Biến cố này khiến cho mấy Đại tông sư vừa tới đều lập tức kinh ngạc đến ngây người, lúc này Bách Hợp mới phủi tay, lấy khăn trong tay áo ra tỉ mỉ lau sạch năm đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn đạo sĩ kia cười lạnh: “Miệng chó không phun ra được ngà voi!”
Trong điện yên tĩnh giống như chết, sắc mặt đạo sĩ kia lập tức trầm xuống, sắc mặt từ xanh chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển thành trắng, trong ánh mắt của lão ta tỏa ra hơi lạnh, vươn tay sờ lên má. Lưu Thuận ở một bên cười hai tiếng, khoanh tay như chuyện không liên quan đến mình: “Vô Ngã Tử, cái miệng thúi này của ngươi sớm nên bị dạy dỗ rồi, thực lực của hai vị tiểu hữu này cũng không thua kém ngươi, nếu muốn giết họ, ngươi phải có thêm chút bản lĩnh nữa.”
Một nam một nữ vốn không để hai người Bách Hợp vào mắt kia nghe vậy, vẻ mặt hơi ngưng trọng, thiếu phụ mặc cung trang kia nhìn Bách Hợp một cái giống như đang cảnh giác, rồi nhíu mày nhìn Lưu Thuận: “Thuận ca, hôm nay huynh đứng bên nào?”
Nghe thế, mọi người lại trầm mặc xuống, đạo sĩ kia đứng vững liền ‘Phụt’ một tiếng phun máu và nước bọt trong miệng ra, lau mặt rồi quay đầu trở lại bên cạnh hai đồng bạn, lúc này ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bách Hợp chằm chằm, nhưng không dám tùy tiện ra tay.
“Hai bên ta đều không giúp, ta chỉ muốn bảo vệ huyết mạch của vương triều Đại Ngụy thôi.” Lưu Thuận cúi đầu, nhìn thoáng qua Hoàng đế Đại Ngụy lúc này đã bất tỉnh nằm trên mặt đất, mí mắt híp lại, vậy mà nghiêng người ngồi xuống bên cạnh, thật sự khoanh tay đứng nhìn.
Thiếu phụ mặc cung trang kia dậm chân, đang muốn mở miệng nói gì nữa, thì đạo sĩ lại vung tay lên: “Thôi, nếu Thuận công đã không chịu hỗ trợ, vậy ba chúng ta muốn xử lý hai người này cũng đủ rồi, chỉ là không biết dưới gầm trời này lúc nào lại xuất hiện hai cao thủ trẻ tuổi như vậy, chúng ta thật sự phải lãnh giáo một chút.”
Đúng lúc này, phía xa có một cổ hơi thở không lồ đang đến gần, mấy người trong điện liền biến sắc. Hơi thở kia tới rất nhanh, một trận tiếng thét dài vang lên, đạo sĩ kia trông liền biết tình tình nóng nảy nhất, chợt vung tay lên quát một tiếng: “Lão quái vật, ầm ĩ muốn chết!”
Đại Ngụy dựng nước 300 năm, Bảo Tâm điện đời đời làm nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế bị cái vung tay này của lão ta khiến cho xà nhà bắt đầu sụp xuống, một đám nội thị lúc này không đợi Âm Tú ra lệnh, người người đều chen chúc chạy ra ngoài. Một chuỗi tiếng vang rung trời vang lên, Bảo Tâm điện vốn hoa lệ bắt đầu chia năm xẻ bảy, xung quanh hoang tàn đổ nát, đuốc lửa bốn phía cũng lập tức tắt ngúm. Một tráng hán chẳng biết lúc nào cũng rơi xuống theo, ánh mắt nhìn bốn phía một vòng, sau đó, lại ngoài dự tính đứng bên cạnh hai người Bách Hợp, trong miệng cười nói: “Thật náo nhiệt.”
Cục diện ba đối hai vừa nãy bởi vì tráng hán xuất hiện, chớp mắt liền biến thành ba đối ba. Lưu Thuận mở mắt nhìn thoáng qua bên này, bên khóe miệng lộ ra mấy phần châm chọc như ẩn như hiện, rồi nhắm hai mắt lại.
“Khụ khụ.” Lúc này trong cửa đường hầm bị tàn ngói che lại đột nhiên truyền ra một chuỗi tiếng ho khan, có người đẩy mái ngói ra, rồi sau đó, một bóng người thon dài mặc cẩm bào, đầu đội tử kim quan bước ra khỏi đường hầm vừa mới được đẩy ra, khi ánh mắt Bách Hợp nhìn thấy bóng người đó, một cổ oán hận không có cách nào khống chế liền dâng lên trong lòng, trái tim vốn bình tĩnh lập tức bắt đầu đập mạnh kịch liệt.
“Vương gia cẩn thận.” Một giọng nói có chút mềm mại vang lên, ngay sau đó một bàn tay được bảo dưỡng thỏa đáng vươn ra khỏi đường hầm, Mạnh Thúy Thúy trông hơi khác trong trí nhó mà Bách Hợp tiếp nhận, nhưng lại trùng điệp với gương mặt cười lạnh trách cứ Ly Bách Hợp không biết quý trọng trong tình tiết câu chuyện kia, khi nhìn thấy Lưu Thành, thân thể Ly Bách Hợp liền dâng lên oán hận không cách nào khống chế, nhưng lúc này khi nhìn thấy Mạnh Thúy Thúy, Bách Hợp ngược lại bình tĩnh lại, nàng ta thay đổi rất nhiều, gương mặt vốn trông hơi non nớt trong trí nhớ lúc này có vẻ ung dung hoa quý hơn rất nhiều, khí chất cũng trông cao nhã hơn trước, nhưng trong cử chỉ phủi tro bụi trên người Lưu Thành của nàng ta, Bách Hợp vẫn nhìn ra mấy phần lấy lòng hèn mọn, xuất thân là một nha đầu, cho dù gả cho Lưu Thành, thân phận địa vị nghe cao, nhưng thật ra thì vẫn là làm việc của nha đầu, chỉ là từ một nha đầu nho nhỏ của Ly gia ban đầu, biến thành một nha đầu có danh phận địa vị cao hơn trong Vương phủ mà thôi.
“Ly Bách Hợp?” Lưu Thành vẫn là bộ dáng ôn văn nhĩ nhã kia, lúc này hắn ta còn để râu, trang phục rườm rà trên người khiến cho dáng người của hắn ta trông hơi mập mạp, nhất là khi so sánh với dáng người cao gầy của Âm Tú, quần áo cực kỳ hoa lệ trên người hắn ta, lại trông có một loại cảm giác hào nhoáng không chân thực.
Loại khí chất ôn văn nhĩ nhã mà lúc trước Ly Bách Hợp mê đến chết đi sống lại này, hôm nay ở trong mắt Bách Hợp lại thành đại danh từ danh lợi và chán ghét, nhất là Lưu Thành lưỡi như hoa sen nhưng cuối cùng lại bội bạc so sánh với Âm Tú trầm mặc ít nói nhưng yên lặng làm bạn cả đời, Lưu Thành tất nhiên là cái gì cũng không sánh bằng.
“Hợp nương, sao nàng lại ở đây?” Lưu Thành thấy Bách Hợp, trên mặt xuất hiện vẻ giật mình, hắn ta theo bản năng muốn đi tới chỗ Bách Hợp, nhưng mỹ phụ mặc cung trang kia lại vội vươn tay ngăn cản hắn ta, nhìn Bách Hợp nói: “Vương gia cẩn thận, cô gái này cực kỳ nguy hiểm.”
Có thể khiến cho một người vốn đã là nhân vật nguy hiểm nói ra lời như vậy, trong mắt Lưu Thành liền hiện lên vẻ suy tư, bước chân vốn muốn đi đến chỗ Bách Hợp cũng lập tức ngừng lại, Mạnh Thúy Thúy vẫn nhắm mắt đi theo sau hắn ta khi nghe đến tên của Bách Hợp, hàm răng liền cắn chặt vào môi, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn một cái, vừa vặn cùng Bách Hợp bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nàng ta hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp như bối rối, xấu hổ cùng với không cam lòng, ngay sau đó liền cực nhanh cúi đầu xuống, làm bộ không quen biết Bách Hợp, bộ dáng gấp rút phủi sạch quan hệ kia khiến cho Bách Hợp thấy vậy không nhịn được cười khẽ.
“Được rồi, bớt nói nhảm đi.” Từ khi Lưu Thành xuất hiện sắc mặt Âm Tú liền trở nên khó coi, ánh mắt của hắn vẫn nhìn Bách Hợp, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng bất an, lúc nói chuyện thậm chí mất đi phần bình tĩnh vốn có của hắn: “Hôm nay ai trong các ngươi cũng không ra khỏi đây được!”
“Khẩu khí thật lớn!” Đạo sĩ kia nhếch miệng cười lạnh. Nhưng ánh mắt thâm tình chân thành của Lưu Thành lại rơi vào Bách Hợp, lúc này thiếu phụ mặc cung trang bên cạnh kia hình như đang nói gì đó với hắn ta, ánh mắt của hắn ta càng trở nên nhu hòa, đột nhiên mở miệng: “Hợp nương, ngày đó nàng nói muốn vào cung, ta tưởng rằng nàng chỉ nói lời giận dỗi mà thôi, chẳng lẽ mấy năm nay, bởi vì ta, mà nàng vẫn luôn ở trong cung sao?” Trên mặt hắn ta hiện lên mấy tia đau lòng, chỉ tiếc, hắn ta đã không còn là bạch diện lang quân ban đầu nữa, hôm nay để râu trông còn già hơn tuổi thực tế của hắn ta, vì vậy khi bày ra bộ dáng tình thâm chân thành này, cũng khiến cho Bách Hợp suýt nữa không thể nhịn được mà bật cười.
“Vương gia, xin ngài cẩn thận.” Thiếu phụ mặc cung trang liền vội ngăn cản hắn ta, giọng nói dần dần có chút cường ngạnh, Lưu Thành khựng lại, chân cũng không tiến lên, nhưng trong miệng lại thản nhiên nói: “Mộc Cơ đại nhân, Hợp nương sẽ không làm ta bị thương.”
“Vậy sao? Không bằng mời chính Vương gia bước tới trước hai bước thử đi.” Bách Hợp nghe được lời này của hắn ta, khóe miệng cong lên. Lưu Thành vươn tay theo bản năng sờ sờ ria mép của hắn ta, ôn hòa nói: “Ngày trước dù sao cũng là ta có lỗi với nàng, mấy năm nay trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với nàng, nếu ngày đó không tổn thương nàng sâu như vậy, thì một cô nương được nuông chiều từ bé như nàng cũng sẽ không tiến cung chịu nhiều khổ cực như vậy. Đến nay nàng vẫn chưa thành thân đi? Cũng là ta làm liên luỵ nàng, nếu như nàng nguyện ý, ta liền chăm sóc nàng một đời một thế, nhất định không tướng phụ nữa.” Lưu Thành nói lời này, ánh mắt nhìn Bách Hợp chăm chú mang theo vài phần dịu dàng và cổ vũ, thậm chí còn đưa một bàn tay về phía nàng.
Bên cạnh, Âm Tú lập tức nắm chặt tay Bách Hợp, mặc dù hắn không nói chuyện, nhưng lúc này Bách Hợp nhìn ra được hắn đang khẩn trương, nhéo lòng bàn tay hắn như an ủi, Bách Hợp thấy Mạnh Thúy Thúy đứng ở phía sau Lưu Thành buông xuống đầu, ban đầu hai người này yêu nhau đến vững chắc cỡ nào, thâm sâu cỡ nào, nhiều năm sau gặp lại, cũng chỉ như thế mà thôi, cái gì tình thâm hậu ý, sau khi không có Ly Bách Hợp này góp cho tình cảm của họ một viên gạch, làm cho tình cảm của họ càng vững chắc thâm sâu, thì xem ra tình ý của hai người này cũng không kéo dài như trong tình tiết câu chuyện, thậm chí tên Lưu Thành mà năm đó hô hào yêu nàng ta mặc kệ danh tiếng địa vị kia, tên Lưu Thành đã hô hào nhược thủy ba nghìn chỉ nguyện lấy một bầu là nàng ta kia, hôm nay đứng trước mặt Mạnh Thúy Thúy lại bắt đầu tán tỉnh nữ nhân mà lúc trước đã bị hắn ta ruồng bỏ, mà Lưu Thành sở dĩ làm như vậy, hẳn là bởi vì lúc trước mỹ phụ mặc cung trang đã nói gì đó với hắn ta.
Bách Hợp không khỏi cảm thấy chán ghét, bản năng trong cơ thể nàng dâng lên mấy phần buồn nôn, cau mày quay mặt đi chỗ khác.
“…… Lúc trước là ta có lỗi với nàng, ta vẫn luôn hối hận năm đó không nên thương tổn nàng sâu như vậy, thế cho nên làm chậm trễ nàng tới bây giờ, Hợp nương……” Lưu Thành còn đang biểu lộ thâm tình, trong ánh mắt tựa như cũng mang theo áy náy: “Ngày đó bởi vì gặp phải Hoàng đế Đại Ngụy ám sát, nên ta phải núp ở Ly gia chữa thương, may nhờ được nàng cứu giúp, đại ân đại đức này, Lưu Thành ta suốt đời khó quên……”
“Ban đầu bởi vì ngươi bị Hoàng đế Đại Ngụy ám toán, cho nên vì mạng sống liền trốn ở Ly gia, ngươi rất sợ Ly gia không chịu cứu ngươi, lại sợ Ly gia sinh ra tâm tư gì khác với ngươi, vì vậy ngươi vẫn luôn không dám tỏ rõ thân phận của mình, mà ngược lại cố ý bịa đặt ra một thân thế khác, dụ dỗ ta còn trẻ người non dạ nói muốn thành thân, dùng chuyện này để đổi lấy trên dưới Ly gia phải chăm sóc ngươi mà không sinh ra tâm tư nào. Nhưng mà, Thành Vương gia à, ngươi có nghĩ tới, nếu hoàng thất đã kiêng kỵ ngươi như vậy, nếu ta cứu ngươi, Ly gia sẽ có thể vì vậy mà bị liên lụy, để hoàng thất phát hiện sẽ bị diệt cả nhà không?”
Nghĩ đến trong tình tiết câu chuyện, Lưu Thành ở sau lưng luôn cho là Ly Bách Hợp thường xuyên hạ ngáng chân hắn ta, khiến cho hắn ta phiền không thắng phiền, cuối cùng tên nam nhân ích kỷ này vì trả thù Ly Bách Hợp, vậy mà lại vu oan Ly gia lúc đầu thông đồng với Lưu Vương phủ, lúc đó Hoàng đế Đại Ngụy vốn đã tuổi già ngu ngốc, sau khi nghe nói như thế tất nhiên là xử trảm cả Ly gia. Sau khi bị cô phụ, Ly Bách Hợp quả thật từng hận Lưu Thành lúc trước đã bỏ rơi nàng ấy, nhưng loại oán hận này căn bản chỉ là lúc còn thiếu nữ không cam lòng nên muốn cược một hơi thôi. Ly Bách Hợp vốn là người kiêu ngạo, bị Mạnh Thúy Thúy mà mình xem như tỷ muội và nam nhân mà mình thích suýt nữa bái đường cùng liên thủ phản bội, nàng ấy vốn chỉ là không cam lòng, nhưng về sau nàng hận Lưu Thành, nếu không phải bởi vì trong tình tiết câu chuyện nàng ấy thật sự cảm thấy mắc nợ Âm Tú quá nhiều, tâm nguyện của nàng ấy biến thành muốn thủ hộ Âm Tú, muốn làm bạn với hắn, cũng muốn bù đắp cho hắn cả đời, thì Ly Bách Hợp nhất định sẽ trả thù Lưu Thành.