Edit: Dạ Vũ
Beta: Sakura
Quả nhiên Lương Tư Kỳ không thốt ra được câu nào, Bách Hợp cũng chẳng thúc giục cô ta làm gì. Yên tĩnh một hồi, Lương Tư Kỳ mới cắn răng run rẩy nói: “Bách Hợp? Cuối cùng cậu muốn gì? Vì sao lần này cậu về nước xong lại thay đổi thành người khác thế?”. Lương Tư Kỳ cảm thấy oan ức tủi nhục vô cùng, trước khi xuất ngoại Dung Bách Hợp chiếu cố cô ta vô cùng, giống như hai người trời sinh hợp ý, Dung Bách Hợp như một người chị chăm sóc mình, không hề cao ngạo tỏ vẻ tiểu thư quý tộc. Lúc còn đang học về nước thăm thân Dung Bách Hợp cũng vẫn thân cận với mình vô cùng. Nhưng vì cái gì sau khi tốt nghiệp trở về Dung Bách Hợp lại thay đổi thái độ với mình như vậy?
“Có phải vì tối qua mình không đi đón cậu ở sân bay nên cậu tức giận đúng không?”
Càng nghĩ Lương Tư Kỳ cũng chỉ nghĩ đến lý do đắc tội Dung Bách Hợp là lý do này. Cũng không nghĩ qua quan hệ mập mờ giữa mình và Cố Thiên Thịnh đã bị lộ, bởi vì cô ta và Cố Thiên Thịnh luôn che giấu rất kỹ mối quan hệ này. Có dạo báo chí đánh hơi được điều gì đó, nhưng vì cô ta có bạn thân là đại tiểu thư của tập đoàn Dung thị, nên tin đồn đưa lên báo thì nhà họ Cố cùng nhà họ Dung đều liên thủ đè chuyện này xuống. Mối quan hệ bạn giường với Cố Thiên Thịnh, cô ta tự nhận thấy Dung Bách Hợp không thể nào biết được. Cô ta phỏng đoán có thể tính tình đại tiểu thư của Dung Bách Hợp lại bộc phát, vì hôm qua mình biết rõ giờ Dung Bách Hợp trở về, nhưng mà không kịp đi đón tại sân bay cho nên Dung Bách Hợp mới tức giận với mình như vậy. Tuy rằng Dung Bách Hợp trong quá khứ chưa bao giờ nhỏ mọn với cô ta, nhưng Lương Tư Kỳ không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác, chỉ cảm giác mình chỉ đắc tội với Dung Bách Hợp mỗi việc đó mà thôi. Cho nên Dung Bách Hợp mới muốn trả thù mình.
Trong lòng Lương Tư Kỳ cũng vô cùng ủy khuất, cô ta nhớ rõ giờ hạ cánh của Dung Bách Hợp. Nhưng hết lần này tới lần khác lúc ấy Cố Thiên Thịnh không nên hẹn cô ta. Cố Thiên Thịnh là người lãnh đạo trực tiếp của Lưu Cảnh, nắm giữ tiền đồ của a Cảnh. Hắn ta gọi, mình dám không đi hay sao? Ở đây toàn kẻ lắm tiền, nói cho cùng cô ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không thân phận chẳng địa vị, nghĩ tới đây, Lương Tư Kỳ cảm thấy bi ai, không tự chủ được mà cười khổ hai tiếng: “Nếu là vậy, mình xin lỗi cậu được không nào?”.
Hừ! Một câu xin lỗi mà muốn xóa sạch nợ á? Bách Hợp nhếch nhếch khóe miệng cười lạnh: “Sự kiện nợ nần hai ngày nữa nói sau đi. Hiện tại cô Lương có rảnh theo giúp tôi đi dạo phố không nhỉ?”
Nói cả buổi, Lương Tư Kỳ cho rằng Bách Hợp muốn mượn cớ nói về món nợ này để ép mình đi dạo phố cùng, vì thế Lương Tư Kỳ vừa tức vừa hận, cái gọi là tình bạn cũng chẳng hơn gì sở thích cá nhân, cô ta cảm thấy vài năm chơi chung cùng nhau rốt cuộc cũng không có khả năng một vị tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu có có thể chính thức phát sinh tình bạn thân thiết gì với mình. Trong lòng cô ta cảm thấy lạnh lẽo, liền buông nhạt một câu: “Năm phút sau tôi sẽ trả lời!”. Nói xong cô ta liền dập máy. Bách Hợp đoán chừng cô ta trả lời do dự như vậy chắc muốn cầu xin sự giúp đỡ từ Cố Thiên Thịnh. Mặc dù bản chất Lương Tư Kỳ lạnh nhạt mọi thứ nhưng mà chắc chắn cô ta có điểm mấu chốt không thể xâm phạm, bây giờ Bách Hợp bức ép cô ta tới tình trạng này thì chắc chắn cô ta không thể cam lòng nổi. Huống chi mình vừa mới nói đem công việc của cô ta ra làm trò tiêu khiển, lại còn muốn cô ta bồi thường gấp hai mươi lần của hơn hai trăm vạn, có nghĩa là Lương Tư Kỳ mà không đem tới năm ngàn vạn số tiền khổng lồ ấy.Nếu như cô ta không muốn rời khỏi nhà họ Cố, vẫn muốn làm người đại diện của Lưu Cảnh, thì chắc chắn cô ta phải nghĩ biện pháp kiếm được người thay cô ta giải quyết đống phiền toái này. Nhân vật lớn duy nhất mà Lương Tư Kỳ nhận thức ngoại trừ Cố Thiên Thịnh ra thì chẳng còn ai khác. Tiếc thay trước đó Bách Hợp đã gọi điện thông báo với mẹ Cố, dựa theo tính tình mẹ Cố thì đã sớm chặt đứt đường lùi duy nhất của Lương Tư Kỳ rồi. Quản nhiên chẳng tới hai phút sau, Lương Tư Kỳ gọi điện thoại đến, giọng nói có vẻ âm trầm: “Ở chỗ nào?”. Giọng nói của Lương Tư Kỳ có vài phần bất mãn cùng áp lực, để cho người mới nghe sẽ có cảm nhận được rằng cô ta không vui nhưng phảng phất lại thấy không phải. Bách Hợp hé miệng cười tươi: “Ở nhà! Lái xe tới đón tôi nhé”. Liên tiếp cúp điện thoại trước Lương Tư Kỳ hẳn hai lần liền. Trước đây Dung Bách Hợp dung túng cho Lương Tư Kỳ, lần nào gọi điện cũng để cô ta cúp điện thoại trước; nhưng giờ không như vậy, bây giờ chính xác điều Bách Hợp muốn là muốn giày vò người ta. Lương Tư Kỳ càng mất hứng, Bách Hợp càng vui vẻ. Bởi vậy sau khi cúp máy, Bách Hợp tiếp tục liên hệ với bảo vệ chuyên nghiệp khu biệt thự, thông báo cho họ biết nếu Lương Tư Kỳ có tới cũng không dễ dàng cho vào như mấy lần trước. Sau đó, Bách Hợp chậm rãi luyện Tinh thần luyện thể thuật.
Trong lúc đó, Lương Tư Kỳ từng gọi điện cho Bách Hợp nhưng mà Bách Hợp không nhận điện thoại của cô ta. Hai tiếng sau Bách Hợp đã luyện trọn vẹn các thức của Tinh thần luyện thể thuật thì cô mới quay đầu chầm chậm tắm rửa sấy tóc, đổi quần áo mới rồi bước ra ngoài. Quả thực bên ngoài đã thấy Lương Tư Kỳ đang chờ đợi đến sắp điên, cô ta bỏ công tác, bỏ Lưu Cảnh ở lại, bản thân bị ép thành bảo mẫu tầm thường tới hầu hạ Bách Hợp đi dạo phố. Thế nhưng mà Bách Hợp dám chậm trễ cô ta? Lương Tư Kỳ muốn điên, trước đây Cố Thiên Thịnh mà hẹn cũng chưa bao giờ để cô ta chờ lâu như vậy. Lúc này Lương Tư Kỳ đang tự nhủ thầm trong lòng, hãy đối xử với Bách Hợp giống như những con buôn xảo trá trong quá khứ đã từng gây khó dễ cho Lưu Cảnh. Nhưng cái cảm giác này không giống!! Nếu trước đây Dung Bách Hợp không đối xử tốt với cô ta, không tạo điều kiện cho cô ta thì lúc này Lương Tư Kỳ cũng không có cảm thấy được ác ý tràn trề của Bách Hợp nhắm vào mình. Nhưng bởi vì đã từng có một Dung Bách Hợp vô cùng tốt với cô ta, hiện tại thái độ khinh thị của Bách Hợp lại càng đối lập rõ ràng.
“Lâu như thế, cô còn chưa trang điểm xong?” – Lương Tư Kỳ thấy bộ dạng Bách Hợp như thế, mặc dù việc Bách Hợp trang điểm hay không chẳng phải chuyện của cô ta, nhưng mà trong lòng Lương Tư Kỳ vẫn có một cơn giận bùng lên. Cô ta cảm giác trong lòng tức giận giống như không xả ra thì không được thoải mái, nên mới miễn cưỡng hỏi Bách Hợp một câu. Bách Hợp chẳng thèm để ý cô ta, mở cửa sau ngồi trực tiếp, vẻ mặt ghét bỏ sờ soạng ghế ngồi: “Đi làm hai năm, lại còn ngậm nhiều tiền của nhà họ Dung như thế, sao cậu vẫn còn lái cái xe rởm đời này vậy?”. Vốn dĩ Bách Hợp trực tiếp ngồi sau xe chính là đem Lương Tư Kỳ trở thành một người cấp dưới chuyên dụng về lái xe, lúc này còn dùng giọng điệu ngạo mạn hỏi, trong lòng Lương Tư Kỳ vô thức cho rằng Bách Hợp đang cười nhạo mình, nên bàn tay nắm vô lăng xiết thật chặt, mặt trắng bệnh không nói câu nào. Nửa ngày sau mới khởi động xe ra khỏi phạm vi biệt thự nhà họ Dung.
Cô ta không muốn nói chuyện, Bách Hợp cũng chẳng để ý mà ngồi an tĩnh chợp mắt ở ghế sau. Lương Tư Kỳ thiếu kiên nhẫn hỏi một câu: “Đi chỗ nào?”. Sau khi Bách Hợp nói địa chỉ cũng kiệm lời không nói thêm. nhà họ Dung rất cưng chiều hòn ngọc quý duy nhất này, rất nhiều đồ đạc của Dung Bách Hợp đều là đặc biệt đặt hàng. Lương Tư Kỳ quen biết Dung Bách Hợp nhiều năm cũng chưa bao giờ thấy Dung Bách Hợp mặc cùng một bộ đi dạo phố hai lần. Dung Bách Hợp dẫn Lương Tư Kỳ đi một đoạn dài không mục đích, mua đồ xong quăng cho Lương Tư Kỳ ôm theo. Chính là trên đường đi dạo thấy thích cái gì đều bỏ tiền ra mua, tốn không ít tiền mà chẳng biết có dùng tới hay không; còn Lương Tư Kỳ đi theo sau giống như tùy tùng nhỏ đáng thương trong tay một chốt lát cầm rất nhiều túi đồ. Lương Tư Kỳ trước đây đi dạo phố cùng Lương Bách Hợp chưa từng làm chuyện như vậy. Lúc này đồ đạc nặng Lương Tư Kỳ không còn sức cầm, nhưng mà lòng tự trọng lại thêm xấu hổ khiến Lương Tư Kỳ câm miệng không lên tiếng. Bách Hợp đi phía trước, đột nhiên thấy hình ảnh phản chiếu trong cửa thủy tinh chính là một Lương Tư Kỳ hai tay xách túi lảo đảo đi sau, trán trắng noãn lấm tấm mồ hôi, hàng mi thanh tú nhíu lại, sắc mặt trắng bệch dọa người. Cô ta đang giận mà không dám nói gì, đầu luôn cúi thấp, mái tóc dài che hết nửa mặt mà Lương Tư Kỳ không vén tóc lên, nên hình tượng trông càng chật vật hơn.
Nửa ngày đi dạo, Bách Hợp chẳng có ý tứ muốn dừng lại nghỉ ngơi ăn uống. Cô đi dạo một lúc cũng mệt mỏi, mặc dù nói đã tu luyện Tinh thần luyện thể thuật đã mấy vòng, trạng thái cơ thể hôm nay không tệ, nhưng mà thời gian tu luyện ngắn, số lần tu luyện ít ỏi; trong khi đó cả nửa ngày nay vì tra tấn Lương Tư Kỳ nên Bách Hợp cũng cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy, Bách Hợp bước ra cửa lớn khu trung tâm thương mại, lên xe rồi lại thấy Lương Tư Kỳ bỏ đồ ra ghế sau; lúc cô ta ngồi vào ghế lái, Bách Hợp thấy hình ảnh cô ta thở phào nhẹ nhõm trong kính chiếu hậu. Bách Hợp thậm chí còn chú ý tới bàn tay run run của cô ta.
“Đi hội sở” – Bách Hợp nhắc tới hội sở, chính là một thẩm mỹ viện lớn vô cùng mà Dung Bách Hợp trong quá khứ vẫn thích lui tới khi về nước. Trong thẩm mỹ viện này sẽ bao gồm vô vàn các liệu pháp làm đẹp nổi tiếng tại Việt Quốc khiến cho rất nhiều vị phu nhân quyền quý ưa thích tới nơi này tiêu xài. Bách Hợp đã làm thẻ hội viên tại đó, Lương Tư Kỳ cũng cùng cô ấy đi nên tự nhiên biết rõ hội sở trong miệng Bách Hợp là nơi nào. Lúc Bách Hợp thốt ra lời này, sắc mặt Lương Tư Kỳ trở nên khó nhìn hẳn, đã giữa trưa rồi, cô ta nghĩ rằng Bách Hợp chỉ gọi mình đi nửa ngày rồi sẽ cho mình về, không nghĩ rằng Bách Hợp còn đòi đi thẩm mỹ viện. Lương Tư Kỳ hít sâu rồi thở ra một hơi, nửa ngày sau mới thốt ra được một chữ lí nhí lạnh lùng: “Được!”.
Lông mày Lương Tư Kỳ nhíu chặt, giống như đang cố gắng kiềm chế nhẫn nhịn điều gì đó, Bách Hợp thì giả bộ chẳng nhìn ra việc Lương Tư Kỳ cắn chặt môi cùng vẻ mặt không kiên nhẫn của cô ta. Bách Hợp kiểm tra xem những hạng mục làm đẹp từ đầu tới cuối, cũng chẳng thèm để ý Lương Tư Kỳ, giống như đem cô ta vứt bỏ sang một bên vậy. Bách Hợp theo chuyên gia làm đẹp bước vào trong, Lương Tư Kỳ muốn theo kịp để nói chuyện, lại bị người của viện thẩm mỹ dịu dàng lễ phép ngăn lại. Ở địa phương này cô ta không thể cao giọng gọi bừa, cuối cùng chẳng biết làm sao ngoài việc vào phòng chờ ngồi.