Những lúc ấy chân Đoàn Bách Hợp đi một bước giống như giẫm trên dao, đau khổ không nói, cuối cùng chân còn bị hủy, bà tử lần sau ra tay nặng hơn mới thay nàng bó lại, quả thực như bán mất một nửa cái mạng. Lưu thị còn trách cô không giữ chân cho tốt, cuối cùng mất bạc không công.
Nghe thấy con gái nói mấy lời này sắc mặt Lưu thị xanh đen, lại nghĩ tới mình đánh cô mà cô còn trốn, trong lòng lại tự dưng bốc hỏa:
“Ngươi thì có thể làm gì? Vụng trộm lười biếng, sau này không ai muốn cưới ngươi! Muội muội ngươi còn nhỏ, ngươi lớn hơn nó một chút thì làm nhiều thêm vài chuyện, thì người chịu thiệt à?”
“Muội muội bao nhiêu tuổi mà còn nhỏ? Con hơn Quế Lan ba tuổi, năm nay nó cũng mười một tuổi. Lúc con mười một tuổi không phải mỗi ngày đều giúp nương tranh thủ học thêu ở cửa hàng để kiếm sống, phụ giúp trong nhà?” Mí mắt Bách Hợp không nâng, Đoàn cha chết sớm trong nhà nhiều việc lại ít người, Đoàn Bách Hợp lúc mười một tuổi đã phải kê ghế nhóm lửa nấu cơm thế mà Lưu thị vẫn còn mắng cô là đồ lười biếng. Bây giờ Đoàn Quế Lan đã mười một tuổi, Lưu thị suốt ngày nói nàng ta còn nhỏ. Lúc này Bách Hợp nói đến Lưu thị á khẩu không trả lời được, cũng không phải Bách Hợp nói láo. Nhưng Lưu thị bình thường quen nói như vậy, lúc này bị nữ nhi chặn lại, Lưu thị thẹn quá hóa giận cầm bát ném vào người Bách Hợp:
“Ngươi cút cho ta.”
“Cút thì cút!” Bách Hợp đứng dậy đi ra, bát kia tuy không ném trúng người cô nhưng nước cháo đều hất lên váy nàng. Lúc này Lưu thị đang nổi nóng, Bách Hợp cũng không cùng bà ta cứng đối cứng, vội vàng về phòng thay đổi lại váy khác đi vào trong quán. Lúc ra khỏi cửa Lưu thị đã mở cửa cửa hàng vải, chỉ là trong lòng không thoải mái mặt vẫn âm trầm. Bách Hợp đi vào cũng không thèm nhìn cô, Bách Hợp cũng không để ý nàng. Lưu thị thấy nữ nhi bình thường vẫn nhu thuận ngoan ngoãn lại dám tranh cãi với mình, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Buổi trưa bà về nhà làm cơm, cũng không gọi Bách Hợp trở về. Buổi chiều Ngô bà tử tới bó chân. Lưu thị tưởng rằng con gái sau này vì tìm nhà chồng tốt mà cúi đầu xin lỗi, nhưng ai ngờ Bách Hợp cũng rất cứng đầu, sống chết cũng không chịu cúi đầu. Dưới sự giận dữ trong lòng Lưu thị mắng con gái không thấy được cái tốt, dứt khoát không cho cô bó chân nữa, một lúc sau gọi con gái út trở về. Cũng mặc kệ Đoàn Quế Lan có muốn hai không trói nàng ta lại, mặc kệ Đoàn Quế Lan la khóc gào thét ở bên trong, cuối cùng Ngô bà tử vẫn bó chân cho Đoàn Quế Lan.
Bách Hợp tránh thoát được việc bị bó chân trong nội dung vở kịch, cả buổi chiều một mình Bách Hợp trông cửa hàng, trong lúc đó đều nghe được tiếng thét chói tai dị thường của Đoàn Quế Lan sau hậu viện. Đến lúc chạng vạng đóng cửa thì Lưu thị mới đi ra. Lúc Đoàn Quế Lan giãy dụa đã cào mấy đường trên cổ bà ta, vẻ mặt bà ta mệt mỏi, lúc thấy Bách Hợp thì mặt bà ta tối tăm lại. Biết được chiều nay Bách Hợp đã nhận việc thêu mấy cái hầu bao thì về sau sắc mặt bà ta mới dễ chịu hơn chút. Chắc vẫn còn nhớ đến việc lúc sáng Bách Hợp dám cãi lại mặt vẫn còn cau có.
“Ngươi đi nấu cơm rồi tìm xem trong nhà còn đồ ăn gì không…” Buổi chiều hôm nay vì muốn giữ con gái út để bó chân làm Lưu thị khá mệt mỏi. Đoàn Quế Lan thường xuyên ra ngoài chơi, cơ thể lại khỏe mạnh, không giống như Bách Hợp dễ dạy bảo. Buổi chiều hôm nay trong lúc tức giận đã quyết định sẽ không cho Bách Hợp bó chân nữa, mà đem con gái út ra bó. Tuy nhiên lại suýt nữa không áp chế được nàng ta, giày vò từ trưa đến chiều, tinh thần cả người Lưu thị đều mệt mỏi. Lúc này thấy Bách Hợp lại tức giận không có chỗ phát tiết. Nếu không phải đang êm đẹp thì Bách Hợp lại thay đổi, còn mình không nỡ đem tiền ném đi thỉnh Ngô bà tử, sao lại để cho Đoàn Quế Lan bó chân rồi? Nếu như không phải muốn áp chế Đoàn Quế Lan thì bà cũng không phải toàn thân bủn rủn, bị con gái út cào nóng rát cả cằm và hai má.
Lưu thị cố tình tức giận với Bách Hợp, có thể do hiện tại do Bách Hợp nói nên bà ta không còn mặt mũi, mới sáng sớm hai người đã cãi cọ, lúc này Bách Hợp lại không nói xin lỗi nên Lưu thị cao ngạo phân phó Bách Hợp đi làm cơm xong thấy cô không nói hai lời liền đi ra khỏi cửa khiến bà tức giận đến đau ngực.
Đợi đến lúc Bách Hợp làm xong cơm chiều mang vào trong nhà, Lưu thị mệt mỏi từ phòng bên cạnh mới đi ra, bà ta liếc Bách Hợp rồi nói:
“Ngươi mang phần cơm này vào cho muội muội của ngươi ăn, nó vẫn còn tức giận với nương ồn ào không chịu ăn cơm đâu.”
Trong nội dung vở kịch lúc Bách Hợp bị bó chân dù là đau đến bứt rứt, khóc đến hết nước mắt cũng không có ai đến dỗ nàng cả. Lưu thị còn ngại mặt nàng khóc như nhà có tang xui xẻo, cho rằng nàng chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của bà. Lúc này Đoàn Quế Lan cũng giống nàng nhưng mà chỉ là bó chân mà cũng muốn người đi dỗ dành. Bách Hợp cau mày, tuy nhiên cô học bộ dáng nghe lời của Đoàn Bách Hợp, nhưng cũng không muốn như nguyên chủ làm cho Lưu thị có thói quen sai bảo cô là chuyện đương nhiên.
“Nó đã lớn như vậy rồi còn cần người dỗ dành nữa? Con ăn cơm xong còn phải về phòng thêu hầu bao, đã hẹn người ta sáng sớm ngày mai đến lấy, nếu không làm nhanh một chút thì sợ không kịp.” Cô cự tuyệt quả quyết như vậy, Lưu thị nghe được nhẫn nhịn cả nửa ngày đã không nhịn được nữa, liền phát tiết ra, chỉ tay về phía cô quát lên: “Ngươi có ý gì? Cha ngươi chết sớm, chỉ để lại hai tỷ muội các ngươi, lại không có huynh đệ bên cạnh, Hôm nay muội muội ngươi đau đến nằm giường, bảo ngươi đi dỗ ngược lại lấy lý do không đi, ngươi cái nha đầu chết tiệt này…”
Không đợi Lưu thị mắng xong, Bách Hợp đem lời của cô đánh gẫy: “Nếu như hôm nay người bó chân là con, thì mẹ sẽ để Đoàn Quế Lan đến dỗ dành con sao?”
Thấy cô lúc này còn mạnh miệng, Lưu thị tức giận đến toàn thân run rẩy, tiện tay cầm một cái thước đo vải ném tới: “Ngươi cút cho ta…”
Cái thước kia bay về phía Bách Hợp mặc dù cô muốn trốn, nhưng có thể do nguyên nhân cô mới tiến vào nhiệm vụ, chưa luyện bất cứ võ công nào nên thân thể cũng không linh hoạt. Trốn là không kịp rồi, Bách Hợp theo quán tính ra tay đỡ, cái thước dài kia tiền đạp ngay đến trên cổ tay của cô vang lên ‘Đông’ một tiếng rồi rơi xuống. Bách Hợp liền quay người rời đi, tiếng Lưu thị chửi ẩm lên từ đằng sau truyền đến. Đợi một lúc không thấy nữ nhi quay lại đây xin lỗi nhận sai, bà nghĩ lại những câu nói của Bách Hợp, lại nghĩ đến lúc tiếng vang của cây thước đánh tới người nàng, nhất thời có chút hối hận.
Bách Hợp cũng mặc kệ ý nghĩ trong lòng Lưu thị, cô trước cứ ăn cho no đã, lại đi đun chút nước để rửa mặt, trở về phòng khóa trái cửa lại. Bởi vì sợ Lưu thị kiểm tra phòng, cô cũng không vội vã đi luyện Thuật thể tinh thần, mà trước tiên đi vẽ mấy kiểu dáng hầu bao mà hôm nay đã nhận làm.
Trước kia Bách Hợp thêu thùa cũng không tinh thông, có thể do đã trải qua nhiều lần nhiệm vụ trước đây kiến thức của cô có nhiều, bản lĩnh hội họa của nguyên chủ lại giỏi, nên trong thời gian ngắn đã vẽ xong mấy cái. Cầm tấm vải kéo căng, cho đến khi thêu xong hai cái hầu bao đã là giờ Tý. Có lẽ Lưu thị đã ngủ, lúc này Bách Hợp mới duỗi lưng một cái ngồi cả buổi eo vô cùng nhức mỏi, cô mới thổi tắt ngọn đèn, cũng không nằm lên giường mà bắt đầu luyện Thuật thể tinh thần.
Lúc sáng sớm gà gáy lần đầu, Bách Hợp đã luyện được hai lần Thuật thể tinh thần. Tuy đã một đêm không ngủ nhưng tinh thần thoạt nhìn còn tốt lúc chưa ngủ hơn nhiều. Lúc Lưu thị tới chuẩn bị gọi cô dậy đã thấy cô đang ngồi trong phòng thêu hầu bao rồi. Ban đầu Lưu thị còn tưởng cả buổi tối cô không tắt đèn mắng cô hai tiếng. Nhưng thấy con gái quần áo chỉnh tề ra mở cửa, lúc này trên mặt bàn còn bày ra mấy hầu bao đã thêu xong, Lưu thị sửng sốt một chút, nhớ tới chính mình vừa trách mắng Bách Hợp nhưng lại ngại mặt mũi không nói ra lời xin lỗi.
Đoàn Quế Lan từ sau khi bó chân thì nàng ta không thể chạy ra ngoài chơi được nữa. Suốt ngày phải ở trong nhà, mà từ nhỏ nàng ta đã dưỡng thành tính cách hướng ngoại, trước kia trong nhà ngồi đều không được. Bây giờ lại bị bắt chỉ có thể ở nhà chỗ nào cũng không được đi, đi vài bước bàn chân bó kia liền đau nhức khó chịu nên tính tình ngày càng khó hiểu, suốt ngày cùng Lưu thị ồn ào không ngớt. Đã nhịn bảy, tám ngày nàng chịu đau đớn xuống đất chạt đi, trở về cái chân kia lền sưng tấy, bàn chân sưng giống như chân gấu nhỏ.
Cởi bỏ vải bó chân ra xem thấy gan bàn chân cũng đã tím xanh rồi, Lưu thị đau lòng lại xin đại phu đến xem cho nàng. Đợi đến lúc đôi chân kia dưỡng tốt, lại bó lên thì đã muộn. Mất thêm mười đồng bạc trắng không nói, kết quả chân Đoàn Quế Lan không có bó nhỏ được. Cũng bởi vì nguyên nhân bị thương mà bàn chân đã bị thay đổi hình dáng, nhìn vào thấy xương cốt vặn vẹo dữ tợn. Cô gái nào mà không yêu cái đẹp? Tuy tính cách Đoàn Quế Lan như đứa trẻ nhà quê, tuổi cũng nhỏ nhưng vẫn là cô gái. Vừa nhìn thấy chân của mình như thế thì náo loạn với Lưu thị, oán trách nhiều lắm. Lại nghĩ nếu ngày đó Bách Hợp chịu đáp ứng bó chân thì nàng cũng không xảy ra biến cố bị dày vò một phen như vậy.
Hôm nay tiền thì đã đưa, người thì cũng đã bị dày vò, không có chút hiệu quả nào. Thời gian này Lưu thị sắc mặt âm trầm, Bách Hợp coi như không thấy mặt lạnh của bà ta
Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, việc làm ăn của cửa hàng vải Đoàn gia giống như trong nội dung vở kịch, theo thời gian dần dần tốt lên. Do hai mẹ con cùng nhau cố gắng lo liệu, lúc bắt đầu là một cửa hàng vải nho nhỏ, cũng bắt đầu buôn bán một ít tơ lụa, trong cửa hàng cũng mời một vài tú nương, cuộc sống ba người đã tốt hơn trước rất nhiều. Đoàn Quế Lan trong hai năm qua bởi vì chuyện bó chân mà quan hệ tỷ muội với Bách Hợp đã lạnh nhạt hơn rất nhiều. Nàng ta vẫn mỗi ngày thích múa đao động côn, không có một chút bộ dạng của cô nương. Mà Bách Hợp cũng tới tuổi cập kê mười sáu tuổi.
“Ngươi đã mười sáu rồi, ta đã nhờ bà mối trong thành thay ngươi tìm một người chồng tốt, nếu thích hợp liền gả đi.” Buổi tối trước khi ăn cơm, Lưu thị bưng bát đầu cũng không nâng liền mở miệng. Bà ta không nói tên, nhưng Đoàn Quế Lan cùng Bách Hợp cũng đều hiểu bà đang nói tới ai. Từ sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, không giống như nguyên chủ khắp nơi nghe lời Lưu thị. Lúc đầu Lưu thị ra oai phủ đầu với cô cố ý không thèm để ý đến bà ta, ai ngờ bà không thèm nhìn Bách Hợp thì Bách Hợp cũng không nói với bà lời nào. Sau đó trong lòng Lưu thị có chút chua sót, thế nhưng vẫn cố chấp không muốn để ý tới Bách Hợp, lại quay qua sủng Đoàn Quế Lan hơn một chút.
Lúc này Lưu thị nói ra khỏi miệng tưởng rằng Bách Hợp sẽ cùng mình tranh cãi. Lưu thị cũng đã nghĩ tới sẽ quát mắng cô như thế nào, nhưng chỉ thấy Bách Hợp cúi thấp đầu chuyên tâm ăn cơm, không nói không rằng. Bộ dáng này so với cô cãi lại với mình thì càng muốn phiền lòng hơn.
Đoàn Bách Hợp khá xinh đẹp, sau hai năm Bách Hợp đã tiến vào trong thân thể Đoàn Bách Hợp, vì bản thân giá trị thuộc tính của Bách Hợp không thấp nên ngoại hình còn đẹp hơn nguyên chủ mấy phần. Hai năm luyện Thuật thể tinh thần tư thái thướt tha đã ít đi mấy phần, nhìn điệu bộ không kém phần uyển chuyển tựa như liễu. Lưu thị mặc dù không thích con gái lớn lắm nhưng cũng phải thừa nhận trong hai người con gái thì ngọai hình con gái lớn đẹp hơn con gái nhỏ rất nhiều.