tới thay mình báo thù, đánh thứ nữ nhân không biết xấu hổ liền mấy bạt tai, đánh cho ả ta khóe miệng tứa máu, phảng phất giống như bản thân đã báo được thù vậy. Lưu thị có chút mừng thầm, cũng không nghĩ đến thứ nữ nhân không biết xấu hổ này, sau khi bị đánh lại sai người ta tới bắt con gái út.
Đối phương đều là đại hán thân người vạm vỡ, Đoàn Quế Lan chỉ là có chút khí lực, dù sao cũng chỉ là cô nương dễ bị chịu thiệt, nếu một khi bị bắt được, e sẽ gặp điều xui xẻo.
Dưới tình thế cấp bách, Lưu thị chỉ vào Đoàn Quế Lan hướng qua Bách Hợp gọi: “Ngươi cũng không phải người chết, ngươi trơ mắt nhìn muội muội ngươi bị bắt nạt?”
Bách Hợp nghe xong những lời này, nhìn qua một cái, không hé răng.
Cô không muốn đem chuyện bản thân có võ công bị bại lộ, đồng thời Lưu thị cũng không biết cô biết võ công. Người ở bên chỉ thấy Bách Hợp là một nữ tử yếu đuối, so ra Đoàn Quế Lan lại cường tráng hơn cô nhiều. Lưu thị chỉ lo lắng đến chuyện giúp Đoàn Quế Lan tránh khỏi bị tóm, nhưng không nghĩ đến nếu con gái lớn qua giúp bị người ta tóm lấy, rõ ràng không phải chịu chết sao?
Lưu thị lưu tâm thì sẽ loạn, tuy nhiên xác thực đã bất công đến không giới hạn. Bách Hợp đứng yên không nhúc nhích, Lưu thị nhìn dáng vẻ của cô thì tức giận giậm chân, nhưng cũng không có cách nào, tự mình đứng lên, cố nén đau đớn từ trong quầy bước ra, trong tay nắm mộc thước đi tới giúp Đoạn Quế Lan.
Đoàn Quế Lan vừa nhìn tới mấy người động thủ thì nàng ta cũng theo bản năng cử động, lúc này chỉ một câu nói, các hướng đều bị những nam tử đó ngăn lại. Tuy thân thể nàng bình thường có vẻ cường tráng hơn các cô nương khác, nhưng vẫn không bằng nam nhân, hơn nữa hôm nay nàng ta mới bị kinh sợ do rơi xuống nước, lại mang theo một gã nam nhân rời khỏi bến sông. Thực ra nàng ta sớm đã sức cùng lực kiệt, lúc này vừa chạy hai bước liền bị người ta tóm lấy, hai tay bị khống chế, cuối cùng giãy dụa bất thành.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Nghe xong lời này chỉ liên tục cười lạnh, thần sắc ả vô cùng âm lệ: “Làm gì? Ngươi là thứ tiện nhân, phá hủy thuyền hoa của lão nương, dám động thủ với ta, hôm nay phải cho ngươi mấy bài giáo huấn!”
Nói xong, nhặt lên cây kéo mà trước đó Lưu thi dùng để ném Bách Hợp, tiến tới chỗ Đoàn Quế Lan cách càng ngày càng gần.
Lúc cây kéo nhọn ngày một tiến sát tới mặt Đoàn Quế Lan, tận lúc này Đoàn Quế Lan mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lá gan nàng ta cũng không lớn, dù sao vẫn chỉ là một tiểu cô nương, lúc gây rắc rối không sợ trời không sợ đất, căn bản bời vì cô ta không nghĩ tới hậu quả của sự việc lớn tới mức nào. Mãi tới lúc này gặp phải Hoa Xuân phường, thế này không giống với lúc bình thường Lưu thị cung chìu cô tha nàng, bị cô nhảy lên đầu cũng không thể làm gì được, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi thứ cảm giác vừa mới dâng lên trong lòng Đoàn Quế Lan. Nàng ta ‘oa’ một tiếng liền khóc lên, cây kéo đã đâm qua khuôn mặt nàng, trên khuôn mặt hung tàn dường như muốn vẻ hoa khắp mặt cô ta. Cô ta sợ hãi tái mét cả mặt, run rẩy nói: “Chuyện này không liên quan đến ta! Thuyền hoa của ngươi không phải do ta làm hư, ngươi đi tìm ngươi khác đi!”
Người hôm nay đại náo thuyền hoa cũng không phải là nàng, chính xác thì đúng là có chuyện nàng tới đó náo loạn, nhưng quá lắm cũng chỉ chỉ là đánh quân nô kia, làm rơi bể vài ly rượu vài bát đũa trong họa phường mà thôi.
“Hủy vài cái bàn, nương ta bồi ngươi là được, hết bao nhiêu bạc?” Đoàn Quế Lan liều mạng giãy dụa muốn tránh thoát cây kéo, nhưng đầu nàng ta bị giữ chặt lại,, căn bản không thể quay được.
Nghe được những lời này của Đoàn Quế Lan. Ả hận đến mức nghiến răng, cười gằn:
“Bao nhiêu bạc? Phá hủy bàn? Thuyền hoa của lão nương đến cái cả cái tiệm vải này cũng không đền nổi! Cũng may hôm nay không có người chết, bằng không nếu có người chết, chính là bắt ngươi giam vào ngục, Huyện thái gia sẽ chém đầu ngươi!” Nha đầu chiết tiệt kia gây nên tai họa, lúc này mà còn tưởng rằng chỉ có tiền cái bàn, đôi mắt xám ngoét, nghĩ lại mới bị nàng ta đánh mấy bạt tai, lúc này Đoàn nha đầu còn dùng khẩu khí này để nói chuyện, quả thực khiến người ta không nhẫn nhịn nỗi. Ả cầm cây kéo, dùng sức hướng mặt của Đoàn Quế Lan đâm tới!
Một tiếng ‘á’ vang lên, Đoàn Quế Lan liền kêu khóc thảm thiết, nỗi đau đớn khi cây kéo rạch xuống mặt nàng, không giống với nỗi đau khi bị bàn tay vỗ lên mặt, nguyên bản cây kéo do sắt thép luyện thành, khi rạch lên mặt, đầu tiên quai hàm như nhũn ra, ngay sau đó huyết dịch ngay cổ họng nhanh chóng lan tràn. Nhất thời Đoàn Quế Lan không chú ý, nuốt ‘ực’ một tiếng, nỗi đau đớn mới bắt đầu truyền đến ý thức của nàng, nàng ta còn chưa kịp khóc xong, nhớ tới tình cảnh vừa bị đánh, phát hiện cây kéo dễ dàng rạch xuống, lại cầm cây kéo vỗ vỗ lên khuôn mặt nàng.
Lần này vỗ lệch một chút, vỗ đến trên huyệt thái dương của Đoàn Quế Lan, đánh đến khi mắt cô nổ đom đóm, đầu ong ong như tiếng côn trùng vo ve vậy, đầu đau như sắp nứt. Đoàn Quế Lan rít gào lên tiếng, liều mạng giãy dụa: “Nương, nương cứu ta.”
“Vừa rồi dám đánh ta bạt tai, lão nương cho ngươi đánh, cho ngươi đánh!” Mỗi lần cắn răng nói một câu, liền dùng sức đánh lên mặt Đoàn Quế Lan, đánh năm sáu lần, sắc mặt Đoàn Quế Lan lúc xanh lúc tía, khóe miệng rách toét ngập tràn máu, sau một tiếng ‘ọe’, nôn ra dòng máu lẫn với chiếc răng bị đánh rơi ra, có hai lần đánh trúng mắt Đoàn Quế Lan, đánh đến viền mắt phát sưng, đến không thể mở mắt ra được.
Tuy rằng mấy ngày trước Bách Hợp đã một lần đánh qua Đoàn Quế Lan, nhưng chỉ là đánh nhẹ, cũng không như lần này. Quả thực lần này như là muốn lấy mạng của nàng ta vậy, mỗi một lần đánh, còn mắng chửi thêm vài câu, vẻ mặt giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đến mức này, Đoàn Quế Lan mới một chút biết sợ hãi, cô rít gào xin tha, lại gọi Lưu thị cứu mạng.
Lúc đầu Lưu thị còn sững sờ chưa định thần, mãi đến khi nghe thấy tiếng gào khóc của nữ nhi, dưới tình thế cấp bách đó Lưu thị muốn nhảy vọt đến, có thể mụ không phải là đối thủ của ả. Lúc này vừa ra khỏi quầy hàng, chỉ với một chân, lại không cho chỗ chống đỡ, lập tức mụ ngã nhào xuống sàn nhà.
“Cút xa ta ra một chút!” Lúc ả đánh người, trong người phát tiết mấy phần, lại nhìn thấy dáng vẻ thê lương của Đoàn Quế Lan, phần oán khí tiêu tan đôi chút. Nhìn lại thấy Lưu thị bị té ngã trên nền đất kêu gào thảm thiết, đang muốn bắt đầu, lúc này bên ngoài có người hoang mang hoảng loạn gọi:
“Mau mau dừng tay!” Trong đám người, Thẩm Đằng Văn có chút chật vật gạt mọi người ra để chen chân vào tiệm vải Đoàn thị. Lúc tiến vào bên trong tiệm vải, nhìn thấy cô ta đã bị đánh đến không còn hình dạng người, trước mặt nôn ra một đống máu tươi, lúc này trên khóe miệng Đoạn Quế Lan từng giọt máu đang nhỏ xuống. Trong lòng Thẩm Đằng Văn tê tái, một luồng lửa giận không tên trong lòng hắn dâng lên, thấy trong tay ả ta đang nắm cây kéo, hắn liền lớn tiếng gọi:
“Có còn vương pháp hay không? Ban ngày ban mặt dám xông vào nhà dân gây sự! Chiếu theo luật pháp, có thể đưa ra quan hành hình!”