“Việc ly hôn tôi sẽ giao cho luật sư của tôi, anh ta sẽ liên hệ với cô. Nhà họ Diệp các người cũng đừng có xuất hiện. Tôi không muốn nhìn thấy cô Diệp, nhất là mỗi lần cô xuất hiện lại nhắc nhở trước kia ánh mắt tôi thấp kém cỡ nào, tôi không chịu nổi. Quan trọng là cô Diệp, tôi cảm giác hai năm qua tôi bị nhà họ Diệp các ngươi lừa hôn rồi, tôi có thể hướng cô đòi hỏi phí tổn thất thanh xuân cùng với phí đền bù tổn thất tinh thần, cụ thể số lượng là bao nhiêu, luật sư của tôi sẽ nói cho cô biết.”
Số tiền kia nhà họ Diệp không trả được. Sau khi đóng cửa công ty rồi, nhà họ Diệp chỉ sợ ngay cả phí duy trì sinh hoạt, tiền nhà mỗi tháng, phí quản lý cùng với lái xe các loại, cơ bản mọi tình huống sinh hoạt đều bị ảnh hưởng, càng đừng đề cập lại còn phải xuất ra tiền để trả cho nhà họ Chương. Bách Hợp dùng cách này người một nhà cũng thật sự không có nói lại, một phân tiền cũng đem đi không được. Cho rằng tách công ty không hề dựa vào nhà họ Chương sau này chính mình có thể đưa ra yêu cầu ly hôn, lại không nghĩ tới trước kia nhà họ Diệp dựa vào nhà họ Chương lấy được bao nhiêu chỗ tốt phảng phất xem như mây khói. Hơn nữa những thứ trước kia nhà họ Diệp thiếu nợ nhà họ Chương, nhà họ Diệp cũng không đề cập tới. Dù hôn nhân này là một cuộc mua bán, Chương Bách Hạ dù không muốn, cũng đã bỏ ra không ít tiền, Diệp Như Vân cái gì cũng không có trả giá đã nghĩ muốn chạy, cha Diệp còn nói làm con gái chậm trễ hai năm thanh xuân, chỗ nào có việc tốt như vậy xảy ra?
“Nhà họ Diệp chúng tôi không thể trả được, có phải anh không muốn ly hôn với tôi?” Diệp Như Vân nghe được Bách Hợp nói những lời này, nhịn không được cũng bắt đầu có chút tuyệt vọng: “Chẳng lẽ anh thật muốn làm cho nhà họ Diệp chúng tôi đến bước đường cùng sao?”
“Cô Diệp không phải tự cho là thanh cao, tuyệt sẽ không muốn lấy của nhà họ Chương một phần một văn tiền sao? Trừ phi cô muốn chơi xấu?” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, nhìn Diệp Như Vân bày ra khuôn mặt động lòng người, thần sắc không có ý tứ mềm đi chút nào: “Có tiền thì ly hôn. Không có tiền cút cho tôi, cô nghĩ mình là Tỳ Hưu (loài dã thú trong sách cổ), chỉ có vào chứ không có ra hay sao. Một nhà cao thấp tất cả đầu óc đều có bệnh, cút hết cho tôi. Lần sau đừng có đến nhà tôi gõ cửa, nếu không tôi đánh gãy chân của các người! Diệp Như Vân, tôi cảnh cáo cô. Trước khi trả hết tiền nợ, nếu cô dám liên hệ với thằng Trương Thiên Thành, tôi biết một lần đánh các người một lần!”
Bách Hợp một mặt nói xong, một mặt không có ý tốt hướng về phía Diệp Như Vân cười. Cười đến mức toàn thân Diệp Như Vân run rẩy không ngừng, cô vô ý thức hô lên:
“Anh hủy tôi hai năm, chẳng lẽ còn muốn hủy cả đời tôi sao? Vì cái gì anh luôn như thế.” Cô ta thật sự không cam lòng, hiện tại Bách Hợp không muốn ly hôn. Muốn ly hôn cũng phải làm cho nhà họ Diệp xuất ra tiền ra, nhưng mà nhiều tiền như vậy, hiện tại nhà họ Diệp không thể có. Công việc của cô ta không có, còn bị Chương Bách Hạ chậm trễ hai năm, thậm chí đầu lưỡi của cô ta cũng xảy ra vấn đề, đây đối với kẻ tâm cao khí ngạo trước giờ cho rằng mình rất hoàn mỹ như Diệp Như Vân là thứ đả kích rất lớn. Mà cô ta cho rằng tất cả những điều này đều có quan hệ tới Bách Hợp. Nếu như không phải ngày đó bị Bách Hợp kéo đến cạnh ghế sô pha, cô ta cho rằng Bách Hợp muốn làm gì đó đối với mình, cô ta cũng không cần cắn lưỡi tự vẫn, cũng sẽ không lưu lại di chứng như vậy.
Hiện tại lúc cô ta nói chuyện không rõ ràng lắm, thậm chí Bách Hợp còn muốn đòi cô ta bồi thường tiền, Diệp Như Vân ngẫm lại nhịn không được liền khóc lên.
Vài ngày trước Trương Thiên Thành đến tìm cô ta, đưa ra ý muốn chiếu cố chuyện của cô ta. Tuy là đàn ông xa lạ mới chỉ gặp qua hai lần, nhưng trong lòng Diệp Như Vân lại phảng phất giống như đã nhận thức Trương Thiên Thành cả đời. Cô rất có thiện cảm với Trương Thiên Thành, nhất là tại trong lúc vô tình biết Trương Thiên Thành là người viết ra 《 Thần y Đường triều 》 – tác giả ‘Lam Liên cư sĩ. Diệp Như Vân có cảm giác mình phải thuộc về Trương Thiên Thành. Đàn ông như vậy cả đời mới có một, người như vậy mới là chỗ dựa cả đời của cô, cô muốn ly hôn để đến với Trương Thiên Thành.
Không muốn cùng những người đầu óc có bệnh của Diệp gia nói thêm, Bách Hợp trực tiếp kêu người đưa họ ra ngoài. Bên ngoài Diệp Như Vân khóc trong chốc lát, rồi sau bị người của Diệp gia an ủi rời đi.
Đợi người họ Diệp rời đi, Bách Hợp còn chuẩn bị tìm thời gian hướng cha Chương tìm vài người nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành, không nghĩ tới cuối cùng chưa cần cô xuất mã, Trương Thiên Thành tự mình tìm đến. Hắn trực tiếp gọi điện thoại đến di động Bách Hợp. Nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại di động, Bách Hợp ngay từ đầu thật không ngờ là hắn, đến tận khi trong điện thoại Trương Thiên Thành tự báo tên tuổi.
“Hiện tại Vân nhi ở bên cạnh anh, miễn cưỡng không có hạnh phúc. Cô ấy yêu thích tôi, tôi cũng thích nàng. Tất cả mọi người đều là đàn ông, chúng ta dùng phương pháp của đàn ông giải quyết chuyện này.” Trương Thiên Thành biểu lộ thân phận của mình xong, rất nhanh nói ra chủ ý của mình: “Tôi và anh quyết đấu sinh tử, chúng ta lập giấy sinh tử, song phương nếu người nào thắng, tự nhiên có thể có được Vân nhi.”
“…” Bách Hợp nghe lời nói Trương Thiên Thành tràn đầy tự tin mà có chút nói không nên lời. Trương Thiên Thành đi đến hiện đại mấy tháng, bên ngoài nhìn như đã tiếp nhận không ít đồ vật hiện đại, hắn biết sử dụng điện thoại di động, máy tính, thậm chí còn biết lái xe, nhưng không nghĩ tới lúc này có thể nói ra buồn cười như vậy. Diệp Như Vân đã gả cho Chương Bách Hạ, cô ta cũng không phải cô gái chưa lập gia đình, cũng chưa có ly hôn. Chỉ bằng hai người đàn ông vì cô sinh vì cô tử, có thể quyết định cô về sau cùng với ai chung một chỗ? Tuy nói Bách Hợp không sợ Trương Thiên Thành, thế nhưng loại đàn bà như Diệp Như Vân, có chỗ nào đáng giá để mình vì cô ta muốn sống muốn chết cùng người quyết đấu?
“… Đến lúc đó sống chết tất cả bằng ý trời, không quan hệ tới quan phủ. Quyết đấu trong có thể sử dụng binh khí, đương nhiên tôi chỉ cũng không phải súng ống các loại vũ khí, tôi biết sử dụng ngân châm, phần anh thì tùy ý. Về phần dược vật độc phấn các loại, chỉ cần anh tìm được, cũng có thể sử dụng…” Trương Thiên Thành kể một đống lớn, Bách Hợp sau khi nghe nhịn không được lại nở nụ cười, đầu kia Trương Thiên Thành hết sức nghiêm túc: “Thời gian địa điểm do anh định. Nếu như anh không tiếp nhận đề nghị của tôi, như vậy cho thấy anh chột dạ nhận thua rồi, Vân nhi tự nhiên thuộc về tôi, về sau anh không được đến dây dưa với nàng.”
Cố nén xúc động muốn chửi ầm lên, Bách Hợp hỏi một câu: “Trương Thiên Thành, anh nói Diệp Như Vân đã là người của anh? Anh tin hay không hai người nếu ở cùng một chỗ rồi, tôi kiện các người tội trùng hôn, khiến hai người chịu không nổi?”
“Đàn ông đối phó vấn đề, có lẽ có biện pháp giải quyết của đàn ông. Chương Bách Hạ, anh chỉ cần nói có dám tới hay không, có dám chiến hay không? Muốn chiến liền chiến, đừng tựa như đàn bà lải nhải!”
Trương Thiên Thành đi vào hiện đại cũng là ba tháng thời gian, tự nhiên biết rõ hiện đại luật hôn nhân không giống với trước kia. Trước kia hai người nếu đã kết hôn bỏ trốn đi địa phương khác, tìm nơi không người quấy rầy đi ẩn cư mà bắt đầu sinh sống, tự nhiên chính là đào viên thịnh thế. Từ khi tiến vào hiện đại đến nay, Trương Thiên Thành không có phát hiện ra địa phương nào không có bóng người. Nhân khẩu tại đây đông đúc, cũng không phải cổ đại có thể so sánh, hơn nữa trên đường còn có một loại đồ vật tên gọi cameras, càng có CMND, cái đồ chơi này so trước kia dễ dàng chỉ dẫn hơn nhiều, hắn lại học được lên mạng, biết rõ chính mình nếu như mang theo Diệp Như Vân chạy trốn, nhất định là trốn không thoát.
Hắn cũng hi vọng cùng người phụ nữ của mình quang minh chính đại ở bên nhau, nam tử hán đại trượng phu đường đường chính chính, thật vất vả trọng sinh một lần, hắn không hi vọng từ nay về sau chính mình phải chạy trốn đến tận đẩu tận đâu. Bởi vậy chuẩn bị cùng Bách Hợp quyết nhất tử chiến. Mỹ nhân Diệp Như Vân này, hắn muốn, hơn nữa còn là quang minh chính đại muốn!
“Được rồi, vậy thì ngày mai mười giờ sáng, địa điểm ngay tại nhà họ Trương anh.” Bách Hợp vốn không muốn cùng hắn nổi điên, chỉ là nghe được Trương Thiên Thành cướp vợ người khác mà còn khẩu khí hùng hồn thật sự khó chịu nên chuẩn bị cho hắn một bài học.
Nghe được Bách Hợp đồng ý quyết đấu với mình, Trương Thiên Thành ngữ khí buông lỏng. Ngày mai mười giờ sáng tuy nói thời gian cấp bách chút ít, chỉ cần hắn có thể thức đêm điều chế mấy loại độc phấn, đến lúc đó phối hợp với ngân châm vẫn hay sử dụng, tự nhiên có thể làm cho Bách Hợp chịu không nổi. Hắn là dân y đấy, bản lĩnh phóng ngân châm tuy không đạt được như trong truyền thuyết phi châm giết người, nhưng nếu phối hợp độc phấn, cũng là vô cùng lợi hại. Lần trước tại bệnh viện việc bị Bách Hợp đánh qua trong lòng Trương Thiên Thành thật sự là không chịu nổi. Lần này quyết đấu không chỉ là để cùng Diệp Như Vân sau này ở chung một chỗ, còn muốn lấy lại danh dự cùng tự tôn của mình, tuy nói lúc này mọi người cũng không biết hắn là ai. Ban đầu ở Đường triều cũng có chút danh tiếng bây giờ chính mình lại đánh không lại một cậu trai nhà giàu ăn chơi bình thường ở hiện đại. Cho dù là bởi vì nguyên nhân hắn xuyên không, có thực lực không hề giống thời điểm ở kiếp trước, nhưng điều này thật sự là để cho Trương Thiên Thành bất mãn rất lâu. Hôm nay đã tìm được cơ hội trả thù, đương nhiên hắn muốn chuẩn bị thật tốt đem cơn tức này phát tiết ra.
“Đã như vậy, mọi thủ đoạn anh có tự nhiên đều có thể sử dụng, đến lúc gặp lại chúng ta sẽ có kết quả cuối cùng!” Nói xong lời này, Trương Thiên Thành mới thoả mãn cúp điện thoại.
Bách Hợp cầm điện thoại, không khỏi nở nụ cười lạnh. Trương Thiên Thành vừa mới ra điều kiện vũ khí gì cũng có thể sử dụng, nhưng không được sử dụng súng ống các loại vũ khí có lực sát thương lớn, lại có thể dùng dược vật độc phấn, loại điều kiện quyết đấu này quả thực là vì chính bản thân hắn chế định ra. Chỉ sợ ngày mai Trương Thiên Thành còn cho là mình thắng chắc rồi. Cô nghĩ nghĩ, bấm gọi cho Bách Lan, lại để cho bà giúp mình tìm một chiếc xe ô tô, cũng không có nói đến việc Trương Thiên Thành muốn cùng cô ‘Sinh Tử quyết đấu’, để tránh để cho Bách Lan lo lắng. Sau khi nói vài câu, Bách Hợp mới cúp điện thoại.
Sáng sớm ngày thứ hai, giống như Trương Thiên Thành còn sợ Bách Hợp đổi ý, tám giờ rưỡi sáng đã gọi điện thoại cho cô, trong giọng nói mang theo không ít lời tự hào đắc ý, hiển nhiên hắn qua một đêm đã cảm thấy đồ vật hắn chế tạo có thể chắc thắng. Bách Hợp lúc này đang lái xe trên đường, rất nhanh đi đến nhà họ Trương. Lúc này, Trương Thiên Thành đã sớm chờ tại trước cửa nhà nhà họ Trương rồi. Diệp Như Vân mặc áo lông màu vàng nhạt, y như chim non nép vào người ngồi ở bên cạnh hắn. Hai người lúc này đang cúi đầu nói gì đó, vẻ mặt đều rất dịu dàng.
Lúc Bách Hợp xuống xe lúc, trên mặt hắn liền lộ ra dáng tươi cười kiêu ngạo đến đón. Hôm nay hắn mặc một thân quần áo thích hợp đánh nhau, khi nhìn thấy Bách Hợp ăn mặc quần áo thể thao bình thường, Trương Thiên Thành rất nhanh lộ ra vài phần thần sắc xem thường: “Hôm nay sinh tử quyết đấu, chết hay sống không cần lo, nếu cậu không có chuẩn bị, chết cũng đừng trách tôi.” Một bên Diệp Như Vân không có lên tiếng, lúc nhìn đến Bách Hợp, trên mặt cô thần sắc dịu dàng rất nhanh biến thành bộ dáng lạnh lùng như băng, rất nhanh ngậm miệng, cúi thấp đầu ngồi.