Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 470: Q.13 - Chương 470: Vị hôn thê của Tổng giám đốc (16)




Con số bốn trăm vạn vốn không nhiều, nên Cố Thiên Thịnh sẽ chủ quan mà không tìm người mượn, ngồi nhà nghĩ biện pháp lấy tiền từ ba Cố mẹ Cố. Ba Cố hai ngày trước bị Bách Hợp chọc tức, nên đây sẽ là thời điểm nóng giận, Cố Thiên Thịnh lại vì việc của Lương Tư Kỳ đòi tiền ba Cố tất nhiên sẽ bị ông từ chối. Cố Thiên Thịnh sẽ tìm mẹ Cố, mẹ Cố khẳng định sẽ không dễ dàng chấp nhận, vì thế căn bản Cố Thiên Thịnh sẽ phải lấy bất động sản đứng tên mình thế chấp, hoặc là bán đi một ít đồ vụn vặt. Nhưng những tài sản trên danh nghĩa của Cố Thiên Thịnh mặc dù nhiều nhưng ko dễ bán, bán ra lại đánh động thông tin vô cùng lớn khiến cho cha mẹ nghi ngờ. Cho nên Cố Thiên Thịnh sẽ lựa chọn bán những thứ nho nhỏ, chờ đợi ba Cố hết giận liền đem tiền đi chuộc đồ về. Dung Bách Hợp đã biết Cố Thiên Thịnh hơn mười năm, nên Bách Hợp căn cứ vào sự hiểu biết của Dung Bách Hợp cùng với những tình tiết đang diễn ra, rất dễ dàng suy đoán được chính xác chân tướng sự tình.

Bách Hợp quả nhiên đoán không sai, nhưng cũng không vội vã ra tay. Lúc Lương Tư Kỳ hẹn cô đến trả tiền liền trưng ra vẻ mặt nhẹ nhàng. Cô ta trang điểm nhàn nhạt, quét đi khí sắc tái nhợt cùng vẻ chán chường, khiến cho người ta thấy Lương Tư Kỳ có vẻ hãnh diện. Lúc cô ta ngồi xuống trước mặt Bách Hợp, liền thấy khóe miệng cô ta cười không không chế được.

“Ở đây có năm ngàn bốn trăm vạn! Tôi muốn hủy bỏ Hợp đồng với Tập đoàn Dung thị. Hi vọng sau này cô đừng tới làm phiền tôi. Mặt khác, cô đem hồ sơ tư liệu của tôi trả lại đây” – Lương Tư Kỳ nói ra những lời này, bản thân cô ta lại nhớ tới những chua xót thống khổ trước đây phải chịu. Lúc này đường đường chính chính bước tới đây, vừa nói xong Lương Tư Kỳ liền quăng một tờ chi phiếu mới tinh lên bàn ngay trước mặt Bách Hợp. Cô ta muốn thấy vẻ mặt của Bách Hợp lúc nhận thẻ và biết rõ trong thẻ có bằng đó tiền. Lúc Lương Tư Kỳ muốn lớn tiếng nói cho Bách Hợp biết không ai có thể khống chế nổi cô ta thì thấy Bách Hợp nhận đầu, khẽ khàng cầm lấy chi phiếu, tay còn lại bấm điện thoại gọi ra thư ký bên ngoài: “Kiểm tra xem tài khoản ngân hàng này có bao nhiêu tiền, nhận tiện đem tư liệu của Lương Tư Kỳ cầm tới đây”.

Thái độ lạnh lùng bình tĩnh như vậy hoàn toàn khác với Bách Hợp không cam lòng cùng phẫn nộ trong tưởng tượng của Lương Tư Kỳ, Lương Tư Kỳ cắn môi: “Cô không tức giận?”.

“Sao tôi phải giận?” – Bách Hợp cảm thấy có chút buồn cười hỏi lại cô ta: “Cô Lương, cô quá coi trọng bản thân cô rồi. Về cơ bản cô chỉ là một người mà Tập đoàn Dung thị chướng mắt, đầu tư vào cô hai trăm vạn, lợi nhuận thu hồi từ cô là hơn năm ngàn vạn tiền phá vỡ thỏa thuận. Ừm! Tôi cảm thấy…..giá trị lớn nhất của cô đã được thể hiện xong rồi đó!”. Bách Hợp nói xong liền tỏ vẻ nghiêm túc: “Tuy tôi chẳng thiếu số tiền này, nhưng mà tiền lợi nhuận thu về bao giờ cũng thấy đặc biệt thoải mái. Cô cũng hiểu cảm giác đó mà cô Lương?”

Nói xong, Bách Hợp nheo mắt: “Mời cô ăn, đi không?”

Nghĩ tới việc mấy ngày nay mất ăn mất ngủ vì sự việc phá vỡ thỏa thuận, lại đến việc vài ngày vừa rồi tìm Cố Thiên Thịnh vay tiền, thậm chí quăng tự trọng sang một bên để triền miên một đêm lại một đêm với hắn ta. Mấy ngày nay Cố Thiên Thịnh không còn như trước nhẹ nhàng dịu dàng với cô ta lúc lên giường nữa, mà quả thực hắn ta muốn gì thì cô ta phải tuân theo. Lúc trước Lương Tư Kỳ có thể cự tuyệt một cách thản nhiên không hề do dự. Nhưng giờ cô ta nợ Cố Thiên Thịnh số tiền lớn như thế, trải qua sự việc của Bách Hợp lần này Lương Tư Kỳ biết rõ việc thiếu nợ vô cùng quan trọng, bởi vậy cô ta nhẫn nhịn chịu đựng việc chung đụng này với Cố Thiên Thịnh, coi như đã hao tâm tốn sức đổi lấy tiền. Bây giờ bị Bách Hợp khinh bỉ đối đãi, Lương Tư Kỳ suýt phun một ngụm máu, lại thấy thái độ Bách Hợp nhẹ bẫng như không nói rằng số tiền này coi như là tiền nhặt được, hoặc là tiền Bách Hợp kiếm được, khiến cho Lương Tư Kỳ tức tới đau tim.

Trên đường tới đây Lương Tư Kỳ đã nghĩ ra viễn cảnh bản thân đắc ý đem chi phiếu ném vào mặt Bách HỢp, lại thấy bản thân nhẫn nhịn những cơn giận chẳng đâu vào đâu nay sắp được sảng khoái. Nhưng, bây giờ cử chỉ hành vi của Bách Hợp lại khiến cho Lương Tư Kỳ không cảm nhận được cảm giác sảng khoái sau khi trả tiền, mà lại cảm thấy tức tới xanh ruột.

“Tôi không thèm đi ăn tiệc với cô!” – Lương Tư Kỳ oán hận kêu lên, khuôn mặt vặn vẹo. Bách Hợp thấy cô ta tức giận đến run người, gân xanh nổi đầy trên trán thì cười to, ngồi lên ghế làm việc xoay một vòng rồi nhún vai rất thản nhiên: “Oh cũng vừa vặn, tôi chỉ khách sáo tiện thể thôi, cũng không muốn mời cô ăn thật mà”.

“…” – Lần đầu tiên Lương Tư Kỳ cảm thấy vô cùng chán ghét một người trong cuộc đời này. Cô ta hít sâu rồi thở ra một hơi, run rẩy đứng dậy, muốn quay người rời đi lại cảm thấy không cam lòng khi mình cứ bị chật vật như vậy, bởi thế, cô ta nói lên một câu cay độc: “Đời này, việc buồn nôn ghê tởm nhất của tôi từng làm, đó là quen biết cô”.

Lương Tư Kỳ tự nhận mình biết rõ tính tình Dung Bách Hợp, rằng cô ấy là một người coi trọng tình cảm. Cô ta cho rằng sau khi mình nói vậy Bách Hợp sẽ bị tổn thương rất nhiều. Ai ngờ sau khi cô ta nói ra câu nói ấy, Bách Hợp chỉ hời hợt nhìn cô ta một cái.

“Vậy à?” – Bách Hợp cười toe hỏi cô ta một câu, trong mắt chính là tràn đầy sự mỉa mai vui vẻ. Cô duỗi ngón tay thon dài gẩy lọn tóc, móng tay được sửa rất tinh xảo xinh đẹp, lồng qua vài lọn tóc đen lại mang đến vài phần gợi cảm quyến rũ: “Ừm, tôi thì ngược lại đấy. Quen biết cô thực sự là việc may mắn nhất đời tôi! Quăng ra hai trăm vạn, nhặt về hơn năm ngàn vạn. Hơn nữa trong quá trình “đầu tư” lại được vui vẻ sung sướng. Chuyện tốt thế sau này chắc phải làm thêm vài lần. Ồ! Cô còn quen ai không? Kiểu người không biết xấu hổ như cô ấy mà? Nghe nói vật họp theo loài, có khi cô lại quen nhiều ấy chứ! Giới thiệu để tôi đầu tư. Ah! Từ nay về sau tập đoàn bất động sản Dung thị có khi phải đổi sách lược đầu tư thôi, lợi nhuận ổn, không mất phí haha”.

Nếu bàn về độ độc miệng, hoặc là kể tới chiêu khiến người ta giận điên người thì mười Lương Tư Kỳ cũng chưa chắc đã lợi hại bằng một Bách Hợp. Lời Bách Hợp vừa buông, Lương Tư Kỳ lại bụm miệng oán hận nhìn cô ta một cái, che miệng chạy ra ngoài. Gần đây cô ta bị Bách Hợp tra tấn nhục nhã mất mấy ngày, mái tóc dài mười năm tựa như bảo bối cũng bị cắt phéng mất, cuối cùng còn mất một số tiền lớn để trả cho nhà họ Dung để không bị ràng buộc về Hợp đồng. Cái gì cô ta cũng đã phải trả giá, cuối cùng nửa chỗ tốt cũng chẳng thấy đâu. Lương Tư Kỳ càng nghĩ càng uất, một lần nữa không chiến tự bại mà quay gót bỏ đi.

Đuổi được kẻ chướng mắt người ta đi rồi, lại biết trong thẻ có tiền, Bách Hợp mới nhớ ra tư liệu cùng Hợp đồng của Lương Tư Kỳ đang ở trên bàn. Đang lúc muốn sai người quăng ra ngoài thì lại thấy Lương Tư Kỳ quay lại, vành mắt đỏ bừng, thấy Bách Hợp thì hừ lạnh một tiếng, dùng hết sức vơ lấy toàn bộ tài liệu của mình rồi quay đầu bước đi. Nhà họ Dung không thiếu nhân tài, cho nên Bách Hợp sở dĩ ép buộc Lương Tư Kỳ xì ra số tiền phạt vi phạm thỏa thuận chính là muốn thay Dung Bách Hợp đòi về một sự đền bù mà thôi. Hôm nay tiền đã tới tay, Lương Tư Kỳ cũng nếm được mùi vị bị bạn thân đâm cho một dao, sau này coi như không bị Bách Hợp tra tấn, chỉ dựa vào việc cô ta thiếu nợ Cố Thiên Thịnh mấy ngàn vạn kia thì giữa hai người bọn họ cũng khó có thể phát sinh tình yêu đích thực.

Lương Tư Kỳ cướp đoạt chồng chưa cưới của nguyên chủ, hôm nay chính mình sẽ hủy đi đoạn nhân duyên vốn không nên thành của cô ta. Bách Hợp đang thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, còn lại cô không có tâm tư trêu đùa với Lương Tư Kỳ, ngược lại bắt đầu chú ý đến sự việc xảy ra của nhà họ Cố.

Lúc trước nhà họ Cố không có lòng nhân ái, lúc biết Lương Tư Kỳ có bầu, lại vì con trai Cố Thiên Thịnh năn nỉ thường xuyên, không thèm để ý hôn ước giữa hai nhà Dung – Cố liền chủ động từ hôn làm hại thanh danh Dung Bách Hợp mất sạch. Bách Hợp không muốn bỏ qua cho nhà họ Cố ngay từ lúc đầu. Bách Hợp dựa vào sự yêu thương của ba Dung với mình, thuyết phục ba Dung đầu tư vào dự án thôn trang nghỉ dưỡng cùng gia đình của hai người bạn của Cố Thiên Thịnh. Trong lĩnh vực bất động sản, Tập đoàn Dung thị như một ông trùm có tiềm lực kinh tế lớn vô cùng. Ba Dung chỉ có cô con gái duy nhất, sau này Tập đoàn Dung thị sẽ do Bách Hợp thừa kế, nên hôm nay khi Bách Hợp mở miệng cầu xin, nói rất rõ ràng rành mạch về khả năng thu lợi nhuận của dự án thì ba Dung rất sảng khoái đồng ý đầu tư hai tỷ cho dự án thôn trang nghỉ dưỡng, trở thành cổ đông góp vốn lớn nhất dự án.

Tại thời điểm mấy nhà ký kết thỏa thuận thành lập dự án, trong giới thương gia Việt quốc bắt đầu nổi lên tin tình hình tài chính của nhà họ Cố có vấn đề. Ngay từ đầu đã không biết ai truyền tin tới, nên lúc mới nghe tin này ba Cố còn trưng ra vẻ mặt châm chọc. Nhà họ Cố là vua của ngành giải trí. Ở lĩnh vực giải trí nhà họ Cố chính là con dê đầu đàn, giậm chân một cái có thể khiến ngành giải trí rung chuyển. Nhà họ Cố có thể thiếu gì, chứ thứ không thiếu duy nhất chính là tiền, bởi đầu quân dưới trướng Công ty giải trí Cố thị chính là những ngôi sao lớn, là {Cây rụng tiền} của Công ty giải trí Cố thị. Một ngày một đấu vàng cũng không phải chuyện cười phóng đại, ở đất nước này người nào cũng có thể thiếu tiền, duy chỉ nhà họ Cố là không có khả năng. Cho nên lúc bắt đầu có tin đồn, ba Cố cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cơ bản chỉ cho rằng có người nào đó ghen ghét nhà họ Cố mà làm trò bẩn thỉu, lại muốn mượn bước nhà họ Cố mà ngoi lên cao. Bởi vậy mỗi khi có phóng viên phỏng vấn, ba Cố lại cười lớn. Nhưng mà đợi tới khi có quá nhiều người hỏi, ba Cố bắt đầu cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, nét mặt ông nghiêm túc hẳn lên.

Bách Hợp biết rất rõ đạo lý ba người thành hổ, cô tìm người thả tin tức nhà họ Cố khủng hoảng tài chính thì ngay từ đầu sẽ có người cảm thấy đó là tin tức giả. Dù sao thì nhà họ Cố đã cắm rễ sâu ở trong ngành giải trí Việt quốc, muốn người khác tin tưởng nhà họ Cố thực sự có nguy cơ khủng hoảng tài chính từ lúc mới phát tin đồn là không có khả năng, lại giống như suy nghĩ ban đầu của ba Cố rằng có kẻ nào đó truyền tin tức giả. Nhưng chỉ cần có người đầu tiên hỏi, thì người thứ hai sẽ hiếu kỳ mà hỏi, chỉ cần có người thứ hai, không sợ không có người thứ ba, thứ tư hỏi. Mặc dù đây là tin tức giả dối nhưng do nhiều người hỏi thăm thì ba Cố muốn dìm tin xuống đáy cũng không dễ dàng gì.

Hơn nữa việc Cố Thiên Thịnh đi vay tiền là có thật, Bách Hợp biết rõ hắn ta vay tiền vì trả tiền bồi thường cho Lương Tư Kỳ, nhưng người khác lại không biết việc Cố Thiên Thịnh bị ba Cố đóng băng chi phiếu. Ở một khía cạnh khác mà nói, Cố Thiên Thịnh là kẻ thừa kế của nhà họ Cố, là thể diện của nhà họ Cố. Chỉ cần việc hắn ta đi vay tiền bị người ta biết, hơn nữa nếu hắn ta quả thực đã trộm bán đi thứ gì đó của nhà họ Cố để ứng phó nhu cầu bức thiết thì sự tình sẽ càng thú vị hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.