Thấy một đám người xông vào, Âm Tú hình như ngẩn ra, gương mặt vốn tuấn tú của hắn lúc này lúc này trắng bệch, lộ ra một đôi mắt đen bóng sáng đến kinh người, tóc hắn lúc này xõa ở sau lưng, có lẽ bởi vì đau đớn, gương mặt của hắn khẽ run, thấy Bách Hợp khóc, da thịt hai bên má Âm Tú hơi run lên hai cái, trong mắt lộ ra mấy phần lo lắng, cuối cùng cũng không nói ra được lời dỗ nàng đừng khóc nữa, mà chỉ trầm mặc một lúc lâu, rồi mới khàn khàn nói: “Huynh tiến cung với muội.”
Vốn Ly Bách Hợp là được cha mẹ trong nhà nuông chiều, vẫn luôn đều là muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, thứ cô ấy muốn đồ cho tới bây giờ ông bà Ly đều chưa từng không thỏa mãn, vì vậy dưỡng thành tính tình nếu chuyện đã nhận định, thì như vậy nhất định là không đến tường nam sẽ không quay đầu, Âm Tú chính là bởi vì biết tính cách của cô ấy, cho nên sau khi nghe nói cô ấy muốn vào cung cũng không có khuyên cô ấy, vì ai cũng biết tính cách của Ly Bách Hợp là không khuyên được, hắn không dỗ cô ấy không khuyên cô ấy, mà ngược lại dùng phương thức dung túng nhất ở bên cô ấy.
Nam nhân này không biết nói lời ngon tiếng ngọt, không biết cách ăn nói như Vương gia Lưu Thành, lại càng không có đầy bụng văn thải như Lưu Thành, không biết dỗ Ly Bách Hợp đến tâm hoa nộ phóng, không biết làm thơ không biết viết chữ, càng không biết nghiêm túc chỉ dẫn, khuyên bảo Ly Bách Hợp lúc cô ấy tâm sự với hắn chuyện của con gái, nhưng hắn vẫn lấy một loại phương thức chất phác yêu thương Ly Bách Hợp, im lặng bao dung cô ấy, bao dung tùy hứng và hồ nháo của cô ấy, bao dung kiêu căng và thiện lương của cô ấy, trong tình tiết câu chuyện Ly Bách Hợp chỉ cho là Âm Tú đầu gỗ như vậy sẽ không thật sự thích cô ấy, chỉ xem cô ấy là em gái, cũng không thích tính cách trầm mặc ít nói này, cho đến lúc sắp chết mới biết được nam nhân không giỏi nói chuyện này đã làm những gì cho cô ấy.
Bi thương không khỏi xông lên đầu, Bách Hợp hít sâu thở ra một hơi, mạnh mẽ đè ép cỗ thóng khổ đang xông lên trong lòng xuống. Trong nháy mắt nhìn thấy Âm Tú đó, Bách Hợp cũng biết sợ là mình đã tới muộn. Sắc mặt hắn tái nhợt được không có một tia huyết sắc, lúc này mặc một thân áo trong màu trắng, vạt áo rộng rãi che lấp quần phía dưới, nhưng mùi máu tươi tràn ngập trong phòng đã đủ để Bách Hợp đoán ra lúc trước đã phát sinh chuyện gì.
“……” Âm Tú ngậm miệng, mắt lộ ra mấy phần lo lắng, tiếp theo trở nên bất đắc dĩ, cuối cùng lại trầm lắng xuống. Hắn không biết làm sao dỗ Bách Hợp, vì vậy lúc này chỉ có thể ngậm miệng không nói chuyện, bộ dáng ngây ngốc ít nói này của hắn trước kia tất nhiên không được yêu thích như Lưu Thành, nhưng lúc này thân thể Ly Bách Hợp lại truyền đến đau thương, ép Bách Hợp tới không thở nổi.
“Các ngươi ra ngoài đi.” Bách Hợp đầu tiên là liều mạng đè ép cổ cảm xúc đang trào dâng như dây leo trong lòng xuống, dặn dò nha hoàn đi theo bên cạnh mình mấy câu, sau khi mọi người lục tục ra ngoài, Bách Hợp mới đi tới gần Âm Tú, mỗi bước đi nàng liền nhớ lại tình tiết Ly Bách Hợp ôm thủ cấp của Âm Tú trong lòng khóc sau khi hắn bị chặt đầu trong tình tiết câu chuyện, chấp niệm của nguyên chủ lần này rất sâu, nhất là lúc này, sau khi Bách Hợp thấy Âm Tú, chấp niệm sâu đến ngay cả Bách Hợp cũng gần như không thể khống chế thân thể này.
“A Tú. Sao, sao huynh theo muội tiến cung chứ?” Lúc nàng nói chuyện, giọng nói hơi run run, Âm Tú nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười, môi hắn lúc này đã gần như trong suốt, giờ đây cười lên hết sức yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nhưng chân thành: “Huynh tự có biện pháp.”
Trong tình tiết câu chuyện, Âm Tú cũng đã nói với Ly Bách Hợp như vậy, lúc đó Ly Bách Hợp cũng không hỏi hắn có biện pháp gì, cho đến sau đó cô ấy lấy thân phận cung nữ vào cung, mà Âm Tú cũng lấy thân phận nội thị tiến cung, thì Ly Bách Hợp mới biết được Âm Tú đã làm gì. Trong tình tiết câu chuyện, khi đó cô ấy bị cừu hận che mất lương tâm, nên cũng không nghĩ tới khi Âm Tú làm chuyện này thì đang mang tâm tình gì, cho đến lúc này mới khó chịu, nhưng hối hận thì đã quá muộn.
“A Tú, cám ơn huynh.” Lúc này Bách Hợp không cần hỏi cũng đã có thể khẳng định Âm Tú nhất định là đã xuống tay với mình, hắn là người ngoài miệng nói không ra lời yêu, nhưng lại làm được nhiều hơn bất cứ ai, hắn chưa từng nói thích Ly Bách Hợp, nhưng hắn làm nhiều hơn nói, tốt hơn cái tên Lưu Thành nói còn hay hơn hát kia nhiều, lúc này nếu hắn đã tịnh thân, Bách Hợp hỏi tiếp cũng chỉ sẽ làm tâm hắn bị thương mà thôi, Âm Tú đã làm, như vậy chuyện tiến cung này khẳng định chính là chắc chắn rồi, tâm nguyện của nguyên chủ vốn muốn sống hạnh phúc với Âm Tú cả đời, đền bù tất cả những gì cô ấy đã bỏ qua trong tình tiết câu chuyện, vốn Bách Hợp cũng định đời này liền lấy thân phận của nguyên chủ gả cho Âm Tú, hai người cùng nâng đỡ lẫn nhau, nhưng bây giờ Âm Tú đã tự thương thân, kế hoạch nguyên bản của nàng tất nhiên cũng phải thay đổi, chứ nếu không, bây giờ nàng lại nói không muốn tiến cung, thì bảo Âm Tú đã tịnh thân phải làm thế nào đây?
Bách Hợp nhích tới gần Âm Tú, nước mắt chảy ra giống như chuỗi châu bị đứt, vẻ mặt hắn tái nhợt, càng đến gần thì càng ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên người hắn, Bách Hợp vươn tay kéo tay hắn, bàn tay hắn lạnh như băng hơn nữa còn đang khẽ run lên, lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi lạnh, lúc này cả người căng lên giống như đang chịu đựng đau đớn thật lớn, nhưng khi Bách Hợp vươn tay cầm tay hắn, hắn liền sợ siết quá chặt, nhưng vẫn thuận theo mở bàn tay ra, thậm chí còn sợ mình theo bản năng sẽ siết chặt để nhịn đau mà làm nàng bị thương, vì vậy đã xòe rộng bàn tay ra, Bách Hợp chỉ cảm thấy mình cũng đã làm hắn đau, nên liền nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn: “A Tú, cám ơn vì luôn có huynh.”
Câu này là nguyên chủ của nàng nói, đời trước lúc Âm Tú vẫn luôn ở bên người nàng, bất ly bất khí, thậm chí cuối cùng sau khi Ly Bách Hợp uống thuốc độc đã đi ám sát Lưu Thành mà chịu chết, tuy nói sinh thời hai người cũng không có bái đường thành thân, nhưng Âm Tú đã đồng sinh cộng tử với Ly Bách Hợp, giữa hắn và Ly Bách Hợp không phải là vợ chồng, nhưng tình cảm của hắn dành cho Ly Bách Hợp lại càng hơn hẳn vợ chồng.
“Cám ơn cái gì? Huynh phải làm.” Âm Tú nghe được Bách Hợp nói cám ơn, khóe miệng mấp máy, vẻ mặt hơi rầu rĩ không vui, hiển nhiên câu cám ơn này của Bách Hợp cũng không làm cho trong lòng hắn vui vẻ, nhưng hắn đến cùng lại không nỡ trách cứ, vì vậy thở dài, cuối cùng do dự một chút, vẫn vươn tay ôm Bách Hợp vào lòng.
Lúc này trước ngực hắn nhẹ nhàng run run, bởi vì mất máu quá nhiều, nên thậm chí còn có chút lạnh như băng chứ cũng không quá ấm áp, nhưng thân thể này lại truyền đến một cảm giác vừa chua xót lại thỏa mãn, trong tình tiết câu chuyện, Ly Bách Hợp và Âm Tú chỉ sống chung với nhau trong thời gian ngắn ngủi, nhưng từ đầu đến cuối hai người cũng chưa từng có cử động nào thân mật như vậy, Bách Hợp chỉ cảm thấy ánh mắt chưa xót, cuối cùng ôm Âm Tú khóc lớn một hồi.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, thân thể Ly Bách Hợp lúc trước bởi vì trải qua đại hỷ đại bi, thức suốt một đêm nên đã mệt mỏi không chịu nổi, còn Âm Tú mặc dù từ nhỏ tập võ, nhưng hắn vừa mới tự làm mình bị thương, cho nên lúc này sắc mặt cũng cực kỳ trắng bệch. Lúc bà Ly đi tới tìm kêu con gái về phòng nghỉ ngơi, Bách Hợp cũng không cự tuyệt, mặc dù thân thể này có chút lưu luyến Âm Tú không rời, nhưng Bách Hợp biết nếu mình lại ở đây tiếp, thì Âm Tú nhất định không có cách nào an tâm nghỉ ngơi, vì vậy nàng do dự một chút, vẫn nhấc chân đi theo bà Ly.
Tuy nói ông Ly bà Ly không nỡ để con gái duy nhất tiến cung, nhưng hai vợ chồng không ngăn cản được Ly Bách Hợp trong tình tiết câu chuyện, nên tất nhiên cũng không ngăn cản được Bách Hợp đã quyết định lúc này, đợi Âm Tú dưỡng thương mấy ngày, sau đó Ly gia vẫn báo tên con gái lên với người trong nội cung đi ra ngoài tuyển người, Âm Tú cũng tự đi ghi danh, chuyện hắn tịnh thân, trừ trong lòng Bách Hợp rõ ràng ra, vợ chồng Ly gia đều không biết, cho đến khi xe ngựa đến đón hai người vào cung dừng ở Ly phủ, vợ chồng Ly thị mới như chợt hiểu ra gì đó.
Trong xe ngựa, một đám nam nữ còn trẻ bị nhét chung một chỗ, những người này đều là muốn vào cung, lúc này mọi người còn của bị đấu tranh tàn khốc trong cung đình tẩy rửa, mấy bé trai khoảng mười tuổi sắc mặt trắng bệch chen chúc ở một bên, muốn đi vào cánh cửa hoàng thành kia, đau đớn mà các thiếu niên phải đối mặt hiển nhiên không ít hơn các cô nương chỗ nào, nghĩ đến chuyện tịnh thân không biết là gì kia, rất nhiều người đều sợ đến cả người run run, mấy đứa bé muốn khóc cũng không dám khóc, bởi vì lúc đi vào đã có nội thị cảnh cáo, nếu ai dám khóc, nhất định sẽ bị đánh một trận.
Bách Hợp ngồi bên cạnh Âm Tú, lắc lư theo xe ngựa, nhưng Âm Tú lại ngồi thẳng tắp, vươn tay ôm Bách Hợp vào lòng, trong xe càng ngày càng chật chội, nóng nực không có gió lại mang theo một mùi cổ quái, Âm Tú nghiêng người gánh hết toàn bộ áp lực bị chen chúc, dành ra một khe hở nho nhỏ trong góc cho Bách Hợp, để nàng không đến nỗi không thể nhúc nhích, tuy khoang gian không lớn, nhưng ở nơi càng ngày càng chứa nhiều người như thế này, chút không gian đáng quý này vẫn là Âm Tú thừa nhận áp lực mà đổi lấy.
Thiếu niên này quả thật là ngoài miệng không biết nói năng, nhưng Bách Hợp ngửa đầu nhìn hắn một cái, nhìn thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, lúc này sắc mặt hắn hơi tái xanh, cánh tay dốc sức chống đỡ buồng xe, đang dùng hành động của hắn chăm sóc Ly Bách Hợp, trong lúc bất chợt Bách Hợp cảm thấy có phải mắt nguyên chủ bị mù không, một vị hôn phu tốt như vậy bày ở trước mặt lại không thích, hết lần này tới lần khác muốn phá hủy cả đời vì một kẻ xưng là Thành Vương.
“A Tú, huynh có mệt không?” Bách Hợp móc khăn ra khỏi ống tay áo, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên tán Âm Tú, người thật sự quá nhiều, bốn phía còn có tiếng khóc rất nhỏ và tiếng hít thở đan vào nhau, khiến cho buồng xe đã nhỏ hẹp càng trở nên cực kỳ ồn ào, Bách Hợp nhích tới gần bên tai Âm Tú nói chuyện, lại vừa mở mấy bao điểm tâm mà lúc ra khỏi nhà bà Ly đã nhét cho nàng ra rồi cầm lên đút cho hắn.
Trước đây nguyên chủ chưa từng thân cận với Âm Tú như vậy, tính cách của Ly Bách Hợp vốn tùy tùy tiện tiện, hoạt bát đáng yêu, mặc dù không mất đi thiện lương, nhưng dù sao cô ấy cũng không biết chăm sóc người khác tận tâm tỉ mỉ như Mạnh Thúy Thúy, giữa cô ấy và Âm Tú có danh nghĩa vị hôn phu hôn thê mấy năm, nhưng thật ra lời nói giữa hai người đều không nhiều. Lúc này Bách Hợp cầm điểm tâm đưa tới trước mặt Âm Tú, Âm Tú sửng sốt một chút, nhìn nàng một tay cầm điểm tâm, một đôi mắt sáng nhìn hắn chăm chú, vành tai hắn liền đỏ lên, đôi mắt bối rối nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng Bách Hợp, mở miệng cắn điểm tâm, lúc này hắn hết sức khẩn trương, cánh tay vốn vững vàng chống đỡ buồng xe đều hơi run lên, trên mặt có vẻ bối rối, biểu lộ ra hơi kinh ngạc ngượng ngùng.